Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1008: Chương 1008: Lửa thiêu Y Lệ Nạp (P1)




Mai Xuyên đạo vào mùa thu, được phủ lên một lớp áo vàng nhạt, khắp mọi nơi là những loại hoa quả chín mọng, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào được.

Từ khi có sử ghi chép tới nay, Mai Xuyên đạo chính là vùng sản xuất hoa quả nổi tiếng nhất của đế quốc Đường Xuyên, nhất là nổi danh về quả mai cho nên mới có tên là Mai Xuyên đạo.

Cứ mỗi khi mùa thu về, những quả táo đỏ au, những quả lê vàng ruộm, cùng với những mảnh ruộng cát bồi xanh biêng biếc, kéo dọc theo triền núi, tất cả những cành cây đều treo đành trái quả chĩu chịt, làm người từ bên đường đi qua, giống như tiến vào một vườn quả khổng lồ.

Mùi hoa quả thơm ngào ngạt lẫn trong không khí bay đi, thấm vào lòng người, làm cho người ta ngứa ngáy chân tay, làm cổ họng khát khô bức thiết cần có dòng nước thấm ướt.

Rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ không nhịn được thầm nuốt nước bọt, những trái quả trĩu cành kia cứ chạm vào đầu bọn họ, chỉ cần thò tay ra thôi là có thể chạm vào được, bất quá không một ai đưa tay ra, để kháng cự lại sức quyến rũ của những trái quả thơm ngon đó, nhiều chiến sĩ còn phải nhắm mắt lại.

Cư dân đương địa đang hái quả ở bên triền dốc, họ đều những người rất thuần phát lương thiện, nhìn thấy các chiến sĩ quân Lam Vũ không mảy may tơ hào đồ không phải của mình, trán lại toát mồ hôi, đều không nỡ tặng cho bọn họ mấy quả táo quả lê để bọn họ giải khát, nhưng đều bị bọn họ uyển chuyển từ chối.

Trước khi khu vực này còn chưa hoàn toàn nạp vào sự thống trị của quân Lam Vũ, bọn họ phải nghiêm khắc chấp hành kỷ luật hành quân, trái quả chín mọng kia đúng là mê người, nhưng bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn nữa ở phía trước, thời gian lại eo hẹp, cho dù dừng lại một giây cũng là sai phạm.

- Tiến lên đi! Tăng tốc độ lên!

Quách Hàm đứng ở trên một tảng đá bên đường, trầm giọng khích lệ bộ hạ của mình tăng thêm tốc độ tiến quân.

Vị tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn bộ binh vùng núi 215 của sư đoàn bộ binh 102 lục quân quân Lam Vũ lúc này cũng trán đầm đìa mô hôi, cổ họng khô cháy như muốn bốc khói, ngay cả nói chuyện cũng gian nan, hành quân khẩn cấp trong thời gian dài làm cho hắn không ngừng thở hổn hển, khuôn mặt đỏ sậm như mắc bệnh, ở trên lưng của hắn, đeo ba khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ và hai khẩu súng tiểu liên, lại còn có ba lô của bản thân, trọng lượng cộng vào ít nhất phải có bốn năm mươi kilogram.

Sau khi đồ bổ lên cảng Hải Sâm Uy, tiểu đoàn bộ bình vùng núi do Qúc Hàm suất lĩnh luôn ở trong trạng thái hành quân cấp tốc, mỗi một ngày ít nhất phải đi sáu mươi kilomet, đã liên tục đi hơn mười ngày rồi mới từ Lan Xuyên đạo tới được phiát tây Mai Xuyên đạo, bàn chân của hắn sớm đã phồng rộp hết cả rồi, cứ mỗi một bước chân là đau đớn tới méo mặt.

Mỗi một ngày khi nghỉ ngơi vào buổi tổi, thì việc đầu tiên hắn phải làm là khêu vỡ những bọng nước đó ra, sau đó lại tập tà tập tễnh đi kiếm tra chân cẳng cho những chiến sĩ khác, toàn tiểu đoàn tám trăm ba mươi bảy quan binh, không có một ai là chân không bị phồng rộp, coi như là đã sáng tạo ra một kỷ lục mới.

Từ Lan Xuyên đạo cho tới Mai Xuyên đạo, cơ bản đều là một vùng đồi núi, đường đi quanh co vòng vèo, khiến cho bọn họ phỉa đi nhiều quãng đường oan uổng.

