-Ta lấy danh nghĩa thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ tuyên bố, Úc Thủy Lan Nhược là chưởng môn mới của Hải Thiên Phật Quốc.
Phong Tĩnh Hiên thét lên:
-Ngươi dám
Dương Túc Phong lạnh nhạt nhìn nàng:
-Ta có gì mà không dám? Phổ Đà Sơn nằm trong phạm vi quản hạt của đế quốc Lam Vũ, ta có quyền quyết định chưởng môn của Hải Thiên Phật Quốc là ai. Tục ngữ nói, khắp cả thiên hạ, đâu chẳng phải là đất của vua, trong bốn biển, không ai không phải là bề tôi của vua. Ta là thống lĩnh của đế quốc Lam Vũ, là ta có thể làm được việc này.....
Phong Tĩnh Hiên thẹn quá hóa giận, nói:
-Ngươi.... Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Dương Túc Phong cũng trở nên nghiêm túc nói:
-Cô đương nhiên có quyền không đồng ý, nhưng ta không cần cô đồng ý, theo ta biết, Hải Thiên Phật Quốc ngoài cô ra, còn có sáu vị chưởng lão, bọn họ mặc dù ít xuất hiện ở trường hợp công chúng, nhưng sáu người bọn họ hợp thành hội trưởng lão có quyền quyết định chưởng môn. Đương nhiên ở tình huống bình thường, bọn họ không dùng quyền này, nhưng nếu ta cứng rắn nhúng tay vào, bọn họ sẽ phải suy nghĩ, vì tương lai của Hải Thiên Phật Quốc mà suy nghĩ.
Không đợi cho Phong Tĩnh Hiên xen lời, y tiếp tục nói:
-Đúng vậy, có lẽ các cô đều biết Úc Thủy Lan Nhược đã thất thân với ta, theo quy định không thể kế thừa vị trí chưởng môn, nhưng quy định là thức có thể sửa đổi được. Hơn nữa dạng quy định đó còn có chỗ đối lập với pháp điển quân Lam Vũ, ta có thể tuyên bố nó vô hiệu bất kỳ lúc nào, có nghĩa là chướng ngại này căn bản không phải là vấn đề.
Thấy Phong Tĩnh Hiên sắc mặt xanh mét, Dương Túc Phong chậm rãi nói:
-Từ góc độ của hội trưởng lão mà nói, để Úc Thủy Lan Nhược làm chưởng môn không phải là chuyện xấu, ít nhất sau này quan hệ của 2 bên sẽ càng thêm mật thiết. Lần thay đổi chưởng môn này đối với Hải Thiên Phật Quốc tuyệt đối là một chuyện tốt, ta nghĩ hội trưởng lão sẽ hiểu rõ đạo lý bên trong. Có lẽ bọn họ trong lòng cảm thấy cô rất ủy khuất, nhưng vì tương lai của Hải Thiên Phật Quốc, bọn họ sẽ hi sinh cô.
Phong Tĩnh Hiên nghiến răng nói:
-Ngươi chớ có mơ. Cho dù hội trưởng lão đưa ra quyết định, ta cũng sẽ không chấp hành. Hội trưởng lão có quyền quyết định nhân tuyển chưởng môn, ta cũng có quyền giải tán hội trưởng lão, cho dù cả đời chưởng môn chỉ có quyền giải tán hội trưởng lão một lần, nhưng ta quyết định. Ngày mai sau khi đi ra ta lập tức giải tán hội trưởng lão.
Dương Túc Phong cười, nhìn vẻ Phong Tĩnh Hiên liều chết kháng cự đầy hứng thú, thong thả nói:
-Cô có thể giải tán hội trưởng lão, nhưng cô đừng quên, sau khi giải tán hội trưởng lão, tuyển cử chưởng môn nhân sẽ thành công khai, 3 ngàn đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc đều có thể bỏ phiếu. Tới khi đó ta phái 5 vạn quân đồn trú ở Phổ Đà Sơn, phái mấy hạm đội hải quân tuần tra, sau đó công khai tuyên bố Úc Thủy Lan Nhược cạnh tranh tuyển chưởng môn, xem xem ai có phần thắng lớn hơn?
