Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1153: Chương 1153: Khúc chiến ca tại hành lang Á Sâm (5+6+7).




Về phần Phất Lan Đà, chính thức là một loại khác người còn lại. Sư đoàn bộ binh 66 của lục quân Y Lan ở Cung Đô toàn quân căn bản bị diệt sạch, ngay cả lão sư Vân Đoá Thánh La của Tiêu Nam cũng không được toàn thây, bỏ mạng ở đấy, chỉ có Phất Lan Đà quyết đoán rút lui, nhưng vẫn để lại mấy trăm người. Phất Lan Đà cho rằng sự rút lui của mình là rất hợp lý, nhưng trên đời không có bức tường nào không đổ được. Quân sự pháp đình vương quốc Y Lan rất nhanh đem hắn giam giữ lại, chuẩn bị phán tội danh bỏ chạy khi lâm trận, phải xử bắn. Tuy nhiên sau này không biết tại sao, cuối cùng pháp đình lại thả hắn. Hơn nữa có mệnh lệnh tới từ Tiêu Nam, kêu hắn một lần nữa phụ trách xây dựng lại sư đoàn bộ binh 66, đồng thời đảm nhiệm quan chỉ huy của sư đoàn. quân hàm cũng được thăng lên làm thiếu tướng, dẫn tới sự tranh luận kịch liệt bên trong quân đội Y Lan.

Nhưng ngại vì mặt mũi của Tiêu Nam, không có ai dám ra mặt nói gì Phất Lan Đà, còn bản thân Phất Lan Đà cũng biểu hiện im lặng, tuyệt đối không chủ động đi trêu chọc người khác. Nhưng mỗi lần hội nghị quân sự đều phải tới, rất nhiều tướng quân đã quên mất quân đoàn Ngân Thứu còn có một nhân vật như vậy còn tồn tại. Thậm chí ngay cả bản thân Phất Lan Đà sợ rằng cũng không rõ tại sao Tiêu Nam lại đặc biệt chiếu cố mình như vậy.

Tiêu Bá Nạp nhìn liếc qua Tiêu Nam, lại nhìn về hướng Phất Lan Đà, hắn quyết định hỏi Phất Lan Đà trước:” Ý kiến của ngươi thế nào?”

Phất Lan Đà rất thận trọng nói:” Tôi không có ý kiến, tôi cũng không có cách nào phán đoán được phương hướng chủ động của quân Lam Vũ, nhưng tôi thật sự kiến nghị, chúng ta không nên đem binh lực tập trung ở chiến tuyến của Y Lệ Nạp. Trước mắt chúng ta có bốn sư đoàn bộ binh tập trung ở Ngô Xuyên Đạo của phía đông hành lang Á Sâm. tôi cảm thấy bố cục như vậy rất bất lợi,một lúc nào đó khi quân Lam Vũ từ Y Lôi Nạp hoặc vương quốc Cung Đô tiến vào Nghiễm Xuyên Đạo, hoặc là bộ đội nhảy dù khống chế yếu điểm của Nghiễm Xuyên Đạo, quân đội của chúng ta ở Ngô Xuyên Đạo sẽ lâm vào cảnh bị bao vây.....”

Sắc mặt cảu thượng tướng Tiêu Bá Nạp có chút khó coi. Phất Lan Đà quả nhiên là kẻ khiến người ta phải ghét, hắn nói bản thân không có ý kiến nhưng cuối cùng lại nói ra một hơi phủ định toàn bộ kế hoạch bố trí của quân đoàn Ngân Thứu. Trước mắt chủ lực của quân đoàn Ngân Thứu đều bố trí ở Ngô Xuyên Đạo,chuyện này quan tư lệnh quân đoàn Tiêu Bá Nạp và tham mưu trưởng Phí Kiệt La trong lúc đi bơi đã bàn bạc qua, cảm thấy cách bố trí tiến công, phong thủ như vậy là cách bố trí đảm bảo nhất, không ngờ lại bị Phất Lan Đà công khai phủ định toàn bộ như vậy,

Qủa nhiên sắc mặt cảu tham mưu trưởng Phí Kiệt La cũng không dễ coi. Kế hoạch bố trí này là chủ ý của hắn, bộ tham mưu quân đoàn là do hắn trực tiếp lãnh đạo, Phất Lan Đà nói như vậy chính là phủ định toàn bộ công lao của hắn. Trong lịch sử của quân đoàn Ngân Thứu, vẫn chưa có kẻ nào càn rỡ như vậy, tên đáng ghét này vẫn có sự che chở bên ngoài, là người Tiêu Nam trực tiếp đề bạt, nếu đổi người khác sau khi hội nghị kết thúc nhất định phải bị thụ lý, cho dù không bị kỷ luật cũng phải chịu giáo dục mấy canh giờ, để hắn hiểu cái gì gọi là lời nói uyển chuyển.

Mối quan hệ giữa quan chỉ huy bộ binh sư đoàn 34 là thiếu tướng Ngoã Lạp và Tiêu Bá Nạp cùng tham mưu trưởng Phí Kiệt La cũng rất tốt, nhìn thấy sắc mặt của hai người không tốt,hắn lập tức nhảy ra, rất bất mãn nói với Phất Lan Đà :” Như vậy ý của ngươi là bỏ Ngô Xuyên Đạo? Nhưng ngươi đã nghĩ qua chưa, từ bỏ Ngô Xuyên Đạo có ý nghĩa gì?”

