Lạc Phu Đặc Hào Sắt lạnh lùng nói: “Ân sủng gì? Chỉ là đôi bên hợp tác cùng có lợi mà thôi, hắn đang tính toán cái gì, dựa vào bản tính thối tha của hắn cũng chẳng phải là chuyện tốt lành? Người đâu, truyền Long Vân sư phụ tới đây, nói là ta có chuyện tối quan trọng muốn cùng sư phụ bàn bạc một chút.”
Công tước Cáp Lặc ngạc nhiên nói: “Long Vân sư phụ nào?”
Lạc Phu Đặc Hào Sắt có chút đắc ý nói: “Đây là vị quân sư mà gần đây ta mới thu nhận, mặc dù mới đến chưa đầy hai tháng, nhưng tài hoa hơn người, hành xử khôn khéo, địa khu Mã Lỗ A của ta vốn đang rối loạn nhiễu nhương, nhưng từ sau lúc hắn tới, lập tức được sắp đặt đâu ra đó, có đầu có đuôi, có trên có dưới, chế độ nào cũng được toàn vẹn. Hiện giờ sức sản xuất tăng trưởng không ít... Ài, đáng tiếc một nỗi là hắn là người Đường Xuyên, trong lịch sử có ân oán cùng chúng ta, bằng không, ta thật sự nguyện ý muốn cho hắn một tước vị đàng hoàng. Được rồi, chuyện này ngài biết thì tốt rồi, không nên nói cho người khác, bằng không lại có kẻ nhân cơ hội thọc gậy bánh xe, đánh lén ta từ sau lưng.”
Công tước Cáp Lặc bán tín bán nghi nói: “Thật sự có người giỏi như vậy sao? Ngươi đi đâu tìm ra vậy?”
Lạc Phu Đặc Hào Sắt tự hào nói: “Lần trước ta đi Mông Địa Tạp La, vừa vặn bắt gặp hắn đang lang thang đầu đường xó chợ, cảm giác được hắn có điểm đặc biệt khác người, vì vậy bỏ tiền ra mua về, quả nhiên không có mua lầm. Thế nào, mắt nhìn người của ta được không? Trừ ta ra, còn ai có đủ tuệ nhãn nhận biết được anh tài chứ? Ài, ngài thật sự khỏi cần nói, Đường Xuyên vẫn là nơi có không ít nhân tài, tùy tiện lấy một tên ăn mày, cũng có thể xử lý công chuyện ở phủ ta đâu vào đó, căn bản không cần phải để ý đốc thúc, ta khổ cực sáu mươi năm trời, rốt cuộc đã có cơ hội thong dong hưởng thụ rồi...”
Bỗng nhiên đúng lúc này, ngoài cửa có người giọng lưỡi đanh thép gãy gọn nói: “Công tước Lạc Phu Đặc Hào Sắt đại nhân, mong ngài từ nay đừng dùng ba chữ tên ăn mày để gọi ta, đây là sự sỉ nhục rất lớn với ta, ta không phải gã ăn mày, ta là một tú tài.”
Bọn công tước Cáp Lặc ngạc nhiên quay đầu lại, chứng kiến từ ngoài cửa bước vào một người trung niên dáng vẻ thư sinh, mảnh khảnh, dong dỏng cao, ước chừng ngoài bốn mươi tuổi, có hai chòm râu dê lơ thơ, ánh mắt ánh lên vẻ cao ngạo. Y phục trên người mặc dù đã cũ kỹ, bạc màu, lại còn có dấu vết khâu vá, nhưng được giặt giũ sạch sẽ, khiến cho người khác cảm thấy y là một người cần kiệm mộc mạc.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt già vờ lơ đễnh như không có chuyện gì xảy ra, vồn vã nói: “Ta biết, ta biết, ngươi là tú tài, ngươi chỉ là nhất thời gặp rủi ro... Lại đây, lại đây, ngồi xuống, ngồi xuống. Vị này chính là Long Vân sư phụ, mọi người làm quen đi nào, thiên tài trời sinh, hơn nữa kiến thức thiên văn địa lý không chỗ nào là không biết...”
Long Vân tựa hồ không có thói quen xã giao với khách, cũng không thèm chào hỏi mọi người ở đây, lạnh lùng nói: “Ngại quá, công tước đại nhân, ta không quen với yến tiệc thế này. Ngài bảo ta đến, có việc gì cứ dặn dò, ta lập tức đi làm là được.”