Phong Tĩnh Hiên mím môi tới trắng bệch, rít lên:
-Ngươi thực sự muốn làm thế?
Dương Túc Phong hờ hững nói:
-Nếu như cô dám giải tán hội trưởng lão thì ta sao không dám? Ta không tin, nếu như các cô và ta sinh ra mâu thuẫn, các cô có thể sống thoải mái được sao? Đương nhiên, cô có thể tới ám sát ta, nhưng nếu Vũ Văn Chấn Thiên cũng không thể giết được ta, thì các cô tới chừng cũng chẳng phải dễ. Đừng quên nhé, tất cả mọi thứ ta chỉ nhắm vào cô, không phải là vào Hải Thiên Phật Quốc, thậm chí ta sẽ cho nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc rất nhiều ưu đãi, rất nhiều đặc quyền, cô muốn dùng lực lượng của Hải Thiên Phật Quốc đối phó với ta, sợ là không có khả năng lắm đâu.
Phong Tĩnh Hiên mím môi:
-Ta... ta thế nào cũng có cách.
Dương Túc Phong nhún vai chẳng bận tâm:
-Đương nhiên, tốt nhất là cô giết ta ở đây, nhưng ta biết cô không có quyết tâm đó, mâu thuẫn giữa chúng ta còn chưa phát triển tới mức đó.
Phong Tĩnh Hiên thét lên:
-Ngươi âm mưu đoạt quyền lực của ta, còn có ý đồ vấy bẩn thân thể của ta, giữa chúng ta còn không có mâu thuẫn sao?
Dương Túc Phong không suy nghĩ như nàng :
-Mâu thuẫn giữa chúng ta còn có thể hóa giải, kỳ thực trong lòng cô đã suy đoán được rồi, nếu ta ép cô giao vị trí chưởng môn ra, đương nhiên sẽ có bồi thường, thế nào ta cũng không thể để cho cô thiệt thòi phải không? Nước Mã Toa sắp bị phân liệt rồi, nếu như cô có hứng thú, ta có thể để cho cô đi làm nữ vương, giống như Vũ Văn Phân Phương vậy, cô vẫn có thể ở trên núi cao cúi nhìn người khác.
Phong Tĩnh Hiên phẫn nộ nói:
-Ta không có hứng thú với việc phàm tục.
Phong Tĩnh Hiên mong đợi nói:
-Vậy cô hứng thú với cái gì?
Phong Tĩnh Hiên nghiến răng nói từng chữ:
- Dương Túc Phong, ngươi đang từng bước dụ ta vào bẫy?
Dương Túc Phong nghiêm túc nói:
-Không, ta hi vọng tiếp tới cô đừng dùng 2 chữ “cưỡng ép “ nữa, ta không cưỡng ép cô nhường vị trí chưởng môn, cũng không phải là muốn cô chết. Chúng ta đang giao dịch, giao dịch rất công bằng, ta có đủ lựa chọn để cung cấp cho cô, còn cô hoàn toàn có thể lựa chọn thứ mình thích nhất.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên nói:
-Ngươi nói láo.
Dương Túc Phong mỉm cười không nói thêm nữa, y không muốn ép đối phương thái quá, y có đầy đủ tự tin Phong Tĩnh Hiên chắc chắn sẽ đồng ý, nếu như nàng không đồng ý, nàng sẽ khó đứng vững được ở Hải Thiên Phật Quốc.
Dù sao, vì lợi ích của nàng mà muốn hi sinh cả Hải Thiên Phật Quốc, thì những thành viên khác dứt khoát sẽ không chấp thuận, mị lực của Phong Tĩnh Hiên còn chưa tới cái mức đó.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên lặng lẽ ghé sát vào y, Dương Túc Phong còn cho rằng nàng khuất phục rồi, không ngờ Phong Tĩnh Hiên tới gần, đột nhiên ghé sát vào tai y nói:
- Dương Túc Phong, đúng là ta không dám giết ngươi, nhưng ta dám làm cho ngươi vĩnh viễn mất đi năng lực của nam nhân, chỉ cần ta dùng sức một chút, ngươi sẽ mãi mãi bất lực, bao nhiêu nữ nhân của ngươi chỉ có nước làm quả phụ sống.
