Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1319: Chương 1319: Không phải ta không cho ngươi cơ hội. (6 + 7)




Từ xa nhìn Niết La Tây Kinh mang lại cho người ta một cảm giác chấn động sâu sắc, dù tường thành cổ kính, dây leo chằng chịt, ở những nơi ít dây leo hơn còn lộ ra dấu tích loang lổ ghi sâu những tang thương của lịch sử.

Bất kể từ phương diện nào, thứ mà tòa thành này gửi gắm nhiều nhất chính là hai chữ “lịch sử”

Trong bao nhiêu thủ đô của đại lục Y Lan, Niết La Tây Kinh có lịch sử lâu nhất, lâu hơn lịch sử của Y Lan, nghe nói nước Y Lan ban đầu từ thị trấn nho nhỏ Niết La Tây Kinh phát triển lên.

Điều kiện tự nhiên của nơi này rất khắc nhiệt, đã rèn luyện lên dũng khí và nghị lực của cư dân đương địa, nhân dân nơi này vô cùng anh dũng, luôn nối tiếp nhau tiến lên chiến trường.

Bọn họ bắt đầu phát triển mở rộng ở nơi đây, cuối cùng gần như khống chế một nửa đại lục Y Lan.

Bắt đầu từ khi kiến lập tới khi nơi này cường đại, Niết La Tây Kinh chưa bao giờ bị thế lực ngoại lai xâm lược, nên tường thành bị phá hoại không nhiều.

Ngược lại nó lại phát sinh nhiều lần chính biến, khiến cho tường thành của nó có chỗ khác biệt, đó là đặc biệt chú trọng phòng nội loạn.

Ở các tòa thành khác cơ bản chỉ đối diện với 1 phương hướng, nhưng Niết La Tây Kinh lại khác, tường thành nơi này có thể đồng thời chịu được cả nội công ngoại kích.

Bất quá với quân Lam Vũ thì lịch sử của Niết La Tây Kinh chẳng dọa được ai, tường thành cũng không cản nổi bước tiến của quân Lam Vũ, theo cùng một tiếng hạ lệnh của Dương Túc Phong, đại quân đã tập kết tới Niết La Tây Kinh, mãnh tướng công thành Trương Chi Phong một lần nữa xuất hiện.

Người dân Y Lan biết tướng đánh hạ Minh Na Tư Đặc Lai đều sinh ra cảm giác chẳng lành, nhưng bọn họ không còn con đường nào khác, Tiêu Đường không đồng ý đàm phán, vậy chỉ còn lại chiến tranh mà thôi.

Trải qua cuộc chiến tàn khốc ở Minh Na Tư Đặc Lai, Trương Chi Phong đã thành thạo việc đánh thành rồi, quan sát địa hình của Niết La Tây Kinh xong, vẻ mặt liền trở nên thập phần thoải mái.

Trong mắt người khác đó là biểu hiện của tự tin và thắng lợi. Thực tế thì đúng là vậy, dù tình báo cho thấy quân Y Lan có chừng 30 vạn, nhưng con số đó với Trương Chi Phong mà nói thuần túy chỉ là tốt thí mà thôi.

BỘ binh quân Lam Vũ tỏ ra hoan nghênh Trương Chi Phong tới, cái tên của hắn mang tới niềm tin trọn vẹn cho bọn họ.

Theo mệnh lệnh của Dương Túc Phong, tổng chỉ huy chiến dịch này là Tri Thu, nhưng Tri Thu đại bộ phận thời gian ở cứ điểm Xạ Nguyệt, tính toàn thế cục toàn bộ Y Lan, không chú ý lắm tới Niết La Tây Kinh.

Tiêu Đường đem toàn bộ binh lực tập trong ở Niết La Tây Kinh là một hành động vô cùng ngu xuẩn, bọn chúng đã định sẵn chỉ có kết cục diệt vong.

Kỵ binh Lam Vũ cũng đã chủ động rời xa Niết La Tây Kinh, để lại nơi này cho bộ binh phụ trách bao vây, bọn họ tiếp tục hoạt động xung quanh, để duy trì áp lực với các thế lực khác.

Đối diện với kỵ binh Lam Vũ, các thế lực địa phương Y Lan không dám có chút manh động nào.

