Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 225: Chương 225: Khói lửa cuồn cuộn




Tang Cách đã sớm đợi Dương Túc Phong ở binh trạm bí mật Mai Khắc Lai, căn cứ vào sự an bài của Phượng Thải Y, hắn lấy chỗ này làm nơi gặp nhau với Dương Túc Phong, sau đó cùng nhau đi đến Tô Khắc La, hắn đồng thời mang đến một người dẫn đường, bất ngờ thay đó lại chính là Tô Phỉ Mã Cát.

Mấy ngày không gặp, Tô Phỉ Mã Cát bề ngoài tiều tụy đi rất nhiều, trong ánh mắt hiện đầy tia máu, hiển nhiên việc xâm lấn của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã gây cho cô ta một áp lực nặng nề, trên thực tế cũng chính xác là như vậy, nước mất nhà tan, đối với mỗi một cá nhân có lòng nhiệt tình yêu tổ quốc mà nói, thì đây không thể là một chuyện tốt lành. Trước mặt Dương Túc Phong, mặc dù cô ta muốn kiệt lực biểu hiện ra sự tự tin và giữ vững được phong độ, song, với thực lực ở sau lưng, trong đao quang chói lọi của Lam Vũ quân ở trước mặt, thì mọi việc cô ta làm hết thảy đều là phí công vô ích. Tô Khắc La hiện tại đang phải quị lụy vào người ta.

Đối với việc quân Lam Vũ chủ động cứu viện, Tô Phỉ Mã Cát tỏ vẻ cảm tạ sâu sắc, nhưng, từ chỗ xem xét tỉ mỉ, cũng có thể nhìn ra được cô ta có chút bất an không yên, bởi vì cô ta cũng tựa hồ ngửi được một ít mùi vị ko bình thường , cô ta đương nhiên đã từ Tô Phỉ Mã Vận biết được tin quân Lam Vũ cự tuyệt xuất binh cứu viện Tô Khắc La, nhưng hiện tại quân Lam Vũ lại đột nhiên ra đòn hồi mã thương, làm cô ta không thể không hoài nghi dụng ý của Lam Vũ quân. Nếu như mục đích cuối cùng của Lam Vũ quân vẫn như cũ là muốn yêu cầu đóng quân tại Tô Khắc La, như vậy, đến lúc đó Tô Khắc La lại phải làm thế nào đây?

Nhưng Dương Túc Phong cũng không quan tâm Tô Phỉ Mã Cát trong lòng nghĩ như thế nào, bất luận có hay không có sự xuất hiện của cô ta, thì quân Lam Vũ cũng đều muốn trực tiếp sát nhập Tô Khắc La, hơn nữa ở nơi đó sẽ đóng quân hạ trại vững chắc, mọc rễ phát triển, khống chế địa khu đó, đây là quyết tâm ko thể lay chuyển.

“Nữ vương bệ hạ ở địa khu phụ cận này.” Tô Phỉ Mã Cát chỉ vào một chỗ trên bản đồ giọng khàn khàn nói.

Địa khu này ở phía tây bắc bộ của Tô Khắc La, nằm vào chỗ giao giới giữa Tô Khắc La, Cam Xuyên đạo, Dương Xuyên đạo và An Lai vương quốc, cách Tây Bắc Bộ thành Duy Nạp Tư ước chừng hai trăm bốn mươi km, cách phía Tây thành Nhật Chiếu ước chừng ba trăm km, nơi đó đường núi gập ghềnh, địa thế phức tạp. Còn có các khu dân tộc miền núi kiêu hãn tập trung đông đúc, đối với việc che giấu một hai nghìn người chỉ là chuyện vặt, cũng khó trách Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thân chinh ra tay cũng không thể bắt được Tô Phỉ Thải Vi dễ như trở bàn tay.

Dương Túc Phong đánh giá kỹ càng khu vực ẩn náu của Tô Phỉ Thải Vi, trầm tĩnh nói: “Ta muốn biết rốt cuộc quân đội Tô Khắc La hiện tại như thế nào? Xin tường thuật thật chi tiết và tường tận cho chúng ta biết, để chúng ta có thể đưa ra phán đoán chính xác.”

Tô Phỉ Mã Cát giải thích rất tối nghĩa : “Quân đội của Tô Khắc La......”