Dứt lời, Dương Túc Phong đã cảm thấy vị trí yếu hại giữa hai chân bị nàng dùng tay bóp lấy, biểu hiện của nàng ở trong bóng tối và ngoài sáng hoàn toàn là 2 chuyện khác nhau.
Hai tay của nàng không ngờ luồn vào quần cua y, nắm lấy chỗ yếu hại của y, nếu như là bàn tay ôn nhu của cô gái khác, y nhất định sẽ sướng tới mê tơi, nhưng hiện giờ đúng là có chút đột ngột, thậm chí y không sao tin được chuyện này là sự thực.
Bất quá tính khi của y cũng rất ngang bướng, tuyệt đối không chịu khuất phục ở chuyện này, cho dù là bản thân có biến thành thái giám, thậm chí y còn làm ra vẻ ta đây rất là hưởng thụ, mỉm cười nói:
-Phong đại chưởng môn, nếu như cô muốn dùng cách này phục vụ ta, phiền cô nhẹ nhàng một chút, hiện giờ ta hơi đau rồi. Dưới gầm trời này, có ai được phục vụ đặc biệt của nữ chưởng môn Hải Thiên Phật Quốc chứ, đại khái chỉ có mình Dương Túc Phong ta. Ha, ha, ha.....
Phong Tĩnh Hiên mặt đỏ bừng bừng, ngay cả da thịt cũng nóng lên, nếu như không phải ở trong bóng tối, nàng nghĩ khẳng định sẽ cắn lưỡi tự tử, động tác hiện giờ của nàng, nếu như có người ở bên cạnh nhìn thấy, sẽ cho rằng là động tác dâm uế nhất thiên hạ.
Ai mà cho rằng nàng đang uy hiếp Dương Túc Phong, tất cả sẽ cho rằng nàng đang dùng tay mình kích thích y, nghiến chặt lấy răng, Phong Tĩnh Hiên nói:
-Ngươi không sợ ta phế ngươi thật?
Dương Túc Phong nhìn vào ngực nàng, nói:
-Đương nhiên ta sợ, nhưng ta cá là cô không dám.
Phong Tĩnh Hiên tựa hồ cắn môi tới bật máu rồi nói:
-Ta... ta phế ngươi đây.
Dương Túc Phong đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy Phong Tĩnh Hiên vào trong lòng, đem ngực nàng ép sát vào mình, ghé vào tai nàng nói:
-Phong đại chưởng môn, cô dám phế ta, cuộc sống của cô khẳng định sẽ không yên, cô dám phế ta, chẳng lẽ ta không dám làm như thế với cô sao? Đừng quên cô là nữ nhân, ở chuyện này cô sẽ phải chịu đau đớn hơn rất nhiều.....
Phong Tĩnh Hiên dùng sức vùng ra khỏi ngực của y, nhưng thương thế của nàng khá nghiêm trọng, dùng sức quá mạnh làm nàng đau muốn lịm đi, đàng dừng chống cự, tăng thêm sức bóp chỗ yếu hại của Dương Túc Phong, hung dữ nói:
-Dù sao lão nương cũng liều rồi, ta chẳng thèm quan tâm nhiều như thế....
Dương Túc Phong giở trò ăn vạ, nằm thẳng xuống, cởi luôn cả quần ra, làm vốn liếng hùng tráng của nam nhân lộ ra trước mặt nàng, chẳng thèm bận tâm:
-Vậy cô mạnh tay lên, ta đợi làm thái giám đây.
Phong Tĩnh Hiên tức thì ngẩn ra, tay vẫn nắm chỗ yếu hại của y, nhưng thủy chung không có động thủ, thực sự nàng không dám phế y, chẳng qua là muốn uy hiếp một chút thôi.
Hạng háo sắc như Dương Túc Phong khẳng định là coi trọng chỗ yếu hại của mình như mạng rồi, chỉ cần nàng uy hiếp thêm một chút, y sẽ khuất phục, ai ngờ y dâng hết tới trước mặt mình.
