Sau đó làm ra vẻ ngăn cản mấy hồi, làm cho nội tâm của du khách thấp tha thấp thỏm, sốt ruột không thôi, người có thể may mắn tiến vào, tất nhiên là mừng rơi nước mắt, cho rằng mình là một trong số năm trăm người may mắn, vô cùng hạnh phúc.
Còn nhưng người không được vào chỉ đành thấm trách mình xui xẻo, sau đó hạ quyết tâm ngày mai phải đến sớm một chút, có một số du khách tiến vào Vị Ương cung, thi thoảng còn cảm thấy, hình như đâu chỉ có năm trăm ngươi chứ?
Bất quá cái suy nghĩ này cung chỉ thoáng lên một cái trong đầu rồi biến mất ngay, ngươi đã có thể tiến vào rồi, lại còn chất vấn cái gì? Ngươi có chất vấn nổi không? Cũng không thử nhìn xem nơi này là chỗ ở của cái chứ!
Vốn lúc này đã là cuối năm rồi, hôn lễ của Dương Túc Phong đã rất gần, kinh đô Ni Lạc Thần đều chen chúc không ít đám đông tới chuẩn bị tham gia hôn lễ, những người này đều là đại biểu của càng ngành nghề có quan hệ lợi ích mật thiết với quân Lam Vũ, là do quân LamVũ dùng lưỡi lễ nâng đỡ bọn họ trở thành dòng chảy chính của xã hội, bọn họ tự nhiên là trở thành tập thể tiêu phí chủ yếu của chuyến dụ lịch Vị Ương cung, rất nhiều người đều cho rằng, cơ hội tốt như thế này mà không nắm lấy thì thật là đáng tiếc.
Đám phe vé quảng cáo tùm lum, thậm chí còn hô lên những khẩu hiệu quảng cáo giống như “chưa vào Vị Ương cung không phải là hảo hán” hay “ không tới Vị Ương cung, không biết cái gì là quý” v..v..v đúng là cũng kích thích lòng hiếu kỳ của không ít người.
Hôn lễ lần này của Dương Túc Phong, mặc dù không mời đại biểu các quốc gia và địa khu khác tham gia, cũng chẳng công bố cho toàn thiên hạ, mà chỉ phát ra tin tức liên quan trong nội bộ của quân Lam Vũ, nhưng người tới tham dự hôn lễ vẫn rất nhiều, thậm chí là vượt ra ngoài tưởng tượng của đám người Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ.
Những nhân vật có vai vế mặt mũi trong nội bộ đế quốc Lam Vũ gần như kéo nhau tới hết kinh đô Ni Lạc Thần để chứng kiến cuộc hôn lễ long trọng này, bọn họ ở kinh đô Ni Lạc Thần không có việc gì làm, có thể tới Vị Ương cung đi ngắm nghía một vọng tất nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Nói tới cùng, sâu trong thâm tâm mỗi người, ai mà chẳng muốn làm hoàng đế chứ? Nếu như hiện giờ ngôi hoàng đế bị Dương Túc Phong cướp mất rồi, vậy bọn họ tới chỗ thưởng thức nơi ở của hoàng đế cho hả cũng không coi là quá phận nhỉ?
Nhất là những thương nhân trong tay nắm giữ vô số tiền tài, đây là lần đầu tiên trong lịch sử bọn họ thành công chen chân được vào giới thượng lưu, cho nên bọn họ hết sức nôn nóng muốn thể hiện ra tài phú và địa vị của mình, tới bên trong Vị Ương cung dạo một vòng, chụp lấy tấm ảnh, đó là biện pháp tốt nhất để thăng cấp thân phận và địa vị.
Những người này nói trắng ra là đám giàu xổ, một khí có tiền, là không kìm được muốn thể hiện ra mình khác biện với mọi người, chứ luận kiện thức, bọn họ chẳng có, thứ bọn họ cũng chỉ là tiền, bởi thế cũng chỉ có cách dùng tiền làm tôn lên chỗ đặc biệt của mình, trong vô tình còn cạnh tranh đấu tiền đấu tài với nhau.
Trong quá khứ bọn họ luôn là quần thể chịu hạn chế và áp bức, hiện giờ quân Lam Vũ đã giải phóng cho bọn họ, đem bọn họ bồi dưỡng thành nhân vật cao tầng của xa hội, làm sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội khoe khoang ở cuộc hôn lễ này?
Có tin tức riêng cho biết, những tiểu cô nương phục vụ dẫn đường và trà nước cho du khách tới Vị Ương cung, mỗi một ngày thu được đều có hơn hai trăm kim tệ, những người có tiền chi trả người này cao hơn người trước, thậm chí có người đằng trước đã cho rồi, kết quá phát hiện kẻ theo sau đít mình cho càng nhiều hơn, thế là lại quây trở về, đem khoản chệnh lệnh bù đắp, dù thế nào cũng không chịu rơi vào thế hạ phong.