Cáp Lặc cùng Mã Sở Tạp đều tò mò nhìn Long Vân, trên mặt có chút kinh ngạc, đều cảm giác được người này có chút cao ngạo, không được lòng người.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt không mảy may để tâm nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, không có việc gì phải gấp hết, chính là muốn mời ngươi đến thương lượng chuyện này, chờ ngươi đưa ra ý kiến.”
Long Vân khiêm tốn nói: “Mời nói.”
Bội Thiết Á bèn đem tờ mệnh lệnh ra đưa cho Long Vân đọc.
Long Vân đọc lướt qua nhanh như gió. Rất nhanh đã xem hết tờ lệnh, không cần nghĩ ngợi nói ngay: “Đây là lệnh do quốc vương bệ hạ thân chinh chấp bút, nếu như chúng ta không chấp hành, lỡ sau này quân Lam Vũ cùng vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cầm hòa, thì đối với chúng ta vô cùng bất lợi. Xét vị trí của Mã Lỗ A cùng Thái Nam Cổ Nhĩ, thì chúng ta rất khó thoát khỏi sự thống trị của Tô Lai Mạn Tứ Thế. Hắn hiện tại cũng có năng lực để ra tay với chúng ta.”
Lạc Phu Đặc Hào Sắt sốt ruột nói: “Đúng vậy! Nhưng mà, chúng ta cũng không thể khơi khơi xuất binh không công... Ra tiền tuyến, như vậy khác nào đi chịu chết? Tiền tuyến có vài chục vạn quân, đều bị quân Lam Vũ đánh cho tan tác, hai đội quân của chúng ta gộp lại, còn không đến bốn vạn người, trói gà không chặt! Không thể ra tiền tuyến, nhưng cũng không thể cùng Tô Lai Mạn Tứ Thế trở mặt, ngươi mau mau cho một ý kiến...”
Long Vân vẫn không cần nghĩ ngợi nói ngay: “Cái này có gì là khó? Một chữ thôi, hoãn!”
Lạc Phu Đặc Hào Sắt nghi hoặc nói: “Hoãn? Vậy là chúng ta tạm thời không xuất binh ư?”
Long Vân nhanh như chớp nói: “Xuất binh ư. Tại sao không xuất binh?”
Lạc Phu Đặc Hào Sắt biết đầu óc của mình không được nhạy bén cho lắm, được một lúc vẫn không nghĩ ra được, bèn ngơ ngác nói: “Nếu đã xuất binh thì còn hoãn là hoãn thế nào? Thôi đi, thôi đi, ngươi hãy nói rõ ra đi nào, chủ ý của ngươi ra sao?”
Long Vân ngạo nghễ nói: “Hoãn trên đường đi. Quân đội phải xuất phát. Gióng trống khua chiêng mà xuất phát, nhưng phải đi thật chậm, trên đường đi có thể hao phí càng nhiều thời gian càng tốt, vừa đi vừa ngắm cảnh. Chúng ta có thể để lại một bộ phận vũ khí, hoặc các bộ phận vật tư khác ở nhà. Sau đó làm bộ đi tới nửa đường rồi, mới đột nhiên nhớ ra, vì vậy phái người trở về lấy. Vừa về vừa đi, ít nhất là mất một tháng, đi đi về về vài chuyến, là một năm bay vèo qua trước mắt. Bộ đội địa phương của chúng ta, yêu cầu không thể quá cao, không có kinh nghiệm thực chiến, triều đình lại không phái người đến chỉ đạo, phạm một ít sai lầm là không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta sẽ rất thành khẩn sửa sai...”
Lạc Phu Đặc Hào Sắt liên tục gật đầu. Mặt mày hớn hở.
Cáp Lặc hào hứng vỗ đùi đánh đét một cái, lớn tiếng nói: “Không sai, ý của ta cũng chính là như thế. Mã Sở Tạp, ngươi đã nghe rõ chưa, hành quân trên đường nhất định phải tỉ mỉ cẩn thận, phòng ngừa quân Lam Vũ mai phục, ngươi biết rồi đấy, bọn họ có mặt khắp nơi. Nhất định phải cầm chắc trên đường không có nguy hiểm thì mới đi tới, nếu không thì cứ việc đóng quân hạ trại. Phải cực kỳ lưu ý phía trước, không nên bị quân Lam Vũ nuốt chửng.”
