Tham mưu nhanh chóng đưa lên tin tức mới nhận liên quan tới hải quân lục chiến quân Lam Vũ, vì phối hợp với lục quân công chiếm Minh Na Tư Đặc Lai, hải quân lục chiến cơ bản đã dốc hết toàn quân, Trầm Lăng Vân cũng đích thân tới Tắc Lợi Duy Á tọa trấn.
Trung đoàn 1,2 và 3 của hải quân lục chiến nối đuôi nhau đổ bộ lên bờ biển phía đông của Lạc Na, khống chế Ngõa Luân Tây Á, Khoa Luân Pha, đồng thời nỗ lực phát triển vào trong nội địa.
Vì hải quân nước Ma Toa đã không còn sức đánh trả, rút sâu vào trong vịnh Kim Loan cho nên toàn bộ Đại Nam Dương đều thành biển nội địa của đế quốc Lam Vũ, Long Nha chiến hạm cơ bản đều thành hạm đội tuần tra, rất nhiều chiến hạ đã lâu lắm rồi không đánh trận.
Khi hải quân lục chiến đổ bộ căn bản chẳng gặp phải kháng cự quyết liệt mấy, quân Mã Toa đồn trú ven biển biết rõ không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, chủ động rút lui.
Bất quá Phong Phi Vũ không quá hi vọng vào hải quân lục chiến có thể giúp gì được nhiều, vì đại bộ phận thuyền vận chuyển của quân Lam Vũ hiện giờ đều đang tập trung vận chuyển vật tư tới hành lang Á Sâm.
Thuyền vận chuyển cấp cho quân Lam Vũ ở ven biển Lạc Na không nhiều, cơ bản chỉ có thể duy trì nhu cầu hàng ngày của họ mà thôi.
Cho nên hải quân lục chiến không thể phát huy hết tác dụng trong việc công chiếm hai cứ điểm này, hơn nữa dọc đường xuống phía nàm cơ bản đều là công thành, vũ khí của hải quân lục chiến không thích hợp chấp hành nhiệm vụ này.
Kỳ thực trước kia cũng có người đề nghị hải quân lục chiến đổ bộ lên Ngõa Luân Tây Á của nước Mã Toa (cái này khác với Ngõa Luân Tây Á của Lạc Na nhé),rồi trực tiếp đánh vào biên cảnh nước Mã Toa, đẩy nhanh tiến trình cuộc chiến.
Nhưng cuối cùng vì áp lực của hậu cần, chỉ đành từ bỏ kế hoạch này.
Về sau sự thực chứng minh nếu như quân Lam Vũ mạo hiểm viễn chinh thì hiệu quả sẽ càng lớn hơn, đáng tiếc nhiều chuyện không thể nói nếu như được, dù sao thì quan binh của hải quân lục chiến cũng đã xuất hiện ở Lạc Na rồi.
Đương nhiên hải quân lục chiến không phải là không có chút tác dụng nào, ít nhất tuyến bở biển Lạc Na đã bị khống chế chặt chẽ rồi, có thể gián tiếp uy hiếp tới Mông Ca và Thiết Thác.
Nếu như bọn họ chủ động tích cực một chút, thậm chí có thể xâm nhập vào khu vực xung quanh Thiết Thác, tiến hành quấy nhiễu quân đội Mã Toa, tiêu hao binh lực của bọn chúng.
Thiết Thác không có tường thành cao lắm, đường sông lại thông xuốt bốn phía, đúng là thiên đường cho hải quân lục chiến thể hiện tài năng.
Phong Phi Vũ nghĩ một chút rồi cẩn thận nói :” Dùng danh nghĩa của ta gửi điện cho không quân, xem cso thể điều ít phi dĩnh không?”
Chiến thần công thành pháo của quân Lam VŨ mới nghiên cứu chế tạo ra, chứng minh có thể phá hủy tường thành kiên cố của Minh Na Tư Đặc Lai, điều này làm Phong Phi Vũ rất yên lòng.
