- Vũ Văn Phân Phương cô nương hiếm có tới nơi này được một chuyến, nên tôi tới để làm chọn tình của chủ, đặc biệt mời Phân Phương cô nương một bữa ăn, còn mong Phân Phương cô nương nể mặt. Sáng sớm ngày mai tôi cũng tới kinh đô Ni Lạc Thần, nếu như cô nương không chê, tôi muốn ngồi cùng một xe đi tới đó với cô nương, không biết ý cô nương như thế nào?
Vũ Văn Phân Phân Phương khẽ hừ mũi một cái, trong lòng thầm nghĩ Ngu Mạn Ái cô đâu ra cái hứng thú chủ động mời ta ăn cơm, nếu chẳng phải cô biết nội tình của ta, làm sao lại dám tùy tiện chủ động thân cận, khẳng định là có người ở sau lưng chỉ thị cho cô làm như thế, hơn nữa còn có người nói với cô tình huống của ta, cho nên cô mới chủ động tiếp cận.
Có thể mời sai khiến được Ngu Mạn Ái tháp tùng mình cả hành trình tới kinh đô Ni Lạc Thần, lại biết tình huống của mình, thì trừ Dương Túc Phong ra, còn có ai nữa? Xem ra thì Ngu Mạn Ái và Dương Túc Phong đúng là rất thân thuộc, những bí mật giữa mình và y, khẳng định là cũng được y nói cho Ngu Mạn Ái.
- Vậy xin đạ ta.
Vũ Văn Phân Phương chẳng nóng chẳng lạnh đồng ý với lời mời của Ngu Mạn Ái, kỳ thực Vũ Văn Phân Phương không kháng cực chuyện Ngu Mạn Ái tháp tùng, có người biết nhiều hiểu rộng như Ngu Mạn Ái đi cùng, có lẽ nàng có thể càng mau chóng hòa nhập vào trận doanh của quân Lam Vũ.
Chỉ là nàng không biết vạn nhất đám người Đại Lôi Nhĩ chẳng may cũng gặp phải nàng và Ngu Mạn Ái, thì Ngu Mạn Ái sẽ xử lý như thế nào, chắc là Ngu Mạn Ái sẽ vứt bỏ mình, quay sang nịnh nọt lấy lòng đám người Đại Lôi Nhĩ rồi.
Vũ Văn Phân Phương và Ngu Mạn Ái tán gẫu một chút, rồi Ngu Mạn Ái sai người đưa đồ ăn lên, bồi tiếp Vũ Văn Phân Phương dùng cơm.
Ngồi ở trước bàn ăn, tâm tình của Vũ Văn Phân Phương mới dần dần khôi phục lại bình thường, bởi vì nàng đã ý thức được, Ngu Mạn Ái vì sự xuất hiện của mình, đã bỏ ra không ít công sức, chuẩn bị đều là nững món ăn mang đầy hương vị của nước Mã Toa.
Điều này làm cho Vũ Văn Phân Phương phiêu bạt trên biển tới phương trời mới cảm thấy được sự ấm áp khi về nhà, vì thế ấn tượng với Ngu Mạn Ái cũng dần dần tốt lên.
Sau bữa tối không có chuyện gì, Ngu Mạn Ái chủ động cáo từ, để Vũ Văn Phân Phương sớm nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Ngu Mạn Ái đích thân tới đón Vũ Văn Phân Phương, lúc này vừa vặn gặp phải đám người Đại Lôi Nhĩ cũng chuẩn bị lên đường, tùy tùng và người nhà của bọn họ quá nhiều, cả một đám đông chiếm hết lấy con đường tới cầu thang.
Đại Lôi Nhĩ hôm nay cũng được, coi như còn có một chút phong độ, đại khái là nhận được tin tức gì đó, cho nên đối với Vũ Văn Phân Phương tỏ ra lịch sử hơn nhiều rồi, nhưng người nhà của nàng vẫn cứ thô lỗ vô lý như cũ, kẻ nào kẻ đó cứ như đám người giàu xổi vậy, có vài người trung niên béo ục ịch trong mồm lúc nào cũng chỉ có tiền, đi tới đâu cũng thưởng cho phục vụ của khách sạn, tựa hồ cố ý thể hiện tài phú của bọn họ.
Rời khỏi khách sạn, có đội xe ngựa chuyên môn của khách sạn đưa bọn họ tới trạm xe lửa, đi lên khaong dành cho khách quý, kỳ thực cái gọi là khoang cho khách quý cũng chỉ là nơi không có nhiều khói than mù mịt một chút mà thôi.
