Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1162: Chương 1162: Khúc chiến ca tại hành lang Á Sâm (16)




Một đêm bình an vô sự.

Trong căn phòng âm u, ánh đèn chập chờn, tất cả các cửa sổ đều được đóng chặt thật kỹ lưỡng, từ bên ngoài nhìn vào không thấy bất cứ ánh đèn nào. Toàn bộ thôn xóm cũng không có bất kỳ ánh đèn nào, quân Y lan đã áp dụng những biện pháp nghiêm ngặt nhất để khống chế ánh sáng, tránh bị phi dĩnh Lam Vũ trên không phát hiện ra. Phong kín không khí trong phòng tất nhiên là không tốt lắm, không khí nặng nề khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa thâm nguyên nhân công kích thất bại, không khí trong phòng lại càng lộ rõ áp lực vô cùng.

“Phất Lan Đà lão huynh, ngươi có đề nghị gì không?” Tiêu Lan ngồi bên trái bàn bát tiên, thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn hơi hơi có chút màu vàng, nguyên nhân tựa hồ là vì ánh đèn. Người này là tài năng triển vọng đang lên của quân Y Lan, khi nói luôn dùng ngữ điệu bình bình, không nhận ra bất cứ xáo động tình cảm nào, giống như luôn không để lộ ra tình cảm, ánh mắt của hắn tựa hồ như đang nhìn cánh cửa nhưng tâm tư của hắn lại đang nằm trên người Phất Lan Đà đang ở bên cạnh.

Việc công kích ban ngày thất bại, bản thân Tiêu Lan chỉ huy sư đoàn 37 tổn thất hơn 2000 người và mấy khẩu đại pháo. Đây quả nhiên là nguyên nhân khiến quân Lam Vũ kiêu hãnh, nhưng cũng có chút quan hệ với Phất Lan Đà. Theo phương án bàn bạc ấn định của hai người, khi Tiêu Lan phát động tấn công, bộ đội của Phất Lan Đà cũng phát động tấn công mãnh liệt ở các hướng khác, nhưng theo tình hình tiến công hôm nay mà nhìn, Phát Lan Đà rõ ràng có chút mùi vị chỉ huy bất lực, số lượng tấn công không nhiều, lực công kích cũng không lớn, tổn thất cuối cùng đương nhiên cũng không nhiều.

Nhưng Tiêu Lan cũng không có ý trách cứ Phất Lan Đà, nếu thật sự truy cứu trách nhiệm, nên truy cứu quan Tư lệnh quân đoàn Ngân Thứu Tiêu Bá Nạp và tham mưu trưởng Phí Kiệt La. Tiêu Lan biết một cách sâu sắc rằng Phất Lan Đà lãnh đạo bộ đội như thế nào, những tân binh, lão binh và lưu manh của quân đoàn Ngân Thứu dưới sự chỉ thị của hai vị trưởng quan này toàn bộ đều đưa tới cho Phất Lan Đà, hắn có thể đem bọn họ lên chiến trường đã là giỏi lắm rồi. Những lão binh và tân binh thay thế không thể chỉ huy được, Phất Lan Đà coi như cũng đã gắng hết sức rồi.

Có lẽ ban dầu Tiêu Nam kêu Phất Lan Đà xây dựng sư đoàn 66 lại một lần nữa chính là muốn mượn một sư đoàn bộ binh trực thuộc chỉ huy của quân đoàn Ngân Thứu, điều này tuyệt đối là sai lầm trong sai lầm. Quân đoàn Ngân Thứu từ trước đến giờ luôn dựa vào thế lực của Tam hoàng tử Tiêu Đường, mối quan hệ giữa Tiêu Bá Nạp và Tiêu Đường rất thân thiết. Đối với những nhân vật thuộc về phe cánh của Tiêu Nam, hoặc là những nhân vật bọn họ cảm thấy có quan hệ với Tiêu Nam, đương nhiên sữ không đối xử tốt đẹp gì. Phất Lan Đà có lẽ không muốn đi cùng đường với Tiêu Nam, nhưng những tướng quân khác của quân đoàn Ngân Thứu đã đem hắn và Tiêu Nam đặt vào một chỗ. Sự thực này cho dù là bản thân hắn cũng không có cách nào thay đổi được.

“ Tiếp tục đánh.” ngồi bên bàn bát tiên, Phất Lan Đà thuận miệng nói, tựa hồ có chút ý tứ lơ đãng. Nội tâm của Tiêu Lan đã chuyển qua nhiền lần suy nghĩ như vậy, Phát Lan Đà không có suy nghĩ gì, ngược lại dù sao cũng coi khinh lời nói của người khác. Ở chỗ cái gì cũng thuộc về tính chất hiệp trợ, quyết định gì cũng tới từ chủ ý cuả hắn, hắn vui vẻ sống qua những ngày rối ren bận rộn.

