- Ta chỉ muốn xem xem mà thôi, dù sao về nhà rồi ta trả lại cho nàng là được mà.
Úc Thủy Lan Nhược hừ một tiếng thật mạnh, không nói thêm gì nữa, nếu là một người khác, vậy đã là một cảnh khác rồi, thế nhưng mặc dù xử lý xong được Úc Thủy Lan Nhược rồi, nhưng lại khiến cho một người khác bất mãn, đó chính là Cung Tử Yên.
Bất quá Dương Túc Phong cũng chẳng để ý được nhiều như thế, dù sao Sương Huyết Nhận ở phía Cung Tử Yên, cũng chỉ có thể lấy ra nhìn, không dám công khai sử dụng, phàm là những thứ không thể dùng được, có quý giá đến đâu cũng chỉ là đồ bỏ đi, có cũng vô dụng.
Tiêu Tử Phong khẽ mỉm cười, nụ cười giống như gió xuân xua tan không khí khẩn trương ở bên trong khoang thuyền, đổi sang một vẻ khí chất cao nhã hết sức lịch thiệp, ánh mắt u nhã điềm đạm quét qua mọi người, tự nhiên nói:
- Các vị khách tôn quý, xin mời ngồi đi.
Thần thái của nàng biến đổi quá nhanh, mỗi một người đều nửa tin nửa ngờ, cho rằng Tiêu Tử Phong sắp đặt cạm bẫy gì đó, cho nên không có hành động gì.
Chỉ có Dương Túc Phong là không suy nghĩ nhiều như thế, ngồi xuống trước tiên, y tin tưởng Tiêu Tử Phong sẽ không làm hại mình, được Dương Túc Phong mở đầu, Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yến cũng nghi hoặc ngồi xuống, nhưng lòng cảnh giác vẫn không hoàn toàn biến mất, Úc Thủy Lan Nhược suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi ngồi xuống.
Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cũng có chút xấu hổ ngồi xuống, hai nàng lúc này đã phát hiện ra lần lên thuyền này đúng là một sai lầm mỹ lệ, những người ở bên cạnh các nàng này, đều có quan hệt mật thiết với Dương Túc Phong, tới ngay cả Tiêu Tử Phong thì ra cũng có liên hệ vô cùng mật thiết với Dương Túc Phong, thậm chí có khả năng là một trong số phi tử sớm nhất của y.
Nghe lời nói của bọn họ, hoàn toàn là tranh đấu giữa nữ nhân với nữ nhân ở bên trong hậu cung của mình, hai người các nàng xen vào trong đó, đúng là có chút xấu hổ, nhưng nếu như lúc này muốn cáo từ rời đi, tựa hồ lại không tốt lắm, giống như cho rằng mình không chịu nhận ý tứ của đối phương, vừa nghĩ tới địa vị của Dương Túc Phong, còn có sự viện trợ đối với nước Long Kinh, hai ngươi các nàng chỉ đành im lặng ngồi xuống, cúi đầu không nói.
Tiêu Tử Phong đợi tất cả mọi người đều ngồi xuống, rồi đích thân rút tra, đưa cho mỗi người một chén, trước tiên là đưa cho Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cuối cùng rồi mới tới Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong cầm cốc trà lên, cảm thấy nước trà ở bên trong thơm thơm mát mát, nhìn không thấy lá trà, cũng không biết là dùng trà gì để ngâm, hương thơm luồn qua cảnh mũi, thấm nhuận trong lòng, không kìm được nhấm hai ngụm, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng thấm vào trong lòng, cảm giác vô cùng mỹ diệu.
Bất quá trừ Dương Túc Phong ra, những người còn lại không một ai đụng vào cốc trà.
Úc Thủy Lan Nhược cảnh giác lạnh lùng nói:
- Tiêu Tử Phong, rốt ngược ngươi muốn làm cái trò quỷ gì?
Tiêu Tử Phong thản nhiên khe khẽ khêu gỗ trầm ở bên trong lò, để khói thơm thêm nồng, hương càng thêm đượm, tựa hồ chẳng hề nghe thấy lời chất vấn của Úc Thủy Lan Nhược, một lúc lâu sau mới trầm tư chậm rãi nói:
- Chỉ có bản thân người trong lòng có quỷ, mới luôn nghĩ tới người khác bày trò quỷ. Dương Túc Phong, chàng bảo thiếp nói có đúng không?
