- Ta muốn tới liên minh Nhã Ca.
Tiêu Tử Phong thuận miệng nói:
- Đó là một lựa chọn rất tốt.
Phong Tĩnh Hiên thần sắc có chút quái dị, có chút thẫn thờ, lẩm bẩm nói:
- Quê hương của ta chính là ở nơi đó, ta đã hơn ba mươi năm không về, ta rất nhớ người thân của ta, hiện giờ không biết bọn họ ra sao. Nghe nói quân Lam Vũ đã tiến vào đó, ta muốn trở về xem sao, xem bọn họ sinh sống thể nào.. Tiêu Tử Phong, quê của cô ở Âm Nguyệt Hoàng Triều, chẳng lẽ cô chưa từng muốn trở về sao? An Lạp Lệ Lôi là biểu muội của cô, cô nhẫn tâm để cô ta chết dưới súng của quân Lam Vũ sao?
Vẻ mặt của Tiêu Tử Phong vẻ mặt đau đớn, nhưng nói lạnh lùng không chút do dự:
- Tôi và An Lạp Lệ Lôi chẳng có chút quan hệ nào.
Phong Tĩnh Hiên lặng lẽ thở dài, gian nan nói:
- Cô biết không? Tối qua ở bên trong đó, y không ngừng ra vào trên người ta, nhưng ta chẳng có chút cảm giác gì, tựa hồ y hoàn toàn chẳng liên quan gì tới ta, chỉ mượn thân thể mà phát tiết dục vọng mà thôi, phát tiết xong rồi, bọn ta không có liên quan gì nữa. Y rất hưng phấn, hưng phấn như muốn đè nát ta, nhưng ta chỉ cảm thấy thương cảm. Ta thậm chí còn rất nhớ quê hương, nhớ những chuyện ngày xưa, có hai lần y xong chuyện rồi ta mới phát hiện ra. Lúc đó ta thực sự nhớ người thân, nói thực nếu như người thân của ta đối xử tốt với ta, ta cũng chẳng muốn tới Hải Thiên Phật Quốc. Ôi tất cả mọi chuyện đều đã xa rồi, người thân của cô có lẽ sẽ thay đổi thái độ với cô…
Tiêu Tử Phong lắc đầu:
- Cho dù bọn họ thay đổi thái độ với tôi thì tôi cũng không thay đổi. Giờ tôi chẳng thể biết được bọn họ thay đổi thái độ là vì cùng chung huyết mạch , hay là vì tôi là hoàng phi của đế quốc Lam Vũ, có thể làm bọn họ thu được nhiều lợi ích hơn, thậm chí có thể thay đổi được vận mệnh của bọn họ. Nếu là cô, cô có phân biệt nổi không?
Phong Tĩnh Hiên trầm mặc chốc lát, cuối cùng khẽ lắc đầu:
- Không thể.
Tiêu Tử Phong nói:
- Thế chẳng phải xong rồi sao? Quan hệ của tôi và An Lạp Lệ Lôi chỉ có cô và cao tầng Nghi Hoa cung mới biết, tôi mong cô giữ bí mật này, đừng nói cho chàng, tránh để tôi khó xử. Bí mật của Vũ Văn Phân Phương các cô còn giữ kín được, thì chút chuyện của tôi hẳn là các cô dễ dàng làm được chứ? Vận mệnh của An Lạp Lệ Lôi không phải do tôi quyết định, mà là tự cô ta quyết định, cô ta lựa chọn đối địch với Nghi Hoa cung, thì phải thừa nhận kết quả tương ứng. Khi xưa cô ta đánh Nghi Hoa cung tan tác, tôi cũng không can thiệp, hiện giờ cô ta ở thế hạ phong, chẳng lẽ tôi nên can thiệp sao?
Phong Tĩnh Hiên im lặng.
Tiêu Tử Phong chân thành nói:
- Chúng ta là nữ nhân, chuyện chính trị chúng ta đừng suy nghĩ, càng nghĩ nhiều càng thêm thống khổ mà thôi, mỗi người đều có vận mệnh của mình, do chính bản thân tự quyết định, người ngoài không có quyền can thiệp, nếu như An Lạp Lệ Lôi không thể tự quyết định được, có lẽ còn có một người có thể quyết định thay cô ta, đó là Dương Túc Phong.
Phong Tĩnh Hiên nói:
- Xin cô đừng nhắc tới tên y trước mặt ta được không?
Tiêu Tử Phong nhìn nàng chăm chủ nói:
- Cô sẽ sinh con ra chứ?
Phong Tĩnh Hiên lắc đầu:
- Ta không biết.