Tô Khắc La là một quốc gia rất đặc biệt, chủ yếu do ba dân tộc là Tô tộc, Khắc tộc, La tộc tạo thành, quân đội chủ yếu từ trước đến nay đều do những chiến sĩ anh dũng thiện chiến của La tộc đảm nhiệm, trong toàn bộ hơn ba vạn quân đội quốc gia, chiến sĩ La tộc chiếm chín mươi phần trăm trở lên, những người còn lại đến từ Tô tộc và Khắc tộc chiếm không tới một phần mười. Để giữ được thăng bằng. Bảo đảm chính quyền hòa bình không thay đổi, trong quân đội, các chiến sĩ La tộc chủ yếu đảm nhiệm chức vụ sĩ quan trung hạ cấp, còn người Tô tộc và Khắc tộc thì chủ yếu đảm nhiệm chức vụ sĩ quan cao cấp và tham mưu. Trong thời kỳ hòa bình, phương thức khắc chế lẫn nhau này rất là hữu hiệu. Có thể ngăn ngừa mộ số chuyện ko hay có thể phát sinh.

Song, trong thời điểm chiến tranh, phương thức khắc chế lẫn nhau này lập tức lộ ra nhược điểm nghiêm trọng, đầu tiên là việc những tướng lãnh cao cấp xuất thân từ Tô tộc và Khắc tộc đối với chiến đấu hoàn toàn không có chuyên môn, bọn họ thường xuyên phạm phải một số sai lầm không ai tường tượng được, khiến cho các chiến sĩ La tộc phải trả cái giá rất đắt. Cùng với mức độ thương vong ngày càng tăng. Các chiến sĩ La tộc kêu ca ngày càng mạnh mẽ, đòi phải thay đổi để người La tộc làm quan chỉ huy cao cấp, song. Chính phủ Tô Khắc La lo sợ La tộc trở thành bộ tộc độc tôn nên không đáp ứng yêu cầu của đông đảo chiến sĩ, vì vậy, chiến sự ngay từ đầu đã bất lợi lại càng nối tiếp theo hướng bất lợi, mâu thuẫn giữa quan quân trung và hạ tầng người La tộc và các chỉ huy tướng lãnh cao tầng trở nên càng ngày càng sâu sắc.

Rốt cuộc, khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ vây ráp tấn công thành Duy Nạp Tư thì thứ mâu thuẫn nội bộ này cũng đạt tới điểm cao trào, các chiến sĩ La tộc mạnh mẽ yêu cầu viên quan chỉ huy Lôi Nội Hào Tư Mạn vốn có xuất thân từ La tộc phải trở thành chỉ huy cao nhất của quân đội Tô Khắc La, chỉ huy phòng ngự tác chiến, nhưng các trưởng lão của Tô tộc và Khắc tộc lại cho rằng làm như vậy là không thỏa đáng, cho nên kiên quyết duy trì tướng quân Tác Kỳ Á Tư xuất thân từ Tô tộc đảm nhiệm chức vụ chỉ huy cao nhất. Cuối cùng, nữ vương Tô Phỉ Thải Vi đã lựa chọn Tác Kỳ Á Tư.

Tô Phỉ Thải Vi lựa chọn Tác Kỳ Á Tư làm quan chỉ huy cao nhất còn có một nguyên nhân chính là phương châm tác chiến căn bản của Lôi Nội Hào Tư Mạn và Tác Kỳ Á Tư hoàn toàn khác nhau, Tác Kỳ Á Tư chủ trương sử dụng bức tường thành kiên cố của thành Duy Nạp Tư kiên quyết đem toàn bộ quân đội của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tiêu diệt ở dưới tường thành, mà Lôi Nội Hào Tư Mạn thì lại chủ trương rời bỏ thành Duy Nạp Tư, đến địa khu rộng lớn ở bắc bộ tiến hành kế hoạch tác chiến du động (du kích), tận lực trì hoãn và tiêu hao dần dần quân lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ trương của Tác Kỳ Á Tư chiếm được đại đa số người dân tán thành, bọn họ kiên quyết đồng ý với kế hoạch tiêu diệt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ dưới chân thành , còn Lôi Nội Hào Tư Mạn thì bị chê trách là nhát gan, thiếu chút nữa là bị đem ra cách chức.

