Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 481: Chương 481: Lão Hổ Câu (12)




Lôi Nặc Tác đau đớn nói: “Không thể, nhưng ít nhất chúng ta có thể chạy được một số. Binh lực của quân Lam Vũ đều tập trung ở một dải Lão Hổ Câu, chỉ cần chúng ta có thể thành công thoát khỏi Lão Hô câu, là có thể mau chóng trở về Cao Ninh phủ, tìm đám Ma Ni giáo đáng hận tính sổ.”

Khắc Lạp Mã Kỳ không lên tiếng, ánh mắt dường như đã đờ đẫn.

Hắn đột nhiên rất nhớ La Nhĩ Đan đã chết, nếu như hiện giờ hắn còn sống, hắn nhất định sẽ đưa ra quyết định dứt khoát.

Nhìn thấy Khắc Lạp Mã Kỳ không có phản ứng, Lôi Nặc Tác và Tây Da Lạp đều cấp thiết kêu lên: “Đại tướng quân…”

Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên cứ lẩm bẩm không biết là nói cái gì, khe khẽ lắc đầu, bên miệng lộ ra nụ cười khổ yếu ớt, nhưng rất nhanh biến mất tăm, sắc mặt dần khôi phục lại vẻ bình thường, trầm mặc chốc lát sau rồi mới trầm giọng chậm rãi nói: “Nếu đã như thế, ta hạ lệnh các đội và người tự lựa chọn phương hướng, phân tán phá vòng vây…”

Tây Da Lạp “a” một tiếng kêu lên thất thanh: “Phân tán phá vòng vây? Dưới loại tình huống này phân tán phá vòng vây là tự tìm đường chết, chúng ta chỉ có cách thừa lúc quân Lam Vũ chưa kịp đứng vững, tập trung lực lượng, đánh một hơi vượt qua chỗ bọn chúng yếu ớt nhất…”

Lôi Nặc Tác lạnh lùng nói: “Ngươi có biết chỗ quân Lam Vũ yếu ớt nhất ở đâu không? Nếu không phân tán phá vòng vây, chúng ta có nắm chắc chạy được không?”

Tây Da Lạp nói gấp: “Chúng ta không nên phân tán binh lực! Ở sau đít chúng ta, ở phương nam, quân Lam Vũ khẳng định sẽ không ngờ tới chúng ta đột vây ở hướng nam!”

Lôi Nặc Tác khinh miệt nói: “Ngươi đúng là ngây thơ, đột phá vòng vây ở phía nam, thế mà cũng nghĩ ra được … cho dù chạy ra được rồi, ngươi sẽ tiếp tục đi về đâu? Còn chẳng phải vẫn bị quân phòng thủ của Lam Vũ dọc đường vây bắt đánh chặn.”

Tây Da Lạp muốn nói lại thôi, sắc mặt đỏ bừng.

Thình lình, hai người đều nghe thấy Khắc Lạp Mã Kỳ gần như nổi giận đùng đùng lớn tiếng lạnh lùng quát: “Câm mồm hết cho ta! Để ta yên tĩnh suy nghĩ một chút!”

Tây Da Lạp và Lôi Nặc Tác vội vàng ngậm miệng, yên lặng nghe chỉ thị.

Khắc Lạp Mã Kỳ do dự chốc lát, mới nghiến răng hung dữ nói: “Tập trung toàn bộ binh lực, hướng.. phía bắc đột phá vòng vây!”

Tây Da Lạp dài cổ ra, khóc cười không nổi nỏi: “Phía bắc?”

Khắc Lạp Mã Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể xông ra được một người nào hay người đó! Ta không tin quân Lam Vũ làm bằng sắt! Hạ lệnh tất cả bộ đội, đánh hết về phía bắc cho ta! Cho dù là dùng thi thể, cũng phải lắp bằng trạn địa của quân Lam Vũ.”

Con mắt hắn đỏ bừn bừng.

Tây Da Lạp lời đã ra tớ miệng lại nuốt trở về.

Lôi Nặc Tác lớn tiếng nói: “Đại tướng quân, ngài cứ yên tâm đi, quân Lam Vũ cũng không phải làm bằng sắt, dưới sự xung kích của chúng ta, bọn chúng khẳng định sẽ bị tiêu diệt! Giờ thuộc hạ sẽ tới tiền tuyến tổ chức tấn công.”

Sáu giờ chiều, tà dương chiếu trên cao, người Ngõa Lạp hướng phương bắc phát động tiến công bằng biển người.

Phụ trách phong tỏa đường lui của Khắc Lạp Mã Kỳ là trung đoàn 311 do Xạ Nhan tự suất lĩnh.