Tiểu đoàn bộ binh vùng núi mặc dù là bộ đội trang bị nhẹ, nhưng dù sao cũng mang theo những loại vũ khí như bách kích pháo và ống phóng rốc két, cứ hết lên núi lại xuống núi, hết xuống núi rồi lại lên núi, thiếu chút nữa hành hạ người ta không còn ra bộ dạng của con người nữa.

May mà bộ hạ của Quách Hàm cơ bản trước khi nhập ngũ đều là người dân tộc vùng núi chân tay khỏe mạnh, sớm đã quen đi lại ở loại địa hình này rồi, nếu không khẳng định mệt không thở ra hơi.

- Trung đoàn trưởng, anh cho chúng tôi nghỉ ba tiếng đi!

Quách Hàm nói như sắp phát khóc cầu khẩn, ngay ở trong điện báo cũng mang theo ngữ khí như vậy, bộ đội của hắn đã bên mép bờ sụp đổ rồi, hiện giờ mọi người đều đang dùng chút nỗ lực cuối cùng để kiên trì, nếu như cứ tiếp tục như thế này, khả năng sẽ xuất hiện tổn thất phi chiến đấu mất.

- Không được, trước buổi sáng ngày mai các anh phải tiến vào Y Lệ Nạp, người Y Lan không cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi đâu.

Trung đoàn trưởng Hà Chí Viễn gửi điện đáp lại hết sức dứt khoát, cũng hết sức kiên quyết, ý tứ của hắn cực kỳ rõ ràng, cho dù có bị tổn thất phi chiến đấu các ngươi cũng phải dùng tốc đồ nhanh nhất bò tới Y Lệ Nạp, nếu không đợi tới khi quân đội Y Lan khống chế được Y Lệ Nạp rồi thì tình hình sẽ rất rắc rối.

Hà Chí Viễn đương nhiên cũng biết cái khó của Quách Hàm, chưa tới thời khắc quan trọng, Quách Hàm tuyệt đối sẽ không than khổ, trong nhiều cuộc chiến đấu ở địa khu Mỹ Ni Tư, tiểu đoàn bộ binh vùng núi do Quách Hàm suất lĩnh luôn nổi tiếng là Phi Mao Thối ( chân gắn cánh), được xưng là kỵ binh không có ngựa.

Bất kể là trước kia quét dọc Sóc Xuyên đạo hay là tung hoành nước Lâu Lan, tiểu đoàn bộ binh vùng núi của Quách Hàm luôn luôn là một mũi đao sắc bén.

Lạc Ảnh Phong nguyên trung đoàn trưởng trung đoàn 215 đánh giá tiểu đoàn bộ binh vùng núi của Quách Hàm cực cao, sau này Lạc Ảnh Phong tới trường học quan quân lục quân quân Lam Vũ làm giáo viên, Hà Chí Viễn thay hắn làm trung đoàn trường trung đoàn 215, cũng vô cùng hài lòng với tiểu đoàn của Quách Hàm.

Song, bọn Quách Hàm dù sao cũng là con người, chứ không phải là thần thánh, liên tục hành quân cấp tấp mười mấy ngày, người sắt cũng mệt tới không bò dậy nổi rồi, bọn Quách Hàm cũng không ngoại lệ.

Từ cảng Hải Sâm Uy cho tới Y Lệ Nạp, toàn bộ đều là đường núi khó đi, đường thằng tuy chỉ có lộ trình không tới năm trăm kilomet, nhưng khi đi có khả năng phải tới hơn môt nghìn kilomet, đối với bộ binh quân Lam Vũ đi đường chỉ dựa vào hai cái chân, thì khó khăn ra sao chẳng nghĩ cũng biết.

Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào, tình thế không đợi người mà!

Y Lệ Nạp hiện giờ tình thế vô cùng hỗn loạn, cũng vô cùng nguy cấp, nội chiến hết sức nóng bỏng, thế lực bên ngoài thì nhòm ngó chằm chằm như đói khát, có thể nói là đang ở trong thế dầu sôi lửa bỏng, nếu như quân Lam Vũ mà đến quá muộn, toàn bộ Y Lệ Nạp có khả năng sẽ biến thành một đống đổ nát.

