Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1106: Chương 1106: Lần thứ ba đến sông Tần Hoài (P17)




- Đó là người ta cố ý sắp xếp mà! Thiếp không để hai người bọn họ hạ tiêu bớt lửa của chàng, thì chàng làm cho thiếp chết mất! Chàng cũng không nghĩ xem đêm qua đã làm những gì, nếu chẳng phải, chẳng phải là … người ta thực sự muốn đá cho chàng một cái lăn xuống giường…

Dương Túc Phong nắm lấy tay nàng cười ngượng:

- Sao có thể chứ? Ta đâu có lợi hại được như vậy? Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy một nữ nhân có thể bị nam nhân làm việc đó mà chết được, ta không bị nàng làm cho chết đã là giỏi lắm rồi, nàng cũng không nghĩ xem về sau rốt cuộc là ai so với ai còn ….

TiêuTử Phong tức thì không sao chịu được nữa, gò má đỏ như quả táo chín, kiều diễm ướt át, ánh mắt cũng long lanh, giống như đầm nước sâu mùa thu, nàng giật mạnh chăn che lấy đầu Dương Túc Phong, trói y bên trong chăn, liên tục đánh mấy cái, hờn dỗ nói:

- Chàng muốn ăn đòn rồi! Xem chàng còn dám nói nữa không! Thập Tứ không dám đánh chàng, xem thiếp có dám không !

Một lúc sau, Dương Túc Phong hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.

Tiêu Tử Phong vội vàng tháo chăn ra, nhìn thấy Dương Túc Phong đang nhịn thở, cười hi hì nháy mắt với nàng, Tiêu Tử Phong không nhịn được lại muốn đánh, Dương Túc Phong thuận thế kéo nàng xuống, hai người lăn tròn quấn vào với nhau.

Tiêu Tử Phong đêm hôm qua đã bị y làm cho chẳng còn sức lực gì nữa, vừa rồi lại không ngủ tốt, tất nhiên chẳng thể phản kháng gì được, chỉ đành đẻ cho y thừa cơ khinh bạc một phen.

Tiêu Tử Phong giữ lấy cổ áo, đấy đôi tay chuyên làm bậy chủ y ra , đỏ mặt nói:

- Chàng đó, đúng là một tên sắc ma, ngày nào đó khẳng định có được nữ nhân mạnh mẽ nào đó quản giáo chàng…

Dương Túc Phong chẳng sợ nói:

- Nàng chẳng phải nữ nhân đó hay sao?

Tiêu Tử Phong chớp mắt nói:

- Thiếp còn kém xa, nếu như thiếp thực sự là nữ nhân mạnh mẽ, cả đời này thiếp đã không thèm gặp chàng nữa, cho chàng mỗi ngày đều phải nhớ thiếp, không ngừng nhớ thiếu, nhớ tới lúc đầu tóc trắng cả, nhưng lại không được nhìn thấy thiếp, như thế chàng mới biết lợi hại. Được rồi, đừng phá quấy nữa, chàng cũng mệt rồi, thiếp đi làm bữa sáng cho chàng.

Dương Túc Phong buông tay ra, lập tức ngạc nhiên nói:

- Ta đột nhiên nhớ ra rồi, đây chằng phải hoa thuyền của Tiết Đàn sao? Thế nào mà lại biến thành của nàng rồi? Tiết Đàn và Tiểu Thanh bị nàng đưa đi đâu rồi? Nàng sẽ không đưa bọn họ dim xuống đáy sông đấy chứ?

Tiêu Tử Phong bất mãn nói:

- Trong ấn tượng của chàng thiếp xấu như vậy sao? Tiết Đàn và Tiểu Thanh đều được thiếp đưa tới chỗ một bằng hữu học đàn rồi, cái hoa thuyền thiếp mượn tạm dùng mấy ngày. Hừm, lúc này chàng còn nhớ tới Tiết Đàn và Tiểu Thanh, nói ngay, có phải là chàng có ý đồ với bọn họ rồi không? Đợi thiếp trở về nói với Thập Tứ, để cùng đối phó với chàng, chàng ngứa da rồi, ba ngày không đánh là lại tái phát…

Dương Túc Phong chỉ đành cười ngây ngốc, không dám hỏi thêm gì nữa.

Hai người láo nháo một lúc, Tiêu Tử Phong bưng bữa sáng tới, thì ra vửa rồi Dương Túc Phong ngủ say một lúc đó thôi, Tiêu Tử Phong đã làm xong bữa sáng rồi.