Trong tíc tắc đó, sự nhục nhã chưa từng có làm nàng không nhúc nhích được, nàng cứ dùng đôi tay lạnh ngắt nắm lấy nó, trong đầu chỉ còn sự trống rỗng.
Nhưng một lúc sau, Phong Tĩnh Hiên tỉnh ngộ lại, trong lòng cũng càng đi theo hướng tà ác, trong bóng tối hai người bọn họ đều không nhìn thấy rõ đối phương, lại không có người khác ở bên cạnh, tâm lý hắc ám của nữ chưởng môn Hải Thiên Phật Quốc hoàn toàn đã được giải phóng.
Nàng không để ý tói tu sỉ nữa, cố ý nắm lấy chỗ yếu hại của Dương Túc Phong xoa vuốt, cho dù nàng giữ thân như ngọc nhưng nàng biết chuyện nam nữ rất rõ ràng, biết là thế khảng định sẽ làm cho Dương Túc Phong có phản ứng.
Quả nhiên Dương Túc Phong lập tức không chịu nổi, không nằm được nữa, ngồi bật dậy ôm Phong Tĩnh Hiên vào trong lòng.
Nữ nhân ác độc này, nàng không dám đoạt tuyệt long căn của y, nhưng lại cố ý cho thâm vào một chút chân khí âm nhu, làm cho y chao đảo giữa khoái cảm và đau đớn.
Nếu như nói đây là khốc hình tàn nhẫn nhất, Dương Túc Phong tuyệt đối không có ý kiến, bởi vì y cảm thấy mặt mình đờ ra rồi.
Phong Tĩnh Hiên nhìn sắc mặt của Dương Túc Phong, trên mặt hiện lên một nụ cười âm hiểm, ác ý, ghé sát tai Dương Túc Phong nói:
-Ngươi không phải là rất muốn có được thân thể của ta sao? Lại đây nào, xem xem ngươi có bản lĩnh nhường nào mà muốn thân thể của ta, loại chân khí này được gọi là Bách Hồi Thiên Chuyển Địa Ngục Trùng Sinh, cho ngươi hưởng thụ....
Dương Túc Phong rên lên:
-Cô... cô ác độc lắm... ta phục rồi....
Phong Tĩnh Hiên cười lớn, tiếng cười đắc ý làm cho cả tầng hầm như chấn động, cuối cùng nàng đã nghe được câu nói động lòng người nhất, đó chính là :” Dương Túc Phong khuất phục rồi.”
Quá mức đắc ý, nàng đầu tóc xõa sượi ngồi trên đùi Dương Túc Phong như một bà điên, động tác tay càng nhanh, bộ ngực nảy tưng tưng trước mặt Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong bị nội công của nàng làm cho mặt lúc xanh lúc trắng, phát ra những tiếng thở hồng hộc, Phong Tĩnh Hiên còn chưa hả giận, lạnh lùng nói:
-Cho ngươi....
Thình lình nàng cảm giác thấy gì đó, hai tay còn chưa dừng lại, tiếp đó ngẩn người ra tại chỗ, mặt mày quái dị như ăn phải một con chuột thối, chỉ có bộ ngực không ngừng lay động, hai chấm hồng làm cho người ta hoa cả mắt.
Rất lâu sau nàng mới cúi đầu xuống, nhìn hai tay mình, lại nhìn Dương Túc Phong, vẻ mặt quái dị, không sao hình dung được.
Dương Túc Phong thở dốc:
-Phong đại chưởng môn, chả lẽ cô không biết rằng nam nhân khi tới cao trào luôn cho đối phương một chút đồ làm kỷ niệm sao?
Phong Tĩnh Hiên mặt mày đỏ bừng, bộ ngực nhấp nhô kịch liệt, nàng cảm thấy khóc cười không xong, tới ngay cả bản thân nàng cũng không sao tin được mình lại làm chuyện hoang đường như thế này.
Nàng từng là nữ nhân cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, chưa từng thân thiện với nam nhân, không ngờ lại làm chuyện hạ lưu nhất của kỹ nữ.
