Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 986: Chương 986: Kẻ nên tới , kẻ không nên tới đều tới hết cả rồi (P8)




Đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ tràn tới với khí thế dời non lấp bể, Long Lân, vị lão tướng chiến đấu trên chiến trường ba mươi năm, không còn giơ cao bội kiếm của mình như trước kia chỉ huy binh sĩ bộ hạ của mình tắm máu chiến đấu nữa, mà một lần nữa hạ mệnh lệnh giải trừ vũ trang.

Nếu như đội quân đang ập tới kia là thiết giáp cung kỵ của quân đội nước Mã Toa, ông ta đương nhiên sẽ giơ thật cao thanh bội kiếm cổ xưa mang theo mùi máu tanh nồng kia lên, suất lĩnh mọi người tiếp tục chiến đấu, đáng tiếc, đang đánh tới là kỵ binh của quân Lam Vũ.

Không một ai hiểu rõ hơn Long Lân, sức chiến đấu của Long gia quân rốt cuộc chênh lệch so với quân Lam Vũ lớn như thế nào, trong trận chiến nho nhỏ vừa rồi kia, chỉ kéo dài không tới mười phút đồng hồ, Long gia quân đã đánh mất hơn ba nghìn người.

Đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ có sức chiến đấu càng hung hãn hơn, Long gia quân mà tiếp tục phản kháng thì chỉ có kết kục toàn quân bị diệt mà thôi.

Nơi này chẳng phải tiền tuyến đối kháng với kẻ địch bên ngoài xâm lược, mà là chiến trường nội bộ phân tranh, ông ta không muốn hàng vạn chàng trai trẻ của tứ đại gia tộc nuốt hận toàn bộ chết ở nơi này, như vậy không hề đáng một chút nào.

Long gia quân có một bộ phận do dự bắt đầu hạ vũ khí xuống, nhưng mấy tướng lĩnh trẻ tuổi, ví như Long Ca, Long Tường của Long gia quân còn có cả Vân Chiếu của Vân gia quân đều không hạ vũ khí xuống, bọn họ còn ý đồ đánh giáp là cà với quân Lam Vũ, bọn họ không chịu tin quân đội chư hầu không có cách nào làm gì được quân Lam Vũ, bọn họ đối với võ nghệ của mình đều có sự tự tin tương đối lớn.

Thế nhưng Long Lân đích thân đi tới, giải trừ vũ khí của bọn họ.

Ở trên thành lâu cách đó không xa, mấy tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ tiếc nuối thu nòng súng lại, nếu như không phải Long Lân giải trừ vũ trang của mấy người bọn họ, thì như vậy mấy người đó có lẽ sớm từ trên lưng ngựa ngã xuống, từ dó trở thành một trong số những kẻ bồ táng ở kinh đô Ni Lạc Thần này.

Phụ trách suất lĩnh những tay súng này là thượng úy lục quân La Hầu, hắn tức tối nhìn khuôn mặt đen nhẻm của Long Lân, thầm cảm thán lão gia hỏa này thật giảo hoạt, nếu như ông ta quyết định ngoan cường kháng cự, thì phát súng đầu tiên của La Hầu sẽ lấy đi tính mạng của ông ta.

Tổng số hơn bốn vạn quân đội gia tộc Phong Hỏa Vân Long toàn bộ hạ vũ khí xuống, mang theo vẻ mặt trăm mối cảm xúc ngổn ngang đợi quân Lam Vũ tới xử lý.

Bất quá kỵ binh của quân Lam Vũ không hề nhào bổ ngay vào, mà là từ từ hạ bớt tốc độ, bao vây lấy bọn họ, kỵ binh quân Lam Vũ ngồi trên chiến mã, cầm ngang súng, nhìn chằm chằm vào bọn họ như hổ đói, mặc dù không ai nói một lời nào, nhưng loại áp lức vô hình đó đã đủ làm cho những binh sĩ của Long gia quân cảm thấy vô cùng nặng nề, bọn họ cảm nhận được một cách sâu sắc, đây tuyệt đối không phải là một lực lượng có thể kháng cự được.

Khắc Lạp Mã Kỳ quan chỉ huy kỵ binh của quân Lam Vũ chậm rãi xuất hiện ở phía trên cùng đội ngũ kỵ binh, lạnh lùng nhìn mấy vạn quân đội Long gia quân buông tay chịu trói, đây không phải là kết quả mà hắn muốn, cho nên Khắc Lạp Mã Kỳ cảm thấy rất tiếc nuối, hắn hi vọng Long gia quân vùng lên phản kháng, sau đó bị kỵ binh người Ngõa Lạp tàn sát cho không còn một kẻ nào.