Phất Lan Đà không cần nghĩ ngợi nhiều nói:” Xin lỗi, ta không biết ý nghĩa gì, ta chỉ là cảm thấy chúng ta đem binh lực tập trung ở Ngô Xuyên Đạo như vậy thì đầu nặng hơn chân, căn bản không thực tế, rất dễ xảy ra vấn đề. quân Lam Vũ có không quân, còn có hải quân, bọn chúng có thể chia ra nhiều phương hướng tấn công chúng ta....”

Có người thấp giọng ùng ục nói:” Ngươi là bị quân Lam Vũ đánh cho sợ hãi rồi, hành lang Á Sâm không phải là vương quốc Cung Đô...”

Phất Lan Đà rất mẫn cảm, lập tức ngậm miệng, chuyện ở vương quốc Cung Đô là nỗi đau của hắn,hắn không muốn cãi cọ quá nhiều, lại nói nội bộ của quân đoàn Ngân Thứu thì với năng lực của hắn , bất luận tranh luận như thế nào cũng không có tác dụng gì. Qua Ngoã Lạp cau mày, không nói gì. Hắn không thích người khác nhảy ra chỉ trích chuyện cũ của đối phương như vậy.Phất Lan Đa hiển nhiên chiên bại, nhưng những người đang ngồi đây lẽ nào chưa từng chiến bại hay sao? Lúc này những tướng quân khác bắt đầu xì xào, bàn tán, thần sắc tràn ngập sự bất mãn. Bọn họ đều cảm thấy buông tha Ngô Xuyên Đạo không phải là đem toàn bộ công sự khó khăn lắm mới xây dựng được đưa cho quân Lam Vũ hay sao?

Nếu không lo lắng tới Phất Lan Đa được Tiêu Nam tin dùng thì nhất định không đụng đến hắn, nhưng ngay cả như thế những lời nghị luận sau lưng bọn họ cũng không ít, công khai chỉ trích cũng có. Quan chỉ huy sư đoàn bộ binh 31 An Đông Ni Gia đối diện trực tiếp với Phất Lan Đa nói:” Phất Lan Đa lão huynh, từ bỏ Ngô Xuyên Đạo là trách nhiệm chính trị phải gánh chịu, chưa có mệnh lệnh tới từ hoàng đế bệ hạ, sao chúng ta có thể tuỳ tiện vứt bỏ một tỉnh của hành lang Á Sâm được? Còn nữa, nếu người khác đem việc chúng ta chủ động từ bỏ Ngô Xuyên Đạo liên hệ với việc công kích Y Lệ Nạp thất bại trước đó thì thế nào....”

Sau lời nói này,hắn cũng không nói gì nữa,chỉ bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó tỏ ý xin lỗi nhìn hai vị quan lớn của quân đoàn. Thật ra không cần nói gì thêm cả, các tướng quân ngồi ở đây cũng rất hiểu, lương thực mà hành lang Á Sâm sản xuất đối với vương quốc Y Lan thật sự vô cùng quan trọng, không đánh địch mà chủ động từ bỏ một phần hành lang Á Sâm, nhất định không thể nào chấp nhận được. Lại nói, quân đoàn Ngân Thứu còn có nỗi đau chiến bại không muốn nhắc tới, đó chính là thất bại khi công kích Y Lệ Nạp cuối năm trước. Sự đánh giá trong nước đối với quân đoàn Ngân Thứu cũng không tốt lắm, lúc này nếu chủ động từ bỏ Ngô Xuyên đạo, Tiêu Bá Nạp nhất đinh sẽ phải gánh chịu trách nhiệm, cho dù là Tam hoàng tử Tiêu Đường cũng chưa chắc đảm bảo được cho Tiêu Bá Nạp.

Nhưng Phất Lan Đà hết lần này đến lần khác tựa hồ như không biết nghĩ ra cách giải quyết, vẫn ngang ngạnh như cũ nói:” Tôi chỉ nói xuất phát từ góc độ quân sự, còn những chuyện về mặt chính trị, tôi không suy nghĩ tới. Nếu quân sự phải phục tùng yêu cầu của chính trị thì tôi cũng không có ý kiến.”

Thái độ của hắn tựa hồ như không phải hữu hảo lắm, không khí bây giờ có chút căng thẳng.

quan chỉ huy sư đoàn bộ binh 44 thiếu tướng Bạch Tuý Trì nói giảng hoà:” Lão huynh, chiến tranh vẫn là kéo dài chính trị, từ bỏ hành lang Á Sâm, cho dù là từ bỏ một phần nhỏ cũng không thể được. Nếu ngươi cảm thấy phương án bố trí trước mắt thật sự có vấn đề thì đừng ngại đưa ra ý kiến cải thiện.”