Mơ hồ, nàng thấy tay của mình dinh dính, phát ra mùi tanh tanh, đáng ghét nhất là nàng cảm thấy rõ ràng bụng và đùi mình đều có thứ này, ngay cả nơi bí mật nhất của nữ nhân, thậm chí cũng có cảm giác bị thứ đó bắn tới.
Là nữ nhân trưởng thành, đương nhiên nàng rất hiểu rõ thứ đó là thứ gì, nàng cũng hiểu rất rõ thứ đó nguy hại ra sao. Phong Tĩnh Hiên thực sự sụp đổ rồi.
-Ngươi đi chết đi....
Phong Tĩnh Hiên cuối cùng cũng bùng nổ, tất cả căm hận thù ghét với Dương Túc Phong đều bùng nổ vào giây phút đó, nàng bất chấp cơn đau ở chân, đưa tay bóp chặt vào cổ Dương Túc Phong ấn xuống đất.
Sắc mặt của Dương Túc Phong biến thành trắng bệch, thấp thoáng hiện lên hoa văn, phát ra ánh sáng màu xanh thẫm, chiếu sáng khu vực nhỏ bên cạnh.
Chỉ tiếc rằng trong cơn điên cuồng, Phong Tĩnh Hiên hoàn toàn không để ý tới. TRong lúc khẩn cấp, Dương Túc Phong cũng không để ý gì nhiều, ôm chặt lấy Phong Tĩnh Hiên,hai tay tóm lấy ngực nàng, hai người thuận thế lăn lông lốc trên tấm thảm.
Chính đang lúc giằng co, đột nhiên bên cạnh có người lầm bầm:
-Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở đây?
Dương Túc Phong và Phong Tĩnh Hiên đều giật bắn mình, hai người đều cảm thấy thân thể mềm nhũn, không có tí sức lực nào, dán sát vào nhau.
Đôi nam nữ vốn như kẻ thù lúc này lại như tâm linh tương thông, nhìn nhau một cái rồi quay đầu lại.
Lão nãi nãi. Nhân vật thần bí xuất hiện rồi.
Dựa vào ánh lân tinh vô cùng yếu ớt trong tầng hầm, Dương Túc Phong lờ mờ nhìn thấy, cách bọn họ không tới 5 mét, có một nữ nhân già mặt đầy nếp nhăn hiện ra, đó là lão nãi nãi từng xuất hiện ờ Vị Ương cung.
Chỉ có điều làm người ta ngạc nhiên là lão nãi nãi này càng tiều tụy hơn, yếu ớt hơn, song nhìn động tác bản năng của Phong Tĩnh Hiên,thì mức độ sợ hãi của nàng với lão nãi nãi này càng thêm mạnh mẽ.
Càng kỳ quái hơn là hốc mắt hõm sâu của lão nãi nãi nhìn chằm chằm vào mặt y, cứ như mặt y mọc hoa vậy, lầm bầm nói:
-Ngươi là ai? Vì sao mặt ngươi lại như thế?
-Mặt ta.... làm sao ?
Dương Túc Phong có chút tò mò, đưa tay sờ lên mặt, đương nhiên là y không thể phát hiện ra chút dị dạng nào, vết hoa văn thần bí kia vẫn vô cùng rõ ràng, như không phải là hiện ra trên mặt mà là khắc sâu vào trong da thịt.
Phong Tĩnh Hiên quay mặt lại, nhìn mặt của Dương Túc Phong, khi nàng thấy hoa văn kia sắc mặt không ngờ lại vàng như nghệ, tất cả các động tác trong tích tắc dừng lại, hai tay vừa rồi còn bóp cổ Dương Túc Phong không kiềm chế được run lên.
-Ngươi là con trai của Đường Hán?
Lão nãi nãi nói, giọng như tiếng giũa mài cọ vào nhau vậy, làm cho người ta rợn cả tóc gáy, chẳng trách Đường Băng Na miêu tả quãng thời gian đó cô sống vô cùng thống khổ.Đúng vậy, nghe cái loại âm thanh này là một chuyện rất thống khổ.
