Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 769: Chương 769: Hương Tuyết Hải (Trung)




Mặc dù Kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân lần này đánh lén không thành, nhưng thật sự đã làm cho quân Lam Vũ nhận thức được thế nào là ưu thế không trung, thật sự là thế công dũng mãnh. Nếu như người Vũ Chân không sử dụng cung tên cổ xưa, mà là vũ khí như súng Mễ Kỳ, thì Dương Túc Phong hẳn là dữ nhiều lành ít. Thương thay cho đội quân khí cầu của quân Lam Vũ, bởi vì vấn đề nội nhiên cơ đáng ghét, mà cho đến bây giờ vẫn chưa có gì khởi sắc, Dương Túc Phong quyết định, buổi tối đánh điện báo thúc giục Tây Môn Tử Thi Mật Đặc, xem tình hình nghiên cứu có thể tiến hành nhanh hơn được không.

Dương Túc Phong tự mình đi dạo qua một vòng bên ngoài. Công tác kiểm tra phòng vệ đã nếm mùi tấn công của kỵ sĩ Long Ưng rồi nên không còn ai dám lơ là khinh xuất. để an toàn, trên nóc nhà của điện Tu La, quân Lam Vũ đều an bài một vọng gác, ở chỗ cao nhất cho lắp đặt một bệ súng. Nhắm ngay vào bầu trời xanh biếc, đồng thời sau khi bị một trận giáo huấn, nhanh chóng đưa không trung vào phạm vi cảnh giới hằng ngáy, mỗi một tiểu đội lính trinh sát, đều chút ý quan sát không trung bằng ống nhòm. Hơn nữa còn cảnh giác cao độ, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh.

Một lần nữa hắn trở lại bên ngoài phòng bệnh, thấy tâm trạng Na Tháp Lỵ đã tạm ổn định. Thập Tứ công chúa và các nữ nhân đều đang lắng nghe Na Tháp Lỵ đứt quãng thuật lại chuyện Hương Tuyết Hải ngày xưa. Na Tháp Lỵ viết tiểu sử vô cùng giỏi, nhật ký cũng không sai, nhưng kể chuyện xưa thì dở ẹc, thường rối tung rối mù, chuyện nọ xọ chuyện kia, làm cho người ta nghe không sao hiểu được, hơn nữa chính nàng cũng hay quên là đã kể đến khúc nào, làm người nghe lúc nào cũng phải nhắc nhở, nàng mới có thể tiếp tục kể tiếp.

Dương Túc Phong nghe khoảng nửa giờ cuối cùng mới đại khái hiểu được sơ sơ. Na Tháp Lỵ biết cũng không nhiều, trí nhớ cũng bình thường, đối với chuyện này không cảm thấy hứng thú cho lắm, hơn nữa bình thường U Nhược Tử La rất ít nói chuyện, nói đến chuyện Hương Tuyết Hải càng ít hơn, hình như đối với bản thân U Nhược Tử La mà nói, Hương Tuyết Hải cũng là một tập hợp mâu thuẫn, nàng vì nó si cuồng vừa lại vì nó mà tuyệt vọng, nàng tình nguyện ngậm miệng không nói lời nào.

Hương Tuyết Hải là sự tồn tại cô độc.

Na Tháp Lỵ không biết cụ thể quá khứ của Hương Tuyết Hải, nàng chỉ biết đây là một môn phái sắp suy bại, một môn phái sắp biến mất trên thế giới này. Trước đây, Hương Tuyết Hải cũng đã từng một thời huy hoàng, từng là một trong những môn phái nổi danh trong chốn võ lâm, mọi người nhắc tới Đông hải Phổ đà sơn hải thiên phật quốc, cung Nghi Hoa của hoàng triều Âm Nguyệt, Tinh Hà đế quốc thánh điện, thường còn nhắc tới Hương Tuyết Hải. Nhưng, tới hôm nay, Hương Tuyết Hải thật sự xuống dốc, lớp bụi thời gian đã bao phủ một lớp dày trên người nó.