Hăn và Phất Lan Đà giống nhau ở một điểm đó chính là tới từ bên ngoài quân đoàn, nhưng so với Phất Lan Đà hắn tới sớm hơn nhiều, hắn đặc biệt cường điệu ba chữ:” Tính khả hành” Phất Lan Đà không nói gì, chỉ bất đắc dĩ vuốt vuốt hai tay,biểu thị mình không có kiên nghị gì khác. Hắn vẫn thấy bố trí binh lực như vậy rất nguy hiểm, nhưng với trình độ của hắn, cảm thấy với tình hình không rút lui khỏi Ngô Xuyên Đạo thì làm thế nào để tiêu trừ nguy hiểm, hắn vẫn chưa nghĩ ra.

Thần sắc Tiêu Bá Nạp bất động, nhìn mãi thấy Phất Lan Đà không nói gì, chậm rãi nói:” Ý kiến của ngươi thì sao?”

Thiếu tướng Tiêu Lan đứng lên nói rất dứt khoát:” Ý kiến của tôi chỉ có hai điều, một là giống như Phất Lan Đà nói,từ bỏ đột xuất khu vực Ngô Xuyên Đạo, để tránh rơi vào vòng vây của quân Lam Vũ. Điều thứ hai về phương hướng Y Lôi Nạp. Nếu quân Lam Vũ bao vây chúng ta, chỉ có từ Y Lôi Nạp tiến vào, vậy bộ đội của chúng chính là mục tiêu chú ý quan trọng của chúng ta, ta cảm thấy ở phương hướng Y Lôi Nạp nhất định phải sắp xếp bộ đội lớn mạnh, ít nhất cũng phải cần binh lực của một sư đoàn.”

Tất cả những gì hắn nói so với những lời của Phất Lan Đa dễ hiểu hơn nhiều, vì vậy mọi người đều suy nghĩ về kiến nghị của hắn, Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La liếc nhìn nhau, cũng suy tư chăm chú.

Chỉ có Phất Lan Đà liếc nhìn Tiêu Lan, lộ ra nụ cười tán thành, cảm giác được hắn suy nghĩ hoàn chỉnh hơn mình. Đích xác quân đội Y Lan ở Ngô Xuyên Đạo có gần 10 Vạn người, bất luận là quân Lam Vũ tứ vương quốc Cung Đô tiến vào cũng tốt, không quân cũng tốt, muốn bao vây 10 vạn người không phải là dễ dàng. Cho dù may mắn có thể hình thành vòng vây cũng không có cách nào cắt đứt đường lui của 10 vạn người được. Lực lượng bao vây quân đội Y Lan vẫn rất mạnh,ngoài ra còn có sự tiếp ứng của quân đoàn Bạch Lộ, quân Lam Vũ cần ít nhất phải có hơn vạn người, thậm chí là phải 2 vạn người mới có thể chặn được quân đội Y Lan.

Nhưng thật ra quân Lam Vũ ở Y Lôi Nạp khiến người ta lo lắng. bọn họ hỗn tạp trong bộ đội gìn dữ hoà bình, rất dễ dàng làm nhiễu loạn lực chú ý của bộ phận tình báo Y Lan. Huống hồ Y Lôi Nạp cũng gần biển, có nhiều bến tàu có thể bốc dỡ vật tư, tình hình đường xá trong nước cũng rất tốt, có lợi cho việc vận chuyển hậu cần. Một khi hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ từ nơi này tiến vào đích xác sẽ là đòn đánh trí mạng vô cùng.

Sau khi trầm mặc một lát, biểu hiện của Tiêu Bá Nạp không chút thay đổi:” Hội nghị giải tán, sau 10 phút tham mưu trưởng ban bố mệnh lệnh.”

Dứt lời, Tiêu Bá Nạp cùng Phí Kiệt La rời khỏi phòng hội nghị, hai người tới phòng làm việc bàn bạc, rất hiển nhiên đề nghị của Tiêu Lan thu hút sự coi trọng của hai người. Vì vậy không phải tình huống không thể. Lúc này không khí của hội nghị mới dần dần trở nên ngưng trọng lại, các vị tướng quân nhìn nhau, đều cảm thấy có chút không ổn. Trước đó có lẽ cũng có người nghĩ tới quân Lam Vũ có năng lực bao vây 10 vạn quân đội Y Lan, mỗi người đều đang cổ vũ cho chính mình làm sao cho Ngô Xuyên Đạo tạo thành thương vong cho quân Lam Vũ, trì hoãn tốc độ tiến tới của quân Lam vũ, nhưng đáng chết quân Lam Vũ xem ra tựa hồ lại muốn động thủ sau lưng mình, đương nhiên điều này khiến cho bọn họ bất an cao độ.

Tiêu Lan vẫn giữ sắc mạt không làm cho người ra thích được, những người bên cạnh cũng không nói gì với hắn. Phất Lan Đà cũng yên lặng ngồi vẽ một bức hoạ thiếu nữ xinh đẹp, nếu không phải tận mắt thấy cũng không ai ngờ một kẻ vũ phu thuần tuý như vậy lại có thể vẽ được một bức hoạ thiếu nữ tuyệt đẹp như vậy, bút lực thậm chí còn hơn cả một số hoạ sĩ chuyên nghiệp. Ánh mắt của Tiêu Lan và Phất Lan Đà chạm phải nhau, nhẹ nhàng lại tách ra.

