Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1114: Chương 1114: Hôn lễ thế kỳ (P2)




Quân LamVũ sau khi chiếm lấy cảng Kim Lăng, là lập tức triển khai kiến thiết một cách điên cuồng, khơi công kiến thiết liên tục ngày đêm, thông qua nỗ lực không ngừng nghỉ của quân Lam Vũ, hiện giờ đã đem cảng Kim Lăng kiến thiết thành cửa cảng lớn nhất phía đông đại lục Y Lan rồi.

Cảng Kim Lăng ngoại trừ có thể cùng lúc neo đậu rất nhiều thương thuyền cỡ lớn ra, ở trên mỗi một chỗ neo đậu ở bến tàu còn lắp cần cẩu, những thiết bị tháo rỡ cỡ lớn này nhìn qua thì vô cùng đơn giản, máy hơi nước cũng không đáng tin cậy lắm, nhưng đã tăng cường tốc độ tháo rỡ hàng hóa lên rất rất nhiều, nhanh hơn bội phần so với công nhân tháo rỡ, nhất là đối với trang bị cỡ lớn, vì như là pháo trái phá của quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ còn sử dụng công te nơ để chứa hàng, đại bộ phận hàng hóa lẻ tẻ đều chất bên trong công te nơ, có thể không cần tháo rỡ ra, cứ trực tiếp kéo lên trên xe lửa, không nghi ngờ gì là đã giảm bớt vô số giai đoạn trung gian.

Vũ Văn Phân Phương không thể không bội phục kỹ thuật của quân Lam Vũ, chẳng trách Dương Túc Phong có thể ngạo ngược như thế, y đúng là có lý do để ngạo ngược.

Theo như ước đoán của nàng, chỉ riêng mỗi một cái cảng Kim Lăng nho nhỏ này thôi, tất cả lượng xuất phập hàng hóa của nó đã vượt qua tất cả lượng xuất nhập hoàng hóa của cửa cảng phía đông nước Mã Toa.

Thực lực và tài phú của quân Lam Vũ chính là nhờ như vậy mà tăng trưởng lên, ở bờ biển phía đông của đại lục Y Lan dưới sự khống chế của quân LamVũ, ít nhất còn có bảy tám cái cửa cảng cỡ lớn như thế này, có thể tưởng tượng ra năng lực vận chuyển cực lớn của quân Lam Vũ như thế nào, đánh trận là thế nào, chẳng phải là đánh bằng thực lực tổng hợp của hai bên sao?

Vào lúc này, trời đã tối rồi nhưng vẫn còn rất nhiều thuyền vận chuyển bắt đầu cập bến, những chiếc thuyền vận chuyển này đều không phải là chở hàng hóa, nên không cần cần cầu giúp đỡ, sau khi chúng cập bến, liền có vô số quan binh của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ùn ùn từ trên thuyền káo xuống, giống như một bầy ong chen chúc ở bên trên bến tàu cảng Kim Lăng.

Bọn họ trông qua đều rất trẻ tuổi, tâm tình vô cùng phấn khích, tỏ ra tất hiếu kỳ với những thứ ở xung quanh, các binh sĩ phổ thông đều thích ngó đông ngó tây, cho tới tận khi các quan quân thổi còi lên, bọn họ mới bắt đầu sắp xếp đội hình, rất hiển nhiên đó đều là những tân binh tới từ đại lục Y Vân.

Vũ Văn Phân Phươn tự nhiên cau mày lại, sau đó rồi dần dần giãn ra, những binh sĩ quân LamVũ này, có lẽ trước kia còn là kẻ địch của nàng, nhưng bắt đầu từ cái lúc nàng rời khỏi nước Mã Toa kia, bọn họ đã không còn là kẻ địch của nàng nữa rồi.

Quan hệ giữa nước Mã Toa và đế quốc Lam Vũ vẫn cứ là chiến tranh, nhưng chiến tranh đã cách nàng tựa hồ càng lúc càng xa rồi, mà nàng cũng hi vọng chiến tranh cách mình mỗi lúc một xa.