Kết quả sau này ra sao thì mọi người đều biết, Tác Kỳ Á Tư suất lĩnh quân đội tại thành Duy Nạp Tư dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, kết quả trước ưu thế binh lực của quân thù trước mặt, trong thời gian chưa tới ba ngày thành Duy Nạp Tư đã bị Ai Đức Tư Đặc La Mỗ công phá, Tô Phỉ Thải Vi không thể không chạy trốn đến vùng núi bắc bộ, thành Duy Nạp Tư bị chiếm đóng, cư dân bị tàn sát dã man, hiện tại trên mặt đường lớn, hẻm nhỏ trong thành Duy Nạp Tư vẫn ngổn ngang thi thể phơi bày trên mặt đất cùng với những ngôi nhà bị thiêu rụi. Ngoại trừ hoàng cung sơn son thếp vàng Tô Khắc La ra, các kiến trúc vật chất khác đều bị phá hoại vô cùng nghiêm trọng, mà ngay đến hoàn cung nguyên bản thanh khiết trang nghiêm, cũng bị bọn sĩ quan cao cấp Tháp Lâm biến thành kỹ viện để vui thú mây mưa, thỏa mãn nhục dục bẩn thỉu của chúng, có rất nhiều nữ quan và cung nữ xinh đẹp không kịp chạy trốn trở thành kỹ nữ miễn phí, chịu sự dày vò lăng nhục chưa từng có từ trước tới nay, hoàng cung thần thánh trang nghiêm trở thành nơi dâm ô nhất, bi thảm nhất Tô Khắc La.

Lúc Tô Phỉ Thải Vi chạy trốn, chỉ có không tới hai ngàn ngự lâm quân bảo vệ, trong quá trình vừa đánh vừa lui , ngự lâm quân cũng đã bị thương vong rất lớn, lúc tới được vùng núi bắc bộ thì còn sót lại không tới tám trăm người, rất vất vả mới tiến vào được phạm vi thế lực của các bộ tộc địa phương, nàng lại nhạy cảm phát hiện ra, bộ lạc từ trước nay vẫn một lòng trung thành và tận tâm với vương quốc nay cũng đột nhiên có những ý đồ riêng tư, lại có thể mập mờ đưa ra cho nàng một số yêu cầu mà theo nàng là hoàn toàn quá đáng, khiến cho Tô Phỉ Thải Vi vô cùng buồn bực, nhưng đang ở trong thân phận ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên ko thể ko ngậm cay nuốt đắng vào lòng.

Lôi Nội Hào Tư Mạn không đi theo Tô Phỉ Thải Vi thối lui theo hướng tây bắc, mà suất lĩnh tàn quân tiếp tục bám trụ tại khu vực chung quanh thành Duy Nạp Tư và thành Nhật Chiếu triển khai thế quần nhau với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Áp dụng cách đánh du kích và kế sách chim sẻ nhằm tiêu hao thực lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, có điều, mặc dù hắn có được thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng do quân đội Tô Khắc La đã bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, có thể tập trung lại bất quá cũng chỉ được có mấy ngàn người, đã thế lại thiếu ăn thiếu mặc. Hơn nữa còn thiếu vũ khí trang bị, cho dù hắn có tài năng đến đâu, cũng chỉ là không bột khó gột nên hồ mà thôi.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sau khi tự mình chỉ huy chiến đấu tiêu diệt sạch đối thủ, rất nhanh đã phát hiện ra, chỉ dùng biện pháp chiến tranh quân sự đơn thuần sẽ không cách nào bắt được Tô Phỉ Thải Vi, cho nên, hắn giở thủ đoạn ép buộc và mua chuộc, mua chuộc được một bộ phận lớn các thủ lĩnh của các bộ lạc lớn ở địa phương, đẩy Tô Phỉ Thải Vi vào tình cảnh nguy cơ bị vây bủa, trừ dân tộc của mình ra. Nàng không dám tin tưởng bất kỳ ai, mà cho dù là dân tộc của mình, cũng có một bộ phận người hàng phục Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, ví dụ như anh ruột của nàng là Tô Phỉ Mã Nhị, hắn quá rành rẽ tính cách và tâm lý của Tô Phỉ Thải Vi. Việc Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bắt được Tô Phỉ Thải Vi chỉ là chuyện tương lai trong tầm tay.