Ở phía bắc của Lão Hổ Câu, rời khỏi phạm vi của Lão Hổ Câu, là không còn núi đã nhiều như vậy nữa, mặt đất cũng không còn là đá tảng cứng rắn căn bản không thể dựng công sự. Nơi này chính là đất vàng rắn chắc, bời vì khô hạn thời gian dài, đất đai nơi này hết sức khó đào bới, xẻng sắt xúc xuống một cái, cở bản chỉ đào được một chỗ sâu bằng cái bát. Nhưng hơn ba nghìn quan binh quân Lam Vũ cố công làm trong một đêm, đã đào được bốn chiến hào, còn bố trí được dây thép gai đơn giản ở phía trước, do nguyên nhân hành quân quân khẩn cấp, số dây thép gai không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho kỵ binh người Ngõa Lạp đụng vỡ đầu chạy máu.

Trung đoàn 311 là một trung đoàn có binh lực hùng hậu nhất thuộc bộ đội của Lam Sở Yến, có ba nghìn hai trăm quan binh, gần như chiếm một phần tư sư đoàn 103. Lam Sở Yến điều động bọn họ tới nơi này phụ trách chặn đứng kỵ binh người Ngõa Lạp thạy tháo thân, là dành cho kỳ vọng cực lớn. Dự cảm kỵ binh người Ngõa Lạp chó cùng rứt giậu, trung đoàn 311 trên vùng dất vàng này đã kéo dài phòng tuyến có chiều sâu chu đáo, xếp đặt sáu đạo phòng tuyến để bù đắp binh lực không đủ, Lam Sở Yến thậm chí đem tất cả các bộ đội đi kèm sư doàn 103 đều kéo tới phòng tuyến của trung đoàn 311, miễn cưỡng gom đủ năm nghìn người.

Lúc này Lam Sở Yến ở ngay trung đoàn 311, nhưng chuyện nàng làm, không phải là chỉ huy trung đoàn 311 phòng ngự, mà là tiến công.

Nàng quyết tâm muốn khi kỵ binh người Ngõa Lạp phát động tiến công đột phá vòng vây, quân Lam Vũ cũng phát động tiến công. Hiện giờ hơn hai vạn kỵ binh của người Ngõa Lạp đã bị bao vây chặt chẽ ở vùng Lão Hổ Câu, nếu muốn giết chết toàn bộ bọn chúng thì không khó. Nhưng ý của Dương Túc Phong là muốn ép bọn chúng đầu hàng, hơn nữa nhân số đấu hàng càng nhiều càng tốt, điều này thì cần phí chút tâm tư rồi.

Biện pháp tốt nhất ép kỵ binh người Ngõa Lạp đầu hàng, chính là bắt giặc phải bắt vua trước, nghĩ cách bắt sống thống soái Khắc Lạp Mã Kỳ của người Ngõa Lạp nam hạ lần này, sau đó thông qua uy ép hắn bắt những kỵ binh người Ngõa Lạp khác buôn vũ khí. Nếu muốn đạt được mục đích này, phải phái bộ đội tác chiến tinh nhuệ, thế nhưng, đáng tiếc là hai đơn vị lục quân đặc chiến đội của quân Lam Vũ đều không ở bên người nàng. Nàng chỉ có thể phái bộ đội lục quân bình thường chấp hành nhiệm vụ gian khó này.

Bộ đội chấp hành nhiệm vị này sẽ có thương vong cực lớn, đây là điều chắc chắn, thậm chí có khả năng toàn quân bị diệt. Người Ngõa Lạp tuyệt đối không thể chấp nhận đội ngũ của mình bị chia cắt phá nát, càng không thể chấp nhận kẻ địch xâm nhập vào trung tâm của mình làm loạn, cho dù bọn chúng dùng mạng sống, dùng máu tươi, dùng thi thể cũng phải ngăn cản đường tiến của quân Lam Vũ.

Lam Sở Yến trầm ngâm chốc lát, trầm giọng nói: “Chọn cho ta hai tiểu đoàn tinh nhuệ nhất!”

Trải qua thương lượng và khảo sát tỉ mỉ của các tham mưu, hai tiểu đoàn bộ binh chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ cam go chưa từng có được lựa chọn ra, hai tiểu đoàn này, một tới trừ trung đoàn 115 sư doàn 101, một tới từ trung đoàn 315 sư đoàn 103, đều là tiểu đoàn chiến đấu hạng nhất, hai tiểu đoàn trưởng lần lượt là Đường Vĩ và Lăng Uy.