Cuộc pháo kích hai ngày trước, Trương Chi Phong đã báo cáo tin tức lên cho hắn, nghe nói tường thành của Minh Na Tư Đặc Lai đã bị phá một lỗ hổng khá lớn, dưới sự yểm hộ của súng máy và bách kích pháo, lục quân hẳn là có thể đột nhập vào Minh Na Tư Đặc Lai.
Đương nhiên bởi vì kết cấu đặc thù của Minh Na Tư Đặc Lai, dù tường thành bị công phá, thì cuộc hạng chiến tiếp đó vẫn cần rất nhiều thời gian, bất quá tổng thể mà nói, chỉ cần đột phá được tường thành, Minh Na Tư Đặc Lai cơ bản đã toi đời rồi/
Mặc dù vũ khí không thể quyết định thắng bại cuối cùng của cuộc chiến, nhưng sự xuất hiện của chiến thần pháo vẫn làm cho Phong Phi Vũ chấn động cực lớn.
Trước nay hắn kiên trì lấy con người làm gốc, cũng không thể không thừa nhận, loại vũ khí sát thương cực lớn này,đúng là có thể mang tới chấn động va khiếp sợ vô bờ cho con người.
Sĩ khí của quân Mã Toa xuống khá thấp, lúc này khẳng định càng tụt xuống thấp hơn, sĩ khí là nhân tố vô cùng quan trọng, ảnh hưởng tới sức chiến đấu, không có sĩ khí thì bộ đội không thể đánh trận.
Nói từ điểm này thì tác dụng của chiến thần pháo còn có thể phát huy tốt hơn.
Bất quá Phong Phi Vũ cũng có suy nghĩ của riêng mình, đó là trừ chiến thần pháo, vẫn phải dựa vào phi dĩnh tiến hành oanh tạc.
Khi phi dĩnh oanh tạc,uy lực cũng rất lớn,ở phương diện nắm giữ kiểm soát mục tiêu oanh tạc, còn tốt hơn chiến thần pháo nhiều.
Ngoài ra tạc đạn mà phi dĩnh sử dụng, kỹ thuật thành thục hơn so với đạn pháo của chiến thần pháo sử dụng nhiều, không dễ gây ra thương vong nhân mạng.
Phi dĩnh ở trên cao có thể tìm thấy mục tiêu oanh tạc thích hợp hơn, những điều đó chiến thần pháo không làm được.
Nhưng điện báo của Trầm Lăng Vân gửi trả lời, đã uyển chuyển nói rõ phi dĩnh của quân Lam Vũ hiện giờ đều ở hành lang Á Sâm, toàn lực oanh tạc quân đội do Tiêu Nam suất lĩnh, tạm thời không thể có thêm phi dĩnh tới Minh Na Tư Đặc Lai.
Nếu như hắn vẫn muốn, có thể yêu cầu tới Dương Túc Phong để y cân nhắc.
Mặc dù Trầm Lăng Vân nói rất uyển chuyển, nhưng Phong Phi Vũ biết là không thể hi vọng vào phi dĩnh rồi, có lẽ ngày mai mình phải đích thân tới hiện trường xem con quái vật đại pháo kia.
Phong Phi Vũ lại hỏi :” Hôm nay còn có sự kiện tập kích quân đội chúng ta xảy ra không?”
Có viên tham mưu đứng nghiêm báo cáo:” Báo cáo tướng quân, hôm nay không có.”
Phong Phi Vũ hài lòng nói :” Tốt, bảo người bên bộ nội chính lỗ lực hơn nữa.”
Từ sau khi quân Lam Vũ tiến vào Lạc Na, gặp phải cảnh ngộ khó xử chưa từng có, nhân dân Lạc Na tựa hồ chẳng thích thù gì nhìn thấy quân Lam Vũ tới, những du hiệp Lạc Na thỉnh thoảng còn dùng thủ đoạn vô sỉ tập kích chiến sĩ quân Lam Vũ, hiện giờ phát sinh ra rất nhiều huyết án, tạo thành thương vong cho mấy chục người.
