“Đoàn trưởng, ngài cứ tránh ra đi, nếu hắn dám đem ba lô cho ngài, trở về tôi không đánh hắn không được! Đánh tét mông hắn ra ! Ối ối ối, các ngươi làm cái gì thế? Đây là lính của ta, chuyện của hắn là chuyện của ta, ba lô của hắn chính là ba lô của ta, không tới lượt các ngươi tới cướp. Xéo hết đi cho lão tử! Xéo đi!... xin lỗi, đoàn trưởng, làm phiền ngài cũng đi tách ra một chút …. Ngài không nghe thấy sao? Ngài cũng tránh ra cho tôi! Chuyện của đại đội sáu tự mình tôi có thể xử lý, không bằng ngài qua xem đại đội bốn!....”
“Mẹ ngươi nhé, nếu ngươi rớt đội rơi lại phía sau, ta không cho ngươi ăn roi không được! Đại đội sáu các ngươi là lão tử coi trọng nhất, nếu các ngươi cũng tụt lại đằng sau, thì tối qua lão tử nói khoác khen ngợi các ngươi đúng là toi công! Ê này, các huynh đệ, các ngươi chạy nhanh một chút cho ta! Tới được Lão Hồ Câu, các ngươi muốn làm gì thì làm nấy! Trừ nữ nhân ra, cái gì lão tử cũng có thể cho!....”
“Mẹ nó, ai mà thèm cái thứ của ngươi chứ? Bất quá cái bao thuốc lá kia của ngươi giữ lại cho ta…”
Giọng nói thô lỗ của nam nhân cứ vang vọng thật lâu giữa rặng núi tích mịch, cùng với tiếng bước chân dồn dập nhưng lại hết sức lộn xộn đánh thức những tinh linh ngủ say trong rặng núi, rất nhiều loài chim hoang không biết tên vỗ cánh phành phạch bay loạn lên, còn có những con côn trùng nhỏ phát ra âm thanh khó nghe, cũng bởi vì tiếng người ồn ào mà tỏ ra yên ắng khắc thường. Thỉnh thoảng ở dưới ánh trắng nhìn thấy một hai con rắn nước lười biếng, vì bị kinh sợ mà chạy loạn khắp nơi, có một số chiến sĩ quân Lam Vũ cũng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, giống như gặp phải chuyện ngạc nhiên như đại mãng xà ngàn năm vậy.
Bọn họ thật sự rất cần những thứ mới mẻ để kích thích đầu óc của bản thân, nếu không bất kỳ lúc nào cũng có thể lăn ra ngủ.
Bọn họ thực sự quá mệt mỏi rồi.
Ánh trăng chiếu lên ngôi sao năm cánh trên mũ sắt của bọn họ, phản chiếu ánh sáng rập rờn.
Nếu như giữa rặng núi xung quanh có người nhìn thấy, nhất định sẽ giật mình kinh hãi.
Đây là các chiến sĩ của trung đoàn 314 sư đoàn 103 quân Lam Vũ đang hành quân cấp tốc, chạy tới chiến trường Lão Hổ Câu.
Địa khu phía bắc Tình Xuyên đạo lúc nửa đêm, ánh trăng sáng trong một cách khác thường, ánh trăng rực rỡ mà trong mát rải lên rặng núi, làm cả đất trời bao chùm lên một màu bạc nhàn nhạt, hết sức mỹ lệ, cũng hết sức hoang vu và vắng vẻ. Không có gió, nhưng đã mang theo một chút hơi lạnh, cũng chính bởi vì cái lạnh này, đã hỗ trợ cho các chiến sĩ quân Lam Vũ đầy đầu mồ hôi tiếp tục tiến lên, quân trang của bọn họ sớm đã bị mồ hôi thấm ướt đãm rồi, gió nhẹ thổi qua, liền trở nên hết sức lạnh giá, mà lạnh giá lại vừa vặn làm cho tinh thần của con người trở nên phấn chấn, tiếp tục cuộc hành quân gian khổ.