Cho nên, Dương Túc Phong phải nhanh tay hơn Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tìm được Tô Phỉ Thải Vi trước, nếu không thì không còn gì để bàn nữa. Mà phiền toái lớn nhất chính là, Tô Phỉ Mã Cát hiện tại cũng không biết được vị trí chính xác của Tô Phỉ Thải Vi, bởi vì sau khi bị Tô Phỉ Mã Nhị phản bội . Tô Phỉ Thải Vi trước mắt chỉ tin tưởng hơn hai trăm cấm vệ quân đã trường kì ở bên cạnh nàng suốt thời gian qua, đội trưởng cấm vệ quân này chính là người mà ngày đó đã tìm đến Dương Túc Phong, chính là Tô Phỉ Mã Vận.

“Nhật Chiếu thành có bao nhiêu người?” Dương Túc Phong gõ gõ ngón tay lên vị trí của thành Nhật Chiếu. Nó là con đường nhất định phải đi qua mới tiến được vào Tô Khắc La, Lam Vũ quân phải nghĩ biện pháp để mở được lỗ hổng này. Mới có thể gặp được Tô Phỉ Thải Vi. Thành Nhật Chiếu là trọng trấn quân sự phía đông bắc của Tô Khắc La, cũng là thành thị lớn nhất và là nơi tập trung, đưa đi các loại thương phẩm phụ cận, quân Lam Vũ một khi đã chiếm lĩnh được Thành Nhật Chiếu, thì có thể sẽ khiến cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ một phen chấn động , hắn chắc chắn phải quay về huy động toàn lực công kích quân Lam Vũ, nếu không quân Lam Vũ sẽ trụ vững tại thành Nhật Chiếu, chờ Phượng Thải Y đến, tạo nên thế trận bao vây hắn, đến lúc đó. Thì Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Bởi vậy, huyết chiến tại thành Nhật Chiếu là điều không thể tránh khỏi.

Tô Phỉ Mã Cát tiếp tục giới thiệu, sau khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chiếm lĩnh thành Nhật Chiếu, đã bố trí một đội quân tinh nhuệ gồm hai vạn người, phòng ngừa Tô Khắc La sẽ chạy trốn theo hướng đông, tiếp theo là tiếp bước Ai Đức Tư Đặc La Mỗ triển khai truy quét thanh trừ vùng núi bắc bộ, binh lực của thành Nhật Chiếu không ngừng thưa dần, nhưng vẫn duy trì như cũ, bố trí binh lực hơn một vạn người, hơn nữa, còn có một đội kỵ binh nghìn người qua lại tuần tra giữa thành Duy Nạp Tư và thành Nhật Chiếu, mục đích của bọn họ chỉ là lùng bắt đội quân của Lôi Nội Hào Tư Mạn nhưng đồng thời có thể tăng viện cho thành Nhật Chiếu bất kỳ lúc nào.

Có điều, cửa ải khó khăn nhất trên bước đường tiến quân của quân Lam Vũ không phải thành Nhật Chiếu, mà là Đức Lôi Đạt Ngõa.

Đức Lôi Đạt Ngõa sở dĩ thu hút chú ý như vậy, ngoại trừ là con đường tất yếu phải đi qua để đến được Tô Khắc La, thì còn bởi vì nó là quê quán của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bắt đầu lập nghiệp chính ở chỗ này, cho dù sau này hắn trở thành người thống trị vương quốc Tháp Lâm, thì hắn vẫn không nguôi thương nhớ quê nhà, hơn nữa, hắn rất chiếu cố với người đồng hương, bởi vậy dân bản xứ đối với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đều ủng hộ hết mình, những vệ sĩ bên cạnh hắn cơ bản đều đến từ địa khu này mà ra.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cắt đặt đội quân năm ngàn người đóng tại quê nhà của y, bọn họ đều là những kẻ tận trung đến chết với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, có xuất thân từ khu vực chung quanh Đức Lôi Đạt Ngõa, bọn họ trước tiên ở nơi này tiếp nhận huấn luyện và giáo dục tư tưởng, sau đó lại trở thành sĩ quan trung và hạ cấp trong quân đội vương quốc Tháp Lâm, trợ giúp Ai Đức Tư Đặc La Mỗ khống chế quân đội khổng lồ, những người này tuyệt đại đa số đều là tân binh, nhưng dưới sự thuần phục đến ngu muội từ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, ngược lại đã trở thành kẻ thù khó giải quyết nhất.