Trương Chi Phong qua thực địa khảo sát, quyết định tập trung 5 lữ đoàn bộ binh để đánh thành, trước tiên là công kích cửa nam và bắc, đồng tời thẳng tiến cắt Niết La Tây Kinh ra làm đôi.

Vì nắm chắc phần thắng, Trương Chi Phong tỏ ra thong dong, cả ngày qua lại thị sát trận địa, động viên bộ đội không nên nóng vội, đợi chủ lực pháo binh tới.

Qua 10 ngày bôn ba vất vả, trung đoàn pháo binh 903 cuối cùng cũng đã tới nơi, bọn họ mang tới vô số pháo trái phá 122 ly, là vũ khí trí mạng Trương Chi Phong dùng để đối phó với Niết La Tây Kinh.

-Lão Phó, lần này anh đừng có nói là không có cơ hội nhé, cả thành thị lớn như thế giao cho anh đó.

Trương Chi Phong nắm tay Phó Đào sảng khoái nói, hắn và Phó Đào là người quen cũ rồi, nhưng Phó Đào luôn ở trong quân doanh pháo binh, ít khi có cơ hội gặp mặt.

Khi công chiếm Minh Na Tư Đặc Lai, Phó Đào đang bồi dưỡng ở trường học sĩ quan, hai người bỏ lỡ cơ hội cùng sánh vai tác chiến.

-Cám ơn, tôi quyết không làm nhục sứ mạng.

Phó Đào nghiêm túc nói, dù 2 người là thân quen nhưng hắn là hạ cấp, ở trường hợp công khai phải giữ sự tôn trọng với thượng cấp.

Trung đoàn pháo binh 903 là trung đoàn pháo binh được thành lập trước khi công chiếm Minh Na Tư Đặc Lai, mục đích chính là chuyên đối phó với cứ điểm kiên cố như vậy, trang bị bộ đội toàn là pháo 122 ly,4 tiểu đoàn dưới quyền có tới 72 khẩu pháo trái phá.

Vì kéo những khẩu đại pháo này, bọn họ có hơn 5000 chiến mã cường tráng nhất, chỉ cần 3 con là có thể kéo được 1 khẩu pháo, nhưng vì an toàn, Dương Túc Phong cấp cho mỗi khẩu pháo 6 con chiến mã.

Cho dù xe hơi chưa được nghiên cứu ra, nhưng dùng lượng lớn chiến mã vận chuyển khiến tốc độ pháo binh tăng lên không ít, từ hành lang Á Sâm tới Niết La Tây Kinh bọn họ cơ bản đều ngồi trên lưng ngựa.

Trừ pháo 122 ly ra, xung quanh Niết La Tây Kinh còn có pháo dã chiến 75ly thuộc vệ các lữ đoàn bộ binh tổng cộng hơn 200 khẩu.

Tiễn Trương Chi Phong đi rồi, Phó Đào lập tức tới tiền tuyến đích thân quan sát tường thành của Niết La Tây Kinh, nghiên cứu điểm đột phá, đó là công tác cơ bản nhất của pháo binh.

Tường thành nhìn rất dày, nhưng lại khá cũ kỹ, nhiều nơi có dấu vết tổn thương rõ ràng, đối với pháo 122 ly mà nói, phá hủy mục tiêu như vậy không khó, chỉ cần tập trung một tiểu đoàn pháo binh oanh kích mấy phút là đánh sập được nó rồi.

Bất quá, diện tích của Niết La Tây Kinh rất lớn, dân cư phân tán, với tầm bắn 5km của pháo trái phá thì không thể bao quát hết toàn bộ Niết La Tây Kinh được.

Sau khi quan sát địa hình phụ cận, Phó Đào phát thiện ra hoàng cung Y Lan chọn vị trí rất khéo, 3 mặt đều là núi, dù pháo binh Lam Vũ tấn công từ hướng nào cũng khó có thể trúng trực tiếp được, tức là chỉ dựa vào mỗi pháo binh không thể phá hủy trực tiếp được bộ chỉ huy của quân địch.

Trương Chi Phong nghe báo cáo của Phó Đào xong, cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác, địa hình như thế bọn họ chỉ đành nghĩ biện pháp khác.

Vừa may tin tức phi dĩnh tới hiệp trợ truyền tới, làm Trương Chi Phong cảm thấy có chút không thoải mái, công lao sắp vào tay lại bị không quân lấy mất một phần.