Sau 10 phút, Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La lại quay lại phòng hội nghị, tất cả các tướng quân đều đứng lên, thẳng người, ưỡn ngực chờ mệnh lệnh.

Tham mưu trưởng quân đoàn Phí Kiệt La tuyên bố mệnh lệnh, chủ lực của quân đoàn Ngân Thứu vẫn đóng quân ở Ngô Xuyên Đạo, giằng co với quân Lam Vũ. Bốn sư đoàn bộ binh vốn đóng quân phòng thủ ở khu vực này không có gì thay đổi lớn so với trước đó, duy nhất co một thay đổi chính là sư đoàn bộ binh 37 của Tiêu Lan phụ trách phong toả đường từ Y Lôi Nạp tiến vào hành lang Á Sâm, phòng ngừa quân Lam Vũ cắt phần eo của hành lang Á Sâm, còn sư đoàn 66 Phất Lan Đà vẫn là đội dự bị như cũ, đồng thời giám thị phương hướng khác, nhưng chủ lực vẫn theo hướng Y Lôi Nạp.

Sau khi mệnh lệnh được ban bố không lâu, các vị tướng quân vẫn chưa hoàn toàn giải tán, một quan thông tin vội vàng chạy tới bên người Phí Kiệt La, thấp giọng không biết bẩm báo cái gì, thần thái có chút không bình thường, vừa vặn Tiêu Bá Nạp từ phòng làm việc của mình đi ra, nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ cấp bách của quân quan thông tin có vẻ không hài lòng, cau mày nói:” Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Quân Lam Vũ xuất hiện ở phương hướng phía bắc của Nghiễm Xuyên Đạo.” Quan thông tin vội vàng trả lời, thanh âm của hắn thì các tướng quân khác đương nhiên đều nghe được, bất giác đều dừng bước, không ít người quay mặt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khẩn trương. Trời ạ, lẽ nào quân Lam Vũ thật sự muốn chém eo hơn 10 vạn quân đội Y Lan ở hành lang Á Sâm.”

”Quân Lam Vũ từ đâu đánh tới?” Tiêu Bá Nạp có chút phẫn nộ nói. Thật ra hắn đã hiểu rõ tin tức của quan thông tin báo cáo, quân Lam Vũ là từ Y Lôi Nạp tiến đánh, phía bắc của Nghiễm Xuyên Đạo chính là Y Lôi Nạp, nhưng hội nghị quân sự vừa rồi mới thảo luận tới khả năng này, quân đội Y Lan vừa mới phản ứng, kết quẩ còn chưa kịp thi hành thì quân Lam Vũ đã tiến tới rồi, điều này không phải khiến cho hắn và tham mưu trưởng Phí Kiệt La mất toàn bộ thể diện sao.

“Báo cáo tư lệnh, quân Lam Vũ từ hướng Y Lôi Nạp đã tiến đánh Nghiễm Xuyên Đạo, chúng ta đã tổn thất binh lực một liên đội. Tổng đốc Nghiễm Xuyên Đạo Văn ĐỊch Á đại nhân đã bất hạnh gặp nạn tuẫn quốc. Quan thông tin lại lớn tiếng trả lời, hắn còn cho rằng quan tư lệnh trách mình, không hài lòng vì mình báo cáo quy phạm,cho nên mới lấy tư thái tiêu chuẩn nhất một hơi đem tất cả tin tức lớn tiếng báo cáo ra, hắn căn bản không ý thức được tin tức như vậy sẽ tạo ra hậu quả như thế nào.

“Cái gì, Văn Địch Á chết rồi sao?” Tiêu Bá Nạp hít một hơi lạnh, quân Lam Vũ sao có thể xuất hiện ở đó được chứ? Bọn chúng không phải chỉ có bộ đội gìn giữ hoà bình ở Y Lôi Nạp sao? Lẽ nào quân Lam Vũ thật sự giống như Tiêu Lan đã phỏng đoán, căn bản không có ý tứ gìn giữ hoà bình, mục đích bọn chúng tiến vào Y Lôi Nạp chẳng qua chỉ là mượn đường mà thôi? Văn Địch Á là tiểu cữu của quốc vương Y Lan Tiêu Bang, là chú ruột của tam hoàng tử Tiêu Đường, và cũng có chút quan hệ thân thiết với gia tộc Tiêu Bá Nạp. Hắn không may gặp nạn đối với Tiêu Bá Nạp mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt, Tiêu Bá Nạp vốn quen nhìn thấy sóng gió, bất giác cũng thấy đau đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm cái gì để bố trí khẩn cấp.

Trong âm thanh hỗn loạn và gấp gáp đó, chỉ có Tiêu Lan chạy nhanh ra khỏi bộ chỉ huy, phất tay ra hiệu cho các thủ binh của mình ở đằng xa:” Dẫn ngựa, dẫn ngựa tới đây, thông tin cho tất cả các bộ phận, lập tức chạy tới hướng Nghiễm Xuyên đạo. Đừng hỏi tại sao, cứ chạy bộ tới, dùng tốc độ nhanh nhất cứ chạy tới trước. có thể chạy càng nhanh càng tốt, kẻ nào chạy cuối cùng cứ theo quân pháp mà xử/”

Khẩn trương đi theo sau hắn, Phất Lan Đà cũng hạ lệnh triệu tập tất cả bộ đội, khẩn trương chẩn bị chiến tranh.