Dương Túc Phong thực sự không ngờ rằng Tiêu Tử Phong còn biết làm thức ăn, cho nên không khỏi cẩn thận thưởng thức, món chính là chân giò hun khói dứa và quả khô, dương liễu rán trứng, bánh bao tẩm mật ong, cháo Trạng Nguyên và cháo vây cá, đồ ăn kèm là sữa và ô mai, ngoài ra còn có một ly nước hoa quả kiwi, làm chiếc bàn nhỏ ở trước giường xếp chật kín.

Hoa thuyền của Tiết Đàn mặc dù bề ngoài nhìn qua không được lớn lắm, không gian bên trong lại chàng nhỏ, bên trong phòng ngủ của nữ chủ nhân không thể có bản ăn chuyên dụng, chiếc bàn trà nhỏ này là lâm thời dùng để làm bàn ăn.

Bất quá điều này ngược lại mang tới cho Dương Túc Phong cảm giác rất mới mẻ, y chưa từng bao giờ thưởng thức cảm giác mỹ diệu cuốn mình trong chăn ăn bữa sáng.

Dương Túc Phong còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Tử Phong đã ngồi xuống, thuận tay đưa cốc nước quả kiwi kia tới trước mặt hắn, dịu dàng mà kiên quyết nói:

- Hôm nay chàng uống cái này trước đã, thiếp biết chàng không thích uống, bất quá hôm nay chàng nhất định phải uống, thiếp không giống như Thập Tứ chuyện gì cũng chiều theo chàng, ở chỗ của thiếp, thì cơm áo của chàng phải nghe lời thiếp, những thứ khác chàng thích căn thì cứ ăn, không thích ăn thì thôi, nhưng thứ nước quả kiwi này nhất định phải uống.

Dương Túc Phong đúng là chẳng hề thích uống nước ép kiwi, cảm thấy nó chua chua, rất khó nuốt, cho nên bất kể là Tử Duyệt và Phất Lôi Đát miêu tả nước quả kiwi có đầy đủ chất dinh dương như thế nào, y đều không thích uống, thường thường chỉ nhấm vài ngụm là vứt ở đó, Thập Tứ công chúa cũng ở bên cạnh khuyên tới hai ba lần, nhưng y kiên quyết không thích là không uống.

Bất quá hôm nay y lại uống rất nhanh, hơn nữa mùi vị cũng không tệ lắm, Tiêu Tử Phong cười rất thỏa mãn.

- Cùng ăn bữa sáng với thiếp nào, không cho chàng nghĩ tới nữ nhân khác, thiếp đã bảo Phương Phỉ Thanh Sương tới Thiên Hương Lâu gọi bữa sáng đưa tới trên hoa thuyền rồi, không làm bọn họ đói đâu. Lúc này nói không chừng bọn họ đã ăn no rồi, còn nữa, phía Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, tiếp đã dùng danh nghĩa của mình, đưa tin cho trượng phu của bọn họ rồi, nói là tối hôm qua thiếp giữ bọn họ ở lại nghiên cứu đàn, thiếp đoán rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, hai người bọn họ rất biết phải xử lý chuyện này như thế nào, cho nên chàng không cần phải lo sự việc bị bại lộ nữa.

Tiêu Tử Phong bản thân chỉ ăn một miếng trúng rán nhỏ, còn cả mấy quả ô mai là không ăn nữa, nàng chống cằm thích thú nhìn bộ dạng Dương Túc Phong ăn hùng hục như hổ đói, Dương Túc Phong ăn càng dữ, nàng càng cao hứng.

Thứ ăn mà mình khó khăn lắm mới làm ra được, có thể làm cho người ở trong lòng thích, đương nhiên nội tâm của nàng cao hứng, trong lòng ngọt lịm như được ăn mật vậy.

Nhưng ở bên trong sự vui sướng ngọt ngào này, nàng tựa hồ quên đi mất một việc, đó là Dương Túc Phong lúc này đây thực sự là đói rồi, đói tới mức cho dù đó toàn là cơm hẩm gạo xấu, y cũng sẽ ăn như hổ đói cả thôi, hậu quả vất vả cả một đêm tất nhiên là rất nghiêm trọng, không ăn một bữa thỏa thuê thì làm sao mà bù trở lại được.