Tiêu Tử Phong lại nghĩ tới chuyện của mình, không hỏi chua xót nói:
- Tôi đề nghị cô nên sinh ra, dù sao cô không thích cha nó, nhưng không thể không thích con mình. Đợi tới khi chúng ta già cả rồi, còn có ai bầu bạn bên cạnh chúng ta được đây? Hi vọng vào chàng là không thể, có lẽ khi đó, bên trong Vị Ương cung càng có thêm nhiều nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, cả ngày vây quanh chàng…
Phong Tĩnh Hiên nghiêm túc nói:
- Ta vĩnh viễn sẽ không tới Vị Ương cung, nhưng ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của tô.
Tiêu Tử Phong im lặng rời đi.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên gọi:
- Tiêu …
Tiêu Tử Phong quay người lại, cần thận nói:
- Chuyện gì?
Phong Tĩnh Hiên trầm ngâm nói:
- Nếu như.. cô chấp thuận bỏ đi võ công của Hải Thiên Phật Quốc, cô cũng có thể làm mẹ … võ công của Hải Thiên Phật Quốc và Nghi Hoa cung xung đột quá nhiều, không thể cùng tu luyện, cô cưỡng ép tu luyện có thể đề cao công lực trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng khẳng định sẽ có vấn đề … tạm thời là mất đi năng lực sinh đẻ, lâu dài sẽ ảnh hưởng tói tuổi thọ của cô…
Tiêu Tử Phong ngẩn ra, lời của Phong Tĩnh Hiên đã cởi bỏ nút thắt cho nàng, nàng hơi khom người, cảm kích nói:
- Đa tạ đã chỉ điểm, tôi sẽ suy nghĩ.
Phong Tĩnh Hiên gật đầu, không nói gì nữa, một lúc sau nàng một mình tới chỗ ở của Úc Thủy Lan Nhược, chân nàng qua xử lý sơ bộ, đã miễn cưỡng đi được rồi.
Gường của Úc Thủy Lan Nhược đã đưa cho Dương Túc Phong, nàng ngủ ở một chiếc giường khác, cách chỗ Dương Túc Phong ba sương phòng.
Khi Phong Tĩnh Hiên tới, Úc Thủy Lan Nhược vừa hầu hạ Dương Túc Phong đi ngủ, trở về nghỉ ngơi.
- Sư phụ…
Úc Thủy Lan Nhược đột nhiên không biết phải nói gì.
- Ta muốn tắm rửa nghỉ ngơi, ta mệt lắm rồi…
Phong Tĩnh Hiên nói nhỏ, lấy y phục đi tới suối nước nóng.
Úc Thủy Lan Nhược đứng ngây ra nơi đó, đầu óc trống rỗng, nàng nhìn ra, Phong Tĩnh Hiên đúng là rất rất mệt rồi, có lẽ sư phụ nàng bị Dương Túc Phong trà đạp quá dữ dội không chịu được nữa, có lẽ..
Bất quá dù thế nào, Phong Tĩnh Hiên cũng là sư phụ của nàng, thấy sư phụ mệt mỏi như thế, trong lòng nàng rất đau xót.
Nước mắt lặng lẽ theo gò mà của Úc Thủy Lan Nhược lăn xuống.
Sáng hôm sau, tất cả đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc đều được tập trung tới cung Oa Hoàng, trước tượng Nữ Oa nương nương, Phong Tĩnh Hiên chính thức tuyên bố truyền vị trí chưởng môn cho đệ tử Úc Thủy Lan Nhược của mình.
Không ai dị nghị gì cả, đương nhiên, tuyên bố này mới chỉ là trong nội bộ, tiếp theo Hải Thiên Phật Quốc còn phải tuyên bố cho toàn võ lâm, đồng thời phát thiếp mời, chọn ngày tổ chức lễ đăng cơ cho tân chưởng môn.
Suy tính địa vị của Hải Thiên Phật Quốc trong võ lâm, khi đó khẳng định sẽ có rất nhiều khách, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, không ít nữ đệ tử tỏ ra vô cùng cao hứng, đối với chưởng môn tương lai cũng khá yêu quý.
Thực tế, mọi ngày Úc Thủy Lan Nhược đối xử với các đệ tử bình thường không tệ, chỉ tiếc rằng, khung cảnh não nhiệt này chỉ có một mình Úc Thủy Lan Nhược thưởng thức, sau khi cử hành nghi thức, Phong Tĩnh Hiên đã âm thầm tới bên bờ biển, chuẩn bị đến liên minh Nhã Ca.
Tiễn nàng chỉ có một mình Úc Thủy Lan Nhược, chân Phong Tĩnh Hiên bị thương, lộ trình xa xôi như vậy không thể đi một mình.
Đợi nàng lại có ba người, là Dương Túc Phong, Tiêu Tử Phong, và Đường Băng Na.
