Nhưng mà người Ngõa Lạp hình như không có ý tưởng làm cái lưỡi.
Ngày mùng 1 tháng 10, đàm phán chính thức bắt đầu.
Nghênh tiếp Phó Thanh Diệp chính là Tài Miểu Miểu - người phụ trách ban ngành ngoại giao của quân Lam Vũ.
Cô gái trẻ trung này có lẽ là từ xưa tới nay đều chưng từng nghĩ tới mình cũng sẽ có thể trở thành nhân vật cả vạn người nhìn vào, trở thành mục tiêu của ánh mắt vô số các nhân vật anh hùng quấn quanh. Nàng vốn là một cô gái hết sức bình thường, nhưng bởi vì cơ hội ngẫu nhiên, đem vận mệnh của bản thân và cái tên Dương Túc Phong liên hệ lại với nhau, mới có cơ hội vượt hẳn lên người khác. Cùng với việc quân Lam Vũ càng ngày càng cường đại, nước lên thuyền lên, uy thế của nàng cũng mỗi ngày một lớn. Khẩu khí đối ngoại cùng ngày môt cứng rắn, mặc dù nàng nói chuyện ngọt ngào bùi tai hơn Dương Túc Phong nhiều. Nhưng sự uy hiếp và khí thế ngạo mạn ẩn chứa ở trong đó lại không ít hơn chút nào.
Bất quá, Tài Miểu Miểu luôn luôn có thể giữ được cho đầu óc tỉnh táo, hiểu rõ Phó Thanh Diệp không phải là người dễ đối phó. Bởi vì Phó Thanh Diệp tiên sinh, đã từng có uy vọng cao vời, học thức phong phú, tài trí hơn người ở nội địa đế quốc Đường Xuyên. Ở trong người Ngõa Lạp cũng rất được tín nhiệm, có quyền thế rất lớn, rất hiểu nắm bắt thời cơ, ăn nói linh hoạt, chính là thuyết khách hạng nhất.
Tài Miểu Miểu bất giác thần sắc trở nên nghiêm túc, lấy một trăm hai mươi phần trăm tinh thần tới đối phó với Phó Thanh Diệp.
Nàng không hề nhìn được ra, lúc này đây trong lòng Phó Thanh Diệp cũng khổ khó nói ra lời. Tài Miểu Miểu nhìn qua mặc dù rất trẻ, rất non nớt, nhưng tâm tư kín đáo, không chút kẽ hở. Cùng là nhân vật vô cùng khó đối phó, hơn nữa, chết người nhất là phía sau Tài Miểu Miểu có Dương Túc Phong chống lưng, có quân Lam Vũ cường đại chống lưng. Dù là miệng mình có nở hoa sen, cũng không thể dùng mồm miệng đánh động Tài Miểu Miểu.
Bất kỳ hình thức đàm phán nào, yếu tố quyết định căn bản nhất vẫn là so sánh lực lượng của đôi bên.
Quân Lam Vũ hiện giờ chiếm cứ quá nhiều ưu thế, Tài Miểu Miểu có đủ cơ hội đem những ưu thế này chuyển hóa trên bàn đàm phán. Mà những ưu thế này, gần như đều là người Ngõa Lạp không thể tiêu hóa được. Sự thực đích xác là như thế, bởi vì ưu thế của quân Lam Vũ đúng là quá nhiều, hiện giờ Tài Miểu Miểu phải làm, không phải là bày hết ưu thế này ra cho người Ngõa Lạp bẽ mặt, mà ngược lại, nàng phải tạm thời ấn giấu những ưu thế này đi, để dễ tìm kiếm được một sự cân bằng trong quan vệ với người Ngõa Lạp, một loại căn bằng có thể làm cho quân Lam Vũ thu được lợi ích lớn nhất.
Tiêu diệt hoàn toàn người Ngõa Lạp, tạm thời còn chưa phải là lựa chọn tốt nhất.
