Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 570: Chương 570: Kết thúc (Thượng) (Phần 6)




Nghe những lời thuyết phục tràn đầy cảm xúc của La Đức Tư Cưu, Phong Phi Vũ lặng lẽ đăm chiêu khe khẽ gật đầu cho là phải.

Cách dùng người của Dương Túc Phong luôn luôn không bám vào một khuôn mẫu nhất định nào, tiêu chuẩn duy nhất chính là trọng dụng người tài . Chỉ cần ngươi có tài hoa, dù là ngươi có từng mạo phạm đến hắn, thậm chí muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng vẫn có thể trọng dụng ngươi như thường, La Đức Tư Cưu và Minh Đức Lâm chính là thí dụ điển hình nhất, thậm chí Liệt Mông cũng thế, bọn họ đều từng là kẻ thù của quân Lam Vũ, nhưng hiện tại đều là những phần tử trung kiên của quân Lam Vũ.

Tắc Lai Bội Ô bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ý thức được kết cục của ngày hôm nay đã không còn lựa chọn nào khác, không thể làm gì khác hơn là yên lặng dẫn đầu hạ vũ khí xuống, những chiến sĩ Lỗ Ni còn lại do dự một chút, nhưng rốt cục toàn bộ đều buông vũ khí. Lúc mới bắt đầu, chỉ lác đác từng người một bỏ xuống, sau biến thành từng đội, cuối cùng cả một đội ngũ biên chế buông vũ khí xuống đồng loạt, dưới sự chỉ đạo của kỵ binh quân Lam Vũ, rút khỏi chiến trường.

Thiên nguyên 1729 ngày 14 tháng 11, kỵ binh quân Lam Vũ hạ được Y Lạc Lâm, tổng số tám vạn tám nghìn quân Lỗ Ni chính thức buông vũ khí đầu hàng.

Trong cùng một ngày, quân chủ lực sư đoàn 101 và sư đoàn 102 thuộc lục quân Lam Vũ, chia thành hai hướng, tiến về địa khu Y Nhĩ Kim Hoắc và Khố Ba địa khu phát khởi công kích. Quan tư lệnh binh đoàn cơ động của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á là Duy Thác Lý Áo thừa dịp loạn lạc tháo chạy ra Y Lạc Lâm, ý thức được Y Ba Đan đang bị quân Lam Vũ xiết thành gọng kìm hai mặt giáp công, tiếp tục trụ lại chẳng khác nào đi vào con đường chết, vì vậy lấy suất lĩnh bộ đội lấy cớ tăng viện cho Khố Ba địa khu, suất quân rời khỏi Y Ba Đan, kết quả tổng đốc Y Ba Đan là Đa Mễ Ni Khắc lập tức hạ lệnh mở ra cửa thành, hoan nghênh quân Lam Vũ vào thành.

Vào lúc nửa đêm, Dương Túc Phong suất quân tiến vào Y Ba Đan, đồng thời tại phủ tổng đốc của Y Ba Đan tiếp nhận sự đầu hàng của hai địa khu là Lạc Mỹ và Y Lai Toa. Sang ngày thứ hai, các học viên trường hải quân lục chiến quân Lam Vũ trong quá trình diễn tập dùng đạn thật, thuận thế phá luôn bến cảng Lý Gia phía đối diện trường học. Đội thuyền vận chuyển tiếp tế từ hậu cần của quân Lam Vũ có thể trực tiếp đổ bộ lên bến cảng Lý Gia và Lạc Mỹ, trực tiếp tiến hành việc tiếp tế cho sư đoàn 101 quân Lam Vũ đang vây công địa khu Khố Ba. Đến thời điểm này, khu vực phía nam bộ và tây nam bộ của Lỗ Ni Lợi Á vương quốc đều đã rơi vào phạm vi khống chế của quân Lam Vũ, ở giai đoạn này, có hơn mười lăm vạn chiến sĩ Lỗ Ni buông vũ khí đầu hàng.

Sự đình trệ ở Khố Ba địa khu chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng trong con mắt của Dương Túc Phong, đã chẳng hề có sự tồn tại của Khố Ba địa khu và Y Nhĩ Kim Hoắc, mà chỉ có tập trung hết sức vào vị trí của Mông Địa Tạp La mà thôi.