Căn cứ vào kết quả điều tra, thì ra đều là đế quốc Tinh Hà và đế quốc Đường Xuyên trước kia gây họa, bọn chúng yêu cầu với Lạc Na thực sự quá nhiều. Nhất là những năm cuối của đế quốc Đường Xuyên, chúng coi người Lạc Na như là nô lệ, hận không thể đem tất cả tài phú của Lạc Na về Đường Xuyên, thậm chí ngay cả cái bô của vương hậu Nạp Lan TInh Vũ cũng không chịu bỏ qua.
Tất nhiên đều khiến cho nhân dân Lạc Na vô cùng phản cảm.
Sau khi quân Lam Vũ tiến vào Lạc Na, nhân dân nơi đây cho rằng quân Lam Vũ cũng như quân đội Đường Xuyên trước kia, cho nên dùng phương thức phản kháng rất quyết liệt.
Ban đầu quân Lam Vũ cũng không khách khí ăn miếng trả miếng lại, thậm chí còn xuất hiện tình huống tắm máu một số thôn trấn, mâu thuẫn hai bên dần diễn biến xấu, tới khi vương thất Lạc Na và quân Lam Vũ liên hệ với nhau, tình huống mới tốt hơn một chút.
Quân Lam Vũ nhiều lần giải thích, tình huống có khá hơn, bất quá sự kiện tập kích quân Lam Vũ vẫn xảy ra lác đác.
Bất đắc dĩ, quân Lam Vũ đành mời bộ đội Hắc Ngục Minh Phong tới, cùng dùng tới những thủ đoạn bí mật tru sát một số đầu lĩnh du hiệp Lạc Na phản kháng, tình huống mới xoay chuyển tốt lên.
Tháng trước Dương Túc Phong đã công khai lên tiếng, cảnh cáo người dân Lạc Na không nên hành động bừa bãi, nếu không bọn họ sẽ gây ra hậu quả bản thân không sao dự liệu được.
Đại khái do sát khí của Dương Túc Phong, nên gần đây tình huống quân Lam Vũ bị tập kích rất ít khi xảy ra.
Cuối cùng Phong Phi Vũ trầm tư nói :” Gọi bọn họ lại đây, mở hội nghị.”
Buổi chiều, quan chỉ huy chủ yếu ở Lạc Na đều nối đuôi nhau tới nơi, chỉ có Trương Chi Phong không tới, việc hắn quản cơ bản là không giống với việc Phong Phi Vũ quản, nên không cần thiết tham gia.
Phong Phi Vũ mặc dù là quan tổng chỉ huy tiền tuyến Lạc Na, nhưng chuyện củ thể công chiếm Minh Na Tư Đặc Lai lại do Trương Chi Phong trực tiếp báo cáo cho Dương Túc Phong, chỉ có ngoại vi Minh Na Tư Đặc Lai mới là phạm vi Phong Phi Vũ quản hạt.
Đương nhiên, khu vực và bộ đội hắn quản lý nhiều hơn Trương Chi Phong, nhiệm vụ cũng phức tạp hơn nhiều.
Hội nghị chủ yếu xoay quanh việc tiến hành nhiệm vụ cho các kỵ binh.
Sau khi chinh phục dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc, quân Lam Vũ đã thành lập 3 quân đoàn kỵ binh, kỵ binh ngay lập tức từ chưa tới 2 vạn người tăng lên thành 10 vạn.
Bất quá kỵ binh Lam Vũ sau khi mở rộng, chưa bao giờ phát huy tác dụng mang tính quyết định, vì thế Phong Phi Vũ cùng các quan chỉ huy khác đều cấp thiết hi vọng tạo nên ánh hào quang cho kỵ binh trong cuộc chiến Lạc Na này.