Cho tới bây giờ, đệ tử chính thức của Hương Tuyết Hải chỉ có ba người đó là U Nhược Tử La, Ngu Mạn Ái và Na Tháp Lỵ, nhưng thật sự muốn nói chính xác hơn, thì thật sự chỉ có hai người, đó chính là U Nhược Tử La và Ngu Mạn Ái, còn Na Tháp Lỵ mặc dù xưng thầy trò với U Nhược Tử La, nhưng nàng cũng không học bất cứ võ công bổn môn nào của phái Hương Tuyết Hải, võ công U Nhược Tử La truyền thụ cho nàng, toàn bộ đều là bàng môn tả đạo, một chiêu võ công cũng không có, cho nên lần này bị kẻ thù tập kích, Na Tháp Lỵ chỉ biết dùng khăn trải giường quấn mình lại, sau đó trốn dưới sàn, khi nào thấy bên ngoài không có động tĩnh gì mới đi ra.

Nguyên nhân mà Hương Tuyết Hải xuống dốc thì rất nhiều, ví dụ như không tìm được người thừa kế thích hợp, không tìm được thế lực địa phương thích hợp để đỡ đầu, không có nguồn thu nhập tài chính ổn định, không có một thủ đoạn biện pháp nào để khuyếch trương thế lực của mình, không đoàn kết với bất kỳ thế lực nào ...... Nói tóm lại là do hai nguyên nhân đơn giản, một là lý do bên ngoài, không có bất kỳ thế lực địa phương thích hợp nào ủng hộ, hai là nguyên nhân nội bộ bên trong Hương Tuyết Hải, chưởng môn của mọi người tự cho là thanh cao, không để mắt đến môn phái nào, đến nỗi bị mọi người cô lập.

“Chủ yếu là không có tiền......” Na Tháp Lỵ ngây thơ thành thực nói.

“Đương nhiên rồi, kinh tế cơ sở sẽ quyết định thượng tầng kiến trúc.” Dương Túc Phong ngắt lời nói, hắn cảm giác được Hương Tuyết Hải thật sự có chút vấn đề.

Bất cứ một môn phái nào muốn sinh tồn, phát triển lớn mạnh trên võ lâm, đều không thể li khai khỏi thế lực địa phương, càng không thể tách rời một nguồn thu nhập tài chính ổn định. Người có võ công cao tới đâu đi chăng nữa thì cũng phải ăn cơm, cũng phải mặc quần áo. Đệ tử môn hạ ăn, mặc, ở, đi lại đều phải giải quyết, ăn không đủ no, làm sao còn tâm trí mà luyện võ? Nếu có thể không ăn không uống, như vậy không còn là võ lâm môn phái, mà là thần tiên môn phái mới đúng. Trên thực tế, các danh môn đại phái trên giang hồ đều có hạ tầng kinh tế rất vững chãi, kiên cố.

Ai ai mà không thấy, chuyện làm ăn của đệ tử tục gia của Hải Thiên Phật quốc vô cùng phát đạt, hàng năm thu vào tới mấy ngàn vạn kim tệ, đệ tử môn hạ đương nhiên ăn hương, uống cay làm cái gì cũng được. Còn ở thánh điện đế quốc Tinh Hà, chưởng quản Tinh Hà đế quốc nắm toàn bộ quyền lực cùng tài chính, đệ tử môn hạ không cần lo chuyện ăn uống, tháng nào cũng có lương cố định, nhất tâm khổ tu là được. Còn cung Nghi Hoa ở hoàng triều Âm nguyệt cũng giống nhau, chính bản thân là thế lực địa phương cực lớn, tiền tài thu vào rất nhiều, đám người Cung Tử Yên tuổi còn trẻ đã là trăm vạn phú bà, về phần Tiêu Tử Phong càng không cần phải nói, ai cũng không biết nàng rốt cuộc là có bao nhiêu tài sản riêng.