“ Chúng ra nhất định phải kéo đại pháo ra, nhưng phi dĩnh của quân LamVũ không dễ đối phó.” Tiêu Lan Ý vị thâm trầm nói. Phất Lan Đà cứ nửa sống nửa chết như vậy khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn thật sự không hiểu tại sao Tiêu Nam lại coi trọng Phất Lan Đà. Đối với Tiêu Lan mà nói, Phất Lan Đà đã chiến bại ở vương quốc Cung Đô, đích xác là không nên gánh vác quá nhiều trách nhiệm, tuyệt đối cũng không có lý do nào có thể khiến hắn thăng chức, chỉ mong sự anh minh thần võ nổi danh của Tiêu Nam không bị Phất Lan Đà phá hỏng mà thôi.

“ Rất đơn giản. quân Lam VŨ chỉ có mấy cái phi dĩnh, chúng ta có mười mấy khẩu đại pháo, đêm nay mở ra toàn bộ, ngày mai các đơn vị tiến hành chiến đấu độc lập, xem phi dĩnh của quân Lam Vũ có thể ứng phó được bao nhiêu.” Phất Lan Đà hời hợt nói, một chút khó khăn cũng không cảm thấy.

Nội tâm của Tiêu Lan hơi kinh hãi, tựa hồ cảm thấy bản thân mình có chút xem thường PHất Lan Đà. Suy nghĩ của hắn và suy nghĩ của mình hoàn toàn tương đồng. Chẳng lẽ người này thật sự có chút năng lực sao? Tiêu Lan khẽ mỉm cười nói:” Anh hùng sở kiến lược đồng. Phất Lan Đà lão huynh ngày mai ngươi có thể xuất động bao nhiêu người?”

PHất Lan Đà thản nhiên nói :” Khoảng sáu ngàn.”

Tiêu Lan vỗ tay nói:” Rất tốt, ngày mai ngươi xuất động sáu ngàn, ta xuất động bốn ngàn. Chúng ta dùng một vạn người, thêm vào đó mười mấy khẩu đại pháo, tranh thủ chiếm Ngu thành trong vòng một ngày. Ngày mai chúng ta gặp lại ở Ngu thành, không gặp không về.”

Phất Lan Đà gật gật đầu, hờ hững nói:” Nếu đã như vậy thì ta đi trước.”

Tiêu Lan đưa Phất Lan Đà ra đến cửa, Phất Lan Đà sải bước đi, bên khóe miệng của Tiêu Lan chậm rãi xuất hiện một nụ cười người khác khó mà nhận ra. Đột nhiên hắn cảm thấy, tên cổ quái Phất Lan Đà này vẫn có chút thú vị, đáng để bản thân thưởng ngoạn. Nhưng bản thân Tiêu Lan có thể không biết, hắn nảy sinh hứng thú với Phất Lan Đà nhưng Phất Lan Đà tuyệt đối không thấy hứng thú với hắn.

Phất Lan Đà vốn xuất thân bần hàn, bản thân ít nhiều có chút tâm tình tự ti, đối với tướng lãnh có thân phận cao quý như Tiêu Lan mà nói, Phất Lan Đà luôn có thể cảm giác được sự khinh miệt vô hình của đối phương, mặc dù hắn cảm thấy điều này rất có thể do bản thân mình mẫn cảm quá mức, là của giác chủ quan của mình, nhưng cảm giác này đích thực khiến hắn cảm thấy rất không dễ chịu. Tài hoa của Tiêu Lan khíên hắn rất bội phục nhưng đáng tiếc hắn không thích những tướng lãnh xuất thân cao quý, có lẽ lòng cừu hận trong lòng hắn đã dần dần được đốt cháy.

Sư đoàn bộ binh 66 trong mắt của Phất Lan Đà chính là một đám phỉ, là lũ cường đạo không xem ai ra gì, là tập hợp của những tên lưu manh vô xỉ. Tiêu Bá Nạp không dám làm ngược lại mệnh lệnh của Tiêu Nam, cho nên thông qua hành động, những công việc quy mô nhỏ để đạt được mục đích xấu xa của mình, âm thầm đem những binh sĩ rác rưởi nhất của quân đoàn Ngân Thứu tập trung ở sư đoàn 66, nếu không phải trong tay vẫn còn có chút năng lực, Phất Lan Đà nhất định đã bị đám quần binh bĩ tử hại chết.