Từ sau khi đánh bại người Ngõa Lạp, ở trong nội bộ quân Lam Vũ, đã từng xuất hiện trào lưu tư tưởng muốn trong một đêm cướp đoạt toàn bộ chiến mã của người Ngõa Lạp. Rất nhiều người cùng chủ trương phải bắt chẹt thật hà khắc người Ngõa Lạp một vụ. Ít nhất thì phải để người Ngõa Lạp cung cấp trên hai mươi vạn chiến mã. Những người này thậm chí bao gồm cả các tướng lĩnh cao cấp như Phượng Thải Y và Lam Sở Yến, các nàng đều cấp thiết hi vọng thu được một lượng lớn chiến mã của người Ngõa Lạp, tăng cường tính cơ động của bộ đội, để đề cao năng lực tác chiến. Về phần quan chỉ huy kỵ binh Phong Phi Vũ thì càng không cần phải nói nữa, hắn hận không thể đem tất cả chiến mã của người Ngõa Lạp chiếm hết làm của mình, đem bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ ở rộng tới mấy vạn người. Trong một đêm bao trùm cả địa khu Mỹ Ni Tư.
Lúc mới ban đầu, Dương Túc Phong cũng suy nghĩ như vậy, hắn cực kỳ mong có được chiến mã của người Ngõa Lạp, cải thiện năng lực cơ động của quân Lam Vũ, nâng cao năng lực tiếp tế hậu cần của quân Lam Vũ. Xúc tiến sản xuất công nông nghiệp và giao thông vận tải của quân Lam Vũ. Hiện giờ khu vực quân Lam Vũ khống chế, công nông nghiệp đều phát triển vô cùng nhanh, vận chuyển hàng hóa trở thành chướng ngại của phát triển. Mặc dù đường sắt dưới sự quản lý của phủ đại đô đốc không ngừng được xây dựng lắp đặt, hiện giờ cũng đã có hơn ba nghìn kilomet đường sắt có thể đưa vào sử dụng. Nhưng, điều này vẫn còn xa mới có thể thỏa mãn nhu cầu lưu thông thương phẩm.
Nếu như có thật nhiều chiến mã gia nhập vào đội ngũ quân Lam Vũ, vấn đề giao thông đương nhiên sẽ được giảm nhẹ ở một mức độ rất lớn.
Thế nhưng, chuyện xảy ra ngay sau đó làm cho y không thể không suy tính lại quan hệ với người Ngõa Lạp, suy nghĩ lại có nên lột sạch tới cái quần cuối cùng của người Ngõa Lạp hay không. Trên vấn đề xử lý người Ngõa Lạp như thế nào, trong nội bộ tướng lĩnh cao cấp quân Lam Vũ từng triển khai thảo luận ngắn ngủi nhưng vô cùng quyết liệt. Điện báo tuyệt mật có liên quan tới chuyện này qua lại đạt tới hơn trăm bức. Cuối cùng vẫn là do Dương Túc Phong vỗ bàn quyết định, xác định tư tưởng cơ bản của đàm phán.
Điều làm Dương Túc Phong thay đổi chủ ý, chủ yếu là tới từ phản ứng của người Tây Mông và đế quốc Quang Minh.
Sau khi nguời Tây Mông do dự mấy ngày, cuối cùng tuyên bố tiếp thụ Ma Ni giáo đầu kháo, đồng thời phái lực lượng bộ đội hùng hậu tiến vào khu vực phụ cận Hổ Xuyên đạo, hiệp trợ Ma Ni giáo chống lại quân Lam Vũ. Thủ lĩnh của người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa xuất hiện ở trường hợp công khai, đồng thời phát ra tuyên bố, chỉ trích quân Lam Vũ công kích Ma Ni giáo không hề có căn cứ, là không có đạo nghĩa, là làm người ta khinh bỉ. Người Tây Mông là một người bên ngoài, là một đoàn kỵ sĩ dồi dào tinh thần yêu chuộng chính nghĩa, cần thiết phải cung cấp viện trợ cho Ma Ni giáo.
Dương Túc Phong tạm thời còn chưa thu được tình báo xác thực liên quan tới người Tây Mông xuất binh. Nhưng căn cứ vào dự doán của ban ngành tình báo, thì binh lực người Tây Mông xuất động không ít, tối thiểu phải có trên năm vạn cung kỵ thủ, còn có khả năng bao gồm chừng một vạn kỵ binh Lão Nha. Người Tây Mông cũng biết thảm cảnh của người Ngõa Lạp ở Lão Hổ câu, cho nên tỏ ra thận trọng bội phần, binh lực phái ra cũng càng nhiều hơn.