Chiến ca hành lang Á Sâm đã tấu vang.

Cờ quân Lam Vũ mở đắc thắng, đánh cho quân đội Y Lan trở tay không kịp, nhưng quân đội của Y Lan thật sự dễ dàng bị đánh bại vậy sao? Các tướng lĩnh cao cấp của Y Lan lẽ nào không có ai có thể biết rõ ràng về sách lược của quân Lam Vũ sao? Quân Lam Vũ thật sự có thể dễ dàng thuận lợi thu phục hành lang Á Sâm như vậy ư? Tất cả vẫn còn phải đợi xem sao.

.........................

Ba.

Huyết Trần khoát tay, theo âm thanh thanh thuý của tiếng súng, binh lính Y Lan từ trên nóc nhà rơi xuống đất, lao qua đống rơm bên cạnh nhà, khiến những quả trứng bên trong đống rơm bị bể nát, mấy con gà mẹ kêu lên inh ỏi, từ đó bay ra. Những binh sĩ Y Lan rơi xuống không hề nhúc nhích, nhưng những chiếc súng trường Chấn Thiên trong tay họ dưới tác dụng của quán tính tung lên mấy lần mới chịu dừng lại, con dao găm trên mặt đất dính đầy bùn đất.

Những binh sĩ Y Lan còn lại đều thất kinh, vội vàng câm súng đứng lên, hoảng sợ nhìn xung quanh, nhưng không cách nào trong khoảng thời gian ngắn phán đoán ra được phương hướng của quân Lam Vũ, ngược lại khi đứng dậy lại khiến bản thân mình trở thành mục tiêu của những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ. Vài binh sĩ khác bắt đầu hoảng loạn nổ súng lung tung, căn bản không xác định được chính xác mục tiêu, ngược lại tiếng súng lại làm lộ vị trí của mình, theo đó bị những tay súng bắn tỉa của Huyết Trần giết chết .

Chỉ có mấy binh sĩ Y Lan khôn khéo nhất, nghe được tiếng súng, bất kể mọi việc quay đầu bỏ chạy, không cần nghĩ ngợi mà cứ theo hướng nam mà chạy, cho dù sau lưng xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết, mà họ cũng không muốn biết. Bọn họ chỉ biết nếu quân Lãm Vũ đột nhiên xuất hiện ở đây, vậy thì nhất định đã có sự chuẩn bị, mấy người bọ họ không thể ngăn chặn được bước tiến của quân Lam Vũ, ngay cả Ngu Thành cũng bị phá rồi, bọn họ chỉ có thể lùi về tuyến sau phòng thủ mới có cơ hội sống sót.

Long Khải Ca thừa cơ phất tay, Lạc Hoả Sơn chờ các đội viên của đội đột kích Thuỷ Mẫu từ nhiều phương hướng nhảy ra, cầm súng tự động nhảy vào thôn xóm không biết tên này. Huyết Trần kêu các tay súng bắn tỉa vẫn đang ở trên cao tiếp tục quan sát những binh sĩ Y Lan còn sót lại trong thôn, nếu phát hiện có tên nào có gan dám công kích, lập tức tiêu diệt ngay. Những chiến sĩ của quân đột kích đối với những phương thức tiến công như vậy đã tương đối thành thục, không có thương vong gì đã dễ dàng chiếm lĩnh được vị trí chủ yếu của thôn này. Những binh sĩ Y Lan không kịp phòng thủ xoay người bỏ chạy đều bị bắn chết rơi xuống xung quanh, có một số vẫn liều mình chạy sang những cánh đồng cạnh thôn.

Nhưng vẫn có người thoát khỏi sự truy kích của quân Lam Vũ thành công, theo con đường nhỏ phía nam bất chấp tất cả bỏ chạy, có mấy chiến sĩ của quân đột kích đuổi theo nhưng họ đối với địa hình nơi này không quen thuộc và chạy trên địa hình đồng ruộng bùn đất cũng không phải là thế mạnh của bọn họ, dần dần không đuổi theo kịp. Long Khải Ca đứng ở vị trí cửa thôn giơ tay kêu lớn:” Được rồi, đừng đuổi theo nữa, đuổi nữa thì sẽ tới Bí Dương đấy. Bọn chúng nhất định sẽ ở Bí Dương đợi chúng ta.”