Da Luật Cao Phi chỉ huy sư đoàn số 2 thuộc hải quân lục chiến quân Lam Vũ, gần đến được Mã Lỗ A, chỉ còn cách Mông Địa Tạp La năm ngày đường nữa mà thôi. Chiến sự ở Lỗ Ni Lợi Á, đã đi vào giai đoạn kết thúc cuối cùng.

Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, địa khu Mã Lỗ A.

Đang lúc khu vực phía Tây của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á ngùn ngụt khói lửa chiến tranh, thì ở địa khu Mã Lỗ A vẫn tràn ngập không khí hòa bình, tự tại. Đây là khu vực có nhiều sản vật phong phú, đất đai phì nhiêu, màu mỡ, có thể nói rằng nơi đây chính là vùng đất yên tịnh cuối cùng trên khắp vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, trong lịch sử vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, chưa một lần nào mà ngọn lửa chiến tranh từ bên ngoài lại có thể lan đến khu vực trung tâm vương quốc này, bất luận trước kia có kẻ thù là nước Y Mộng, nước Lâu Lan, hay kè thù bây giờ là quân Lam Vũ, cũng không có cơ hội để trực tiếp mang ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt đến tận nơi đây.

Tình hình yên bình an lạc của nơi này, chính là điểm mà tổng đốc địa khu Mã Lỗ A là công tước Lạc Phu Đặc Hào Sắt thích nhất, vị công tước thích uống rượu Hồng Tửu và hút xì gà khói này, bề ngoài mặc dù thoạt nhìn thấy vô cùng cường tráng, mình cao một thước chín, cân nặng hơn một trăm kg, con mắt lúc nào cũng đỏ kè, bộ râu quai nón bao trùm hết cả khuôn mặt, khiến cho hầu hết những người gặp gỡ đều có ấn tượng đầu tiên chính là cho rằng Lạc Phu Hào Sắt sinh ra là để trở thành dũng sĩ, là chiến sĩ Lỗ Ni xuất sắc nhất. Nhưng trên thực tế, Lạc Phu Đặc Hào Sắt chỉ tình nguyện sử dụng tinh lực của mình để thưởng thức rượu ngon và hút xì gà, hoặc là biến các thiếu nữ xinh đẹp đến từ vương quốc Lâu Lan trở thành phụ nữ thực thụ. Đối với chiến tranh, Lạc Phu Đặc Hào Sắt cho rằng đây đã là chuyện xa xôi lắm rồi.

Song, mấy ngày nay, Lạc Phu Đặc Hào Sắt luôn cảm giác mi mắt giựt giựt không ngừng, lúc ăn cơm cũng giựt, lúc ngủ cũng giựt, thậm chí lúc đang mây mưa hoan lạc với nữ nhân cũng không ngừng chớp chớp, khiến cho dù hắn đang làm những việc mà hắn thích nhất cũng trở nên hoàn toàn vô vị, nhạt nhẽo vô cùng. Điều khiến hắn bực mình nhất là hai mi mắt trái phải đều giựt giựt nháy nháy khiến cho hắn không cách nào đoán trước là phúc sẽ đến hay là họa giáng xuống đầu. Nhưng liên tưởng chiến tranh đang diễn ra kịch liệt ở vùng Tây bộ, hắn cảm giác được đây hẳn là dữ nhiều lành ít, ắt là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết oan, có điều, chuyện tốt lành cũng không phải là không có khả năng xảy ra, ở thời buổi loạn lạc này, ai dám chắc có thể cười đắc ý đến phút cuối cùng, chỉ có tương lai mới có thể trả lời được mà thôi.

Bóng đêm âm u, ngã tư đường đìu hiu vắng lạnh.

Mặc dù chiến tranh không trực tiếp diễn ra ở địa khu Mã Lỗ A, nhưng dù sao ngọn gió chiến tranh cũng không khỏi thổi đến vùng đất yên bình này, một số lượng lớn thanh trung niên bị bức ép tòng quân, nhập ngũ, chuẩn bị tham dự vào canh bạc sinh tử của đời mình. Một số lượng lớn hàng hóa bị thu gom phục vụ chiến tranh nên giá cả tăng lên cao chót vót, nhất là các mặt hàng chiến lược như lương thực và cỏ khô… Tuyệt đại đa số các cửa hàng bởi vì không có nguồn hàng cung cấp cũng như không có khách hàng mua nhiều nên dẫn tới phải đóng cửa phá sản, rất nhiều cư dân đã bắt đầu cảm giác được sự tàn khốc của chiến tranh, bởi vì hàng hóa càng ngày càng ít, vật giá thì mỗi lúc một tăng. Tin tức đăng trên các báo liên quan đến tình hình chiến đấu trăm trận trăm thắng của quân đội Lỗ Ni càng ngày càng nhiều.

