Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 575: Chương 575: Kết thúc (Trung) (Phần 5)




Ở ngay thủ đô Mông Địa Tạp La còn như thế, thì những chỗ khác càng không cần phải nói làm gì, có lẽ rồi sẽ đến lúc mấy đứa bé mới mười một tuổi cũng sẽ bị cưỡng ép phải lên đường nhập ngũ, bổ sung cho lực lượng quân đội không chính qui. Chiến sĩ Lỗ Ni bị bắt làm tù binh càng ngày càng nhiều, nên binh lính bổ sung từ hậu phương cũng đòi hỏi càng ngày càng tăng, thậm chí còn hình thành nên hiện tượng quân số quân đội so với trước lúc bị chiến bại còn nhiều hơn gấp mấy lần. Song, ai mà thèm tin tưởng rằng, những thiếu niên bị ép buộc phải ra chiến trường này có thể phát huy được tác dụng gì ở chiến trận chứ? Ngoại trừ việc đem thân ra làm bia đỡ đạn cho quân Lam Vũ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể làm nên được trò trống gì?

Có lẽ, chỉ có cách nhanh nhanh chấm dứt chiến tranh, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á mới chính thức có lối thoát.

Tới hoàng cung rồi.

Hoàng cung Mông Địa Tạp La cũng chỉ trong vòng hai ba tháng ngắn ngủi đã thay đổi rất nhiều, bức tường thành được xây công phu đẹp đẽ, nguy nga hoa lệ đã bị thay thế bởi vô số bao cát và lô cốt lổn nhổn, khắp nơi đều là dấu vết bị đào xới tung tóe, và những người lao công lùi lũi làm việc, từ bên ngoài nhìn vào không còn sót lại chút dấu vết nào của hoàng cung hoa lệ trước kia, tất cả những gì cảm nhận được lúc này chỉ là mùi vị chiến tranh ảm đạm thê lương.

Từ lúc Tô Lai Mạn Tứ Thế kiên quyết không rời bỏ thủ đô, thượng tướng Vưu Nhĩ Tư Mạn quan tư lệnh cấm vệ quân vương quốc kiêm quan tư lệnh phòng ngự thành Mông Địa Tạp La, đã hạ lệnh xây dựng công sự phòng ngự kiên cố chung quanh hoàng cung, chờ đến thời khắc cuối cùng chống cự quân Lam Vũ tiến công. Hoàng cung hoa lệ tôn nghiêm bị xóa xổ không thương tiếc, chỉ còn lại nơi để chém giết mà thôi, những tòa tháp vốn dùng để thưởng hoa ghẹo nguyệt nay đều bị biến thành doanh trại của các tay cung thủ quân đội Lỗ Ni Lợi Á, trong hoàng cung mỗi một góc có thể mai phục, mỗi một cánh cửa có thể chặn lại đều được đưa vào hệ thống phòng ngự. Theo tin truyền miệng, ngay cả mỗi một tấc đất trong hoàng cung, cũng đều bị đào rỗng, bên trong ẩn nấp rất nhiều chiến sĩ Lỗ Ni, bọn họ sẽ chờ đến thời khắc cuối cùng, dùng biện pháp địa đạo chiến, cùng quân Lam Vũ chém giết trận cuối cùng.

Trên những lối mòn trong hoàng cung. Còn có mấy người cung nữ vai đeo tay nải, đồ đạc lỉnh kỉnh, vội vã đi ra khỏi cổng, các nàng đều bị trả lại về quê nhà, mỗi người một biểu hiện, có người tỏ vẻ lưu luyến không rời, cứ vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, như thể không nỡ rời bỏ nơi cung điện đầy đủ xa hoa, còn có tiếng rộn rã cười đùa bên trong. Nhưng phần lốn đều thở phào như vừa thoát khỏi nơi tù đày, cười khe khẽ rời khỏi hoàng cung.