Câu nói này của nàng quá thông minh, đem vấn đề quẳng cho Dương Túc Phong, làm Úc Thủy Lan Nhược ngay cả cơ hội phản bác cũng không có, Úc Thủy Lam Nhược tức thì thở phì phò quay ngoắt đầu sang nhìn Dương Túc Phong, loại ánh mắt đó không nghi ngờ gì là muốn Dương Túc Phong phản bác lại Tiêu Tử Phong.
Dương Túc Phong bị kẹp ở giữa, hai phía đều không thể đắc tội, chỉ đành cười lớn:
- Ha ha ha, chuyện này phải phân ra rất nhiều tình huống, không thể luận chung với nhau được, phải phân tích tình huống cụ thể, phân tích tình huống cụ thể ….
Úc Thủy Lan Nhược lại hừ một tiếng, hiển nhiên là bất mãn đối với câu trả lời của Dương Túc Phong, nhưng lại chẳng làm được gì Dương Túc Phong.
Tiêu Tử Phong xoay người rời khỏi bên lò hương, thuận miệng thong thả nói:
- Tuổi có chút xíu mà tính khí lại không nhỏ! Nhân vật từ Hải Thiên Phật Quốc đi ra đều là như thế sao? Nghe nói sư phụ Phong Tĩnh Hiên của cô tuyển chọn đồ đệ rất nghiêm, làm sao lại …
Úc Thủy Lan Nhược sắc mặt xa xầm xuống, lại muốn phát tác, Dương Túc Phong cuống quít nói:
- Được rồi, được rồi, nơi này toàn là người một nhà cả, có gì mà phải cãi nhau chứ?
Tiêu Tử Phong cười khẽ, không nói gì nữa, tựa hồ đối với lời của Dương Túc Phong hết sức nghe theo, nàng ngồi lại chỗ của mình, tiếp túc cúi đầu gẫy đàn, vẻ mặt chăm chú, nhưng lại không nói gì.
Úc Thủy Lan Nhược tức không sao chịu nổ, nhưng lại không biết phải nói gì, vì thế uống một hơi hết sạch nước trà, cứ như muốn đem cả một bụng túc phát tiết vào trong nước trà, Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên cũng chỉ im lặng uống trà, không nói gì cả.
Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận nâng công trà lên, khẽ nhấp qua, sắc mặt chuyển sang màu đỏ rực, tựa hồ có chút dáng vẻ xấu hồ, thì ra một câu nói cừa rồi đã đụng tới thần kinh của hai nàng.
Dương Túc Phong không ngờ lại đem tất cả những người ở đây coi là “người một nhà”, rõ ràng là bao gồm cả hai nàng ở bên trong rồi, làm trong lòng hai nàng cảm thấy quai quái, bất quá mau chóng nghĩ ra Dương Túc Phong chỉ lỡ mồm thôi, nên cũng trở nên tự nhiên.
Nhưng mà hai nàng cảm thấy cứ tiếp tục như thế này hiển nhiên sẽ càng thêm xấu hổ, tiếp tục ở lại nơi đây tựa hồ cũng không ổn lắm, người ta nói chuyện nhà mà, muốn rời đi cũng không ổn, căn bản không có cơ hội cho mình lên tiếng, nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết phải như thế nào.
Úc Thủy Lan Nhược cuối cùng vẫn không chịu được, hừ lạnh một tiếng nói:
- Cô ta là người một nhà với chúng ta sao?
Tiêu Tử Phong tỉ mỉ điều chình giây đàn, căn bản không nhìn sắc mặt của Úc Thủy Lan Nhược, lạnh nhạt nói:
- Khi ta ở Đan Phượng hành cung cùng các tỷ muội tán gẫu vui đùa, thì cô còn ở Hải Thiên Phật Quốc bú sữa cơ! Sư phụ của cô không nói cho cô sao …
Lời còn chưa dứt, trong khoang thuyền lại một lần nữa khơi lên biến cố, Úc Thủy Lan Nhược tức thì chịu không nổi, lập tức trở mặt động thủ, câu nói nói của Tiêu Tử Phong vừa đúng chọc vào nỗi đau lớn nhất của nàng, vấn đề lớn nhất của nàng ở Hải Thiên Phật Quốc là kinh nghiệm mỏng, nếu không con đường thông tới vị trí chưởng môn nhân đã không phải cố kỵ nhiều như vậy rồi, cuối cùng lại để cho Dương Túc Phong lợi dụng, chiếm được thân thể của mình.
Thế nhưng, nàng có thể chịu đựng Dương Túc Phong dùng thân thể vũ nhục mình, nhưng không đại biểu cho nàng có thể chịu đựng Tiêu Tử Phong dùng lời nói vũ nhục mình.