-Ta nghĩ là thế.....
Dương Túc Phong hoang mang nói, từ nhục thể đúng là thế, nhưng từ linh hồn thì lại không có chút quan hệ nào cả, ngay cả y cũng không biết được rốt cuộc mình có phải là hậu duệ của Đường Lãng hay không?
Có lẽ tất cả phải xem lại tình hình, ví như loại tình huống trước mắt, y đương nhiên là con của Đường Hán rồi.
Lão nãi nãi như cố gắng nhớ lại thứ gì, song suy nghĩ vất vả, rất nhiều thứ không sao nhớ ra được, bà chỉ lầm bầm lặp đi lặp lại:
-Ngươi là con trai của Đường Hán, ngươi là con trai của Đường Hán.
Dương Túc Phong không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy kỳ quái là sao bà già này không nói mình là cháu của bà ta, mà cứ nói là con trai của Đường Hán, thậm chí ngay cả chút biểu tình của nãi nãi nên có cũng không thấy đâu.
Trong lòng y không khỏi có chút do dự, vị lão nãi nãi này rốt cuộc có nên công khai với bên ngoài hay không đây?
Ánh mắt của lão nãi nãi dần dần di chuyển lên người Phong Tĩnh Hiên, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, tức thì trở nên vô cùng sắc bén.
Dương Túc Phong có thể cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đang tụt xuống rất nhanh, chỉ nghe bà trúc trắc nói:
-Còn ngươi là ai? Ấy? Hình như ta đã gặp ngươi rồi, ngươi là ngươi là.....
Dương Túc Phong bồn chồn hết nhìn Phong Tĩnh Hiên lại nhìn lão nãi nãi. Bà ta rõ ràng có ấn tượng rất sâu sắc với Phong Tĩnh Hiên, nhưng vào thời khắc quan trọng này lại không sao nhớ ra được.
Phong Tĩnh Hiên sắc mặt rất khó coi, xám xịt như trong địa ngục bò ra vậy, đột nhiên nàng ôm lấy Dương Túc Phong, giọng run rẩy:
-Lão nãi nãi, con chính là cháu dâu của người mà. Chàng là cháu của Đường Lãng, cháu là vợ của chàng, tức là cháu dâu của bà.....
Bất kể Phong Tĩnh Hiên làm gì, nói gì Dương Túc Phong đều không cảm thấy kinh ngạc như thế, mồm y cứ há hốc ra nhìn Phong Tĩnh Hiên, thậm chí hoài nghi nàng có phải bị lão nãi nãi dọa cho thần kinh thác loạn hay không nữa.
Nhưng rõ ràng tất cả mọi động tác đều chứng minh là nàng vô cùng tỉnh táo, pPPP ôn nhu dựa vào lòng Dương Túc Phong, thần thái vô cùng thân mật.
Lão nãi nãi hiển nhiên đầu óc không được tốt lắm, ánh mắt dần hạ xuống, nhìn động tác của Phong Tĩnh Hiên có vẻ nửa tin nửa ngờ.
Loại ánh mắt quái dị đó làm Phong Tĩnh Hiên toàn thân nổi hết cả da gà, nếu như khong phải dựa vào Dương Túc Phong thì nàng đã ngã dúi xuống đất rồi.
Dương Túc Phong cũng cảm thấy rõ ràng trái tim của nàng đập mạnh, đây là biểu hiện của sự sợ hãi, có thể làm cho PPPP sợ tới mức như vậy, đại khái cũng chỉ có vị lão nãi nãi thần bí này thôi.
Một lúc lâu sau, lão nãi nãi mới hỏi:
-Ngươi là cháu dâu của ta?
Phong Tĩnh Hiên lắp bắp nói:
-Vâng... vâng...
Lão nãi nãi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn nóc tầng hầm, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó rất quan trọng, nhưng tới thời khắc quan trọng nhất, đầu óc lại luôn bãi công, hiển nhiên lần này cũng thế.
Bà nghĩ rất lâu, cũng không nhớ ra được chuyện cháu dâu thế nào, liền hỏi:
-Các ngươi kết hôn bao giờ?