Cho nên, dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ cũng có thể thấy rằng, quân Lam Vũ muốn đi qua khu vực này trong hòa bình là chuyện khó có khả năng xảy ra, mà nếu còn muốn vừa bình yên đi qua vừa không để lộ bí mật, vậy quả thực chẳng khác gì đang kể chuyện cổ tích. Mà biện pháp có thể bảo đảm không để lộ bí mật, thì không thể nghi ngờ gì nữa đó là giết người diệt khẩu, chính là lựa chọn xuất sắc nhất, người chết thì sẽ vĩnh viễn không thể mở miệng được nữa.

Bọn Tang Cách, Lặc Phổ, Tang Đốn, Tư Cơ Bối Ni, Mạch Sơn, Âu Dương Thiếu, Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu lẳng lặng đứng ở bên cạnh Dương Túc Phong, kiên nhẫn chờ mệnh lệnh của hắn.

Dương Túc Phong đứng ở dưới trời chiều, ráng chiều đổ bóng hắn lên nền đất như dài ra bất tận, sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại đang đấu tranh kịch liệt, lời nói của Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư nhiều lần vang lên trong đầu hắn, nhưng hắn lại thủy chung không cách nào trở thành máu lạnh được như bọn họ, mặc dù kiếp trước hắn là tên tử tù có trái tim bằng sắt, giết người không nháy mắt, nhưng hắn chỉ giết những kẻ nào đáng chết mà thôi.

Mà hiện tại......

Ai, thị phi trái phải ra sao, cứ để cho hậu thế sau này bình luận đi.

Dương Túc Phong yên lặng thở dài một hơi thật sâu. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, uể oải hướng về các sĩ quan chỉ huy của các liên đội chung quanh phất tay, chậm rãi nói: “Các ngươi cứ tùy theo hoàn cảnh mà hành sự đi.”

Hai người Tư Cơ Bối Ni và Âu Dương Thiếu Phong trên cơ mặt có chút giật giật, tựa hồ có chút không đành lòng, nhưng lập tức biến mất ngay, sắc mặt lại khôi phục vẻ kiên nghị như trước. Về phần những người khác, thì ngay cả nhíu lông mày cũng không hề có, đối với quyết định của Dương Túc Phong, bọn họ nghĩ rằng đó là chuyện đương nhiên, là chuyện thích hợp do hoàn toàn bất khả kháng, thậm chí trái ngược lại, nếu như không phải quyết định như thế, bọn họ ngược lại sẽ cảm thấy rất kì quái.

Dương Túc Phong cuối cùng vẫn cho bọn họ quyền giết chóc, cũng có ý nghĩa rằng, tất cả những người ở trong khu vực phụ cận Đức Lôi Đạt Ngõa. Chỉ cần ai thấy sự tồn tại của quân Lam Vũ , đều sẽ phải trở thành vong hồn dưới họng súng, bất luận có là già trẻ gái trai hay cô nhi quả phụ, cũng không thể may mắn thoát khỏi, bởi vì, chỉ có người chết mới có thể bảo đảm bí mật tốt nhất.

Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh đội lục quân đặc chiến xuất phát đầu tiên, bọn họ muốn nhanh chóng đến Đức Lôi Đạt Ngõa, thăm dò rõ ràng tình hình nơi đó, đồng thời phong tỏa các con đường đi ở phía tây và phía nam Đức Lôi Đạt Ngõa, đem nơi đó biến thành một tử cấm thành y như lời đồn, ngay cả một con chim cũng không tài nào bay thoát.

Trời về tối, ánh chiều chạng vạng chiếu rọi trên mỗi gương mặt của các đội viên đặc chiến, bọn họ có vẻ kiên nghị mà trầm mặc. Mỗi một người trong bọn họ đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất đến từ đội lục quân. Bọn họ đến từ những phương trời khác nhau, có người là chiến sĩ Cung Đô - thuộc hạ của Xạ Nhan, có người là thợ săn kiệt xuất người Tang Lan tộc, cũng có người lúc đầu là dong binh thuộc hạ của Lặc Phổ, còn có lũ thanh niên người Hốt Kỵ Thi và người Sa Lỗ Khắc, bọn họ chính là đội quân có năng lực chiến đấu nhất trong lục quân.