Sĩ quân của quân Lam Vũ đại đa số đều tham công, Trương Chi Phong cũng như thế.

Bắt giặc bắt tướng trước, nếu như mở đầu có thể xử lý được bộ chỉ huy của quân Y Lan, chắc chắn là công lao cực lớn, chiến đấu tiếp đó cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, tiếc là hoàng cung Y Lan tránh khỏi kiếp họa này, Phó Đào chỉ đành trơ mắt nhìn phi dĩnh lập đại công.

May mà hải quân không tới chia phấn, nếu không thì càng tệ hơn.

Vốn để hải quân pháo kích Niết La Tây Kinh là tốt nhất, góc chết ít, hiệu quả cao, nhưng tiến triển của lục quân quá nhanh, nằm ngoài dự liệu của bộ tự lệnh hải quân, nên hải quân muốn có chút công lao, dùng tốc độ nhanh nhất điều động hạm đội tới cũng không kịp nữa rồi.

Dùng lời của Tri Thu mà nói thì chiến dịch này định sẵn là chiến dịch huy hoàng cuối cùng của lục quân rồi, ở trong phạm vi đại lục Y Lan không còn có chiến đấu quy mô lớn nữa, có nhiệm vụ tác chiến lẻ tẻ chắc cũng bị bộ đội lính dù cướp mất.

Chiến đấu ở cứ điều Xạ Nguyệt đã chứng minh rõ ràng, năng lực chiến đấu của bộ đội lính dù rất mạnh, dưới sự phối hợp của không quân, tác dụng ngày càng lớn.

Sự thực là thế, cuộc chiến ở cứ điểm Xạ Nguyệt vừa kết thúc 3 ngày, Dương Túc Phong đã hạ lệnh rút một lữ đoàn tinh nhuệ nhất, chuyển đổi thành bộ đội lính dù, hiển nhiên chuẩn bị cho chiến đấu sau này, dùng nhiều bộ đội lính dù hơn để giải quyết.

-Đây là cơ hội cuối cùng rồi.

Trương Chi Phong thẳng thắn nói với hơn 2 vạn 6 ngàn quan binh lục quân, câu nói này kích phát sức chiến đấu của bọn họ.

Phải biết quân Lam Vũ khen thưởng dựa vào quân công, không có quân công thì không thể tấn thăng, hệ thống quân công của quân Lam Vũ vô cùng nghiên ngặt, có quân pháp giám sát, cơ hội làm càn là rất ít.

Mà không có chiến tranh thì lấy đâu ra quân công? Nên đối với tuyệt đại đa số chiến sĩ hi vọng lập công mà nói, đây đúng là cơ hội cuối cùng rồi.

Đối diện với quân Lam Vũ, Tiêu Đường cũng đã chuẩn bị vẹn toàn, quyết tâm làm cá chết lưới rách, tập trung toàn bộ vật tư và quân đội, tất cả người có thể cầm được vũ khí đều không bỏ qua, thành lực lượng bổ sung cho quân đội.

Tất cả vũ khí có thể sử dụng dù dao phay cũng không bỏ qua. Tiêu Bất Bại đã chết, chủ quản quân sự còn lại của Y Lan không nhiều, bên cạnh Tiêu Đường cũng không có mấy người biết chỉ huy quân sự, qua suy nghĩ vất vả, hắn quyết định chọn Tần Long Hoàng, quan chỉ huy của sư đoàn 49 thành tổng chỉ huy chiến dịch phòng ngự Niết La Tây Kinh, tấn thăng Tần Long Hoàng lên làm thượng tướng.

Vào lúc quan trọng thế này chỉ có thể bổ nhiệm một thiếu tướng làm tổng chỉ huy đúng là bi ai của Y Lan, nước Y Lan bồi dưỡng ra biết bao nhân tài quân sự, từng huy hoàng một thời, nhưng hoặc bị quân Lam Vũ giết chết, hoặc bị bao vây rơi vào cảnh nhân tài điêu linh như vậy đúng là nghĩ mà đau lòng.

Bất quá biểu hiện của Tần Long Hoàng không tệ, lòng trung thành cũng không phải nghi ngờ, các tướng lĩnh quân sự của Y Lan chỉ cần có chú năng lực nổi bật ít nhiều đều có quan hệ với Tiêu Nam, đối với Tiêu Đường đều giữ một khoảng cách nhất định, chỉ có Tần Long Hoàng là ngoại lệ.