Dương Túc Phong trực giác cảm thấy không hay, nhưng đã không kịp ngăn cản nữa, chỉ đành trơ mắt ra nhìn Tiêu Tử Phong và Úc Thủy Lan Nhược ra tay đánh nhau.
Quả nhiên, Úc Thủy Lan Nhược vung trường kiếm lên, đâm thẳng vào Tiêu Tử Phong, kiếm khí lăng lệ, căn bản muốn dồn Tiêu Tử Phong vào chỗ chết, bởi thể hạ thủ không hề lưu tình.
Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương trong tiềm thức cảm thấy làm như thế có chút không ổn, không thể giết chết Tiêu Tử Phong, nhưng bọn họ cũng không ra tay ngăn cản.
Tiêu Tử Phong cười lạnh nhạt, tựa hồ sớm đợi Úc Thủy Lan Nhược động thủ rồi, đột nhiên khua giây đàn, một tiếng đàn ngắn trầm hùng truyền tới, giống như một thanh lợi kiếm đánh trúng Úc Thủy Lan Nhược.
Úc Thủy Lan Nhược người bị khựng ngay lại ở trên không trung, trường kiếm tựa hồ bị không khí đông cứng lại, không thể tiến tới trước nửa bước, nhưng thân thể nàng lại thủy chung không rơi xuống, giống như bị đóng cứng ở bên trong không khí rồi.
Dương Túc Phong trợn tròn mắt ra, nhìn cảnh thần kỳ trước mắt với vẻ không thể tin nổi, thế nào cũng không sao tìm được nguyên nhân Úc Thủy Lan Nhược bị đông cứng ở trên không, chỉ đành bội phục sự thần kỳ của trời cao.
Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên đã nghe thấy bên cạnh có người khẽ rên lên một tiếng, dường như có người ngã xuống, y quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đều ngất xỉu ngay tại chỗ, thân thể mềm nhũn gục lên trên bàn trà, Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận cũng yêu kiều kêu lên một tiếng, rồi đổ sụp xuống đất, không còn biết gì nữa.
Úc Thủy Lan Nhược người ở trên lưng chừng không, khóe miệng cho chút máu tươi rỉ ra, ngưng kết thành từng ngọt máu, rơi xuống sàn gỗ trong khoang thuyền rất có tiết tầu, phát ra những tiếng tích tích, Úc Thủy Lan Nhược nghiến răng nghiến lợi rít lên:
- Tiêu Tử Phong, ngươi học đầu ra thứ Đại Tử Đại Bi Quân Âm chú ác độc như thế này? Ngươi không làm bị thương chàng đấy chứ?
Ngón tay thon thả của Tiêu Tử Phong kéo chặt giây đàn, sắc mặt cùng trở nên ửng hồng, đẹp không gì sánh bằng, nàng quay sang nhìn Dương Túc Phong, ung dung thong thả nói:
- Điều này thì cô không hiểu rồi, để tỷ tỷ dạy cô nhé, chàng chưa từng học qua võ công, khúc Địa Từ Đại Bi Quan Âm chú này không có tác dụng đối với nàng, đối với nam nhân của mình, ta đương nhiên là hiểu rất rõ. Dương Túc Phong, chàng có thấy người không thoái mái không?
Dương Túc Phong còn đang nghi hoặc nhìn đám người Phương Phỉ Thanh Sương và Nam Cung Hiểu Điệp, muốn dựa vào học thức của bản thân để tìm hiểu ngọn ngành, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Tử Phong, vì thế thuận miệng đáp:
- À, ta, ta không sao.
Tiêu Tử Phong khinh miệt nhìn Úc Thủy Lan Nhược một cái, nói đầy thâm ý:
- Thế nào? Lời ta nói không sai chứ, ta hiểu chàng còn sâu hơn cô nhiều, cô gọi ta một tiếng tỷ tỷ có phải là rất xứng đáng không?
Úc Thủy Lan Nhược sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng rít lên:
- Đừng mơ.
Tiêu Tử Phong mỉm cười, quay đầu sang nhìn Dương Túc Phong nói:
- Dương Túc Phong, chàng muốn thiếp trở về Vị Ương cung cũng dễ lắm, chỉ cần chàng đồng ý với thiếp một điều kiện, thiếp lập tức theo chàng về.
Dương Túc Phong lập tức quay đầu lại, hỏi vội:
- Điểu kiện gì?
Tiêu Tử Phong nhìn Úc Thủy Lan Nhược, tự nhiên như không nói:
- Chàng bảo Úc Thủy Lan Nhược gọi thiếp là tỷ tỷ, đồng thời thề sau này nghe lời của thiếp.