Quân đoàn 1 kỵ binh, thành phần chủ yếu là người Ngõa Lạp, quan chỉ huy là Khắc Lạp Mã Kỳ, phó quan là Chương Duệ, hiện giờ có hơn 2 vạn 4 ngàn người, cùng sáu vạn chiến mã.
Quân đoàn 2 kỵ binh cơ bản là người Tây Mông, quan chỉ huy là Lăng Vân Tiếu,có 3 vạn người, cùng 8 vạn chiến mã, bọn họ cấp thiết muốn chứng minh mình hùng mạnh hơn người Ngõa Lạp.
Quân đoàn 3 kỵ binh, thành phần chủ yếu là người Vũ Chân, quan chỉ huy là Mã Cách Lệ Đặc, một ông già hơn 60 tuổi, nghe đồn là thân thích gì đó của Lam Sở Yến, sự thực thì chẳng có chút quan hệ nào với nàng cả, ông ta thông qua khảo hạch của chính Dương Túc Phong mà được đảm nhiệm chức vụ này.
Ông ta vốn là tù nhân của người Vũ Chân, vì ông ta bất hòa với Tây Lạp Mộc Luân đại hãn của người Vũ Chân, nên ngồi trong nhà giam hơn 10 năm, sau khi Tây Lạp Mộc Luân bị giết, ông ta mới được thả ra.
Có lẽ là vì cơ duyên xảo hợp, ông ta lọt vào mắt của Dương Túc Phong nên tuổi trên 60 vẫn được ủy thác trọng trách.
Khi xưa đối kháng với quân Lam Vũ, mặc dù người Vũ Chân cũng tổn thất không nhỏ, nhưng chủ lực tinh nhuệ vẫn giữ được, đây là nguyên nhân người Vũ Chân cấp thiết muốn chuyển mình, bọn họ dùng 2 vạn 7 ngàn dũng sĩ cùng gần 10 vạn chiến mã tạo thành quân đoàn 3 kỵ binh.
Khi người Ngõa Lạp và người Tây Mông đều bị suy yếu, người Vũ Chân khát vọng thông qua chiến đấu xuất sắc để thể hiện bản thân, cũng muốn một phen làm lão đại.
Đương nhiên, những điều này đều là suy nghĩ thực sự sâu trong nội tâm bọn họ, còn bề ngoài bọn họ đều mặc đồng phục quân Lam Vũ, cùng ra sức vì đế quốc Lam Vũ, vì Dương Túc Phong.
Ngoài ra còn có 3 lữ đoàn kỵ binh trực thuộc quân Lam Vũ, quan chỉ huy bọn họ là bộ đội đích hệ của quân Lam Vũ, là nòng cốt của kỵ binh Lam Vũ, trong lòng bọn họ không có tính toán riêng, tất cả đều là vì đế quốc Lam Vũ.
Lữ đoàn kỵ binh 951 là nguyên lão của kỵ binh Lam Vũ, ngoại hiệu Liệp Ưng, quan chỉ huy là thiếu tướng Lý Càn Khôn.
Kỵ binh Liệp Ưng chính là từ đại đội đầu tiên của quân Lam Vũ phát triển lên, Phong Phi Vũ đã thời gian dài đảm nhận chỉ huy của kỵ binh Liệp Ưng. Trong đội ngũ kỵ binh quân Lam Vũ, kỵ binh Liệp Ưng vĩnh viến luôn dùng tốc độ nhanh nhất đánh váo quân định.
Bất kể là chiến tích, công trạnh hay là nhân số hi sinh đều cao nhất trong kỵ binh Lam Vũ.
Lữ đoàn kỵ binh 952 là đại đội kỵ binh thứ hai quân Lam Vũ tổ chức, ngoại hiệu là Lôi Đình, quan chỉ huy là trung tướng Tiêu Thanh Long, khác với kỵ binh Liệp Ưng, kỵ binh Lôi Đình chú trọng phối hợp chiến đấu cùng với hỏa lực mãnh liệt.