Phong Tĩnh Hiên cố trấn tĩnh nói:
-Hôm nay bọn cháu kết hôn, mau, chúng ta vái lạy lão nãi nãi.
Dương Túc Phong ngạc nhiên nhìn Phong Tĩnh Hiên, cảm giác chuyện càng lúc càng quái dị rồi, đêm nay tựa hồ mỗi một hành động của nàng đều không bình thường, vừa thất thố lại vừa mất lí trí.
Mấy phút trước còn hận không thể bóp chết được mình, một phút sau lại chủ động làm vợ mình, nghĩ tới Úc Thủy Lan Nhược, Dương Túc Phong hoài nghi có phải người nơi này đều có chút bất bình thường không?
Nhìn thấy Dương Túc Phong còn đang do dự, Phong Tĩnh Hiên quay đầu lại nhìn y cầu cứu, dựa vào vai Dương Túc Phong, lấy bộ ngực của mình mang lại cảm giác kích thích nhất cho y, đồng thời lén viết sau lưng y mấy chữ: Cứu ta, lạy đi”
Dương Túc Phong đầy nghi hoặc, không biết vì sao nàng lại sợ hãi như thế, chỉ đành cùng Phong Tĩnh Hiên khấu đầu lạy lão nãi nãi.
Phong Tĩnh Hiên biểu hiện như cô vợ hiền dịu nhất, cho dù trong bóng tối mỗi một cái lạy cũng không hề có chút qua loa nào, ngược lại Dương Túc Phong chỉ làm cho xong, khi y đứng lên thì Phong Tĩnh Hiên vẫn còn quỳ ở đó.
Nếu đây là dưới ánh mặt trời, Dương Túc Phong cho rằng đây sẽ là chuyện oanh động nhất võ lâm, Phong Tĩnh Hiên không ngờ lại cùng một nam nhân hành lễ với trưởng bối, công khai tuyên bố mình là cháu dâu.
Tin tức này mà truyền đi khẳng định sẽ làm cho các nhân vật võ lâm sững sờ, không tin nổi, chỉ có trong bóng tối của tầng hầm quỷ dị này mới có thể xảy ra, có lẽ đây căn bản là một giấc mộng.
Lão nãi nãi ngồi ngay ngắn ở đây mới nhận bọn họ khấu đầu, khuôn mặt khô gầy lộ ra một nụ cười hiếm hoi, có điều Dương Túc Phong thấy nụ cười này làm người sởn đầy gai ốc.
Khấu đầu xong, lão nãi nãi vẫn ngồi ở đó, tựa hồ không có ý rời đi.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên mặt đỏ bừng, nói với chút khó xử:
-Đêm nay.... là đêm động phòng hoa chúc của bọn cháu....
Lão nãi nãi ngửa đầu lên, tựa hồ suy nghĩ gì đó, trong bóng tối chỉ có 2 con ngươi đảo qua đảo lại, đột nhiên bà biến mất.
Dương Túc Phong và Phong Tĩnh Hiên đều không nhìn ra bất kỳ động tác nào, cứ như bà ta chưa từng xuất hiện vậy.
Dương Túc Phong ngạc nhiên, tựa hồ chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng, nhưng khi y véo lên tay lại cảm thấy đau.
Thật lâu sau y mới quay đầu lại nhìn Phong Tĩnh Hiên hoài nghi hỏi:
-Rốt cuộc cô làm cái quỷ gì thế? Động phòng hoa chúc cái gì?
Phong Tĩnh Hiên mặt đỏ như ráng chiều, giơ tay đặt lên môi, ý bảo y đừng lên tiếng.
Dương Túc Phong đầu đầy nghi hoặc, nhưng không thể hỏi, khó chịu vô cùng, từ lúc tiến vào cái hầm ngầm này, Phong Tĩnh Hiên như hoàn toàn điên rồi.
Phong Tĩnh Hiên dựa vào vai y, chậm rãi viết sau lưng:
-Ngàn vạn lần đừng nói ta là người của Hải Thiên Phật Quốc.