“Xuất phát!” Dương Túc Phong hướng về bọn họ kính cẩn làm cử chỉ quân lễ một lượt, sau đó trầm tĩnh hạ lệnh.

Tô Phỉ Mã Cát cũng đứng ở bên cạnh đội lục quân đặc chiến của quân Lam Vũ lẳng lặng quan sát, cô ta đột nhiên cảm giác rằng, với vũ lực trước mặt như thế này. Bất cứ hình thức phản kháng nào thậm chí là một yêu cầu nho nhỏ cũng đều là quá đáng, cuối cùng đều sẽ bị nghiền nát một cách vô tình, Tô Khắc La, có phải là nên suy xét một lần nữa cho tương lai của chính mình hay không?

Sau khi đội lục quân đặc chiến xuất phát, năm liên đội binh lính sung mãn nai nịt gọn gàng cũng lục tục xuất phát, bọn họ chia làm năm hướng, giống như năm nắm tay cầm chuôi kiếm sắc cùng đâm vào Đức Lôi Đạt Ngõa, bọn họ san bằng hết thảy chướng ngại ven đường, phóng như bay, đúng vào ngày 1 tháng 6 đã tới được bên ngoài Đức Lôi Đạt Ngõa, sau khi tập hợp ở nơi đó, sẽ giống như năm cái kìm sắt nắm thật chặt quả trứng Đức Lôi Đạt Ngõa, sau đó mới hung hăng bóp cho nát vụn.

Song, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hoàn toàn không hay biết gì về điều này, hắn căn bản không có thời gian bận tâm đến chuyện nơi đây, ánh mắt của hắn đã bị hành động của Phượng Thải Y thu hút toàn bộ, không sao rời mắt được.

Ngày 26 tháng 5, lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ dưới sự chỉ huy của Phượng Thải Y đã triển khai một cuộc tấn công trời long đất lở ở trọng điểm Tinh Tinh hạp, đây là kế hoạch “Nhất thứ túy ông chi ý bất tại tửu” (*), bởi vậy, Phượng Thải Y cố sức bao phủ nó một cách vô cùng nhuần nhuyễn, Mông Địch Vưu chỉ huy pháo Dã chiến 75 ly oanh kích đúng một buổi chiều, bắn ra hơn một ngàn phát đạn pháo, khiến Tinh Tinh hạp bị oanh tạc đến mức khói lửa cuồn cuộn, mù mịt một vùng. Công sự phòng ngự ở mặt trên của trọng điểm, hơi chút bạc nhược yếu kém một chút đều bị pháo đạn bắn nổ tan tành thành nhiều mảnh tứ phân ngũ liệt , quan binh quân đội Tháp Lâm chưa từng chạm trán uy lực của Dã chiến pháo, một số người vội vàng tìm nơi ẩn núp, một số khác thì kinh hoảng thất thố chạy thoát về hướng rẻo đất trống trải, kết quả bị nổ tan xương nát thịt, chỉ có những kẻ đã từng tham gia kịch chiến với chiến sĩ Cách Lai Mỹ, mới hiểu được tránh né pháo đạn của quân Lam Vũ như thế nào.

Trung tướng Đạt Hách Lâm - quan tư lệnh phòng bị của quân đội Tháp Lâm tại trọng điểm Tinh Tinh hạp và Ô Mạn Lặc Tư vội vàng phát tín hiệu cầu cứu đến Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, mặc dù bản thân bọn họ đã có được năm vạn quân phòng bị, nhưng dưới hỏa pháo mãnh liệt của quân Lam Vũ, bọn họ cảm giác bản thân cũng giống như tờ giấy mỏng manh yếu ớt, chỉ một trận gió nhẹ thổi đến cũng có thể bị xé rách tan tành.

Pháo kích của Lam Vũ quân dồn dập nã xuống suốt một buổi chiều, lúc trận pháo kích ngưng lại, bọn quan binh quân đội Tháp Lâm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, dưới sự hối thúc của bọn sĩ quan, bọn họ vội vàng chạy vào công sự phòng ngự, cầm cung tên lên nhắm vào khu vực trống trải ở phía trước. Để đề phòng quân Lam Vũ tiến công, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã trang bị một số lượng lớn cung tiễn thủ ở trọng điểm Tinh Tinh hạp, còn có vô số xe nỏ cỡ lớn và máy bắn pháo loại tốt được cất giấu, song, sau khi pháo kích ngừng lại, quân Lam Vũ cũng không phát động công kích nữa.