Bất cứ môn phái nào mà kinh tế đã không vững chắc thì không thể cầm cự lâu dài được, thậm chí có thể nói căn bản là không có cách nào sinh tồn. Cung Nghi Hoa chính là một ví dụ điển hình, đừng nhìn võ công cung Nghi Hoa xuất sắc cỡ nào, cao thủ nhiều như mây, nhưng một khi tân vữ vương là An Lạp Lệ Lôi nhậm chức, hoàng triều Âm Nguyệt lấy thái độ cường ngạnh, phái quân đội tiến công những thế lực địa phương nâng đỡ cho cung Nghi Hoa, làm suy yếu nguồn tài chính, Nghi Hoa cung lập tức rơi vào thế hạ phong, nên Cung Tử Yên một lần nữa mới cầu khẩn sự trợ giúp của Dương Túc Phong.

Ăn uống là vấn đề tiên quyết cho sự sống còn. Dù ở bất cứ lúc nào cũng đều là nhu cầu cơ bản nhất của nhân sinh.

Hương Tuyết Hải chính là thiếu điểm này.

Võ công U Nhược Tử La rất xuất sắc, nhưng nhãn giới của nàng lại quá cao, xem thường mọi chuyện trần tục trong thiên hạ, càng không muốn có quan hệ với bất cứ “Phàm nhân” nào trên thế gian này, làm cho nàng đi tìm một thế lực địa phương chống đỡ phía sau, làm cho nàng trở thành một kẻ nịnh hót, quyến rũ những người lãnh đạo thế lực địa phương hoặc là quan viên cao cấp quốc gia háo sắc là chuyện rất khó, thậm chí ngay cả chuyện kinh doanh buôn bán nàng cũng đều cảm thấy dấy bẩn đến sự thanh cao của mình, với tính cách hoàn toàn thoát ly thực tế này, đương nhiên Hương Tuyết Hải không có khả năng tiếp tục sinh tồn.

Bản thân U Nhược Tử La mỗi ngày ăn uống cơm canh đạm bạc, thậm chí có thể không ăn không uống, nhưng nàng không thể yêu cầu tất cả đệ tử làm như vậy a! Cuộc sống mà không có tiền thì như thế nào a? chẳng lẽ nàng đi trộm, nhưng nàng không đời nao đi ăn trộm. Tài chính Hương Tuyết Hải rất eo hẹp, nhưng trước mặt người khác U Nhược Tử La chưa hề biểu hiện ra ngoài.

U Nhược Tử La còn có một nhược điểm trí mạng, đó chính là cực kỳ kỳ thị nam nhân, có lẽ quá khứ gặp chuyện thương tâm làm cho nàng trở nên như vậy, nhưng chủ yếu là do nàng quá thanh cao và cao ngạo. Chỉ cần có người nhìn nàng mê đắm, nàng lập tức phủ nhận sự tồn tại của nam nhân đó, cho dù là đối phương nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng hay là giàu có nhất thiên hạ. Song. Dựa vào nhan sắc của nàng, muốn mỗi nam nhân đã từng gặp nàng đều tĩnh tâm, không động lòng phàm, là chuyện thật sự khó khăn.

Hơn nữa, U Nhược Tử La thường hay độc lai độc vãng, không thích kết giao bằng hữu. Nàng cho rằng mỗi một người trong giang hồ đều thâm hiểm, độc ác, ngay cả quan hệ với Cung Tử Yên cũng không tốt lắm, bởi vì sự sống còn của Dương Túc Phong mới miễn cưỡng hợp tác. Trên giang hồ, U Nhược Tử La không có bất cứ bạn bè nào, nàng thật sự là một người cô độc. Trong ấn tượng của Na Tháp Lỵ, U Nhược Tử La từ trước tới giờ đều hoàn toàn cô độc, tư tưởng cô độc, hành vi cô độc, cuộc đời cô độc.

Na Tháp Lỵ tiếc nuối nói :“Việc sư phụ thích làm nhất chính là nương theo chốn phật môn thanh tịnh......”

Tất cả mọi người đều có cảm thấy thật là đáng tiếc.

U Nhược Tử La vừa có nhân phẩm tốt, võ công lại xuất chúng, tài hoa hơn người. Nàng hoàn toàn có thể có cuộc sống rất tốt.