Thương thế của Đường Băng Na đã không còn trở ngại lớn, chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe, cô vẫn muốn tìm Ngu Mạn Ái để hỏi cho rõ ràng, vừa vặn Dương Túc Phong có thuyền, liền ngồi nhờ rời khỏi Phổ Đà Sơn.
- Dương Túc Phong, thuyền ngươi chuẩn bị cho ta ở đâu?
Dù có một đêm phu thê ân ái, nhưng nàng chẳng thay đổi cảm quan với Dương Túc Phong, nhất là trước mặt người ngoài.
Dương Túc Phong nhẹ nhàng nói:
- Ngay ở chỗ ta, ta có thể tiễn nàng một đoạn, chúng ta cùng tới liên minh Nhã Ca.
- Ngươi muốn tới đại lục Y Vân làm gì?
Phong Tĩnh Hiên tỏ ra hết sức cảnh giác.
- Ta muốn nhân lúc còn trẻ, tuần thị quốc gia của mình, không được sao?
Dương Túc Phong nói xong đi trước.
Ở trước mặt y là ba mươi chiếc Long Nha chiến hạm đang tuần tra, cờ sư thứu màu lam trên đỉnh cột buôm mang theo một uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
Tiêu Tử Phong giải thích:
- Chàng không lừa cô đâu, chàng thực sự muốn đi thuần thị đất nước, kế hoạch này đã quyết định từ khi ở Lạc Na, đế quốc Lam Vũ đã thành lập một năm rồi, chàng muốn tận mắt nhìn thành quả, đồng thời phát hiện vấn đề còn tồn tại. Chuyến tuần thị này, sẽ bắt đầu từ phía cực đông.
Phong Tĩnh Hiên cau mày nói:
- Cực đông là vương quốc Tô Mỹ Nhĩ, vì sao y muốn tới liên minh Nhã Ca.
Tiêu Tử Phong thản nhiên nói:
- Đổ bộ lên liên minh Nhã Ca, rồi tới Âm Nguyệt Hoàng Triều thị sát chiến sự, cuối cùng là tới Lâu Lan, từ đó trở về Mỹ Ni Tư, tuyến đường này có vấn đề gì không?
Phong Tĩnh Hiên không nói, đương nhiên là không có vấn đề gì, đi đầu là tự do của Dương Túc Phong, hiện giờ lãnh thổ của đế quốc Lam Vũ đã gồm một nửa liên minh Nhã Ca và nửa Âm Nguyệt Hoàng Triều.
Quân Lam Vũ đang không ngừng phát động tấn công phía nam đại lục Y Vân, Dương Túc Phong muốn đích thân đi xem cũng là thường tình.
Đúng là Dương Túc Phong chuẩn bị tới đại lục Y Vân, không quan hệ tới Phong Tĩnh Hiên.
Minh Na Tưu Đặc Lai đã bị công chiếm, nước Mã Toa bị sụp đổ là chắc chắn, hiện giờ quân Lam Vũ đang tăng cường chia rẽ nội bộ nước Mã Toa.
Bên phía nước Y Lan, dù Tiêu Nam vùng vẫy thế nào, nhưng đế quốc Ngả Phỉ Ni đã khuất phục, không có ngoại viện, quân đội Y Lan cũng chẳng cầm cự được bao lâu, Tri Thu hoàn toàn có thể xử lý được bọn chúng.
Đường Hạc là người thông minh, hắn đề ra kế hoạch di dời bát đạo liên minh, làm người ta không khỏi trầm trồ, có hắn giúp, chia tách nước Mã Toa càng dễ dàng rồi.
Còn về tàn dư của gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô, bọn chúng cũng ý thức được tình thế không ổn, đang không ngừng phái sứ giả hi vọng có thể giải quyết hòa bình với quân Lam Vũ.
Bọn chúng khôn ngừng hạ thấp điều kiện, chấp thuận giao ra quân đội, thậm chí chấp thuận giao nộp một phần tài sản, tin rằng giải quyết chúng không cần dùng tới vũ lực nữa.
Chỉ cần có thời gian thích hợp là quân Lam Vũ có thể tiến thẳng vào Tống Xuyên đạo và Hạc Xuyên đạo.
Nếu đại lục Y Lan không còn chuyện gì nữa, sao không tới đại lục Y Vân tìm hiểu phong quang đặc sắc ở nơi đó?
Nghe nói Âm Nguyệt Hoàng Triều đâu đâu cũng là hoàng kim và mỹ nữ, nếu như không tận mắt đến xem thì thực đáng tiếc.
Mệnh lệnh hạ xuống, hạm đội chậm rãi lên đường, mang theo thống soái tối cao, tới liên minh Nhã Ca xa xôi.