Bởi vì xe lửa của quân Lam Vũ đều đốt bằng than, nên thỉnh thoảng có khói bay ra, luốn qua cửa sổ tiến vào, thế là cả một chuyến hành trình, lữ khách bình thường đều phải tiếp thụ lễ rửa tội của than khói, khi xuống xe cơ bản đều đen xì đen xịt, điều này đối với những quý cô mà nói tất nhiên không phải là chuyện hay ho gì, vì thế khoang khách quý cũng từ đó mà ra đời.
Mỗi một chuyến xe lửa chỉ có một khoang khách quý, đám người Đại Lôi Nhĩ, Vũ Văn Phân Phương, Ngu Mạn Ái, Da Trạch Bội Ti, Tụ Phong đều có mặt, còn thêm cả thị nữ thiếp thân của mỗi người, nên len chật ních, các cô gái chỉ cần có chút điều kiện, thì ai mà muốn tiếp thụ than khói tắm rửa.
Đáng thương cho Mã Khôn bị bài trừ ngoài danh sách, chen lấn cùng với những tân binh của bộ đội lục quân quân Lam Vũ, những tân binh này thì hoàn toàn không để ý, tựa hồ nhìn thấy xe lửa còn rất cao hứng, thật đáng thương cho những chú bé không kiến thức chưa thấy được chuyện đời.
Xe lửa xuất phát từ cảng Kim Lăng, cả đường rít lên xìch xịch, chạy một mạch tới thẳng kinh đô Ni Lạc Thần.
Tuyến đường sắt từ Kim Xuyên đạo tới kinh đô Ni Lạc Thần, được ban ngành đường sắc của quân Lam Vũ dốc toàn lực xây dựng, đã được thông xe vào vài ngày trước đó, trong chuyện này, ban ngành đường sắt của quân Lam Vũ đúng là phải cảm tạ thiên tài Đường Thiên Hữu đã qua đời kia, tuyến đường sắt mà ông ta quy hoạch, cùng các loại tư liệu địa chất, đều là hoàn mỹ nhất, làm việc thi công tuyến đường sắt này không có khó khăn gì cả.
Ban ngành đường sắt của quân Lam Vũ cứ dựa theo thiết kế của Đường Thiên Hữu tiến hàn phân đoàn thi công, dùng tới vô số dân công, cả ngày lẫn đêm rải nền đường và đường ray, chỉ dùng thời gian ba tháng đã thông được tuyến đường sắt từ kinh đô Ni Lạc Thần tới Kim Xuyên đạo.
Đương nhiên, tuyến đường sắt này hiện tại còn rất đơn sơ, chỉ có thể vận chuyển binh lính và tài nguyên thiếu thốn nhất, và để ghi nhớ công tích của Đường Thiên Hữu, tuyến đường sắt kéo dài này vẫn gọi là tuyến đường sắt Thiên Hữu.
Cỗ xe lửa này, ngoại trừ chở đám người Vũ Văn Phân Phương ra, còn vận chuyển vô số binh sĩ quân Lam Vũ, bọn họ đều là tân binh chuyển từ đại lục Y Vân tới, bổ sung cho các bộ đội ở xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần.
Đại bộ phận những người này đều tới từ địa khu Lâu Lan, Ương Già, Cáp Lạp Lôi, nước Y Mộng, cũng có không ít người tới từ địa khu Lỗ Ni Lợi Á, rất nhiều người màu da khác nhau, ngôn ngữ cũng khác nhau, cho nên khi tụ tập lại cùng một chỗ, đúng là vô cùng náo nhiệt, cũng khơi lên sự tò mò của Vũ Văn Phân Phương.
Vũ Văn Phân Phương không thể không thừa nhận, Dương Túc Phong có thể đem bao nhiều người tới từ dân tộc khác nhau, có màu da khác nhau, chữ viết và ngôn ngữ khác nhau, tôn giáo khác nhau quy tụ lại một chỗ, phấn đấu vì cùng một mục tiêu chung, đúng là một kỳ tích.
Bản thân nước Mã Toa thành phần dân tộc không phức tạp mấy, nhưng vấn đề với tộc Bản Đô, vẫn thường xuyên tồn tại sự chia rẻ cực lớn, không cẩn thận một chút thôi là có thể gây ra mâu thuẫn dân tộc trong nước, đối với điều này, Vũ Văn Phâ Phương có cảm nhận rất sâu sắ.