Thế nhưng Long Lân đã phá hỏng kế hoạch của Khắc Lạp Mã Kỳ, hắn chỉ đành tiếp nhận sự đầu hàng của Long gia quân, nếu như không phải là Dương Túc Phong ở ngay bên cạnh hắn, thì Khắc Lạp Mã Kỳ khẳng định là còn muốn tạo ra một chút phiền toái nho nhỏ, để Long gia quân chảy thêm chút máu.

Dương Túc Phong không hề có ý biểu hiện thân phận của mình, y nấp ở chỗ cách Khắc Lạp Mã Kỳ không xa, bình tĩnh đánh giá số quân đội gia tộc Phong Hỏa Vân Long ước chừng hơn bốn vạn người này.

Số quân đội này chính là tinh hoa của tứ đại gia tộc bên ngoài Sơn Hải quan, tất cả nhân vật lãnh đạo của tứ đại gia tộc bên ngoài Sơn Hải quan, cũng đã tập trung hết ở nơi này, y cần phải lợi dụng triệt để đám người này, thu phục hết lấy tứ đại gia tộc ngoài Sơn Hải Quan.

Khi quân Lam Vũ cần trợ giúp nhất thì ông trời đột nhiên đưa bọn họ tới, Dương Túc Phong đương nhiên không thể cự tuyệt món lễ vật hậu hĩ này.

Mấy viên quan quân kỵ binh của quân Lam Vũ đi lên phía trước, đưa Long Lân đi, đây là kết quả có thể dự liệu được, cho nên Long Lân không hề phản kháng, chỉ ngoan ngoãn đi theo quan quân của quân Lam Vũ.

Những binh sĩ Long gia quân còn lại nhìn thấy Long Lân bị đưa đi, tựa hồ có một chút xôn xao, có một số người ánh mắt còn len lẽn liếc nhìn số vũ khí bị vứt bỏ trên mặt đất, nhưng ngay lập tức bị áp lực nặng nề của kỵ binh quân Lam Vũ ở bốn xung quanh làm cho phải từ bỏ, vào lúc này, nếu như có một người phản kháng thôi, bọn họ sẽ có kết thúc toàn quân bị diệt.

Tiếp theo đó, những người lãnh đạo chủ yếu của tứ đại gia tộc cũng bị đưa đi, bao gồm Long Cửu Trọng của Long gia, Vân Bằng Quyển của Vân Gia, Hỏa Liên Hoàn của Hỏa gia, Phong Định của Phong gia.

Bọn họ không có gan phản kháng, ở phí dưới những họng súng đen ngòm của quân Lam Vũ, bọn họ chỉ có nước ngoan ngoãn hợp tác.

Bọn họ bị quân Lam Vũ đưa đi về hướng Vị Ương cung, nhưng bọn họ thủy chung không nhìn thấy Long Lân, thậm chí bọn họ còn có chút lo lắng, có phải Long Lân đã bị bí mật xử tử rồi hay không.

Long Lân và những người lãnh đạo chủ yếu của tứ đại gia tộc đều lần lượt bị đưa đi, quân đội của tứ đại gia tộc còn lại không còn người đừng đầu nữa, tự nhiên cũng hoàn toàn tan rã, không còn ý nghĩ phản kháng nữa.

Đám người Long Ca, Long Tường và Vân Chiếu mặc dù không phục, nhưng không thể không tiếp thụ vận mệnh ở trước mắt, những vị công tử gia bọn họ là nhóm thứ ba bị đưa đi.

Những binh sĩ quân đội tứ đại gia tộc còn lại thì dựa theo trận tự rời khỏi chiến trường, xếp đội ngũ chình tề tiến vào doanh trại tù binh chiến tranh do quân Lam Vũ tạm thời lập nên.

Một tiếng đồng hồ sau, ở điện Cần Chính của Vị Ương cung, Dương Túc Phong ngồi trên vị trí mà Đường Minh vẫn ngồi ngày trước, trên mặt không có chút biểu cảm nào nhìn đám lão đại của tứ đại gia tộc bên ngoài Sơn Hải Quan.

Bên cạnh Dương Túc Phong chỉ có Cung Tử Yên giả trang làm cung nữ lặng lẽ đứng ở trong một góc của điện Cần Chính, nhưng đám người Long Cửu Trọng lại tỏ ra rất căng thẳng và bấn an.