Mã Sở Tạp gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.
Hắn hiểu rằng, mình chỉ cần giả bộ tỏ vẻ, nhưng thực chất nhất định không rời khỏi Thái Nam Cổ Nhĩ, càng không thể tiến ra đến chiến trường. Kết quả tốt nhất chính là quân đội của bọn hắn còn đang trên đường đi, thì chiến sự nơi tiền tuyến đã chấm dứt, nếu quân Lam Vũ công hãm Mông Địa Tạp La, bọn họ sẽ gió chiều nào theo chiều đó, nhấc tay đầu hàng, còn nếu quân Lam Vũ hòa với Lỗ Ni Lợi Á, thì bọn họ vẫn tiếp tục duy trì được chức vụ và đãi ngộ hiện có.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt cũng giảng giải ý tứ như vậy với Bội Thiết Á.
Mọi người ở đây đều nghĩ bụng nhưng không nói ra, theo tình hình quân Lam Vũ hung hăng tấn công quân đội triều đình vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, cục diện tương lai sẽ ra sao, ai cũng khó nói trước được, có khả năng là quân Lam Vũ thống trị bọn họ, cũng có thể là Tô Lai Mạn Tứ Thế tiếp tục thống trị bọn họ. Nhưng có một điều có thể khẳng định được, đó là ở vùng đất Lỗ Ni Lợi Á này, vũ lực mới là điều kiện cam đoan cho ích lợi căn bản nhất, chức vụ của hai vị công tước đại nhân bọn họ sỡ dĩ vững như bàn thạch, chính là bởi vì bọn họ có hai đơn vị quân đội trung thành chống đỡ sau lưng mình.
Nếu như hai đơn vị quân đội bị xóa sổ dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ, như vậy...
Lạc Phu Đặc Hào Sắt giải quyết được vấn đề nan giải trong lòng, có vẻ vô cùng cao hứng, sai người mang ra một cái hộp vuông vức, đặt ở giữa cái bàn tròn. Những người còn lại đều tò mò theo dõi từng động tác của hắn, không biết cái hộp nhìn bề ngoài không chút thu hút này có chứa thứ gì ở bên trong.
Trước bao ánh mắt háo hức trông đợi của mọi người, Lạc Phu Đặc Hào Sắt mở cái hộp ra, bên trong thì ra là một khẩu Bác Xác hai mươi lỗ của quân Lam Vũ, còn có hai băng đạn đầy. Khẩu Bác Xác phát sáng lấp lánh, mặt trên còn có dấu vết dầu mỡ, đạn thoạt nhìn cũng còn rất mới.
Công tước Cáp Lặc hồ nghi hỏi: “Ngài làm thế nào có được thứ này?”
Lạc Phu Đặc Hào Sắt tự hào nói: “Mua từ chợ đen về, năm trăm kim tệ, một khẩu súng và sáu mươi viên đạn. Có điều thứ này đích thực không dễ có được, bộ phận an toàn của quân Lam Vũ rất chặt chẽ nghiêm ngặt, thứ ta đang cầm ở đây là do đích thân Âm Nguyệt Hoàng Triều mang tới.”
Công tước Cáp Lặc hâm mộ nói: “Có cách nào làm cho ta một ngàn khẩu đi, ta đem đi võ trang toàn bộ cho đội quân hộ vệ của ta, xem còn kẻ nào dám qua mặt ta nữa hay không, ta ngay tại chỗ bắn một phát hạ gục hắn ngay.”
Lạc Phu Đặc Hào Sắt nói: “Một ngàn khẩu? Chờ ngươi gia nhập quân Lam Vũ rồi hãy nói đi! Ta hao tổn biết bao công sức cũng mới lấy được vỏn vẹn một khẩu mà thôi. Ngươi cho rằng thứ này thợ rèn bình thường có thể sản xuất sao! Bớt giỡn đi...”
Công tước Cáp Lặc nói: “Được rồi được rồi,cho ta thử bắn hai phát đi.”
Lạc Phu Đặc Hào Sắt gật đầu, nâng khẩu Bác Xác, nhắm ngay khôi giáp đang treo ở trên tường, không chút do dự bóp cò súng.
Pằng!
Trên khôi giáp xuất hiện một cái lỗ thủng.
Bọn Cáp Lặc nhất thời rơi vào tâm trạng hoảng sợ.