Vào lúc đêm khuya, quân Lam Vũ đột nhiên lại bắt đầu pháo kích, quân đội Tháp Lâm bất ngờ không kịp phòng ngự bị nã một cú choáng váng xây xẩm mặt mày, vội vàng trốn vào công sự ẩn nấp, kết cục lần pháo kích này chưa đầy 10 phút đã ngừng. Đạt Hách Lâm tưởng rằng quân Lam Vũ sắp bắt đầu công kích, vội vàng hạ lệnh bộ đội lập tức tiến vào trận địa, kết quả phát hiện lại chỉ là một phen sợ bóng sợ gió, quân Lam Vũ căn bản không hề có động tĩnh gì. Quan binh quân đội Tháp Lâm cứ người này nhìn người kia ngơ ngác, không hiểu được rốt cục quân Lam Vũ muốn làm cái gì, mà mùi vị chỉ có thể bị đánh mà không thể đánh trả lại, bọn họ cũng đã nếm mùi thấm thía rồi, quả thật là rất đắng cay!

Đạt Hách Lâm cả đêm không ngủ, con mắt trợn trừng quan sát đại bản doanh của quân Lam Vũ phía trước trọng điểm Tinh Tinh hạp, nhưng nơi đó dường như rất đỗi yên bình, ngoài việc cười đau khổ ra, hắn cũng chỉ có thể đi một bước ngó một bước. Ngày xưa quân đội Tháp Lâm tung hoành ngang dọc, bây giờ bị biến thành con rùa rụt đầu chỉ biết đưa cổ ra cho người ta đánh, còn phải rụt cổ vào trong mai mới không bị thương, chỉ điều này thôi, cũng đã đủ khó chịu lắm lắm rồi.

Lúc rạng sáng, quân Lam Vũ lại bắt đầu pháo kích, sau đó cứ tầm mười phút một lần, pháo kích cứ ngắt quãng liên tục như vậy kéo dài đến hai ngày, đều là đánh rồi ngừng, ngừng rồi đánh, nhưng hỏa pháo mỗi lần đều vô cùng ác liệt, đạn pháo rơi xuống tựa hồ long trời lở đất, toàn bộ trọng điểm đều bị biến thành một biển lửa, đến nỗi quan binh quân đội Tháp Lâm bị thương vong không ít, nhưng ngược lại ngay cả một cọng lông chân của quân Lam Vũ cũng không thấy xuất hiện, tinh thần có vẻ hết sức uể oải rồi, Đạt Hách Lâm mặc dù tức giận Phượng Thải Y giở trò quỷ, nhưng cũng không dám mảy may khinh suất, sợ nàng ta sẽ ra tay đánh lén.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ biết được tình hình trọng điểm Tinh Tinh hạp ở phía trước, trong lòng cũng hoài nghi không dứt, quân Lam Vũ càng không có động tĩnh, hắn lại càng tưởng rằng Phượng Thải Y này nhất định sẽ có một hành động mạnh ở phía sau, bởi vậy, hắn nghiêm lệnh Đạt Hách Lâm cần phải cẩn thận để ý, nhất thiết không được lơ là, đồng thời, hắn cũng hạ lệnh triệu tập các bộ phận binh lực từ khác địa phương khác dồn về tắc yếu Tinh Tinh hạp, bên cạnh đó mở rộng phạm vi phòng ngự tắc yếu Tinh Tinh hạp, bởi vì hắn lo lắng Phượng Thải Y sẽ áp dụng thủ đoạn tập kích bất ngờ và đánh bọc sườn, vượt qua trọng điểm Tinh Tinh hạp hướng về nội địa vương quốcTháp Lâm mà tiến công.

Song, tin tức nhận được tiếp theo khiến cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phải nổi trận lôi đình.

