Vũ khí chân chính của các binh sĩ của Lang Báo kỵ, chỉ có một thanh loan đao mỏng, người Đường tộc gọi loại đạo cụ nhẹ như bông này là Liễu Diệp đao. Nó rõ ràng là không thích hợp với nhu cầu chặt chém của kỵ binh, nhưng bởi vì Ni Cổ Lạp Tư thích cái loại Lang Báo này, cho nên chỉ đành để những binh sĩ của hắn sử dụng loại vũ khí chỉ có thể dùng để thái thức ăn này.
Đối với sức chiến đấu của loại Liễu Diệp đao này, Hợi Cách Lỗ đã từng hình dung như sau: “Các chú nhóc, trừ khi các ngươi đem yết hầu của mình tới trên lưỡi đao, nếu không dao găm của chúng ta cũng dài hơn nó một chút.”
Cho dù là như thế, Lang Báo kỵ thực sự thật ra cũng không nhiều, chỉ có không tới hai nghìn con, dù sao bọn chúng cũng không phải là sinh vật sinh trưởng trong đại tự nhiên, không phù hợp với phép tắc sinh tồn của tự nhiên mà thượng đế định ra, sức sinh sản của chúng làm quốc vương Ni Cổ Lạp Tư quyết tâm thể hiện hùng phong thất vọng lớn. Để làm cho bộ đội kỵ binh nhìn qua càng có uy thế, Ni Cổ Lạp Tư quyết định từ kỵ binh Cáp Lạp Lôi chọn ra những con ngựa nhanh nhất, những kỵ binh giỏi nhất, biên chế vào bộ đội Lang Báo kỵ, để phối hợp hành động với Lang Báo.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, những bộ đội Lang Báo kỵ hữu danh vô thực kia mới đáng chú ý, bởi vì bọn chúng mới là kỵ sĩ chân chính.
Hàn Giai muốn trở về đội đã không còn kịp nữa rồi, chỉ đành cùng đám Hợi Cách Lỗ dừng ngựa đứng trên ngọn đồi, từ trên cao nhìn mọi thứ trước mắt, chỉ thấy Lang Báo kỵ đã ùn ùn trào tới phía các huynh dệ kỵ binh Liệp Ưng, còn các huynh đệ kỵ binh Liệp Ưng cũng đã dàn trận sắn sàng đòn địch…những vũ khí nặng nhẹ trong tay bọn họ đều nhắm chuẩn vào hải dương màu đỏ đang tiến tới, chỉ đợi một tiếng hạ lệnh. Hàn Giai thậm chí có thể nhìn thấy các quan quân giơ cao lá cờ nhỏ màu đổ, chỉ cần lá cờ đó phất xuống, tất cả số vũ khí sẽ khai hỏa cùng lúc.
Thế nhưng, khi hải dương màu đỏ kia sắp tiến vào tầm bắn, đột nhiên, bọn chúng tản hết cả ra, phân tán ra bốn phương tám hướng. Hải dương màu đỏ chớp mắt biến thành từng chấm đỏ, giống như những con kiến đỏ chạy khắp nơi trên mặt đất.
“Con mẹ nó! Lũ người Cáp Lạp Lôi giảo hoạt!” Đại đội trưởng của Hàn Giai chửi một tiếng, vỗ ngựa đi xuống, những chiến sĩ hắn suất lĩnh cũng nối đuôi nhau đi xuống, dũng cảm tiến tới ngăn chặn những chấm nhỏ màu đỏ kia.
Đợi tới lúc Hàn Giai tới, những chấm đỏ kia đã bao chùm lấy đại đội trưởng và chiến hữu của hắn, hai bên triển khai hỗn chiến kịch liệt. Lang Kỵ báo mặc dù nhân số đông đảo, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng đối diện với hỏa lực mạnh mẽ của súng Mauser quân Lam Vũ, vẫn nối nhau không ngừng ngã xuống. Đương nhiên, trong lúc đó cũng có chiến sĩ của quân Lam Vũ bị Lang Báo cắn chết vật cưỡi, chỉ đành giống như Hàn Giai vừa rồi trở thành bộ binh tác chiến.