Tần Long Hoàng là một trong số những người tốt nghiệp ưu tú của học viện quân sự Y Lan, ngay từ đầu đã được tập đoàn Tiêu Đường lôi kéo, cuối cùng thành nữ tế của Tiêu Bá Nạp, hắn và tập đoàn của Tiêu Nam có mâu thuẫn, nhiều lần bị đả kích nên tự nhiên ngả về Tiêu Đường.

Hắn xuất lĩnh sư đoàn bộ binh 49, là một trong số cự ít quân đội mà Tiêu Đường nắm giữ, luôn quanh quẩn xung quanh cứ điểm Xạ Nguyệt, danh nghĩa là hỗ trợ phòng thủ, nhưng sự thực ai cũng biết là giám sát động tĩnh nơi đó.

Tiêu Bang vô cùng không yên tâm với Áo Lực Mã, Tiêu Đường cũng thế, nếu Áo Lực Mã ngả sang hướng Tiêu Nam thì vô cùng nguy ngập.

Sau khi cứ điểm Xạ Nguyệt thất thủ, Tần Long Hoàng lập tức dẫn quân rút thẳng về Niết La Tây Kinh, sau khi Tiêu Bang chết, sư đoàn của hắn cũng mang tác dụng nòng cốt trong quá trình Tiêu Đường tranh đoạt quyền lực.

Vì có hắn mà Tiêu Bất Bại mới mau chóng ngả sang hướng Tiêu Đường, có thể nói Tần Long Hoàng và quân của hắn có tác dụng như cây cột giữa dòng.

Song, tính khí của Tần Long Hoàng cực kỳ không làm Tiêu Đường thích. Dù được Tiêu Đường sủng ái, giờ thành quan chỉ huy quân sự tối cao, nhưng câu đầu tiên sau khi Tần Long Hoàng nhậm chức làm Tiêu Đường muốn giết hắn.

Trước mặt bao nhiêu người, Tần Long Hoàng nói thẳng:

-Hoàng thượng, cuộc chiến này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta chuẩn bị đàm phán với quân Lam Vũ đi, tiếp tục kháng cự chỉ làm ngọc đá cùng tan….

Câu nói này gây nên phản ứng lớn, người xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn Tiêu Đường, rất nhiều người đều biết kháng cự chỉ là một con đường chết, nhưng không dám nói ra trước mặt Tiêu Đường.

Cũng chỉ có nhân vật không sợ trời sợ đất như Tần Long Hoàngmới dám nói ra, xử lý hắn thế nào sẽ thể hiện rõ nội tâm của Tiêu Đường có đủ kiên định hay không.

-Khốn khiếp.

Tiêu Đường lầm bầm chửi, mấy lần muốn gọi người giết Tần Long Hoàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, giết Tần Long Hoàngthì sẽ không còn quan chỉ huy quân sự nào hợp cách nữa.

Đường đường là hoàng đế lại không giết nổi một quan quân nho nhỏ, đúng là sự chua chát khó hình dung, quân Lam Vũ khốn khiếp, Dương Túc Phongkhốn khiếp, tất cả là do bọn chúng gây ra.

-Thu hồi lời của ngươi lại.

Tiêu Đường bất mãn nói, ánh mắt hết sức lạnh lẽo.

Thế nhưng Tần Long Hoànglắc đầu, đồng thời lại lần nữa khuyên Tiêu Đường đàm phán, tính khí quật cường của hắn làm Tiêu Đường không thể làm gì, cuối cùng chỉ làm bộ miễn cưỡng cười rồi tan triều.

Nếu đổi lại là người khác thì Tiêu Đường sẽ giết ngay tên gia hỏa không thức thời đó. Nhưng Tần Long Hoàngchẳng hề cảm thấy mình không thức thời, hắn thực sự không hi vọng mấy về cuộc chiến này.

Bỏ qua những thứ như lòng yêu nước ra, Tần Long Hoàngthấy cuộc chiến này chẳng có ý nghĩa nào cả, nhiều lắm là thêm một đống đổ nát cho đại lục Y Lan mà thôi.

