Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 793: Chương 793: Kế hoạch mắt lưới (Hạ) (Phần 6)




Là một quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh, hắn không thể hạ lệnh đi đường vòng tiến lên được, bởi vì làm như vậy thì có khác gì với thừa nhận thất bại? !uân đội nước Mã Toa làm sao có thể thừa nhận thất bại vào lúc này được ? Huống chi bộ đội thất bại quá nửa rồi mới đi đường vòng, bộ đội còn sót lại cho dù có thể thâm nhập tới trong Kim Xuyên đạo thì cũng có thể làm được cái gì nữa chứ? Hơn nữa tổn thất lớn như thế, sau khi hắn trở về khẳng định là sẽ bị đưa ra tòa án quân sự.

Hiện giờ điều duy nhất có thể làm hắn thoát khỏi cảnh nguy khốn này là phải kiên trì phát động tấn công đến cùng, cho tới tận khi chiếm lấy đoàn xe lửa này, giết chết hoặc là bắt sống quan binh của hải quân lục chiến đội ở trên xe, đồng thời đưa bọn chúng tới trước mặt Vũ Văn Phân Phương, thì hắn mới có thể tự giải thoát cho bản thân.

Mặc dù đã gặp phải tổn thất cực lớn, nhưng thiếu tướng Mạc Nại cũng nhìn thấy được hi vọng thành công, ở trong đợt tấn công lần thứ tư trước đó, thiếu tướng Mạc Nại đã chính mắt nhìn thấy cảnh các kỵ binh của mình dùng mã đao chém nát vỏ xẻ, có mấy vỏ toa xe đã bị kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa bắm vụn, có một số nhìn như sắp sập tới nơi, hơn nữa , lửa trên toa xe của quân Lam Vũ vẫn không ngừng bốc cháy. Hắn tin chắc rằng chỉ cần mình tiếp tục kiên trì tiến công, thì đoàn xe lửa này cuối cùng cũng sẽ bị hắn phá huỷe hoàn toàn.

Huống chi, thiếu tướng Mạc Nại còn có chiêu sát thủ cuối cùng, đó chính là một nghìn khẩu súng trường Chấn Thiên.

Vũ Văn Phân Phương từ chỗ lão hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên của nước Mã Toa kiếm được rất nhiều súng trường Chấn Thiên mới được sản xuất, trừ trọng điểm trang bị cho sư đoàn bộ binh thứ 11 được Vũ Văn Phân Phương sủng ái nhất ra, thì mỗi một sư đoàn bộ binh và một sư đoàn kỵ binh đều được phân một nghìn khẩu, để làm vũ khí sát thủ. Sự thực cho thấy, uy lực của súng trường Chấn Thiên đúng là mạnh hơn súng rãnh xoắn nhiều lắm, cung tiễn cũng có thể bắn xuyên qua được vỏ của đoàn xe lửa này, thì súng trường Chấn Thiên càng chẳng cần nói nữa.

Chỉ cần đoạt được chuyến xe lửa này, tiêu diệt quân Lam Vũ ở bên trên, thì tất cả mọi vấn đề cũng theo đó mà được giải quyết. Ngược lại, lựa chọn rút lui hoặc là đi đường vòng mà tiến lên, thì bản thân đều không thoát được vận mệnh bị tới tòa án quân sự, hơn nữa sĩ khí của quân đội nước Mã Toa cũng không được phép đả kích nữa. Thiếu tướng Mạc Nại tựa hồ nhìn thấy tướng lai tươi đẹp, bản thân đứng bên trên đống thi thể của quân Lam Vũ, mặt mang nụ cười kiêu ngạo, đón nhận phần thưởng tới tự bộ quân vụ, sau đó quay đầu nhìn bả vai mình, trên huân chương của mình đã có thêm một ngôi sao vàng rồi.

Quân Lam Vũ toàn gặp phải đám hoang tưởng…

Mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn tham mưu trưởng của mình, thiếu tướng Mạc Nại hạ mệnh lệnh toàn quân đột kích.

- Hãy để cho cở hoàng kim sử tử tung bay thật cao ở trên vùng đất này!