Hàn Giai hơi hiểu ra rồi, tiếp thụ được bài học kỵ binh Nguyệt Lạc Sương Đề toàn quân bị diệt trước đó, lần này đội hình tiến công của Lang Báo kỵ kéo ra cực rộng, bọn chúng không dùng đội hình dày đặc tấn công trận địa của quân Lam Vũ nữa, mà dùng chiến pháp giống như kỵ binh dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc, chính là phân tán đột kích vào trung tâm. Do tốc độ cực nhanh, cho nên hỏa lực tập trung của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ khó phát huy đoặc hoàn toàn, cho dù hỏa lực dày đặc có thể hơi ngăn cản tốc độ tiến tới của kẻ địch, nhưng lượng đạn dược tiêu hao cũng làm quân Lam Vũ không gánh vác nổi.
“Tản ra! Dùng đơn vị tiểu tổ nghênh chiến!” Phong Phi Vũ hạ lệnh, đủ các loại lá cờ màu đỏ phất lên, phát tín hiệu ra bốn phương tám hướng.
Kỵ bình Liệp Ưng của quân Lam Vũ lập tức tản ra, mỗi người tự đón lấy kẻ địch của mình, loại chiến thuật tự mình chiến đấu riêng này chẳng phải là lâm thời sử dụng cũng chẳng phải là kế quyền biến của Phong Phi Vũ, mà là kết quả của huấn luyện chu đáo tàn khốc của kỵ binh quân Lam Vũ. Dương Túc Phong khi sáng lập kỵ binh, đã nhạy bén ý thức được, kẻ địch khẳng định sẽ không so hỏa lực với quân Lam Vũ, khẳng định sẽ chọn thủ đoạn quấy nhiễu hoặc là phân tán đột kích, gắng hết sức tranh thủ tiến hành tác chiến đơn độc với kỵ binh quân Lam Vũ, dựa vào kỵ thuật điều khiển ngựa thành thạo của mình đánh bại quân Lam Vũ.
Nhất là những kỵ binh dân tộc du mục, luôn là một tâm bệnh của Dương Túc Phong. Trên lịch sử của Trưng Quốc, bởi sự tồn tại của kỵ binh dân tộc du mục, thực sự mang tới quá nhiều uy hiếp cho Trung Nguyên, thiết kỵ Mông Cổ thì chẳng cần phải nói, bát kỳ Mãn Thanh cũng làm mặt đất Trung Nguyên mịt mù chướng khí, tới bây giờ còn có vô số kịch Thanh Cung nhàm chán đang hành hạ con mắt của quần chúng nhân dân.
Đối diện với kỵ binh dân tộc du mục thuật cưỡi ngựa thành thạo, quân Lam Vũ thì lại đối nghịch hoàn toàn, dưới tình huống cả mặt tố chất chiến mã và kỹ thuật điều khiển ngựa đều không sánh được với dân tộc dụ mục, phải cố gắng hết sức phát huy tác dụng của vũ khí kỵ binh riêng lẻ, đây cũng là nguyên nhân vì sao kỵ binh của quân Lam Vũ phân phối vũ khí phức tạp và hoàn thiện như vậy, Dương Túc Phong hi vọng mỗi một kỵ binh ít nhất có thể lợi dụng trang bị và hỏa lực của mình cùng kẻ địch lúc một chọi một không rơi xuống hạ phong.
Trong huấn luyện thường ngày của quân Lam Vũ, mọi người cũng có ý thức đối kháng một chọi một cùng kẻ địch. Hàn Giai chính bộc lộ tài năng trong đối kháng một chọi một của kỵ binh, còn Hợi Cách Lỗ cũng bị đánh bị thương nằm viện trong đối kháng một chọi một.
Cùng với kỵ binh hai phía phân tán, hỗn chiễn giữa thực sự giữa các kỵ binh cũng phân tán.
Trong khi đối diện với tác chiến có tổ chực, chiến thuật và tổ chức có lẽ mang tới tác dụng lớn nhất, có tổ chức có kỷ luật là điều kiện thắng lợi cơ bản, nhưng trong tác chiến riêng biệt ở hỗn chiến, kỹ năng cá nhân và dũng khí lại chiếm vị trí chủ đạo. Ở điểm này Hợi Cách Lỗ rát bội phục sự tinh minh của Dương Túc Phong, nếu như không phải y kiên quyết chủ trương loại huấn luyện tàn khốc này, chỉ sợ lúc này khi cùng Lang Báo Kỵ một đối một, bộ đội kỵ binh quân Lam Vã đã ở vào thế kém rồi.