Khi chiến đấu ở đại lục Y Vân, nhiều quân địch của quân Lam Vũ gọi kỵ binh Lôi ĐÌnh là thành lũy di động, gặp phải họ không chiết cũng bị thương.
Đó là sự thật, đối diện với kỵ binh Liệp Ưng, có lẽ bọn chúng còn có chút dũng khí liều mạng, nhưng đối diện với kỵ binh Lôi Đình, căn bản không dám đối kháng, xoay người bỏ chạy mới là thượng sách.
Lữ đoàn 953, lữ đoàn kỵ binh thứ 3 quân Lam Vũ tổ chức sau này, ngoại hiệu là Nguyệt Lạc Sương Đề, quan chỉ huy là trung tướng Liệt Mông, thu hút kỵ binh ưu tú các dân tộc thiểu số, dung hợp ưu và khuyết điểm của hai lữ đoàn trên, mong tạo thành sự bình hành tốt nhất.
Liệt Mông đã bỏ không ít công sức, nhưng tiếc là từ sau khi thành lập tới nay, còn chưa thực sự trải qua chiến đấu, bởi thế kinh nghiệm chiến đấu của nó trở thành nhiệm vụ bức thiết của Liệt Mông.
Phong Phi Vũ hiện giờ có thể tận dụng trọn vẹn chính là 10 vạn kỵ binh này, lịch sử của quân Lam Vũ có thể tập trung được 10 vạn kỵ binh đã là to tát lắm rồi, Dương Túc Phong cảm thấy có 10 vạn kỵ binh này trong tay có lẽ đủ hất nhào cả nước Mã Toa.
Bất quá nếu như so sánh kỹ càng, thì phát hiện ra nếu như không phải vì phổ cập và sử dũng vũ khí nóng thì 10 vạn kỵ binh này so với người ta chả là gì.
Bất kể là nước Mã Toa hay nước Y Lan, hoặc so với đế quốc Đường Xuyên, kỵ binh của họ đều phải dùng con số hàng chục vạn để tính.
Theo thông lệ, trước hội nghị triển khai, các quan tham mưu giới thiệu tình hình hiện tại.
Hiện giờ chủ lực của quân đội Mã Toa đều tập trung ở biên cảnh phía bắc nước Mã Toa, đại bộ phận tinh nhuệ đều ở Vũ Thắng Quan và Minh Na Tư Đặc Lai, hai điểm chống đỡ chiến dịch này, bất kể là phe nào, tất cả hành động đều tiến hành xoay quanh hai nơi này.
Ở cứ điểm Vũ Thắng Quan, quân đội Mã Toa có chừng 15 vạn, gồm bốn sư đoàn bộ binh và 2 sư đoàn kỵ binh, đều không phải bộ đội có biên chế trọn vẹn, nhưng bọn chúng nguyên là bộ đội chủ lực của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, sức chiến đấu mạnh, kinh nghiệm nhiều.
Quân Lam Vũ sở dĩ không tấn công nơi này trước,đại bộ phận đều vì nguyên nhân đó.
Ở Minh Na Tư Đặc Lai, quân Mã Toa có chừng 25 vạn, bao gồm sáu sư đoàn bộ binh, 4 sư đoàn kỵ binh, cơ bản đủ biên chế, nhất là 6 sư đoàn bộ binh kia còn tăng cường ngoài danh ngạch, ngược lại 4 sư đoàn kỵ binh bị tước giảm nghiêm trọn.
Khả năng do suy tính thủ thành nên VŨ Văn Tinh Không bỏ kỵ binh, đồn trú ở đây gần như toàn là bộ đội trực hệ Vũ Văn Tinh Không, sức chiến đấu bình thường, sĩ khí bình thường, chỉ có nhân số hơn bình thường mà thôi.
Hai cứ điểm này tập trung đại bộ phận tinh hoa của quân Mã Toa, tuyệt đối số lính tinh nhuệ còn sót lại tập trung ở nơi đây.