Bất quá thói quen nghề nghiệp vẫn khiến cho Vũ Văn Phân Phương sản sinh ra không ít nghi vấn, bời vì nàng mau chóng nhận ra, số quan binh quân Lam Vũ lên bờ này, ngọai trừ tân binh tới từ đại lục Y Vân xa xôi ra, còn rất nhiều bộ đội quân Lam Vũ trầm mặc không nói những huấn luyện rất bài bản cũng đều đi xuống, bọn họ đều là các quan binh của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.

Vũ Văn Phân Phương cảm thấy rất kỳ quái, trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ năm của quân Lam Vũ chẳng phải là đồn trú ở trên bán đảo Hỏa Long hay sao? Tại sao cũng tập trung tới Kim Xuyên đạo rồi? Chẳng lẽ Dương Túc Phong chuẩn bị có hành động gì lớn? Nhưng hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ thì còn có thể có hành động gì lớn ở Kim Xuyên đạo được? Chẳng lẽ là …

- Phân Phương tiểu thư, mời đi bên này.

Mã Khôn hết sức lịch sự nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương kỳ thực còn muốn xem xem tình hình của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, trừ ở chiến trường ra, thì ở hậu phương cũng có thể dễ dàng phán đoán ra được tố chất của một đơn vị quân đội.

Nàng hi vọng có thể thông qua đôi mắt của mình phán đoán những bí mật không để ai hay của quân Lam Vũ, thậm chí tìm ra nhược điểm trí mạng của quân Lam Vũ, từ đó có thể đánh một trận phá tan quân LamVũ.

Bất quá nàng rất mau khẽ cười khổ, rồi lắc đầu trong vô thức, cắt đứt suy nghĩ này, tất cả những điều này đã không còn quan hệ nhiều tới mình nữa rồi, bản thân cần gì phải tự chuốc lấy phiền não chứ?

Mã Khôn đã liên hệ trước chỗ ở rồi, Vũ Văn Phân Phương sẽ ở trong khách sách Đế Vương của cảng Kim Lăng, đây chính là khách sạn hào hoa nhất dễ chịu nhất của cảng Kim Lăng, chủ đằng sau của nó, chính là thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường.

Cùng với việc đế quốc Lam Vũ quật khởi thần tốc, công thương nghiệp phát triển nhảy vọt, nhu cầu qua lại làm ăn tăng trưởng mau chóng, khách sạn năm sao của cảng Kim Lăng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng xa hoa, trang thiết bị thậm chí còn xuất sắc hơn cả khách sạn Đế Vương.

Bất quá bởi vì liên quan tới Ngu Mạn Ái, những nhân vật có mối hiên hệ với quân Lam Vũ đều ở tại khách sạn Đế Vương, người ở bên cạnh Dương Túc Phong tất nhiên là không thể ngoại lệ.

Khi xe ngựa đưa Vũ Văn Phân Phương tới khách sạn Đế Vương, thì đám người Đại Lôi Nhĩ cũng vừa vặn tới nơi, đồ đạc và nhân viên mà bọn họ mang theo thực sự quá nhiều, lập tức lấp kín cả cửa khách sạn Đế Vương, làm ồn ảo cả lên, so với năm mới còn náo nhiệt hơn.

Những người nhà của bọn họ nói chuyện chẳng để ý tới lễ nghi và phong độ, cứ thoải mái quát tháo từ đằng xa, Đường ngữ nói cũng vô cùng thiếu tiêu chuẩn, giống như là vịt kêu vậy.

Vũ Văn Phân Phương không thích khung cảnh ồn ã như thế này, chỉ đành khẽ cau mày lại, đợi ở một bên chờ đám người Đại Lôi Nhi xong chuyện của mình.

Nhưng thật không may không biết vì sao Đại Lôi Nhĩ lại phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Văn Phân Phương, nhìn chằm chằm mấy lượt, rồi đi tới gần như dí sát và mặt Vũ Văn Phân Phương nhìn ngó, kinh ngạc thốt lên:

- Chao, đây chẳng phải là Vũ Văn Phân Phương cô nương của nước Mã Toa sao? Trời ạ, làm sao cô lại xuất hiện ở nơi này? Là cô trốn nhà đi sao?