Ngày 27 tháng 5, vương quốc Thước Á Lôi thấy rõ cảnh khốn cùng của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, bèn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tuyên bố tuyên chiến với vương quốc Tháp Lâm, xuất binh đến miền tây nam bộ của vương quốc Tháp Lâm, mưu đồ cướp lấy trọng trấn quân sự Gia Nhĩ Ba Cáp Lôi của vương quốc Tháp Lâm. Cơ hồ tại cùng thời khắc đó, Thái Dương thần giáo cũng tuyên chiến với vương quốc Thước Á Lôi, cũng không biết hai bên ngăn sông cách núi xa xôi như thế, rốt cục muốn giao chiến thì giao chiến làm sao, mà cùng thời khắc tuyên chiến đó, rốt cục là không hẹn mà gặp hay là phản ứng dây chuyền, cũng chưa có người nào đi quan tâm điều tra. Lúc này liên bang La Ni Tây Á, đã rơi vào đám cháy chiến tranh lan rộng, khói lửa cuồn cuộn mịt mù.

Ngày 28 tháng 5, hai tiểu quốc khác của liên bang La Ni Tây Á là vương quốc An Lai và vương quốc Mai Lý Đạt, hai vị quốc vương già nua phát ra tuyên bố, kêu gọi các thế lực đa phương đang tiến hành chiến tranh hãy ngưng chiến, các nơi đang tranh chấp nên giải quyết dựa trên 5 nguyên tắc cơ bản để chung sống hòa bình và hiệp thương hòa bình, bọn họ xướng nghị thành lập một hội nghị tạm thời của liên bang La Ni Tây Á, nhưng không được kẻ nào để ý đoái hoài, lời hô hào của bọn họ rất nhanh đã bị bao phủ khuất lấp trong tiếng pháo nổ ầm ầm.

Ngày 29 tháng 5, lục quân hoàng gia dưới sự chỉ huy của Phượng Thải Y rốt cuộc đã có động tĩnh, bọn họ bắt đầu xuất động binh lực trên mặt đất, từng tấc từng tấc một cứ thế từng bước xâm chiếm địa bàn trọng điểm Tinh Tinh. Dưới uy lực phá hủy gấp đôi của pháo Dã chiến và thuốc nổ, bất luận pháo đài chắc chắn cỡ nào cũng đều bị nổ tung từng cái một. Từng có một pháo đài bên trong ẩn chứa hơn năm trăm cung tiễn thủ thuộc quân tinh nhuệ của Tháp Lam đang bừng bừng lửa giận, kết quả bị tiểu đội bộc phá của quân Lam Vũ cho nổ tung cả pháo đài trong chốc lát, bọn chúng hơn năm trăm tài năng chưa kịp phát tiết đã trở thành oan hồn hết thảy.

Đạt Hách Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn từng pháo đài lần lượt tan thành hư không trong cột khói đen tựa đám mây hình nấm, ngoại trừ ý niệm chạy trốn trong đầu ra, thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác, cung tiễn thủ căn bản không cách nào phong tỏa được bước tiến của kẻ địch, ngược lại Ô Mạn Lặc Tư có vẻ khá là trấn tĩnh, hắn tựa hồ hiểu được rất rõ vận mệnh của mình, quân Lam Vũ đã muốn quật khởi, bản thân những người này chính là phiến đá lót chân dưới bàn chân của chúng, đây chính là vận mệnh không cách nào thay đổi.

Vào lúc đêm khuya, Ô Mạn Lặc Tư suất lĩnh những người tâm phúc phát khởi một trận phản công, kết quả bị quân Lam Vũ tiêu diệt toàn bộ, Ô Mạn Lặc Tư trên thân mình bị bắn hơn một trăm tám mươi phát đạn, lặng lẽ ngã xuống bên cạnh một phiến đá lớn bị nghiền nát trong trọng điểm Tinh Tinh hạp. Con người này đã từng là một nhân vật hô phong hoán vũ, một tay che phủ bầu trời ở Cách Lai Mỹ, bây giờ kết thúc cuộc đời trong âm thầm như thế. Chẳng có ai quan tâm đến sự tồn tại của hắn nữa, thậm chí thi thể của hắn cũng không được xử lý đặc biệt, hào quang trên đỉnh đầu của hắn đã biến mất từ lúc Dương Túc Phong tiến vào Cách Lai Mỹ. Y như hắn đã từng dự đoán, quân Lam Vũ quật khởi, chính là cần tính mạng những người bọn họ làm nền.

----------------------------------------------------

(*) Nhất thứ túy ông chi ý bất tại tửu: Túy ông say không phải tại rượu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.