Đột nhiên Dương Túc Phong nhớ tới Ngu Mạn Ái cũng là người của Hương Tuyết Hải, lại là sư muội của U Nhược Tử La, vậy tại sao cuộc sống của Ngu Mạn Ái với cuộc sống của U Nhược Tử La lại khác xa như vậy chứ ? U Nhược Tử La thì trong sáng nhưng lạnh lùng ngạo mạn, đối với nam nhân không hề liếc mắt đưa tình. Một vẻ đẹp lạnh lùng, băng giá, còn Ngu Mạn Ái lại quyến rũ, khêu gợi, giở bao mưu mẹo lừa tình, làm điên đảo chúng sinh, thật sự hai người hoàn toàn ở hai cực đối lập.

Na Tháp Lỵ dè dặt nói:“Một lần ta có nghe sư phụ mắng chửi người, nói Hương Tuyết Hải không phải tự suy bại, mà là do không có thế lực chống đỡ sau lưng, lực lượng trụ cột không đủ mạnh. Nàng thề trước mặt ta là nhất định phải tìm một thế lực thật mạnh làm chỗ dựa, lúc đó ta không tin, giờ ta mới biết được tầm nhìn của sư phụ thật là lợi hại......”

Dương Túc Phong đột nhiên bừng tỉnh, hiểu ra được nguyên nhân, sở dĩ U Nhược Tử La tới tìm mình là cần mình làm chỗ dựa. Nhưng tại sao bây giờ nàng vẫn không nhúc nhích gì chứ? Trước mắt khu vực quân Lam Vũ khống chế cũng không nhỏ, mình cũng được coi như là một thổ bá vương, nhưng trước mặt mình U Nhược Tử La chưa từng bàn bạc đến chuyện này, dường như nàng đã quên hay nàng đã có chủ ý khác?

Phất Lôi Đát đột nhiên đi ra, sắc mặt sa sầm không được tốt lắm, đi tới gần bên tai Dương Túc Phong thì thầm vài câu.

Sắc mặt Dương Túc Phong nhất thời căng thẳng.

Phất Lôi Đát nói cho hắn, vết thương U Nhược Tử La nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, hơn nữa triệu chứng cứ phát tác lặp đi lặp lại nhiều lần không dứt hắn, bản thân U Nhược Tử La cũng hiểu tình trạng nguy cấp của mình, nên lảm nhảm gọi tên Dương Túc Phong, hình như nàng muốn gặp hắn để nói điều gì đó trước khi qua đời.

Dương Túc Phong vội vàng đi vào.

U Nhược Tử La cố gắng ngồi dậy, lẳng lặng tựa vào mép giường, ánh mắt chằm chằm nhìn Dương Túc Phong đang đi vào. Sắc mặt nàng tái nhợt như băng tuyết đọng ngàn năm trên đỉnh núi cao chưa một lần tan nên trắng toát, không chút tỳ vết, không có lấy một chút sức sống, hơn nữa phảng phất hoàn toàn đông cứng. Môi của nàng cũng trắng bệch như tuyết, không còn một chút hồng hào. Thấy Dương Túc Phong đến, đôi môi nàng mấp máy như muốn nói, nhưng nói không ra lời.

Dương Túc Phong từ từ ngồi xuống bên cạnh mép giường, cố nén sự đau xót trong lòng, ân cần hỏi:“Nàng thấy thế nào?”

Ánh mắt U Nhược Tử La lộ ra một niềm sầu thảm, lại có một chút hối hận, hơi thở mong manh nói:“Dương Túc Phong! Ta nghĩ trên đời này không có ai làm khó ngươi được, nhưng bây giờ xem ra, ngươi cũng không cứu được ta, ta đã phán đoán sai lầm......”

Trong lòng Dương Túc Phong đau như dao cắt, không biết nói gì cho phải, hình như mỗi câu U Nhược Tử La nói đều đâm vào tim hắn, nhưng hắn không có...năng lực phản kháng, không thể làm gì khác hơn là im lặng mà lòng rỉ máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.