Vũ Văn Phân Phương chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng đưa ánh mắt liếc qua một bên, nàng không thích thái độ rất không thiện ý gì này của Đại Lôi Nhĩ, đối với Đại Lôi Nhĩ nàng cũng chẳng có thiện cảm gì, nữ nhân như Đại Lôi Nhĩ ngoại trừ trông xinh đẹp một chút ra căn bản là chẳng có chút tố chất nào, càng chẳng nói tới kiến thức, đối với nghệ thuật chỉ huy chiến tranh cũng chẳng hề hay biết, nói chuyện với loại nữ nhân như vậy, thuần túy là lãng phí tinh lực.

Đại Lôi Nhĩ phát giác ra thái độ khinh thường của Vũ Văn Phân Phương đối với mình, tất nhiên trong lòng không thoải mái, muốn phát tác, nàng cũng ngồi vị trí nữ vương bao lâu, nào chịu được thái độ ấy của Vũ Văn Phân Phương?

May mắn là Mã Không vội vàng tới bên Đại Lôi Nhĩ nói mấy câu, nàng mới rất không tình nguyện nuốt cục tức này xuống, Vũ Văn Phân Phương là do Dương Túc Phong mời tới, nàng chêu trọc không nổi, cuối cùng hậm hực rời đi.

Đại Lôi Nhĩ không biết Dương Túc Phong mời Vũ Văn Phân Phương tới làm gì, hiệp nghị giữa Vũ Văn Phân Phương và Dương Túc Phong, chỉ có tầng tối cao của hai bên mới biết, Đại Lôi Nhĩ tuyệt đối không hề biết.

Da Trạch Bội Ti và Tụ Phong mau chóng biết được chuyện này, thần sắc đều rất cổ quái nhìn Vũ Văn Phân Phương, Tụ Phong nghi hoặc nói:

- Chẳng là cô ta là đại biểu của nước Mã Toa tham dự hôn lễ? Nhưng không phải chúng ta còn đang đánh nhau với nước Mã Toa sao? Làm sao nước Mã Toa còn có thể phái đại biểu tới.

Vấn để này tất nhiên là không có đáp án, Da Trạch Bội Ti lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ cô ta cũng sắp làm tân nương tử? Có lẽ là nước Mã Toa không chống đỡ được nữa rồi, cũng muốn tặng nữ nhân cho thống soái tối cao, mọi người cử hành hòa đàm giải quyết … nhưng mọi người nhìn vóc dáng cô ta xem, gầy gò, Phong lĩnh sao có thể thích cô ta được?

Đại Lôi Nhĩ biết Vũ Văn Phân Phương có thể nghe được lời nghị luận của bọn họ, vì thế cô ý nói:

- Gầy cũng có hay của gầy chứ, chẳng phải người ta hay nói có vẻ đẹp của xương sao, ta thấy cô ta rất có cái vẻ đẹp đó đấy, nữ nhân đặc sắc như vậy, nói không chừng Phong lĩnh cũng thích …

Vũ Văn Phân Phương nghe mấy người các nàng bàn luận với nhau, trong lòng rất khó chịu, cảm giác như mình đã trở thành vật hi sinh do nước Mã Toa ném đi, không đáng giá một xu vậy, nhưng ở trên địa bàn của người khác, nàng có thể nói gì được đây?

Mà bọn họ cũng nói đâu có sai, nước Mã Toa đúng là đem mình làm vật hi sinh để giao dịch mà, đây là sự thực hai bên hiểu ngầm ở trong lòng, lấy một nữ nhân để đổi lại tính mạng của ba mươi vạn quân đội, chuyện làm ăn này bất kể là ai cũng sẽ không cự tuyệt, bản thân bị hi sinh là chuyện hết sức đương nhiên rồi.

Khó khăn lằm hành lý của nhóm người Đại Lôi Nhĩ mới vận chuyện hoàn tấn, Đại Lôi Nhĩ cũng được một đám đông xúm quanh đưa tới đại đường nghi ngơi rồi, tiếp theo đó còn có yến hội chào mừng long trọng.

Vũ Văn Phân Phương không muốn ở lại lâu ở trường hợp công chúng, vội vội vàng vàng đi lên lầu, mơ hồ ở đằng sau lưng còn truyền lại tiếng cười trào phúng của đám người Đại Lôi Nhĩ, làm cho tâm tình của nàng càng thêm buồn bực, bất quá không phát tác ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.