Mấy đội viên đột kích nghe vậy mới hậm hực xoay người quay trở lại, những chiến sĩ quân đột kích còn lại đều dừng lại nghỉ ngơi, chỉ có người của Lạc Sơn Hổ vẫn tiếp tục tìm kiếm những tên địch còn sót lại trong thôn, đồng thời thu lại tất cả súng trường Chấn Thiên lại, tập trung một chỗ dùng một kim tệ mua đống rơm của cư dân, sau đó đem đốt toàn bộ súng trường Chấn Thiên, rồi mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Những cư dân của thôn này chủ yếu là người Đường tộc, từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhìn thấy quân Lam Vũ, vì vậy đều lập lờ, ẩn núp trong nhà mình, không dám ra ngoài. Có mấy người gan lớn hơn một chút thì từ cửa sổ nhà mình lặng lẽ lén nhìn quân Lam Vũ, nhưng cuối cùng vần không dám ra ngoài. Người của Long Khải Ca cũng không vào nhà, chỉ đơn giản ngồi phơi nắng ở đó, ăn chút gì để khôi phục thể lực. Xung quanh đều im ắng, ngoại trừ chiến sĩ đang canh gác ra, không còn nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ người nào khác. Long Khải Ca nhìn xung quanh, tất cả vùng quê đều yên ắng như vậy, những mảnh ruộng vừa mới thu hoạch xong đều trơ trụi, liếc mắt nhìn không thấy gì, nếu không phải vì những tiếng súng vừa rồi thì không ai ngờ rằng nơi này đã lâm vào chiến tranh.

Khó trách khỏi binh lính của quân Y Lan kinh ngạc, những cư đân ở nơi này cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ căn bản không ngờ rằng quân Lam Vũ lại đến nhanh như thê. Nơi này là Nghiễm Xuyên Đạo, thuộc về phần lưng của hành lang Á Sâm. quân đội Y Lan không đóng ở đây nhiều quân, những binh lính vừa rồi đều là những binh sĩ trốn ra từ Ngu thành, bọn họ đại khái không ngờ rằng quân Lam Vũ lại tập kích bất ngờ từ phía sau Ngu thành, theo lẽ tự nhiên bọn họ sẽ tiếp tục tiến về phía nam công kích Bí Dương

Binh lực quân đội Y Lan bố trí ở hành lang Á Sâm cũng không gọi là hùng hậu, quân đoàn Tiêu Bá Nạp cũng chỉ có 8 sư đoàn bộ binh và 2 sư đoàn kỵ binh, tổng binh lực gần 30 vạn người, nhưng binh lực chủ yếu của quân đội Y Lan đều nằm ở hai hướng Nam và Bắc của hành lang Á Sâm, bộ đội tinh nhuệ đóng quân tại hai bên cửa ra vào của hành lang Á Sâm. Vị trí chính giữa như khu vực Nghiễm Xuyên Đạo chỉ có hai vạn người của bộ binh sư đoàn 66 của Phất Lan Đà thống lĩnh. Bọn họ đồng thời còn phải canh gác phương hướng vương quốc Cung Đô nữa, binh lực còn lại miễn cưỡng có thể bảo hộ trị an.

Thực tế thì chính xác như vậy, Long Khải Ca và Trần Kiếm Phi khi thống lính Hải quân lục chiến đội tiến vào hành lang Á Sâm thì cả hành lang Á Sâm đều im ắng. Quân đội Y Lan căn bản không ngờ rằng quân Lam Vũ sẽ tiến tới từ Y Lôi Nạp, có lẽ sau này bọn họ có nghĩ tới nhưng vẫn không kịp điều chỉnh bố trí, quân Lam Vũ đã phát động công kích rồi. Bọn họ không ngờ bộ đội gìn giữ hoà bình ở Y Lôi Nạp cũng tham gia vào cuộc chiến đấu tiến công hành lang Á Sâm.

Cuộc chiến đánh lén Ngu thành kết thúc rất nhanh, toàn bộ quá trình chiến đấu chưa tới 3 giờ. Bộ đội tập kích của quân Lam Vũ bị thương không đến trăm người. Đóng quân ở Ngu thành chỉ có một liên đội bất mãn của quân đội Y Lan, đối mặt với chiến thuật của quân Lam Vũ tuy tính toán không đủ, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ sự chống cự mà vẫn kiên cường tiến hành kháng cự, đến cuối cùng toàn bộ đều tử chiến, Ngu thành mới không thể không chắp tay xin nhường.

Tình hình sau khi chiến đấu kết thúc cho thấy binh sĩ quân đội Y Lan trấn thủ Ngu thàn đều là những tân binh do tổng đốc của Nghiễm Xuyên Đạo là Văn Địch Á mang từ vương quốc Y Lan, sử dụng vũ khí vô cùng xuất sắc, nhưng lại không hiểu biết nhiều đối với súng trường Chấn Thiên. Những người này đều là những người được Văn Địch Á chiêu mộ riêng, vô cùng anh dũng, cho dù có phải chịu sự tập kích bất ngờ của quân Lam Vũ cũng sẽ chống cự đến cùng, cho dù bản thân có chịu trọng thương cũng không chịu đầu hàng. Quân Lam Vũ nhất định phải giết chết bọn chúng mới có thể phòng tránh được hậu hoạ sau này.

Long Khải Ca dẫn đầu hải quân lục chiến đội xuất phát đầu tiên. Dưới sự yểm hộ của trận địa pháo binh, chỉ dùng thời gian 5 phút đã phá nổ cửa thành, dễ dàng xông vào Ngu thành, tuy nhiên hải quân lục chiến đội đánh gian khổ vô cùng, cuối cùng không thể không điều động, vận dụng hoả tiễn, phá huỷ không ít phòng ốc và kho hàng, cuối cùng mới tiêu diệt được đại bộ phận quân đội Y Lan. Thật ra nếu không phải vì Văn Địch Á đột nhiên bị tập kích, quân đội Y Lan có thể vẫn còn kháng cự được lâu hơn một chút, thương vong của quân Lam Vũ phải trả cũng nhiều hơn một chút.