Dương Túc Phong tựa hồ cũng cảm thấy mình ăn quá ghê, giống như đã trở thành đối tượng tham quan cho người khác, cho nên không kìm được bật cười tự chế nhạo bản thân, nói không thật lòng:

- Bữa sáng nàng làm thật là quá ngon, ta không khống chế được sức ăn nữa, hai cô nàng Tử Duyệt và Phất Lôi Đát thật quá đáng ghét, cứ luôn nói nếu ta tiếp tục ăn như thế này, sẽ càng ngày càng béo, đối với tuổi thọ sẽ có ảnh hưởng….

Tiêu Tử Phong thoải mái hỏi:

- Vậy bản thân chàng thấy thế nào?

Dương Túc Phong không tán đồng nói:

- Ta chẳng thèm lo, con người sống trên đời, chú ý là cách sống, chứ không phải là tuổi thọ ngắn hay dài, nếu như sống trên thế giới này một cách thực sự vui vẻ hạnh phúc, ta cảm thấy bốn năm chục năm là đủ rồi. Ngược lại, nếu như sống không được vui vẻ, thì cho dù có cho ta sống tới một trăm tuổi đi chăng nữa, thì cũng có ý nghĩa gì chứ?

Tiêu Tử Phong lộ ra nụ cười khẽ, nàng không nói gì, nhưng nụ cười của nàng đã biểu thị, nàng rất tán đồng lời nói của Dương Túc Phong, điều này làm cho Tiêu Tử Phong cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, thế là Dương Túc Phong ăn càng thêm hăng hái, cho tới khi không nuốt xuống được nữa, mới không cam tam buông tay, bất quá cuối cùng vẫn cố găng nuốt tất cả ô mai xuống, ô mai là thứ tốt, không thể lãng phí được.

Ăn sáng xong, Tiêu Tử Phong lại bày ra ở trong phòng mình không biết những thứ gì, Dương Túc Phong ở bên cạnh nhìn, tựa hồ là mấy thứ thuốc men gì đó, nhưng bản thân không nhận ra, cầm lấy một thứ thuốc lên ngửi, cũng không nhận ra là thứ gì, Tiêu Tử Phong cũng không nói cho y.

Tiêu Tử Phong lúc này cũng không còn ôn nhu như lúc tình từ vui đùa nữa, mà hết sức cẩn thận cân đo phân lượng của từng loại thuốc, sau đó cẩn thận cho vào trong từng chiếc gói nhỏ một, nhìn vẻ mặt của nàng, tựa hồ là đang làm một chuyện hết sức quan trọng.

Dương Túc Phong cuối cùng không nhịn được, lên tiếng hỏi.

Tiêu Tử Phong đưa ánh mắt trách móc liếc y một cái, tựa hồ cho rằng số thuốc này đều bởi vị y mà phải chuẩn bị, đều là do lỗi lầm của y mà tạo thành như thế này, làm cho Dương Túc Phong đầy một đầu sương mù, chả hiểu ra làm sao cả.

Còn may Tiêu Tử Phong cũng không che dấu, nhỏ giọng nói:

- Đây là thuốc cho Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, một lúc nữa thiếp tự đun xong, sẽ đưa cho bọn họ uống, nếu như bọn họ không mau chóng uống vào, chuyện tối ngày hôm qua sẽ bị lộ ra trước giờ, chàng thì không sao cả, nhưng hại tới hai người bọn họ.

Dương Túc Phong lúc này mới hiểu ra, thì ra là Tiêu Tử Phong đang thu thập hậu quả của bản thân mình, những thứ này khẳng định là thuốc tránh thai khẩn cấp nguyên thủy rồi, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận có áp dụng phương pháp tránh thai trước hay không, nhưng nhìn dáng vẻ thận trọng của Tiêu Tử Phong là biết hai người các nàng quá nửa là không có phương thức dự phòng trước rồi.

Dù sao hai nàng đều ở trong tuổi chuẩn bị sinh con đẻ cái, nhất là Mộ Dụng Trúc Vận, cực kỳ mong mỏi sinh con, tất nhiên là không hề áp dụng biện pháp tránh thai nào cả, đâm hôm qua mình dày vò như thế, hai nàng ấy đúng là nguy hiểm rồi.

- Không uống có được không?

Ý nghĩ tội ác đột nhiên lóe lên trong đầu Dương Túc Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.