Tiền hoa hồng thu nhập hậu hĩnh cũng đã khơi lên một trận phong ba nho nhỏ ở bên trong Vị Ương cung, các cung nữ đều hận mình không thể được phân phối tới khu du lịch làm việc, thế là dùng đủ các loại cớ muốn tới khu du lịch giúp đỡ quét dọn, nguyện thà không ngủ cũng phải đi kiếm tiền.
Cuối cùng Thập Tứ công chua cũng phải chỉ đành đích thân định là một kế hoạch luân lưu làm việc, để những cô cung nữ kia đều có cơ hội thu tiền hoa hồng, thế là đám tiểu cô nương đó mới chịu dần dần yên tĩnh trở lại.
Dương Túc Phong kỳ vọng hỏi:
- Giá trị của Cúc Xuyên Liên hiện giờ là bao nhiêu rồi?
Tiêu Tử Phong cười đáp:
- Hiện giờ giá tiền đạt tới sáu ngàn vạn kim tệ, người gia giá chính là nguyên vị hôn phu của Cúc Xuyên Liên …
Dương Túc Phong không khỏi có chút thất vọng, giá mới chỉ lên tới sáu ngàn vạn kim tệ, tên vị hôn phu bị thiến của Cúc Xuyên Liên cũng chỉ chấp nhận bỏ ra sáu ngàn vạn kim tệ để xả hận, những tên gia hỏa khác của bát đạo liên minh xem ra nếu như không chịu lộ diện, thì cái giá này không thể tiếp tục tăng lên rồi, may mà Tiêu Tử Phong tiếp tục nói:
- Người của gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh còn chưa chính thức ra giá, bất quá đã có ý hương, đó là môt trăm năm mươi triệu kim tệ…
Nguyên sứ giả lai từ gia tộc Cúc Xuyên bát đạo liên minh đã tới rồi, mở miệng ra một cái là hô ngay một trăm năm mươi triệu kim tệ, bất quá, bởi vì viên sứ giả này vội vội vàng vàng chạy tới, cho nên khôn mang theo đủ tài chính, tiền bạc của gia tộc Cúc Xuyên vẫn còn đang trên đường kia, cho nên chưa tiến vào.
Cái giá này đã dọa cho người có mặt ngã lăn đúng ra rồi, không còn ai ra giá thêm nữa, nghĩ ra cũng phải, trừ Cúc Xuyên Cao Minh muốn chuộc lại nữ nhi của mình ra, thì còn có ai nguyện ý lấy nhiều tiền ra như thế để mua một nữ nhân chứ?
Dương Túc Phong gật đầu, thong thả hỏi:
- Bên phía công tước Ốc Lặc Nhĩ Phu, cũng liên hệ xong rồi chứ.
Tiêu Tử Phong khẳng định:
- Liên hệ xong rồi, chỉ cần người của Cúc Xuyên Cao Minh tới Vị Ương cung, người của ông ta sẽ ra tay, đem giá tiền đẩy lên cao.
Bên khóe miệng của Dương Túc Phong lộ ra một nụ cười khẽ hài lòng rất khó phát giác, công tước Ốc Lặc Nhĩ nhận sự ủy thác ngầm của y, chuẩn bọ đưa ra giá một trăm sáu mươi triệu kim tệ, đè giá của gia tộc Cúc Xuyên xuống.
Cúc Xuyên Cao Minh không có cách nào, chỉ đánh tiếp tục đẩy giá lên cao, công tước Ốc Lặc Nhĩ cũng sẽ áp sat đè lão ta xuống, đem giá tiền ít nhât tăng lên trên hai trăm năm mươi triệu.
Căn cứ vào dự đoán của Dương Túc Phong, hai trăm năm mươi triệu kim tệ đối với gia tộc Cúc Xuyên đúng là có chút khó khăn , nhưng đối với toàn bộ gia tộc bát đạo liên minh mà nói, thì độ khó không cao.
Căn cứ vào tin tức ban nghành tình báo của quân Lam Vũ cho thấy, sau khi nhận được tin nữ nhi của mình bị bán đấu giá, sứ giả của gia tộc Cúc Xuyên lập tức tới Sở Xuyên đạo ở phía nam, chẳng cần phải nói cũng biết là đi điều động tài chính rồi.
Ở bên trong bát đạo liên minh, luận về thực lực quân sự, gia tộc Âu Dương của Sở Xuyên đạo chắc chắn là yếu ớt nhất, nhưng Sở Xuyên đạo đất rộng tài nhiều, nhân khẩu đông đúc, nên mức độ tích lũy tài chính cũng là cao nhất.