Ngọc đá cùng tan với quân Lam Vũ chỉ là giấc mộng của một mình Tiêu Đường, thiên thời, địa lợi, nhân hòa chẳng có cái nào ở trong tay của Tiêu Đường thì sao có thể giành nổi chiến thắng, chiến đấu như vậy thì còn có ý nghĩa gì?

Hiện này Quân Lam Vũ như mặt trời giữa trưa, đế quốc Lam Vũ thực lực bành trướng cực độ, từ trên trời xuống đất toàn bộ đều là thiên hạ của lá cờ sư thứu màu lam.,

Trước mặt quân Lam Vũ, người Y Lan đã mất đi năng lực kháng cự, trong đó quan trọng nhất là trước quân Lam Vũ đã nên rõ sau khi chiến đấu kết thúc, sẽ không trú quân ở Y Lan.

Dương Túc Phongcông khai tuyên bố, “Chuyện nước Y Lan do người Y Lan tự giải quyết” làm Tiêu Đường không thể kích động người dân phản kháng được nữa.

Nếu quân Lam Vũ đã đồng ý để người Y Lan tự giải quyết chuyện của mình, Tiêu Đường hà tất khốn khổ chống đỡ? Chẳng lẽ vì cái chết của Tiêu Nam? Hay Tiêu Phật Trang? Hay là vì Tiêu Đường đã điên rồi? Tần Long Hoàngnghi là cái cuối cùng.

Mệnh lệnh Cần Vương đã gửi đi, nhưng đừng nói là có quân đội tới giúp, ngay cả một tiếng tuyên bố ủng hộ Tiêu Đường cũng không có, hoàn toàn có thể nói ông trời đã vứt bỏ Tiêu Đường rồi, dù hắn có muốn xuống địa ngục cũng đừng kéo tất cả mọi người xuống chứ?

Lỳ trí mà nói, Niết La Tây Kinh là một nơi cùng đường điển hình, sau lưng nó là biển, căn bản không có cơ hội bỏ chạy, quân Y Lan cũng chỉ có thể liều một phen, nhưng chúng có năng lực mà liều không? Tần Long Hoàngcho rằng đó căn bản chỉ là nằm mơ, nếu thế chỉ còn đợi chết mà thôi.

Sau khi bị quân Lam Vũ phong tỏa nghiêm ngặt, vật tư ở Niết La Tây Kinh càng ngày càng thiếu thốn, tình trạng thiếu lương thực lan đi, làm lòng người hoản loạn, binh sĩ đại đa số không còn ý chí chiến đấu.

Tần Long Hoàngkiểm kê lương thực trong thành, phát hiện ra nhiều nhất chỉ cầm cự được 3 tháng, nhưng tiền đề là không bị tổn thất, với đại pháo tầm xa của quân Lam Vũ, thời gian này sẽ lập tức bị giảm xuống còn một nửa.

Bi phong tỏa, nên cư dân tình thần mất cân bằng nghiêm trọng, trị an xấu đi mau chóng, án mạng xayr a không ngớt, gần như là từ sáng tới tối, tiếng gào thét không lúc nào ngừng lại.

Do không thể mang thi thể ra khỏi thành, chỉ có thể vứt xuống biển, kết quả rất nhiều thi thể bị sóng biển đưa trở lại, chất đống trên bãi biển, ôn dịch có dấu hiệu lan đi, nhiều người già và trẻ nhỏ bị chết, thi thể lại bị quăng xuống biển, kết quả ôn dịch lại lan đi càng mạnh.

Dưới hoàn cảnh như vậy, Tần Long Hoàngcho rằng quân Lam Vũ dù không tấn công bọn chúng cũng chỉ còn có con đường chết.

Không có thiên thời, địa lợi, Tiêu Đường mất cả nhân hòa.

Do cái chết của Tiêu Nam đầy nghi vấn, người dân Y Lan tin Tiêu Đường thanh bạch quá ít, dù là Tần Long Hoàngcũng cho rằng Tiêu Đường không thoát khỏi quan hệ tới cái chết của Tiêu Nam.

Phất Lan Đà giương cao ngọn cờ báo thù rửa hận cho Tiêu Nam được Quân Lam Vũ hỗ trợ tuyên truyền, ngày càng nhiều mũi tiên chỉ vào Tiêu Đường.

Thực sự thì chuyện này Tiêu Đường chẳng làm gì cả. Dù hắn mê quyền lực, mong lập tức được làm hoàng đế, nhưng Tiêu Nam không thực sự uy hiếp tới hắn, căn bản không cần thủ đoạn kịch liệt như thế.