Ngoài ra ở Thiết Thác và Mông Ca cũng tập trung khá nhiều quân Mã Toa, ở Mông Ca ước chừng 6 vạn tên, Thiết Thác chừng 11 vạn tên.
Quân đội ở khu vực này đại bộ phận đều là tân binh, trong đó có số ít là cựu binh từ đảo Lữ Tống trở về, nhìn chung mà nói sức chiến đấu không mạnh, một số còn mang tâm lý ám ảnh với quân Lam Vũ.
Trừ trực tiếp đối đầu với quân Lam Vũ ra, ở thành Quang Minh quân Mã Toa còn tập trung khá đông quân, làm tổng dự bị cho chiến dịch Lạc Na, có tới 60 vạn tên, tổng chỉ huy là Vũ Văn Lôi ĐÌnh.
Đội tổng dự bị này trên cơ bản là quân đoàn Vũ Văn Lôi Đinh mở rộng ra, thêm vào rất nhiều tân binh, nhưng rất nhiều binh sĩ còn chưa khôi phục khi bị vây khốn ở đảo Lữ Tống, nên nước Mã Toa không dám lập tức đưa bọn chúng lên tiền tuyến.
Nhìn chung mà nói, quân đội nước Mã Toa liên tục bị quân Lam VŨ đả kích, đại bộ phận tinh nhuệ đã bị tiêu diệt, còn lại hầu như là quân hạng hai hoặc là quân hạng nhất bổ sung thêm vô số tân binh, kết quả biến thành quân hạng hai nốt.
Hiện giờ sĩ khí quân Mã Toa không cao, nhiều tân có tâm lý ghét chiến tranh, lãnh đạo cao cấp bọn chúng cũng suy nghĩ khác nhau, nhất là giữa các thành viên của gia tộc Vũ Văn, mơ hồ mâu thuẫn đã có dấu hiệu gay gắt, ngay cả Vũ Văn Chấn Thiên cũng không thể khống chế hữu hiệu.
Bất quá nếu như nói về số lượng, quân Mã Toa vẫn rất cường đại, bọn chúng tập trung ở tiền tuyến hơn trăm vạn quân, ở hậu phương vẫn còn tập trung rất nhiều tân binh nữa.
Bởi vì bệnh hại lúa lan tràn, rất nhiều thanh niên chỉ đành thông qua tòng quân để kiếm đường mưu sinh, cao tầng Mã Toa cũng ý đồ thông qua số nạn dân này thu hút vào quân đội, đều phòng bị phần tử bạo loạn kích động.
Kết quả nhân số quân đội tăng mạnh, đương nhiên loại chuẩn quân đội này chẳng có sức chiến đấu gì, trên chiến trường cơ bản đều là đối tượng bị đồ sát.
Từ sau khi Vũ Văn Phân Phương bị bắt đi, nước Mã Toa đã không còn nhiều tướng lĩnh xuất sắc nữa, cho dù có một số tướng lĩnh trẻ tuổi xuất sắc, cũng không được gia tộc Vũ Văn tính nhiệm.
Vào thời khắc mưa gió biến đổi này, ngay cả thành viên trong gia tộc mình bọn chúng còn không tin tưởng, nói chi đến người ngoài.
Vũ Văn Chân Thiên vì kích thích đấu chí của gia tộc Vũ Văn, hạ lệnh đưa thành viên nòng cốt vào yếu điểm chiến lược, muốn bọn chúng cùng tồn vong với những yếu điểm chiến lược đó.
Hiện giờ, Minh Na Tư Đặc Lai do Vũ Văn Tinh Không chỉ huy, Vũ THắng Quan do Vũ Văn Ưu Thương và Mạch Khắc Mã Nạp Mạn chỉ huy, Vũ Văn Lôi Đình tọa trấn thành Quang Minh, ngoài ra Mông Ca do Vũ Văn Giang Nam, Thiết Thác do Vũ Văn Lạc Dương khống chế.