Phong Định gia chủ Phong gia Mai Xuyên đạo tính cách yếu đuối thậm chí thân thể còn khe khẽ run rẩy, thân thể của Vân Bằng Quyển cũng không ngoại lệ, hai chân có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết run rẩy, chỉ có Long Cửu Trọng và Hỏa Liên Hoàn là còn tương đối trấn định, nhưng bọ họ cũng lộ ra ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Trong lòng Dương Túc Phong hiểu rất rõ, trận pháo kích vào buổi trưa đã bắt nát mật của những người này rồi, y không cần phải tiếp tục dọa dẫm bọn họ thêm nữa, tin chắc rằng trừ lão già ngoan cố Long Lân kia ra, bọn họ đều rất hiểu phải làm như thế nào.

Mũi khẽ hừ một tiếng, Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:

- Long Cửu Trọng, ngươi có ý kiến gì với chuyện ngày hôm nay? Ngươi có biết tội không?

Long Cửu Trọng kỳ thực muốn làm mình kiên cường thêm một chút, tuyệt đối không thể để cho Dương Túc Phong cười nhạo mình, chỉ đáng tiếc đầu gối của ông ta quá kém cỏi, vừa nghe Dương Túc Phong hỏi tội, lập tức không kìm được quỳ phịch xuống, toàn thân run rẩy lắp ba lắp bắp nói:

- Tôi, tôi , tôi … tôi biết tội rồi … tôi sai rồi … tôi sai rồi …

Dương Túc Phong rất tán thưởng sự phối hợp của Long Cửu Trọng, xem ra sự lo lắng của ban ngành tình báo là dư thừa, nắm xương của Long Cửu Trọng mềm hơn của Long Lân nhiều lắm.

Ông ta đã bị dọa tới mức bị quỳ xuống, thì chuyện phía sau dễ làm rồi, vì thế ngữ khí nhẹ hơn, thong thả nói:

- Đứng lên đi, ta tạm thời không trách tội ngươi, ngươi cũng bị kẻ khác dụ dỗ mà thôi…

Vừa nghe thấy khẩu khí của Dương Túc Phong có dấu hiệu nhẹ đi, trong thoáng chốc, ba vị gia chủ còn lại lập tức quỳ xụp xuống, nối nhau cầu xin nhận tội, đồng thời đem tất cả tội lỗi đầy cho kẻ đã chết Tư Mã Tung Hoành.

Dù sao người chết cũng không thể đứng ra nói chuyện được, tử vô đối chứng, đây là chuyện không thể tốt hơn được nữa, bọn họ thề sống thề chết, tốt cả đều là tội lỗi của Tư Mã Tung Hoành, nếu như không bị lão ta dụ dỗ, bọn họ tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.

Bọn họ từ khi lọt lòng mẹ cho tới nay, đã biết Dương Túc Phong chính là chân mệnh thiên tử của đế quốc Đường Xuyên, chỉ có hạng người như Tưa Mã Tung Hoành, mới có dụng tâm khác muốn tiếp tục duy trì địa vị hoàng đế của Đường Minh.

Bọn họ thậm chí còn giơ tay lên thề với trời, nếu như Dương Túc Phong có thể cho bọn họ một cơ hội hối cải làm lại con người mới, bọn họ sẽ dùng nỗ lực lớn nhất của mình, bọn họ sẽ hiến dâng tất cả mọi thứ của mình, dùng thái độ kính cẩn nhất để phục vụ cho Dương Túc Phong.

Tứ đại gia tộc ngoài Sơn Hải Quan, từ giờ trở đi đều là lãnh địa trung thành nhất của Dương Túc Phong, tất cả luật pháp quy định mà Dương Túc Phong ban bố, bọn họ sẽ chấp hành vô điều kiện ở nơi đó, bọn họ sẽ lập tức giải tán toàn bộ quân đội…

Nhìn bốn vị lão nhân gia đều hơn năm mươi tuổi quỳ ở trước mặt của mình, nước mặt nước mũi đầm đìa kiểm điểm tội lỗi của mình, cầu xin được tha thứ, Dương Túc Phong đột nhiên có chút hiểu ra, vì sao cái vị trí này lại có sức hấp dẫn đến thế với Đường Minh.

Dương Túc Phong cũng không nói một lời, cứ để cho bốn người sụt sùi khóc lóc, gần như làm ướt sũng cả thấm thảm của điện Cần Chính, cho tới tận khi bốn vị lão nhân gia vì kinh sợ quá độ ngay cả nước mắt cũng khô cạn rồi, cổ họng kêu khóc cũng đã khàn rồi, thậm chí đến sức lực đề quỳ cũng không còn nữa, Dương Túc Phong mới thong thả nói:

- Đứng đậy đi, cứ tùy tiện mà ngồi, các ngươi cũng đã quỳ mấy tiếng đồng hồ rồi .. người đâu, mang mấy chén trà lên …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.