Tổng đốc Nghiễm Xuyên Đạo Văn Địch Á không phải xuất thân từ quân nhân, nhưng lại hướng tới tác phong của một quân nhân, khi quân Lam Vũ tập kích Ngu thành, hắn đã đích thân chỉ huy vệ đội của mình triển khai chiến đấu liều chết với quân Lam Vũ, cổ vũ mạnh mẽ dũng khí của các bộ hạ của mình, nhưng Văn Địch Á trong trận chiến đã phạm phải một sai lầm chí mạng, chính là không giống một quân nhân thật sự hiểu được cần phải ẩn nấp bản thân mình, kết quả các tay bắn tỉa của hải quân lục chiến đội rất nhanh phát hiện ra bóng dáng của hắn, dễ dàng bắn rơi mục tiêu.

Sau khi Văn Địch Á chết, quân đội Y Lan vẫn ngoan cố kháng cự như cũ, nhưng ưu thế đã mất, cuối cùng không thể không bỏ thành mà chạy trốn, quân Lam Vũ thừa cơ chiếm lĩnh Ngu thành. Sau khi Long Khải Ca chiếm được Ngu thành xong, Trần Kiếm Phi chỉ huy 1 doanh khác cũng tới. Như vậy ở phụ cận Ngu thành, quân Lam Vũ đã tập trung 3 doanh hải quân lục chiến đội, có binh lực khoảng hai ngàn người, tạo ra chấn động cực lớn cho quân đội Y Lan xung quanh, cũng tạo sự chấn động cho quân đoàn Tiêu Bá Nạp và toàn bộ cao tầng của vương quốc Y Lan. Tin tức hành lang Á Sâm bị chặt đứt làm hai nhanh chóng truyền đi, dẫn tới sự khủng hoảng nhỏ trong quốc nội vương quốc Y Lan.

Theo bố trí của tổng chỉ huy Tri Thu, thì Trận Kiếm Phi toạ trấn Ngu thành, phối hợp theo sát bộ đội tiến vào, Long Khải Ca suất lĩnh hải quân lục chiến đội tiếp tục đanh tới phương hướng của Nhữ Dương và Bí Dương, thu hút sự chú ý của quân đội Y Lan, đồng thời thu hút quân đoàn Tiêu Bá Nạp quay về hỗ trợ, quả nhiên quân đội Y Lan đóng quân ở phần eo của hành lang Á Sâm bị quân Lam Vũ chặt ngang một đao thật sâu, phải vứt thành chạy trốn, rất nhiều thành trấn bị quân đội Y Lan yêu cầu kiên quyết tiến hành chiếm lại, không cho quân Lam Vũ có cơ hội tiếp tế.

Long Khải Ca suất lĩnh đội đột kích chuẩn bị đột kích về hướng Bí Dương. Bí Dương là nút giao thông trọng yếu của Nghiễm Xuyên Đạo để vận chuyển hậu cần cho quân đoàn Ngân Thứu của Tiêu Bá Nạp là quân chủ lực đóng ở Ngô Xuyên đạo, nếu bọn họ phải rút lui nhất định cũng phải đi qua Bí Dương. Một ngày nào đó nếu quân Lam Vũ phá được Bí Dương,thì đó sẽ là sự chấn động đối với quân đội Y Lan, nhất định còn lớn hơn việc chiếm được Ngu thành. Nếu Bí Dương bị quân Lam Vũ nắm được trong tay sợ rằng Tiêu Bá Nạp đêm xuống sẽ không ngủ được, hoàng đế Tiêu Bang cũng đứng ngồi không yên.

Nhưng quân Lam Vũ muốn phá được Bí Dương cũng không phải là chuyện dễ dàng. Việc phòng ngự của Bí Dương so với Ngu thành kiên cố hơn nhiều, quân đội Y Lan đóng ở Bí Dương cũng nhiều hơn nhièu so với Ngu thành, với hơn bốn ngàn người.

Chính vì là để quân đội Y Lan đóng ở thành Bí Dương cảm thấy bốn bề thọ địch, Long Khải Ca hạ lệnh cho bộ đội phân thành nhiều phương hướng tiến về phía trước, không hè giấu diếm binh lực của mình, thậm chí còn cố ý giả vờ có nhiều bộ đội hơn đang tiến về thành Bí Dương. Trên đường bọn họ giống như đang đuổi vịt, đuổi binh lính Y Lan không ngừng chạy về thành Bí Dương, cố ý để lộ tin tức truyền tới Bí Dương. Hắn có thể nghĩ được các cách thi thố nào đều đã thực hiện rồi, không biết quân đội Y Lan ở thành Bí Dương sẽ có phản ứng như thế nào?

Quân thông tin đột nhiên chạy tới, đưa cho Long Khải Ca mọt bức điện báo.

Long Khải Ca nhìn bức điện báo, bất giác lông mày không kìm được nhíu mày lại, hiển nhiên trên điện báo có chút thông tin không tột.