Hiển nhiên gia tộc VŨ Văn đã coi cuộc hội chiến ở Lạc Na là cuộc chiến sinh tử, không cho phép có chút sơ xuất nào.
Đúng thế, căn cứ vào tư liệu do tình báo cung cấp, Vũ Văn Chấn Thiên đã hạ lệnh thép, phải tử thủ Lạc Na, bất kể là ai, nếu như đánh mất yếu điểm chiến lược của mình, đều chỉ có đường chết.
“Mất đi Lạc Na, chúng ta sẽ tiêu đời.”
Nghe nói ở Mông Thái Kỳ, Vũ Văn Chấn Thiên không chút che dấu, trách mắng đám con cháu của mình, ánh mắt sắc bén của lão làm mỗi một thành viên gia tộc Vũ Văn đều dựng hết lông tóc.
Vũ Văn Chấn Thiên hơn 90 tuổi, vốn ý chí hừng hực, nằm trong phòng ngủ mà suy tính tới mấy chục năm sau, dồn hết tâm huyết sức lực muốn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại thống nhất đại lục Y Lan.
Chuyện này đúng là có mở đầu hết sức tốt đẹp, mắt thấy sắp có thể diệt tử địch là đế quốc Đường Xuyên rồi, không ở nửa đường lòi ra quân Lam Vũ, cắt đứt vô tình hi vọng của nước Mã Toa, thậm chí còn ép nước Mã Toa tới bờ vực sụp đổ.
Sự tương phản lớn như thế, cho dù là Vũ Văn Chấn Thiên cũng không tài nào tiếp thụ được, lão ta căn bản không hề có tóc trắng, nhưng hiện giờ đầu tóc cũng bạc phơ hết cả.
Không một ai cho rằng Vũ Văn Chân Thiên dọa dẫm, mỗi một thành viên gia tộc Vũ Văn dù đều có suy tính riêng, nhưng trong khoảnh khắc đó, bọn chúng nhận thức được mất đi Minh Na Tư Đặc Lai, tương lai của nước Mã Toa cũng mất luôn.
Thực tế nước Mã Toa đã đến bờ vực rồi, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng cầm cự,nếu như có một tin dữ truyền tới, nó sẽ lập tức ngã nhào.
Thế cục nội bộ nước Mã Toa hiện giờ khá gay go, nội bộ đã sớm phân ly, những kẻ đối đầu với gia tộc Vũ Văn hiện giờ đều hoạt động tích cực, nếu như chẳng phải vì gia tộc VŨ Văn nắm chắc quân đội thì đã bị bọn chúng quét sạch rồi.
Quân đội liên tục thảm bại, làm nước Mã Toa bị đả kích cực lớn, thêm vào bệnh hại lúa là cho lương thực mất trắng, dân chúng tức thì trở nên khủng hoảng, sự bất tín nhiệm vào triều đình tới mức độ chưa từng có.
Không có đủ lương thực, tất nhiên tạo thành vô số nạn dân, bọn họ vì tìm đường sống, tất nhiên không ngại mạo hiểm, dùng bạo lực là phương thức đối kháng trực tiếp nhất.
Quân Mã Toa và dân chúng xung đột đổ máu đã tạo thành thương vong hàng chục vạn người, ở tây nam bạo loạn nổi lên không ngừng, làm quân Mã Toa không sao đề phòng xuể, hơn nữa còn có xu thế lan đi.
Một khi Minh Na Tư Đặc Lai thất thủ, tất cả cuộc bạo loạn khó khăn lắm mới trấn áp được, khẳng định là sẽ lại phất cờ nổi dậy, hô cao khẩu hiệu đả đảo gia tộc Vũ Văn, tiếp tục khởi nghĩa.
Một đốm lửa nhỏ, có thể thiêu cháy cả cánh đồng, hiện giờ nước Mã Toa nội bộ đã nóng rực, chỉ cần một đốm lửa nhỏ sẽ bùn phát ngọn lửa dữ dội, tuyệt đối nước Mã Toa có thể chịu nổi.