Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1104: Chương 1104: Lần thứ ba đến sông Tần Hoài (P15)




Nhưng phản ứng của cơ thể nói cho nàng biết, đó không phải là giấc mộng, mà là sự thực chắc chắn, đúng là đã có một nam nhân khác tiến vào trong cơ thể của nàng, đồng thời lưu lại dấu vết không thể xóa mờ, nàng không biết phải đối diện với sự thật tàn khốc này như thế nào, thậm chí nàng không muốn nhớ lại cái sự thật đó….

- Tiêu Tử Phong, ngươi muốn làm cái gì?

Âm thanh phẫn nộ của Úc Thủy Lan Nhược rống lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Cung Hiểu Điệp, Nam Cung Hiểu Điệp có chút ngạc nhiên thuận theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ nhìn thấy ở góc phía trong cùng, Úc Thủy Lan Nhược tóc tai rối bời, chính đáng túc tối muốn từ trên lưới cá bò dạy, muốn đi tìm Tiêu Tử Phong tính sổ.

Thế nhưng, động tác của Úc Thủy Lan Nhược xem ra không được thuận lợi lắm, xem ra vô cùng yếu ớt.

Hôm qua Úc Thủy Lan Nhược chống đỡ được lâu nhất, cũng chính bởi vì thế mà bị thương nặng nhất, hôn mê triệt để nhất, tới hiện giờ tỉnh lại vẫn mơ mơ màng màng, chuyện phát sinh ra ở trong khoang thuyền tối qua, nàng hoàn toàn không hề biết.

Sau khi Úc Thủy Lan Nhược tỉnh lại, chuyện đầu tiên là tiếp tục đi tìm Tiêu Tử Phong tính sổ, nhưng khi nàng vội vã nhìn bốn xung quanh xong, mới phát hiện ra cơ bản không có bóng dáng của Tiêu Tử Phong.

Nam Cung Hiểu Điệp chậm rãi bò dậy, vô tình chạm vào ánh mắt của Mộ Dung Trúc Vận, hai nàng đều bất giác tránh nhau, làm như cũng rất hoang mang nhìn bốn xung quanh, tối hôm qua khi hai người bị ức hiếp, đều không hề phát ra tiếng, chỉ im lặng chịu đựng, sợ người khác phát giác ra mình bị làm nhục.

Nhưng, hành động này của hai nàng chỉ có thể che dấu được bản thân mình thôi, chứ không thể che dấu được đối phương của mình, hai người tình như tỷ muội, đối với âm thanh của nhau đều quen thuộc lắm rồi, cho dù là từ tiếng rên rỉ nho nhỏ cũng có thể nhận ra âm thanh của đối phương.

Chuyện tối ngày hôm qua, hai người đều hiểu ngầm ở trong lòng, nhưng lại không nói ra, sau khi Dương Túc Phong phát tiết xong, các nàng đều thành thạo xử lý tang vật ở trên người mình, sau đó mặc y phục lại, đồng thời cố gắng tránh để có bất kỳ chút dấu vết nào khiến người khác nhận ra, hơn nữa về mặt tâm kình và thần thái, hai nàng cũng cẩn thận khống chế không để lộ ra chút manh mối nào.

Cho nên khi Úc Thủy Lan Nhược nhìn thấy hai nàng, không ngờ chẳng phát hiện ra sự dị dạng của các nàng.

Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương cũng dần dần tỉnh lại rồi, bất quá hai nàng không lập tức trở dậy, mà tiếp tục mềm nhũn nằm ở trên lưới cá, các nàng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết, Tiêu Tử Phong tuyệt đối không phải là dễ đối phó.

Khi Úc Thủy Lan Nhược và Tiêu Tử Phong tiếp tục khiêu chiến, các nàng đều lựa chọn sáng suốt nhất, đó là tọa sơn quan hổ đấu.

Bóng người mảnh mai của Tiêu Tử Phong xuất hiện trong ánh sáng bình minh.

Úc Thủy Lan Nhược theo bản năng đưa tay ra nắm lấy trường kiếm của mình, nhưng phát hiện ra trường kiếm đã không còn nữa, chỉ đành siết chặt nắm đám, thần sắc vốn hung dữ cũng bởi vì ở vào thể hạ phong tuyệt đối mà có thu lại chút ít.