Phó thủ hạ của hắn Lạc Sơn Hồ đến gần, nghi hoặc nói:” Đội Trưởng có chuyện gì vậy?”

Long Khải Ca buồn bực nói:” Xảy ra chuyện rồi, đoàn trưởng kêu chúng ra nhanh chóng rút về Ngu thành.”

Lạc Sơn Hổ kinh ngạc nói:” Xảy ra chuyện gì vậy?”

Long Khải Ca cầm bức điện báo đứng lên, cất vào trong túi mình, nói với giọng vừa buồn bực, vừa hờn dỗi :” Không biết.”

Lạc Sơn Hổ ngẩn người, không hỏi nữa, xem ra chuyện này không nhỏ, bằng không Trần Kiếm Phi tuyệt đối sẽ không triệu hồi bọ họ khi bọ họ sắp tới Bí Dương. Mục tiêu lý tưởng nhất của bọn họ trong lần này chính là Bí Dương, chỉ vì binh lực không đủ, cuối cùng mới không thể không chọn lựa Ngu thành. Bây giờ Bí Dương đang ở ngay trước mắt, đột nhiên lại nhận được mệnh lệnh rút lui, sự giải thích du nhất chính là Ngu thành có nguy hiểm.

Quả nhiên khi Long Khải Ca suất lĩnh đội đột kích trở về, không ngừng gặp những binh sĩ Y Lan, bọn họ không biết ẩn núp ở đâu, lúc này chui ra chiến đấu với quân Lam Vũ. Các chiến sĩ của hải quân lục chiến đương nhiên sẽ không sợ hãi bọn họ, kiên quyết đánh trả, rất nhanh chóng tiêu diệt bọn họ nhưng cũng tạo tổn thất không ngừng cho hải quân lục chiên Lam Vũ, cho dù tinh nhụê như đội đột kích Thuỷ Mẫu cũng có mấy người bị thương.

Long Khải Ca bắt hết mấy tên lính trong quân đội Y Lan làm tù binh, nghiêm hình tra khảo một phen, phát hiện những binh sĩ Y Lan này là của sư đoàn bộ binh 66, bọn họ nhận được lệnh lập tức quay về Ngu Thành. Vì mệnh lệnh vô cùng khẩn cấp, thậm chí không yêu cầu bọn họ tập hợp vì vậy bọn họ túm năm,tụm ba mang theo vũ khí chạy tới Ngu thành. Đối với tin tình báo này, Long Khải Ca có chút kinh ngạc, Phất Lan Đà đang làm cái quỷ gì vậy? Lẽ nào muốn du kích chiến với quân Lam Vũ sao?

Không lâu sau, đám người Long Khải Ca đã thuận lợi quay lại Ngu thành, lúc này mới phát giác mình đã đi nhầm nghiêm trọng. Toàn bộ Ngu thành đã tiến vào trạng thái chiến đấu cao độ, súng máy và bách kích pháo đã đưa toàn bộ lên đầu thành, họng súng đen ngòm chĩa về phía những mảnh ruộng xung quanh. Những cư dân Đường tộc được phát động đứng lên đang giành giật từng giây để gia cố công sự, bổ khuyết lại những mảng tường thành mấy ngày trước đã bị pháo của quân Lam Vũ phá nát. Thật ra tường thành của Ngu thành rất thấp bé, hơn nữa đều là tường đất thuần tuý, không có hòn đá nào. Long Khải Ca thấy không thể nào so sánh được với những tường thành khác, nhưng khi phòng ngự có tường thành để lợi dụng vẫn là tốt rồi. hành lang Á Sâm thiếu gỗ và đá một cách nghiêm trọng, muốn kiến thiết lại kiến trúc của toà thành là điều không thể.

Các chiến sĩ của đội đột kích Thủy Mẫu đều đã quen thuộc với sóng to gió lớn, mới nhìn thế cục khẩn trương đã biết cuồng phong bạo vũ sắp tới rồi. Mặc dù không biết là tới từ đâu nhưng đều cảm thấy tương đối hưng phấn. Khi đuổi vịt không gặp được trở ngại, chẳng lẽ tự nhiên lại muốn.

Sống chết với quân đội Y Lan ở Ngu thành này? Lẽ nào Tiêu Nam lại tự mình đánh tới? Điều này là nhiệm vụ khá tốt...

Chỉ sau chốc lát, một mình Long Khải Ca tới nha môn tổng đốc Ngu thành để tìm Trận Kiếm Phi. Thành trấn của hành lang Á Sâm cũng không lớn, cho dù là phủ tổng đốc ở Ngu thành cũng không ngoại lệ. Dân số ở Ngu thành khi đông nhất cũng chỉ hơn 10 vạn người, phủ tổng đốc của Ngu thành sau khi Văn Địch Á tới mới xây dựng, cho dù Ngu thành là nơi có kiến trúc tốt nhất nhưng xem ra thật sự cũng chỉ là một ngôi nhà mái ngói rất lớn mà thôi, ba lối vào, ba lối ra, hai bên có rất nhiều phòng, được dùng làm bộ chỉ huy cũng không tệ, khi mùa hè nóng bức bên trong vẫn cảm thấy mát mẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.