Vùng núi ở nơi này, cùng với các địa phưong khác có sự khác biệt rất lớn. Núi ở nơi này, đều là núi đá nhấp nhô cao thấp khác nhau, mặc dù độ cao so với mực nước biển không lớn, đại đa số có độ cao tương đối đều ở chừng một trăm mấy chực mét, sườn núi cũng không dốc lắm, giống như từng cái chuông đồng úp ngược. Nhưng gần như tất cả núi đồi đều do đá tạo thành, tên mặt đá chỉ có đất đai dày chừng năm mét, có một số hòn núi thậm chí còn không có đất đai. Cả tòa núi hoàn toàn là từng tảng đá lởm chởm trơ trụi.
Ở trên đất đai mỏng như vậy, cây cối gốc to không thể sinh trưởng được, chỉ có thẻ sinh trưởng một số thực vật thân cỏ. Điều này cũng có nghĩa là, nguồn nước cực kỳ thiếu thốn, núi đá căn bản là không thể giữ nước, cư dân đương địa vì cuộc sống, liền trồng ngô trên chỗ làm vào ở núi đá, nơi có đất đai hơi dày một chút. Những người sinh sống ở nơi này, bình thường chỉ dựa vào ngô để sinh tồn. Nhưng địa khu Mỹ Ni Tư chiến loạn liên miên, cũng ảnh hưởng tới nơi này, khiến cho cư dân ở nơi này càng thêm thưa thớt.
Sơn đạo vào ban đêm tỏ ra hết sức khó đi, có một số địa phương căn bản là không có đường, nơi này vốn là địa khu hiếm có dấu chân người, rất nhiều sơn dạo chính là chỗ miễn cưỡng có thể đi qua trong khe đá, nếu muốn tìm kếm một con đường thực sự nhất định là một chuyện khó khăn. Con đường hiện giờ quân Lam Vũ đang đi, chính nằm trong một ngọn núi đá, đang vất vả tiến lên trong khe đá ngoằn ngoèo quanh co.
Mặc dù đã trang bị nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng các chiến sĩ quân Lam Vũ vãn còn phải mang rất nặng, chủ yếu là mang theo rất nhiều vũ khí đạn dược, ví như các loại đạn và lưu đạn. Từ sau khi tiếp được nhiệm vụ lập tức tới Lão Hổ Câu mai phục, hai người đoàn trưởng Sử Lực Uy và phó đoàn trưởng Tang Đốn liền hạ lệnh bộ đối vứt bỏ đại bộ phận vật phẩm, chỉ mang theo vũ khí đạn dược và ba lô cơ bản nhất, trang bị gọn nhẹ ra trận. Thế nhưng, cho dù là như vậy, tốc độ tiến quân vẫn không thể làm người ta hải lòng.
Dựa theo mệnh lệnh của Lam Sở Yến, trước khi mặt trời ngày kia nhô lên bọn họ phải tới được Lão Hổ Câu mai phục, chặn đánh kỵ binh người Ngõa Lạp nam hạ. Hiện giờ cách thời gian quy định còn có không tới ba mươi hai tiếng, nhưng còn có ít nhất một trăm hai mươi dặm sơn đạo phải đi. Cái khoảng cách một trăm hai mươi dặm này là ghi ở trên bản đồ, còn trên thực tế phải đi có khả năng phải hơn gấp đôi.
Nhưng Sử Lực Uy và Tang Đốn đều đã chẳng còn cách nào để toàn thể bộ đội tăng tốc tiến lên được nữa.
Từ sau khi kỵ binh người Ngõa Lạp nam hạ, trung đoàn 314 luôn nằm trong trạng thái cơ động, tùy theo hành động của người Ngõa Lạp mà hành động, trừ thời gian nghỉ ngơi cần thiết ra, thì những lúc khác cơ bản đều là đang hành quân. Mấy ngày trước bọn họ nhận được mệnh lệnh tiến tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn chi viện, sau đó người Ngõa Lạp ở cứ điểm Tiểu Tháng Sơn đụng phải đinh, bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, thảm hại lùi về Cao Ninh phủ, vì thế trung đoàn 314 cũng theo đó nhận được mệnh lệnh, nửa đường lui lại, nghỉ ngơi chỉnh đốn ở phía bắc Quảng Ninh phủ.