Trải qua bài học hôm qua, Úc Thủy Lan Nhược đã biết rất rõ, dưới tình huống không có vũ khí, mình căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Tử Phong.

- Chao, còn muốn động thủ với ta à? Tối qua ngủ có ngon không? Hiện giờ còn sớm mà, có muốn ngủ thêm một lúc nữa không? Bữa sáng không chuẩn bị nhanh thế được đâu.

Tiêu Tử Phong nói thản nhiên như không, tựa hồ đã hoàn toàn quên đi mất chuyện không vui ngày hôm qua rồi, trên khuôn mặt hơi nhợt nhạt mang nụ cười khẽ.

Xoay lưng lại phía ánh mặt trời, cái bóng của Tiêu Tử Phong bị ánh sáng kéo rất rất dài, khi mỗi một người nhìn thấy nàng, đều có chút cảm giác quai quái, nhưng rốt cuộc là quái ở chỗ nào, thì lại không nói ra được.

Ánh mắt của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận so với Úc Thủy Lan Nhược sắc bén hơn một chút, mơ hồ đã đoán ra được biến cố trên thân thể của Tiêu Tử Phong, nhưng lại không nói ra.

Hiện giờ những người ở trong khoang thuyền này, mặc dù tranh cãi, mặc dù đánh nhau, nhưng bọn họ căn bản lại không nắm chắc được vận mệnh của mình, tất cả vận mệnh đều nắm trong tay nam nhân kia.

Nhưng nam nhân đó rốt cuộc hiện giờ đi đâu mất rồi? Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vật đều đưa ánh mắt quai quái nhìn gian phòng sau lưng Tiêu Tử Phong, chỉ có nam nhân đó, mới có khả năng làm cho sắc mặt của Tiêu Tử Phong nhợt nhạt như thế này.

Hảo hán không để ý tới thiệt thòi trước mắt, Úc Thủy Lan Nhược chỉ đành hừ mạnh một tiếng, rời khỏi lưới cá, tự mình trẻo lên khoang thuyền phía trên.

Một lát sau đó mỗi một người ở phía dưới, đều nghe thấy bên trên truyền tới tiếng động nàng ném đồ đạc, nữ đệ tử từ Hải Thiên Phật Quốc đi ra, còn chưa từng bao giờ chịu bắt nạt như thế này, muốn tiếp tục đánh, tựa hồ đánh không lại, muốn phất tay rời đi, nhưng cục tức này lại không nuốt xuống được, nên chỉ đành ném đồ đạc để phát tiết.

Tiêu Tử Phong cười lạnh lùng, không để ý tới Úc Thủy Lan Nhược như muốn phát điên, một mình lui về trong gian phòng, chỉ có bản thân nàng và Dương Túc Phong mới biết, nàng kỳ thực đã hoàn toàn ngoài cứng trong mềm rồi, đêm ngày hôm qua, nam nhân đó đã làm hao hết tất cả tinh lực của nàng, trong quãng thời gian ngắn đó, nàng ngay cả nhúc nhích một cái ngón tay cũng khó khăn.

Hiện giờ nàng có thể miễn cưỡng chống đỡ được thôi, dù chỉ cáo giả oai hùm giáo huấn Úc Thủy Lan Nhược một trận, đã là cực hạn mà nàng có thể làm được rồi, nếu như Úc Thủy Lan Nhược thực sự bất chấp tất cả mà động thủ, thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận đưa mặt nhìn nhau, cùng thở dài bất đăc dĩ, hai nàng vốn cũng rất muốn mau chóng rời đi, nhưng các nàng đều rất nhanh ý thức được, với dáng vẻ như hiện giờ, làm sao có thể rời đi được.

Cho dù có trở về rồi, khẳng định cũng không sao có thể bào chữa kín kẽ được! Nếu như chuyện đêm hôm qua bị vạch trần, thì thực sự chỉ có nước cắn lưỡi tự tử mà thôi, hai nàng càng nghĩ càng thấy đầu óc hỗn loạn, không biết phải làm thế nào mới được, nên chỉ đánh thẫn thờ nằm ngay ra đó.