Vì sự an toàn của bàn thân, rất rất lâu trước đó Sở Xuyên đạo đã đem bản thân gửi gắm dưới sự bảo hộ của gia tộc Cúc Xuyên, Âu Dương Nam Phong gia chủ của gia tộc Âu Dương, có lời đồn nói hắn ta là cái đuôi của Cúc Xuyên Cao Minh, Cúc xuyên Cao Minh bảo hắn đi về hướng đông, hắn tuyệt đối không dám đi về hướng tây, Cúc Xuyên Cao Minh hỏi tiền bọn chúng, khẳng định bọn chúng không dám không đưa.
Theo như phỏng đoán của Tiêu Tử Phong, chi cần có đủ thời gian, thủ đoạn chỉ cần linh hoạt, quân Lam Vũ có dù bắt chẹt Cúc Xuyên Cao Minh ba trăm triệu kim tệ cũng không vấn đề gì, cho dù bỏ ra năm trăm triệu kim tệ thì bát đạo liên minh cũng chấp nhận được.
Nhưng làm như thế độ nguy hiểm cao hơn một chút, bởi có lẽ tiền không phải do gia tộc Âu Dương và gia tộc Cúc Xuyên có thể lấy ra được, mà cần sáu gia tộc khác cấp cho, tới khi đó ngươi qua ta lại, khẳng định là sẽ có người phản đối dùng tiển chuộc Cúc Xuyên Liên về.
Vạn nhất mà làm không tốt, Cúc Xuyên Cao Minh bị áp lực ép buộc, không thể không hi sinh nữ nhi của mình, Dương Túc Phong chẳng lấy nổi một xu, còn đắc tội với toàn bộ bát đạo liên mình.
Vì để cho an toàn, thật mau chóng lấy được tiền chuộc, khởi công kiến thiết khu trục hạm, Dương Túc Phong suy nghĩ một lúc, rồi cận thận nói:
- Như thế này đi,nàng nói với Ốc Lặc Nhĩ Phu một tiếng, nhắc nhở bọn họ không nên đưa ra giá quá ba trăm triệu kim tệ, chúng ta biết tới là dùng, ta còn đang đợi tiền để dùng đây, nếu như làm hỏng rồi, thì không dễ giải quyết hậu quả nữa.
Tiêu Tử Phong kỳ thực còn muốn làm to chuyện thêm một chút nữa, moi của bát dạo liên minh một khoản thật lớn, nàng hành tẩu thiên hạ nhiều năm, tất nhiêu là biết một số gia tộc của bát đạo liên minh giàu tới chảy ra mỡ, ngay cả nhà xí cũng trải bằng vằng thật trăm phần trăm, xen lẫn đó còn khảm cả kim cương, tiền của những kẻ này, quân Lam Vũ mà không lấy để dùng thì quá đáng tiếc.
Bất quá Dương Túc Phong nói cũng đúng, đêm dài lắm mộng, vạn nhất chèn ép quá đáng, bản thân Cúc Xuyên Cao Minh không thể khống chế nổi cục diện, cuối cùng chỉ đành từ bỏ kế hoạch lấy tiền chuộc người, thì quân Lam Vũ cũng được chẳng bằng mất.
- Thiếp hiểu rồi.
Tiêu Tử Phong nói rồi gật đầu đi luôn.
Mơ tưởng tới có vô số kim tệ rơi lên trên đầu của mình, Dương Túc Phong tâm tình khoan khoái lấy báo chí hôm nay ra đọc sơ qua một lượt.
Báo chí của thời kỳ này, đại bộ phận nội dung đều là văn chương ca tụng công đức, ca tụng là nếu như không phải Dương Túc Phong, thì là quân LamVũ, chẳng có cách nào, nhu cầu tuyên truyền mà, mặc dù cảm thấy có một số câu từ khiến bản thân phải đỏ hết cả mặt, nhưng Dương Túc Phong cảm thấy rất sướng.
Đối với đại bộ phận dân chúng đế quốc Lam Vũ mà nói, báo chí là tiêu chuẩn duy nhất để bọn họ phán đoán thị phi, báo chí nói tốt, thì đại đa số mọi người cũng sẽ cho rằng là tốt, báo chí nói không tốt, thì đại đa số mọi người cũng cho rằng là không tốt.
Nhưng nhiên là mộ số phần tử tinh anh thì ngoại lệ, có điều nếu như phát biểu những lời quanh co mờ ám ở trên báo chí , thì tựa hồ cũng nằm trong phạm vi đả kích của bộ độ Hắc Ngục Minh Phong do Phong Chi Xã đứng dầu.