Tùy tiện nghe ngóng một chút, Vũ Văn Phân Phương biết được, quân Lam Vũ vẫn luôn không ngừng tập trung binh lực tới phía tây của kinh đô Ni Lạc Thần, địa khu trọng điệp tập kết là Gia Dục quan tiêp xúc với thế lực của Đường Hạc, tiến hành chỉnh đốn mùa đông quy mô lớn ở nơi đó.
Đám người Đại Lôi Nhi đối với chiến tranh không hứng thú lắm, cũng chẳng muốn suy đoán xem Dương Túc Phong sắp động thủ với ai, chỉ có Vũ Văn Phân Phương mẫn cảm ý thức được, ngày tháng của bát đạo liên minh không dễ thở rồi, áp lực của quân Lam Vũ với Đường Hạc càng lớn, bát đạo liên minh sẽ càng nguy hiểm.
Nhưng điều này là chắn chắn rồi, quân Lam Vũ khẳng định sẽ tăng cường gây áp lực với Đường Hạc, ép cho Đường Hạc phải rút tới nơi khác, nếu hắn không rút lui, quân Lam Vũ sẽ phát động tấn công với hắn, đem hắn tiêu diệt.
Vì đối phó với nước Y Lan, quân Lam Vũ phải giáp kích hành lang Á Sâm từ hai phương hướng nam bắc, Đường Hạc vừa vặn chắn trước họng súng của quân Lam Vũ, đã định sẵn là phải bị từ bỏ, con đường Ngọc Môn Quan này cần phải được dọn sạch.
Đường Hạc hẳn là không có lực lượng kháng cự lại được quân Lam Vũ, điều mà hắn có thể làm hiện giờ, cũng là điều khẳng định là hắn sẽ làm, chính là nghĩ biện pháp thôn tính bát đạo liên minh, đem lực lượng của mình di chuyển tới vùng bát đạo liên minh, nhường con đường thông tới hành lang Á Sâm của quân Lam Vũ ra.
Chỉ có làm như vậy mới có thể tránh được quân Lam Vũ đả kích trong thời gian ngắn, hơn nữa, cũng chỉ có tài nguyên và thực lực của bát đạo liên minh, mới có thể cho Đường Hạc có đầy đủ cơ hội để thi triển tài hoa của mình.
Bất kể nói như thế nào, khu vực phụ cận Ngọc Môn Qua đều quá nghèo khó, nghèo khó tới mức muốn nuôi sống một vạn quân đội cũng là chuyện vô cùng khó khăn, Đường Hạc nếu như còn quanh quẩn ở nơi đó, thì chỉ có đường chờ chết.
Đường Hạc không đối kháng lại được quân Lam Vũ không có nghĩa là hắn không đối phó được với các thế lực khác, bát đạo liên minh có cả tài nguyên lẫn nhân lực, nhưng nội bộ thì lại hủ bại cực độ, mười mấy năm gần đây nhất chỉ bởi vì thế lực trên đại lục cân bằng, cho nên bọn chúng mới may mắn tồn tại được.
Với năng lực của Đường Hạc muốn thôn tính bát đạo liên minh là hoàn toàn có thể, Vũ Văn Phân Phương thậm chí còn cho rằng, Đường Hạc sẽ mau chóng triển khai hành động quân sự có liên quan.
Nhưng, chẳng lẽ Dương Túc Phong lại không động lòng với bát đạo liên minh sao? Dương Túc Phong có thể mặc cho bát đạo liên minh tự phát trỉển sao? Điều này là không thể, bởi bát đạo liên minh là một miếng thịt mỡ khác của đế quốc Đường Xuyên.
Sau khi Dương Túc Phong đoạt lại được hành lang Á Sâm, thì mục tiêu tiếp theo đó khẳng định là bát đạo liên minh rồi, Đường Hạc có cản được cánh tay tham lam của quân Lam Vũ hay không, thì phải nhìn xem trong một hai năm này hắn có đủ nỗ lực không.
Vũ Văn Phân Phương đột nhiên cảm thấy mình có chút hứng thú với Dương Túc Phong rồi, con người này có bản lĩnh gì để khiến cho bao nhiều người trên đại lục Y Lan vừa sợ vừa giận y như vậy? Y có phải là thực sự rất đáng sợ hay không? Y có phải là ác ma từ trong đia ngục chui ra hay không? Y có phải là …