Huống chi sau khi lên làm hoàng đế, Tiêu Đường còn hi vọng lợi dụng tài hoa quân sự của Tiêu Nam mở rộng bờ cõi, kiếp công lập nghiệp.

Có điều giờ nói gì thì cũng muộn rồi, tất cả đều cho rằng hắn giết Tiêu Nam. Phải nói trái đắng này do chính Tiêu Đường ươm lên, nếu như trước kia hắn đối xử tốt với Tiêu Nam một chút, đừng thường xuyên khống chế Tiêu Nam thì giờ không bị oan ức như vậy.

Song dù không có thiên thời địa lợi, nhân hòa thì Tiêu Đường vẫn kiên quyết kháng cự. Quân Lam Vũ lại một lần nữa phái sứ giả tới yêu cầu Tiêu Đường lập tức đầu hàng nhưng bị cự tuyệt.

-Không phải là ta không cho ngươi cơ hội….

Dương Túc Phonglặng lẽ thở dài, sau đó hạ lệnh tấn công.

Ngày 15-11-1733 thiên nguyên, quân Lam Vũ chính thức phát động tấn công. Bắt đầu từ 9h sáng, pháo binh đã xạ kích mãnh liệt, phá nát sự trầm tĩnh của Niết La Tây Kinh, biến nơi này thành một vùng biển lửa.

Tường thành của Niết La Tây Kinh dưới sự tàn phá của đạn pháo lần lượt sụp đổ, lúc này tường thành như miếng đậu hũ, chỉ trong 30 phút đã điểm đột phá đã trở thành một đống đổ nát.

Tần Long Hoàngđứng ở trên cao, im lặng nhìn Niết La Tây Kinh.

Tòa thành cổ xưa nhất đại lục Y Lan đã bị khói đen bao phủ, ánh lửa không ngừng lóe lên, thi thể tung bay, phòng ốc xụp đổ, đem toàn bộ người trong đó chôn vùi.

Quân Y Lan như những con kiến chạy loạn cả lên, dưới hỏa pháo mãnh liệt như thế này mà bọn chúng lại chạy loạn như vậy chẳng khác nào tự tìm cái chết.

Niết La Tây Kinh đang rung chuyển, nước YLan cũng rung chuyển.

Cùng lúc quân Lam Vũ tấn công Niết La Tây Kinh, gián điệp của các thế lực trên đại lục Y Lan cũng giám thị chặt chẽ tất cả, nhất là gián điệp của nước Nhược Lan và đế quốc TInh Hà.

Đế quốc Lam Vũ cũng không ngăn cản bọn chúng, vì biết rằng cuộc chiến ở Niết La Tây Kinh sẽ ảnh hưởng trọng đại với những nước đó.

Nước Mã Toa và Y Lan nối nhau ngã xuống dưới chân quân Lam Vũ, nếu bọn chúng còn ngoan cố kháng cự, kết cục sẽ chẳng khác gì Niết La Tây Kinh ở trước mặt, cho nên dùng phương thức khác kiến lập quan hệ với đế quốc Lam Vũ mới là thượng sách.

Đế quốc Tinh Hà đã có hành động thực chất, đó là Nga Nhi Tuyết Liễu một lần nữa tới bên cạnh Dương Túc Phong, khéo léo đề xuất kiến nghị chung sống hòa bình, Đế quốc Tinh Hà sẽ “nghiêm túc suy nghĩ” tới điều kiện của đế quốc Lam Vũ đưa ra.

Còn về nước Nhược Lan, sau khi cứ điểm Xạ Nguyệt bị công phá, bọn họ mau chóng phái Nhược Lan công chúa làm sứ giả tới kinh đô Ni Lạc Thần, cũng mong có thể cùng chung sống hòa bình.

Giống như Đế quốc Tinh Hà, nước Nhược Lan cũng sẵn lòng suy nghĩ nghiêm túc vơi điều kiện đế quốc Lam Vũ đưa ra.

Đế quốc Lam Vũ biểu thị hoan nghênh “chí thành” với bọn họ, đồng ý chung sống hòa bình, nhưng hai nước phải đồng ý xây đường sắt tới trong đế quốc Lam Vũ.