Sáu giờ chiều, Đường Vĩ và Lăng Uy đều dẫn các đại đội trường phía dưới của mình tới trước mặt Lam Sở Yến.

Lam Sở Yến vĩnh viễn đều không mặc quân trang, nàng yêu thích màu tìm, đi đến đâu cũng đều là váy dài lụa màu tím nhạt, thần thái ưu nhã, vẻ mặt thản nhiên, mỗi hành động đều thỉnh thoảng lộ ra phong tình của nữ nhân thành thục. Y phục trên người nàng, vĩnh viễn đều chỉnh tề sạch sẽ, cho dù là ở dưới hoàn cảnh ác liệt nhất, nàng cũng rực rỡ chói lọi. Điều này đã từng làm cho vài người khiếu nại nàng, bời vì nàng không đem toàn bộ tâm tư để ở trên chiến tranh.

So sánh với Lam Sở Yến gọn gàng sạch sẽ cao nhã với váy dài màu tím, thì những quan binh kiêu dũng thiện chiến ở trước mặt nàng trông có vẻ khốn cùng hơn nhiều, bởi vì kịch chiến, trên mặt hai tiểu đoàn trưởng đều còn mang theo mùi thuốc súng, áo ngụy trang cũng đen thui, hình thấy sự đối lập rõ ràng. Về phần sáu vị đại đội trưởng ở bên cạnh, thì càng thêm thô tục, có một số người quân trang bị đá cào rách, lộ ra cánh tay trơ trụi.

Ở trên chiến trường, bọn họ đều là những hảo hán chết cũng không cau mày một cái, nhưng ở trước mặt Lam Sở Yến, từng người lại tỏ ra như những thiếu niên ngượng ngùng, mắt chỉ dám nhìn xuống mũi chân của mình, không dám chính diện ngưỡng mộ phong thái của Lam Sở Yến. Bọn họ cảm thấy mình không nên mạo phạm nữ nhân cao quý mệ lệ như vậy, thậm chí nhìn thêm một cái cũng là xúc phạm.

Thế nhưng, chính nữ nhân bề ngoài cao quý thần thái ung dung này, khi nói chuyện, hòan toàn làm người ta tim đập chân run, nhiệt huyết sôi trào: “Nhiệm vụ của các ngươi chính là cắm vào trung tâm của kẻ địch, tách đôi kẻ địch ra! Bất kể là kẻ nào ngăn cản trước mặt các ngươi, các ngươi đều có thể tiêu diệt chúng! Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật! Các ngươi không cần để ý tới thương vong, không để ý tới hi sinh! Các ngươi thương vong bao nhiều người, ta sẽ dù đắp cho các ngươi bấy nhiêu người, các ngươi phải giống như dã thú, hung dữ vồ vào kẻ địch, móc tim kẻ địch ra cho ta…”

Hai vị tiểu đoàn trưởng và sau vị đại đội trưởng đều ngạc nhiên, khuôn mặt bất giác ngẩng hết cả lên.

Thần thái của Lam Sở Yến vẫn ưu nhã, nhưng ngữ khí nói chuyện lại giống như hổ cái muốn ăn thịt người, cực kỳ lãnh khốc vô tình: “Mục tiêu của các ngươi, chính là thống soái Khắc Lạp Mã Kỳ của người Ngõa Lạp! Ta muốn các ngươi bắt sống hắn! Nhớ kỹ ! Là bắt sống! Không được chết! Các ngươi ai bắt được Khắc Lạp Mã Kỳ, ta sẽ ban cho người đó danh xưng tiểu đoàn đột kích lão hỗ ngay tại chỗ!”

Đường Vĩ và Lăng Uy nhìn nhau một cái, lập tức đều cảm thụ được sự khiêu chiến cực lớn.

Từ khi quân Lam Vũ lập nên tới nay, còn chưa có bộ đội thuộc cấp tiểu đoàn giành được khen thưởng danh hiệu, nữ thần vận mệnh bắt đầu hạ cố tới đỉnh đầu của hai người rồi.

Ánh mắt lãnh khốc của Lam Sở Yến quét qua hai người, nói từng chữ một: “Ta cấp cho các ngươi quyền lực, trong quá trình bắt sống Khắc Lạp Mã Kỳ, các ngươi có thể tiếp thụ sự đầu hàng của kẻ địch! Hiểu chưa?”

Đường Vĩ và Lăng Uy đều cảm thấy trong lòng rung động mãnh liệt, máu toàn thân như muốn sôi lên, trên mặt cứng lại như đóng băng một nửa rồi, vội vàng chụm chân lại, hồi đáp vang dội: “Hiểu rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.