Theo từng bước chân của chiến sự đang tới gần, cư dân Mông Địa Tạp La hầu hết đều sơ tán, ngay cả hầu hết cung nữ trong hoàng cung cũng được trả về, bao gồm cả một số nữ nhân đã từng là phi tần của quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế, nửa đời sau này của Tô Lai Mạn Tứ Thế, hắn đối với nữ sắc đã không còn... chút nào hứng thú, những nữ nhân này sinh hoạt trong hoàng cung, cũng chỉ là sống cuộc sống cô quả mà thôi. Lúc này đây quân Lam Vũ đến, không thể nghi ngờ gì nữa chính là mang đến cơ hội giải phóng cho các nàng. Mang theo tâm tình vui sướng tột độ, bọn họ để lại sau lưng hoàng cung với những tháng năm sống đày đọa như trong địa ngục để trở về cuộc sống bình thường bên ngoài. Có thể, cuộc sống bên ngoài kia cũng không có gì là tốt đẹp nhưng dù sao cũng còn thoải mái hơn cuộc sống trong hoàng cung.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở bãi đậu xe của hoàng cung, một viên cấm vệ quân tiến đến dẫn ngựa đưa đi. Tinh thần của hắn rất sa sút. Thậm chí trước mặt công tước Phân Lãng cũng không thèm che giấu, hiển nhiên, hắn đã thất vọng tràn trề với tiền đồ của bản thân cũng như của vương quốc. Cấm vệ quân vương quốc mặc dù không có tham chiến với quy mô lớn, nhưng vẫn có một bộ phận chiến hữu tham gia vào tiền tuyến, bọn họ hoặc sẽ anh dũng chết trận. hoặc sẽ bị khuất phục bị bắt làm tù binh, tin xấu cứ liên tục không ngừng truyền đến, có một vài người anh em trong gia tộc hắn cũng đã hy sinh vì tổ quốc nơi chiến trường, rất nhiều người hài cốt bị thất lạc, không tìm thấy.

Lặng lẽ thở dài một hơi, công tước Phân Lãng bèn đi tới phòng nghị sự.

Có giá trị với vương cung bây giờ chính là con trai cả của hắn, quan cấm vệ quân Tư Đế Phân. Thấy phụ thân đến, Tư Đế Phân hơi tái mặt, nhoẻn miệng cười chua xót. Làm quan cấm vệ, cuộc sống của hắn cũng giống như tướng lãnh quân đội Lỗ Ni nơi tiền tuyến, cũng không hề dễ chịu, còn có thêm một loại anh hùng không có đất dụng võ ngấm ngầm oán giận và đè nén trong lòng. Bọn họ chỉ có thể sống qua ngày trong hoàng cung mà chờ thời, đợi đến lúc quân Lam Vũ đến, lấy nhiệt huyết cùng tính mạng của chính mình để lưu lại tia huy hoàng cuối cùng của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.

“Bệ hạ hôm nay như thế nào?” Công tước Phân Lãng thấp giọng hỏi.

“Rất không tốt.” Tư Đế Phân trả lời ngắn gọn, nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc rất không lạc quan, nhưng hắn không có cơ hội nói nhiều hơn, bởi vì theo sát phía sau công tước Phân Lãng, là đại thần bộ tài vụ Mễ Lạc công tước cùng đại thần bộ nội vụ Ai Đức Lôi công tước cũng đến. Đại thần bộ nội vụ Ai Đức Lôi công tước tên tục là Ai Khắc, sau này bởi vì tổng bộ trưởng hậu cần quân Lam Vũ cũng tên là Ai Khắc, để phân biệt tốt xấu không dính líu đến đối phương, Ai Khắc công tước đặc biệt sửa lại tên, gọi là Ai Đức Lôi công tước.

Ba người chào hỏi nhau xong, ngồi ở bên trong phòng nghị sự chờ quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế đến. Bởi vì chiến sự nơi tiền tuyến liên tiếp thất bại, tình hình trị quốc cũng cơ bản lâm vào tình thế rối loạn, tiền đồ vương quốc một màu ảm đạm không le lói một tia hy vọng, tinh thần cả ba người đều rất sa sút, trầm mặc kiệm lời. Trước khi tới gặp quốc vương, ba người đều đã trao đổi sơ qua một ít vấn đề trọng đại, nhưng lúc này đây lại chẳng có tâm trạng mở miệng mà nói, hơn nữa cho dù không mở miệng, ý kiến mọi người cũng không sai biệt lắm, đó chính là cuộc chiến đấu của vương quốc không thể tiếp tục duy trì được nữa.

Quốc vương đến rất mau.

Dưới sự trợ giúp của hai tên thái giám ở hai bên, Tô Lai Mạn Tứ Thế cố hết sức ngồi vào vị trí của mình. So với lúc khí thế hăng hái khi chuẩn bị tấn công Tình Xuyên đạo một năm trước, Tô Lai Mạn Tứ Thế lúc này đã trở nên tột cùng già nua, tiều tụy, tuyệt vọng, khuôn mặt tái nhợt không một chút máu, thân hình như một cái xác không hồn, ánh mắt đờ đẫn, giống như ngọn đèn đang leo lét trước gió, hết thảy những điều này đều biểu hiện trên người vị quốc vương mới năm mươi bảy tuổi, hiển nhiên cuộc sống chỉ còn đếm được từng ngày, nếu nói là đang hấp hối thì cũng không có gì là quá đáng, hắn sở dĩ còn chưa nhắm mắt xuôi tay, chỉ bởi vì quân Lam Vũ còn chưa xuất hiện trong thành Mông Địa Tạp La.