Thiếu tướng Mạc Nại rút ra đao chỉ huy lấp loang ánh sáng màu lam, tự mình cổ vũ tinh thần cho bộ hạ, sau đó xua toàn bộ bọn chúng lên chiến trường. Trong thoáng chốc, xung quanh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tràn ra vô số thân ảnh của thiết giáp cung kỵ quân Lam Vũ. Bọn chúng dưới sự suất lĩnh của thiếu tướng Mạc Nại, quyết tâm phải sáng tạo ra hào quang chưa từng có trên lịch sử của quân đội nước Mã Toa.

- Các huynh đệ, kịch hay sắp được mở màn rồi! Đứng hết cả lên cho ta, cầm lấy tất cả vũ khí! Là ăn cơm hay ăn cháo, bản thân các ngươi tự nhìn lấy mà làm, đánh xong trận ta còn hi vọng được Phong lĩnh biểu dương chúng ta, nếu như lại giống lần trước, thì đầu của ta phải đút vào trong đũng quần …

Ở trong khoang xe hơi lò mờ, Đồng Vũ vẫn trấn tĩnh như không đi qua đi lại, dùng âm thanh trầm bổng lên xuống trần đầy sự bình tĩnh, đem đấu chí của mỗi chiến sĩ hải quân lục chiến đội đều kích động hết cả lên.

Cho dù là ở vào thời khắc nhiệt huyết sôi trào, vẻ mặt của Đồng Vĩ vẫn tỏ ra rất lãnh đạm, rất bình tĩnh, hắn thi thoảng lại vỗ lên đầu vai của các chiến sĩ hải quân lục chiến đội ở bên cạnh, đem lòng tin mạnh mẽ của mình truyền cho bọn họ, quân đội nước Mã Toa lại một lần nữa tiến công, cũng là đợt tiến công cuối cùng sắp tới rồi, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không cần che dấu thực lực nữa, có thể sử dụng phương thức công kích tự do nhất, có thể sử dụng bất kỳ một thủ đoàn nào, tận dụng tất cả những phương thức của mình để nói cho người Mã Toa biết:

Các ngươi đã mắc lừa rồi!

Đồng Vĩ thản nhiên hạ lệnh toàn quân xuất kích.

- Tất cả sẵn sàng! Chuẩn bị phóng ra pháo hoa mỹ lệ nhất!

Mỗi một chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều sắn sàng đón địch, súng máy cà nông và súng máy cũng đều vào cả vị trí, tất cả các tay súng đều đặt tay sẵn lên nòng, lặng lẽ chờ đợi thời khắc bạo phát.

Đây là đợt tấn công cuối cùng của quân Lam Vũ, cũng là đợt tấn công điên cuồng nhất, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ở trong xe lửa và thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa ở bên ngoài xe lửa, ai có thể mỉm cười sau cùng, thì phải nhìn vào trận quyết chiến này rồi.

- Lão Trần! Đứng vững một chút cho ta! Đừng để lệch đường đạn!

- Lưu Hàng, khoảng cách ngoài năm trăm mét giao hết cho các ngươi đó.

- Đồng chí Tiểu Tiêu, phiền đồng chí đội mũ sắt vào.

- Báo cáo Phong lĩnh, màn cuối cùng sắp diễn ra rồi.

…..

Cùng với thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa từng bước áp sát, tiếng vó ngựa vang vọng chấn động cả mặt đất, cho dù là ở bên trong xe lửa, cũng có thể cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển, thỉnh thoảng còn truyền tới giọng của Đồng Vĩ. Sau khi đem tin tức quân đội của nước Mã Toa phát động tổng công kích, Đồng Vĩ cùng đem mũ sắt đội lên đầu, sau đó múc súng Mauser từ bên hông ra, thuận tay mở chốt bảo hiểm.

Lưu Hàng cười nói :

- Còn một khẩu súng nữa của ngươi đâu?

Lời còn chưa dứt, Đồng Vĩ của quả nhiên là lại rút ra một khẩu súng Mauser nữa, Lưu Hàng nhất thời còn chưa nhìn rõ ràng là khẩu súng Mauser này vừa rồi rốt cuộc là hắn cắm vào chỗ nào, Đồng Vĩ tay cầm hai khẩu súng Mauser, ghé vào vành tay Lưu Hàng, hết sức thần bí nói :

- Lão Lưu này, ta lén nói cho lão biết nhé, kỳ thực là lão tử không giỏi dùng súng lắm, cho nên cố ý dùng hai khẩu súng để dọa người ta đấy ….

Lưu Hàng ngạc nhiên.