Danh sách đăng tên những người mất tích và thương vong dán trên vách tường đá trước cửa phủ công tước cứ liên tục được dán lên càng ngày càng dài ra như không có điểm dừng, hơn nữa mỗi lần dán đều có đến hơn trăm ngàn vạn cái tên, sin sít nhau, liên tiếp thành một hàng dài không dứt, thân nhân của bọn họ vật vã khóc lóc kêu gào ở trước vách tường nơi dán thông báo. Bi thảm tột cùng, khiến cho bức tường đá này được mệnh danh thành bức tường lệ quả đúng không sai, tiếng than khóc nơi đây có thể rền rĩ vang vọng mãi đến hơn hai ba km.

Ngã tư đường vắng lặng nhưng hoàn toàn không thể che giấu được sự náo nhiệt bên trong nó, trong những năm tháng chiến tranh liên miên không biết lúc nào mới kết thúc được thế này, phải tranh thủ hưởng thụ những niềm vui ngắn ngủi mà thực dụng nhất. Vì vậy những quán bar và kỹ viện đủ loại mọc lên như nấm trở thành nơi tụ tập tốt nhất về đêm, chỉ cần có tiền, thì ai cũng có thể ở nhấm nháp được mùi vị hoan lạc của một thế giới khác. Từ đó tạm quên đi cuộc sống tàn khốc thực tế. Chiến tranh đã làm biến chất rất nhiều người, đối với bọn họ vốn chẳng khác gì loài ma quỉ, thì chỉ có thể ở chốn bài bạc rượu chè mới có thể giải tỏa được dục vọng từ đáy lòng của họ mà thôi.

Trong phủ công tước Mã Lỗ A, giờ phút này đang diễn ra cảnh túy sinh mộng tử, rượu say túy lúy, hồng tửu và xì gà dung hợp vào một chỗ, đan vào nhau tạo thành một mùi thơm mê người, se sẽ len lỏi qua khe hở từ các cửa sổ được dán kín bằng giấy dán tường, trong ngọn gió đêm rét lạnh căm căm chậm rãi phiêu tán. Bọn binh lính quân đội Lỗ Ni phụ trách phòng vệ ở phủ công tước, chỉ có thể hít hà mùi thơm của hồng tửu và xì gà vương vất trong không khí. Mượn chút kích thích nhỏ nhoi này, cố xua đi sự cô tịch của đêm dài lạnh lẽo. thông thường, bọn họ cũng sẽ quay đầu lại nhìn một cái đầy vẻ ngưỡng mộ, nhìn ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ phản chiếu màu rượu từ bên trong cửa sổ lọt ra ngoài, còn loáng thoáng vọng ra tiếng cười quyến rũ mê hồn của đám nữ nhân.

Nơi đó, đang cử hành tiệc chúc mừng sinh nhật sáu mươi tuổi của công tước Lạc Phu Đặc Hào Sắt.

Trong đại sảnh tổ chức yến hội ở phủ công tước, tiếng vũ khúc ai oán du dương, nhưng trên sân khấu không có người nhảy múa, chỉ có mấy cô gái xinh đẹp đến từ nước Lâu Lan đang nhảy múa trên những cái bục cao xung quanh sân khấu, thân hình các nàng uyển chuyển mềm mại, trang phục lộng lẫy màu sắc tươi tắn, dáng vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người, từng cử chỉ từng điệu múa, đều làm cho Lạc Phu Đặc Hào Sắt cảm thấy thật đáng đồng tiền bát gạo, những vũ nữ đến từ vương quốc Lâu Lan có vũ đạo rất chuyên nghiệp, quả thật là danh bất hư truyền, so với đoàn ca múa của Lỗ Ni rõ ràng là hơn hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.