Phân Lãng, Mễ Lạc, Ai Đức Lôi ba vị công tước đều cảm thấy trong lòng vô cùng tiếc nuối, dường như có một cảm giác nặng nề cay đắng đang len lỏi trong tim, khiến người ta vô cùng khó chịu nhưng lại không có cách nào gạt bỏ, muốn nói đôi lời nhưng cuối cùng lại không tìm được lời thích hợp để giải bày. Cho tới này ba người bọn họ vẫn đều là trọng thần hưởng ân sủng của Tô Lai Mạn Tứ Thế, một đời phục vụ cho Tô Lai Mạn Tứ Thế. Mặc dù truyền thống trọng võ khinh văn của Lỗ Ni Lợi Á khiến ba người về mặt quốc sách không có nhiều quyền đưa ra quyết định, nhưng vương quốc rơi vào tình thế như ngày hôm nay, ba người đương nhiên cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Nếu như, Tô Lai Mạn Tứ Thế nguyện ý làm một gã quốc vương đam mê tửu sắc, hắn tuyệt đối sẽ không rơi vào tình thế như hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không dại gì dây dưa vào quân Lam Vũ. Để rước họa diệt vong vào thân, cho dù đến tận giờ phút này, hắn cũng hoàn toàn có thể đường hoàng chấp nhận đầu hàng quân Lam Vũ, sau đó giống như các vị quốc vương của các nước thuộc liên bang La Ni Tây Á đối diện với biển Ni Tư, làm ra vẻ tiêu sái từ bỏ quyền lực, sau đó mang theo toàn bộ tài sản sống cuộc sống an bình xa hoa.

Thế nhưng. Tô Lai Mạn Tứ Thế cứ muốn lập chí trở thành một quốc vương có tiền đồ sáng lạng, hắn cải cách chính trị, chỉnh đốn quân ngũ, không ngừng phát động chiến tranh xâm lược, ra sức mở rộng bản đồ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, trở thành đệ nhất vương quốc lừng lẫy khắp Y Vân đại lục. Hắn muốn thực hiện được mục tiêu mà mười mấy vị quốc vương thời trước của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đều không thể thực hiện được, đó chính là thu phục Tình Xuyên đạo, làm cho chính mình trở thành quốc vương kiệt xuất nhất trong lịch sử vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, khiến cho các quốc vương tiền nhiệm có thể ngậm cười nơi chín suối. Vì mục tiêu này. Hắn không tiếc bất kỳ giá nào củng cố quân đội, uy thế lẫm liệt san trời đạp đất, lúc mới bắt đầu, bọn công tước Phân Lãng cũng thực lòng tin tưởng mục tiêu này có thể thực hiện.

Song, sự xuất hiện của quân Lam Vũ, đã hoàn toàn đập tan giấc mộng của Tô Lai Mạn Tứ Thế, thành chướng ngại vật cản trở chí hướng của hắn. dưới sự tấn công của quân Lam Vũ, quân đội Lỗ Ni tan vỡ đội hình, không những không khống chế được mục tiêu Tình Xuyên đạo mà ngay cả lãnh thổ của mình cũng không bảo vệ được. Hiện giờ quân đội Lỗ Ni, trải qua nhiều lần đại bại dưới sức tấn công mang tính hủy diệt của quân Lam Vũ. Bất luận là tinh thần hay sức chiến đấu của quân đội, đều rơi vào trạng thái sa sút tồi tệ nhất trong lịch sử từ trước tới nay, thậm chí quân đội Lỗ Ni còn chút xíu nữa thôi là hoàn toàn dễ dàng sụp đổ, sự tồn tại của bọn họ chỉ là một cái ký hiệu, không có bất cứ ý nghĩa đích thực nào. Lỗ Ni cuồng chiến sĩ từng đứng hàng đầu không ai bì kịp, nay đã hoàn toàn bị lịch sử chối bỏ, trước hỏa lực của quân Lam Vũ, bọn họ cùng kẻ nhu nhược nhất cũng chẳng có gì khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.