Dù hai nước đều biết, đường sắt không mang lại cho bọn họ hạnh phúc mà là xâm lược kinh tế của đế quốc Lam Vũ, thậm chí quân Lam Vũ vào lúc cần thiết cũng có thể theo đường sắt mà tới nhưng dưới tình huống như thế này, bọn họ không thể không đồng ý.

Đương nhiên, bọn họ vẫn còn hi vọng cuối cùng, là mong Niết La Tây Kinh thu hút sự chút ý của quân Lam Vũ, để bọn họ có thêm nhiều thời gian suy nghĩ, châm chước.

Nhưng tiếc là hi vọng bọn họ mau chóng vỡ nát.

Sau 3 tiếng pháo kích, đại bộ phận tường thành của Niết La Tây Kinh đã bị sụp đổ, nghiên cứu qua hiện trường xong, Trương Chi Phong quyết đoán thay đổi kế hoạch, điều năm lữ đoàn bộ binh tấn công đồng loạt, ngay cả đội dự bị cũng chẳng cần nữa.

- Ai tiến vào đầu tiên, đó là công thần lớn nhất.

Trương Chi Phong nói, chẳng cần lời lẽ hùng hồn, năm lữ đoàn tranh nhau tiến lên phát huy sức chiến đấu tới cùng cực.

Ngày tàn của quân đội Y Lan đã tới. Theo cùng pháo hởa mở rộng, bộ binh Lam Vũ phát động tấn công.

Dù không cỏ nhiều kinh nghiệm đánh thành lắm, cũng không quen thuộc địa hình của Niết La Tảv Kinh, các chiến sĩ vẫn tràn trề niềm tin tất thắng.

Quân đội Y Lan bị pháo đạn bắn cho choáng váng, căn bản không có năng lực kháng cự, chỉ có những tiếng súng lác đác mau chóngbị quân Lam Vũ trấn áp.

Chỉ dùng 20 phút, đội đầu tiên của quân Lam Vũ đã đột nhập được vào trong thành, thuận theo đường phố triển khai hạng chiến với quân đội Y Lan.

Đột phá tường thành đầu tiên là lữ đoàn 412 do sự chỉ huy của Phương Tiệm Huy, bọn họ như một bầy sói ùa vào Niết La Tây Kinh, giết tất cả người Y Lan, dù có vũ trang hay không.

Giết! Giết hết lũ chó Y Lan cho ta!

Phương Tiệm Huy vung súng lục, khí thế hung hãn rống lên.

Lữ đoàn trưởng đích thân xung trận, các chiến sĩ tất nhiên hăm hở mở ra một con đường máu, quân đội Y Lan vừa mới tỉnh lại, lập tức phát động phản kích muốn lấp kín lỗ hổng, lập tức sinh va chạm kịch liệt.

Quân Lam Vũ với hởa lực cường đại súng máy không ngừng rít gào, quân Y Lan người đông thế mạnh, bất cháp tất cả xông lên, lập tức trên đường chất đầy thi thể.

Máu như nước mưa chảy xuống cống.

Trong năm lữ đoàn tham dự tân công, chỉ có Phương Tiệm Huy dùng thâm phận tướng quân liều mạng tới tiền tuvến như vậy, không phải hắn muốn chơi trội mà hắn muốn báo thù, hắn lén theo đội đầu tiên xông vào thành, làm cho tất cả cảnh vệ đều toát mô hôi.

Đột nhiên có một quả lựu đạn không biết từ đâu bay tới trúng vào chân Phương Tiệm Huy, người hắn lảo đảo, vội vàng nhảy tới vách tường bên cạnh, cúi đầu nhìn thấy chân đã chảy máu, nhưng hắn kiên trì tiến lên.

Sự ngoan cường và anh dũng Phương Tiệm Huy cổ vũ rất lớn cho các chiến sĩ, bọn họ mau chóng đánh bại cuộc phản công của quân đội Y Lan đuổi cho bọn chúng chạy khắp nơi.

Bộ đội phía sau cũng ùn ùn kẻo vào, cuối cùng ngày cả pháo trái phá 75 ly cũng đã tới.

Lúc này Phương Tiệm Huy mới thở phào, để lính y tế xử lý vết thương của mình.

Trương Chi Phong biết được tin, nhiêm túc phê bình Phương Tiệm Huy một trận, để hắn kiểm điểm sai lầm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.