Rất nhanh có Lang Báo kỵ phát hiện ra bóng người của Hàn Giai và Hợi Cách Lỗ, lập tức chuyển đầu ngựa phi về phía bọn họ. Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, mặc dù ngoặt một vòng lớn, nhưng vẫn mau chóng xông tới trước mặt Hàn Giai. Bọn chúng giơ mã đao ánh lên sắc lam, dưới ánh mặt trời trông bắt mắt vô cùng, ánh đao phản xạ cơ hồ chiếu vào trong mắt Hàn Giai.
Hợi Cách Lỗ và Hàn Giai lập tức xoay đầu ngựa, tản ra gần đó, kéo dài khoảng cách.
Phải giữ khoảng cách với kẻ địch.
Ngựa của Hợi Cách Lỗ vốn nhanh, ngựa của hắn chính là con ngựa tốt chọn từ trong cả trăm, nghe nói là ngựa Đại Uyển chính tông trên cao nguyên Huyết Sắc. Chiến mã mới chọn của Hàn Giai chính là loại cường tráng nhất dũng mãnh nhất, tốc độ cũng không chậm, nhưng so với tốc độ của Lang Báo kỵ, vẫn kém chút ít. Trong đồi núi nhấp nhô vô tận, chiến mã khi phi nhanh vẫn phải thờ phì phò, nhưng Lang Báo kỵ lại như trên đất bằng.
Không tới ba phút, sáu tên Lang Báo Kỵ đã đuổi tới gần Hàn Giai, khoảng cách đã không tới năm mươi mét.
Hàn Giai giơ súng Mauser lên, trở tay bắn một phát, nhưng không bắn trúng, đạn bắn lên bùn đất phía sau Lang Báo kỵ.
Tốc độ tiến tới của Lang Báo kỵ quá nhanh, thói quen bắn của Hàn Giai, ước chừng thời gian chưa khống chế tốt.
Hợi Cách Lỗ cũng giơ súng Mauser, trở tay bắn một phát, một tên Lang Báo kỵ đi ở vị trí thứ hai liền sau đó ngã luộn xuống, tên kỵ sĩ vóc dáng mỏng manh cứ như con diều từ trên lưng ngựa ngã xuống, lập tức bị đồng bạn phía sau dẫm thành thịt vụn, vĩnh viễn nhấn chìm trong bụi đất cuồn cuộn. Do ánh hưởng của kỵ sĩ phía trên ngã xuống làm ảnh hưởng, thân thể của con Lang Báo cũng mất cân bằng, nghiêng người ngã ra, nhưng do tốc độ thực sự quá nhanh, con Lang Báo lộn vòng trên mặt đất, đụng mạnh làm gẫy hai cái cây to bằng cổ tay, cuối cùng còn miễn cưỡng đứng dậy, toàn thân đầm đía máu, trong chết kiếp, nhưng rốt cuộc thân vẫn run lên, rồi vĩnh viễn ngã xuống.
Hàn Giai hơi giật mình, thứ nhỏ nhắn này thể hình trông chẳng ra làm sao, nhưng tốc độ và lực xung kích thật quá đáng sợ.
Trong chớp mắt, Lang Báo kỵ chạy ở phía trên cùng lền theo tới chỗ cách sau lưng Hàn Giai không tới ba mươi mét, Liễu Diệp đao ánh lên chỉ vào sống lưng của Hàn Giai, Hàn Giai tựa hồ cảm giác được cái lạnh và ánh đao lấp loáng của đối phương. Trong trực giác của hắn, còn năm giây nữa, Liễu Diệp đao liền có thể tới chỗ hắn.
Hàn Giai theo bản năng ghìm cương ngựa, để chiến mã hơi rẽ vòng, sau đó khí vòng đi thì lại giơ súng lên, đây là một động tác chiến thuật hắn thành thạo nhất trong huấn luyện, cho dù ở dưới tình huống khó khắn nhất vẫn có thể hoàn thành nhẹ nhõm như không.