Thế nhưng thời gian bộ đội nghỉ ngơi chưa được hai ngày, vừa mới kịp thở được một hơi, uống được cốc nước, rất nhiều chiến sĩ thậm chí còn chưa từ trong giấc mộng tỉnh lại, đã bị một đạo mệnh lệnh khẩn cấp lần nữa gọi lên cuộc hành trình, tiến tới Lão Hổ Câu mai phục. Hành quân cường độ cao liên tục như thế, kéo dài gần mười ngày, dù là trung đoàn 314 từ trước đến nay có danh hiệu chân có cánh, mỗi quan binh đều có công phu ở bàn chân vô cùng vững chắc, cũng khó mà chịu đựng được.
Không để ý tới đại đội trưởng sáu khoe tài nữa, Sử Lực Uy hơi dừng bước chân, đợi đại đội 4 theo sát phía sau tới nơi.
Trong danh sách chiến đấu của trung đoàn 314, có chín đại đội bộ binh, gần như mỗi một đại đội đều gắn chữ chạy ở trên đầu, rất giỏi chạy, chỉ có công phu ở chân của đại đội bốn là làm người ta lo lắng nhất. Chiến sĩ của cái đại đội này trên cơ bản đều tới từ vương quốc An Lai trong liên bang La Ni Tây Á, không trải qua quá nhiều chiến đấu tàn khốc, ở phương diện tinh thần diện mạo và nghị lực nhẫn nại đều tồn tại thiếu sót lớn, nhất là sức lực ngoan cường hành quân tác chiến, còn chưa đạt được trình độ của các đại đội khác, cho nên phó đoàn trưởng Tang Đốn chuyên môn nằm vùng ở cái đại đội này, cổ động cho cách quan binh của đại đội này, không ngừng cổ vũ bọn họ tiến lên.
Sử Lực Uy khoát tay, ngăn Tang Đốn cũng đang thở hổn hển lại, đem hai cái ba lô, ba khẩu súng trường, bốn súng bộc phá trên người Tang Đốn gỡ xuống, giao cho các chiến sĩ khác, ra hiệu bọn họ tiếp tục tiến lên, kéo Tang Đốn tới trên tảng đá bên cạnh, có chút lo lắng nói: “Tam Tang, chúng ta cứ thế này không phải là cách, sáng sớm ngày kia chúng ta khẳng định không tới được Lão Hổ Câu rồi, hai người chúng ta đều vỗ ngực đảm bảo trước mặt sư trưởng, nếu nhiệm vụ này không thể hoàn thành, cho dù sư trưởng không xử lý chúng ta, chúng ta cũng không thể tha thứ cho bản thân, chũng ta phải nghĩa ra cách mới được…”
Tang Đốn gật gù, trên trán mồ hôi đầm đìa, thở từng hơi lớn nói: “Vừa rồi ta cũng nghĩ như thế, nếu vẫn dựa theo biện pháp này mà hành quân, sáng sớm ngày kia tuyệt đối sẽ không tới được Lão Hổ Câu. Ta thấy không bằng thế này, ta dẫn đại đội mũi nhọn số 6 chạy trước, trang bị gọn nhỏ chạy bộ tiến lên. Chỉ mang vũ khí hạng nhẹ, còn những thứ khác, bao gồm cả bách kích pháo và ba lô gì đó, đều vứt cho bộ đội phía sau phụ trách xử lý, cần phải tới được vị trị ở Lão Hổ Câu vào sáng sớm ngày kia…”
Sử Lực Uy nhíu chặt mày nói: “Người Ngõa Lạp có ba bốn vạn tên đó, chúng ta chỉ có một cái đại đội, làm sao có thể đủ ngăn cản bọn chúng tiến quân được?”
Tang Đốn Vẫn chưa điều chỉnh lại được hô hấp cùa mình, thở hổn hển đáp: “Dù sao so với không có gì cũng tốt hơn. Cho dù là một đại đội, áp dụng biện pháp đánh du kích cũng có thể làm người Ngõa Lạp dừng lại mấy tiếng, để cung cấp đầy đủ thời gian cho đại bộ đội tới được nơi.”