Tiêu Tử Phong trở về gian phòng của mình, Dương Túc Phong chính đang ngủ ngon lành trên giường của nàng, thi thoảng còn lộ ra nụ cười thỏa mãn, dáng ngủ của y kỳ thực rất khó coi, giống như một con lợn béo cuốn mình lại vậy.

Nhưng ở trong con mắt của Tiêu Tử Phong, bất kể là y có động tác gì đều là điều đương nhiên, càng chẳng hề phân chia thiện ác xấu đẹp, nam nhân này chính là chỗ dựa cả đời của nàng, nàng sẵn lòng vì y mà trả giả bằng tất cả thứ mình có, nàng còn để ý tới sự xấu xí của y sao?

Dương Túc Phong không biết là mơ thấy được ăn cái gì, mà bên khóe miệng lại nhỏ cả nước giải ra, Tiêu Tử Phong chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, dùng khăn tay của mình nhẹ nhàng lau nước giãi đi, lặng lẽ thâm tình nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của Dương Túc Phong.

Ngón tay thon thon của nàng khe khẽ lướt qua vai của y, thuận tay đem tấm chăn mà y đã hất ra đắp trở lại, trong động tác vô thức hết sức tự nhiên này, nụ cười hành phúc và thỏa mãn cùng dần dần hiện hiên trên khuôn mặt hơi ửng hồng của Tiêu Tử Phong.

Đây là nam nhân đáng ghét mà nàng yêu sâu sắc, nam nhân đã kết hợp với mình lại làm một, y đã có tất cả mọi thứ của mình, y chính là toàn bộ mọi thứ của mình, nhưng vì sao, vì sao trong mơ chàng lại còn có ảo tưởng như thế chứ? Vì sao khóe miệng của chàng lại còn lộ ra nước giãi tham lam như thế? Chàng đã có bao nhiêu nữ nhân như vậy rồi, tại sao còn muốn mơ mộng nhiều hơn nữa chứ? Chẳng lẽ, thiếp, Thập Tứ công chúa, còn có cả đám Úc Thủy Lan Nhược, còn chưa đủ để chàng thỏa mãn và khoái lạc sao? Chẳng lẽ đêm hôm qua thiếp còn chưa đủ buông thả sao?

Nghĩ tới chuyện đêm hôm qua, Tiêu Tử Phong không khỏi có chút cảm giác xấu hổ, trên mặt cũng tựa hồ càng ngày càng ửng hồng, ánh mắt cũng càng lúc càng trở nên quyến rũ, thật may là Dương Túc Phong chưa tỉnh lại, nếu không, nàng thực sự phải tìm cái khăn che mặt mình đi.

Tất cả mọi thứ đêm hôm qua, giống như là ảo ảnh, nhưng lại chân thực như thế, hiện giờ nàng còn có thể giảm giác được đau đớn trên thân thể của mình, mặc dù đó là điều trong dự liệu, nhưng khi nó thực sự tới, nàng vẫn khẩn trương tới co giật, khiến cho từ sâu trong thân thể cũng thắt lại, hại cho nam nhân nàng yêu thương ở bên ngoài đâm húc bừa bãi, nhưng thủy chung không thể đột phá được chướng ngại cuối cùng.

Rốt cuộc vẫn phải dưới sự chỉ đạo của y, nàng mới hoàn toàn buông lỏng được bản thân, mới khó khăn lắm tiếp nhận được sự xâm nhập của y, đem tất cả mọi thứ của mình đều mở rộng ra cho y.

Nàng vô thức mở ngăn kéo ra, bên trong đó có một chiếc khăn trắng, trên tấm khăn trắng là từng vết máu hình cánh hoa, ghi chép rõ ràng hạnh phúc và thống khổ đêm qua, chiếc khăn này nàng vẫn luôn mang theo trên người, chính là để chờ đợi cái thời khắc hạnh phúc mà thống khổ đêm qua.

Nhưng vì chính bản thân, mà tấm khăn này mãi không được dùng tới, cho tới tận đêm ngày hôm qua, nó mới hoàn thành sứ mạng của mình, từng dấu máu đỏ tươi đó, dần dần chiếu đỏ khuôn mặt của Tiêu Tử Phong, nàng đột nhiên cảm thấy mình không khỏi có chút kiêu ngạo, giống như kiêu ngạo vì sự trong trắng và dâng hiến của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.