Cuộc tấn công ngày mai, sư đoàn bộ binh 66 xuất động 6000 người, sư đoàn 37 mới xuất động 4000 người, rõ ràng là muốn để sư đoàn 66 chịu trách nhiệm chủ công. Phất Lan Đà thật sự không biết thủ hạ sau khi nghe được tin tức này có lặng lẽ tổ chức làm phản haykhông. Hắn làm chỉ huy ở Sư đoàn 66 đã hơn nửa năm, buổi tối thời gian hắn có giấc ngủ ngon thật sự không đến 10 buổi, hắn cảm thấy những người bên cạnh bản thân mình bao gồm cả phó quan và vệ binh đều âm thầm giám sát cử động của hắn.

Kêu bộ đội của Phất Lan Đà đảm nhiệm chủ công, không phải là tâm ý ban đầu của Tiêu Lan, đối với đơn vị bộ đội của Phất Lan Đà, trên thực tế Tiêu Lan không quá kỳ vọng, nhưng không thể không quyết định như vậy. Thật ra Tiêu Lan cũng có nỗi khổ chỉ bản thân biết. Áp lực chỉ huy sư đoàn 37 mà hắn phải đảm nhiệm cũng rất lớn, nhưng hắn đích xác đã chặt đứt được đường lui của quân Lam Vũ ở Ngu thành, tạo ra một cơ hội vĩ đại cho quân Y lan bao vây và tấn công quân Lam Vũ. Nhưng bộ đội của bản thân hắn cũng lâm vào cảnh hai mặt giáp địch, nếu không cẩn thận, hắn sẽ từ thợ săn trở thành con mồi.

Những chiến đội của hải quân lục chiến đến từ Y Lôi Nạp, vì muốn cứu nguy cho đồng bọn đã phát động công kích vô cùng mãnh liệt. Hoả pháo mãnh liệt không ngừng oanh tạc về phía trận phòng ngự của quân đội Y Lan. Bọn họ không giống như quân Lam Vũ ở Ngu thành thiếu vũ khí hạng nặng. Pháo dã chiến 75 ly và súng máy Mã Khắc Thẩm của bọn chúng khiến trận địa của quân Y Lan tràn đầy nguy cơ, rất nhiều hào câu đều bị san phẳng triệt để, có thể điều động 4000 người tấn công Ngu thành đã là cực hạn mà Tiêu Lan có thể làm rồi, vạn nhất ngày mai không thể phá được Ngu thành, hắn nhất định sẽ thỉnh cầu Tiêu Bá Nạp điều viện quân tới.

Đồng thời Tiêu Lan và Phất Lan Đà cũng thương lượng kế hoạch tiến công Ngu thành, trong Ngu thành Trần Kiếm phi cũng không được nghỉ ngơi, hắn cả đêm làm công việc chuẩn bị chiến đấu, trấn an tinh thần của người dân Ngu thành, mấy trăm người đã chết, những tiếng khóc kêu than của những người phụ nữ vô cùng thảm thiết, thần kinh của một số người lộ rõ không được bình thường. Long Khải Ca cả đêm chuẩn bị chiến đấu, dốc sức đốc thúc cư dân Ngu thành cùng dân binh suốt đêm tu sửa những chỗ bị vỡ. Hứa Nho Long đích thân kiểm tra phi dĩnh, đồng thời sắp xếp lộ tuyến tuần tra của phi dĩnh ngày mai, trọng điểm vẫn là tìm kiếm pháo binh của quân Y Lan.

Cả hai bề đều không tiếc sức mình để chuẩn bị cho cuộc chiến đấu tàn khốc hơn.

Tới sáng ngày thứ hai, từ tờ mờ sáng, phi dĩnh của Hứa Nho Long đã cất cánh, kết quả hắn lập tức phát giác có điểm gì đó không đúng. Vốn là quân đội Y la đã đem pháo binh của bọn chúng phân tán ra, các đơn vị độc lập chiến đấu, từ nhiều phương hướng hướng về Ngu thành. Pháo binh ở phương hướng Phất Lan Đà cùng gia nhập chiến đấu, cũng độc lập tác chiến. Khoảng cách giữa các nơi cũng rất xa, phi dĩnh của quan Lam Vũ muốn khai triển oanh tạc vô cùng khó khăn, thật sự làm nổ được cái này thì lại không làm nổ được cái kia, khẳng định là sẽ có một bộ phận hoả pháo vẫn có thể tiến hành oanh tạc đối với Ngu thành.

Ở những nói độc lập tác chiến dưới sự dẫn đầu của đại pháo, binh sĩ Y Lan hợp thành hai mươi mấy nhóm, từ nhiều hướng tiếp cận Ngu thành. Đối diện với pháo binh Y Lan từ khắp các hướng bắn tới, Không quân phụ trách oanh rạ chỉ có 3 cái, khẳng định là công việc vô cùng bận rộn. Người Y lan đáng ghét đích xác là rất giảo hoạt, bất đắc dĩ Hứa Nho Long không thể làm gì khác là đem tình hình này báo cáo với Trần Kiếm Phi ở trong Ngu thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.