Rất mau chóng, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa đã tiến vào tầm bắn của súng máy cà nông, nhưng dựa theo kiến nghị của Đồng Vĩ, bọn Lưu Hàng chuẩn bị đem thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa cơ bản đều tiến vào trong tầm bắt rồi mới nổ súng, cắt đứt đường lui của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, hơn nữa tấn công từ xa hướng tới gần, cũng không dễ dàng khiến cho thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa chú ý và sợ hãi, nếu không bọn chúng bỏ chạy tán loạn bốn phía thì phiền rồi.

- Nổ súng!

Cẩn thận phỏng đoán khoảng cách của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, phát hiện kẻ địch cơ bản đều đã tiến vào tầm bắn, Lưu Hàng kích động ra mệnh lệnh nổ súng, ở trên to axe lửa tới thời gian hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng đợi được cơ hội để bản thân ra oai, do quá độ kích động, Lưu Hàng càm thấy giọng nói của mình cũng biến đổi.

Đùng đùng đùng….

Súng máy cà nông cỡ nòng 20 ly điên cuồng phun ra những cái lưỡi lửa.

Pháo đạn giống như mưa sa gió giật rơi xuống bên trong thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa ở phía xa nhất, những tiếng nổ liên miên không ngớt vang lên, đem nơi đó biến thành một biển lửa. Bình tâm mà luận, uy lực phát nổ của súng máy cà nông 20 ly đúng là không lớn, có lẽ là không so được với lựu đạn nhưng tốc nộ phát xạ của nó rất nhanh, điểm rơi của pháo đạn vô cùng dày đặc, hoàn toàn không phân biệt được từng phát đạn nổ đơn lẻ, mà là cả một mảng phát nổ kéo dài, hình thành một tuyến phong tỏa cực lớn, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa ở bên trên tuyến phong tảo, lũ lượt ngã xuống gào thét thảm thiết trên mặt đất.

Keng keng keng …

Theo cùng súng máy cà nông phát xạ tốc độ cao, vỏ đạn cũng không ngừng rơi lên trên ván khoang xe, va chạm vào nhau phát ra tiếng động ngân nga. Khói súng khi đạn pháo phát xạ mau chóng bao phủ lên khoang xe, không khí ở bên trong khoang xe gần như đồng nặc mùi thuốc nổ làm ngẹt cả thở. Nhưng bọn Lưu Hàng chẳng hề phát giác, ngược lại người nào người nấy mặt đều đỏ sậm, đang ở trong sự hưng phấn cao độ giết địch lập công.

Cùng lúc với việc súng máy cà nông nhả đạn, mười hai khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết cũng mãnh liệt khai hỏa, các tay súng ngón tay bóp siết lấy cò súng, chưa hề nhả ra, giây đạn dài giống như là dòng nước chảy qua bên trong ổ súng, chúng hình thành hỏa lực đan xen, qua lại đảo lộn ở bên trong đội ngũ của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, đem mỗi một tên thiết giáp cung kỵ ngăn cản ở trước làn đạn quét sạch xuống mặt đất, lưỡi lửa phun ra ở trong khoảng cách ngắn cơ hồ đã tạo nên một chiếc cầu vồng, một chiếc cầu vồng mang theo màu máu đỏ tử vong.

Nhưng trên thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa xông lên ở phía trên cùng, dường như bị mưa đạn mãnh liệt bắt tung cả lên, chiến mã của bọn chúng, dưới làn đạn điên cuồng, bị bắt cho dựng đứng cả hai vó lên trên trời, sau đó ngả ra nện uỵch mông lên mặt đất, đem chủ nhân ở bên trên lưng ngựa đè chết tươi, có một số tên thiết giáp cung kỵ nước Mão Toa bất hạnh bị đè chết như thế, còn càng có nhiều chiến mã không kịp rên lấy một tiếng đã đổ sập xuống.

Tiếng xé giấy dầu lại một lần nữa cứ kéo dài mãi ở trên chiến trường, thiếu tướng Mạc Nại vừa mới nghe thấy cái tiếng động khủng bố mà quỷ dị này, trái tim đập thình thịch, trong trực giác cảm thấy không ổn. Quả nhiên, quân Lam Vũ phảng phất cũng ý thức đường thời khắc cuối cùng đã tới, súng máy cà nông và súng máy đều bắn đặt biệt hung dữ, những cơn mưa đạn kia tưởng chừng như những cái máy băm thịt, nghiền nát thân thể của mỗi một tên thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.