Đứng ở góc độ quân Lam Vũ mà nói, người Tây Mông sử dụng cung tiễn, đúng là khó đối phó hơn người Ngõa Lạp. Bởi vì cung phức hợp của người Tây Mông có tầm bắn tối đa có thể đạt tới chừng một trăm năm mươi mét. Ở trên khoảng cách này, nếu như quân Lam Vũ chính diện va chạm với người Tây Mông, khẳng định sẽ gặp phải thương vong. Không thể giành được chiến quả huy hoàng như ở Lão Hổ câu, bởi thế đối với quân Lam Vũ mà nói. Trong tất cả dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, thì người Tây Mông chính là chủng tốc khó đối phó nhất.
Ma Ni giáo có được sự viện trợ của người Tây Mông, tựa hồ ngay lập tức lưng lại ưỡn thẳng lên, mấy cái đội tuần hành của quân khăn đỏ dưới sự chỉ huy của bọn chúng lại bắt đầu trở nên sục sôi, tựa hồ có ý chủ động gây chiến với quân Lam Vũ, làm cho Lam Sở Yến có chút chộn rộn, muốn làm một mẻ lưới vét sạch Ma Ni giáo.
Bất quá rất kỳ quái là, tập đoàn đế quốc Quang Minh dưới sự thống trị của Bộ Thủ tỏ ra cũng vô cùng mờ ám. Quân đội dưới quyền chỉ huy của chúng cũng không hề có ý điều động quy mô lớn. Bộ Thủ đã không có ý công khai đối kháng với quân Lam Vũ, nhưng cũng không ngăn cản người Tây Mông và Ma Ni giáo kết hợp. Hắn có chút giống như một người ngồi xem, ở bên cạnh lặng lẽ xem người khác tranh đấu. Biểu hiện kỳ quái của hắn đương nhiên khơi lên sự chú ý của ban ngành tình báo quân Lam Vũ. Nhưng nhất thời còn chưa làm rõ được rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì.
Ở Tử Thần điện trong Đan Phượng hành cung, Tài Miểu Miểu đại diện cho quân Lam Vũ và Phó Thanh Diệp đại biểu cho người Ngõa Lạp, chính thức triển khai hòa đàm.
*** Tử là tím, Thần mang ý là toà nhà trong thâm cung. Không phải là thần chết nhé.
Nội dung hòa đàm đầu tiên chính là vấn đề liên quan tới việc thả tù binh người Ngõa Lạp. Trong chiến dịch Lão Hổ Câu lần này, quân Lam Vũ tổng cộng bắt làm tu binh hơn một vạn sáu nghìn kỵ binh người Ngõa Lạp. Hiện giờ đều bị phân tán ra đem giam giữ ở các vùng như cứ điểm Tiểu Thang Sơn và Tích Luy Sơn, còn có một bộ phận người biểu hiện tương đối tốt đã được đưa tới Gia Lạp Tháp Sa Lôi làm công việc đào mỏ, còn có một số đang được chuẩn bị vận chuyển tới địa khu La Ni Tây Á hiệp trợ xây dựng đường sắt.
Phó Thanh Diệp biểu thị, người Ngõa Lạp hi vọng quân Lam Vũ có thể thả những tù binh kia một cách nhanh nhất có thể, đưa bọn họ bình an trở về cao nguyên Huyết Sắc. Bọn họ đều là những bình dân bách tính vô tội, chỉ vì chấp hành mệnh lệnh mới bị đưa lên chiến trường. Bọn họ căn bản là không có tội, bọn họ cũng có cha mẹ con cái, cũng có gia đình, căn cứ vào tinh thần nhân đạo chủ nghĩa. Quân Lam Vũ nên để bọn họ thật mau chóng đoàn tụ với người thân.
Đương nhiên, đây là lời nói bề ngoài cho người ta nghe vậy thôi, còn ý tứ đằng sau thì hai người đều rất rõ. Đó chính là người Ngõa Lạp cấp thiết cần chỗ tù binh này trở về, để trang bị lại, huấn luyện lại, để bổ xung cho lực lượng quân đội người Ngõa Lạp đang suy yếu từng ngày. Mặc dù những người này đã từng chiến bại, trong tâm lý có vết thương cực lớn. Nhưng điều đó chỉ là nhắm vào quân Lam Vũ thôi, khi đối diện với người Tây Mông, bọn chúng sẽ không hề tồn tại bóng ma trong tâm lý, vẫn sẽ là lực lượng cực kỳ có sức uy hiếp. Ma Sa Địch chính là cần muốn bọn chúng trở về đi đối phó với người Tây Mông.