Mà làm người ta lo lắng nhất là, quân đội nước Y Lan có dấu hiệu muốn can thiệp vào thế cục của Y Lệ Nạp, một khi quân đội nước Y Lan tiến vào Y Lệ Nạp, như vậy quân Lam Vũ sẽ phải trả một cái giá lớn hơn nhiều mới có thể đoạt được cánh cửa tiến vào hành lang Á Sâm này.

Y Lệ Nạp hiện giờ, đã không chỉ còn đơn giản là cố hương của tỷ muội Phượng Thái Y nữa, mà đã quan hệ tới vấn đề quyền khống chế hành lang Á Sâm vựa lúa lớn nhất của đại lục Y Lan.

Chiếm lĩnh được Y Lệ Nạp là bằng với chiếm được cánh cửa tiến vào hành lang Á Sâm, đây là điều mà Dương Túc Phong cũng là quân Lam Vũ muốn thấy nhất, thu hồi lại hành lang Á Sâm, coi như đã chặt đứt một cánh tay của nước Y Lan, còn đối với quân Lam Vũ mà nói thì thêm được một đôi cánh.

- Mẹ nó chứ! Cái thằng Thư Lỗ Khắc gì đó, nếu mà bị ta tóm được, ta sẽ không cho hắn được chết một cách tử tế.

Quách Hàm tứ tối chửi rủa, nếu không phải là tên tiểu tử Thư Lỗ Khắc kia giở trò quỷ, cục thế của Y Lệ Nạp cũng không nát tới mức như thế này, cũng sẽ không ép cho quân Lam Vũ phải tiến vào Y Lệ Nạp trước thời gian trong tình huống chưa chuẩn bị được đầy đủ.

- Còn nữa, cái tên Bác Trữ Tây Cách Nạp gì đó làm sao lại vô dụng đến như thế? Để cho Thư Lỗ Khắc tới tận cửa nhà mà ăn hiếp, lại còn muốn lão tử tới cứu giá.

Qua một lúc, trong đối tượng bị chửi rủa của Quách Hàm lại thêm một cái tên, nếu như không phải Bác Trữ Tây Cách Nạp vô dụng, thế cục Y Lệ Nạp còn còn có cơ cứu vãn, không ngờ lão gia hỏa này là một tên A Đẩu không sao có thể nâng đỡ được, bị Thư Lỗ Khắc đánh cho thiệt quân mất đất, chỉ có thể thụt cái dầu rùa vào bên trong thành Trầm Hương ra sức kêu gào cứu mạng, làm cho quân Lam Vũ không thể không từ xa xôi ngàn dặm tới cứu hắn.

Các chiến sĩ của tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ mệt mỏi rã rời cuối cùng cũng có được cơ hội nghỉ ngơi một lần vào hai tiếng sau đó.

Thì ra không biết Hà Chí Viễn vận dụng tới quan hệ gì, hoặc là uy hiếp quan viên chính phụ như thế nào, nói tóm lại, được vị thôn trưởng ở thôn trang mà bọn họ nghỉ ngơi dẫn đường, ông ta chuẩn bị sẵn hoa quả và cơm nước để chiêu đãi bọn họ.

Thế là Quách Hàm và đám quan binh của hắn giống y như một đám nạn dân từ Somali trở về, ăn như hà bá đánh vựa, làm cho quan viên chính phủ đương địa đầy một bụng hoài nghi, chẳng lẽ Dương Túc Phong lại ngược đại binh sĩ của y tới mức như thế này sao?

Chỉ được nghỉ ngơi có nửa tiếng đồng hồ, tiểu đoàn bộ binh vùng núi của Quách Hàm lại một lần nữa lên đường, rất nhiều chiến sĩ còn thuận tay nhét vào trong lòng không ít hoa quả, chuẩn bị để giải khát ở trên đường.

Nhưng đi được không lâu, bọn họ đã phát hiện ra mình đã sai lầm, mặc dù trong lượng của một quả táo rất nhẹ, nhưng ở trên người quá lâu, vẫn cảm thấy quá nặng, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối để bên đường, trả lại cho nông dân đương địa.

Nửa đường, Quách Hàm lại một lần nữa nhận được tình hình thượng cấp thông báo tới, nói là quân đội của nước Y Lan đã xuất phát rồi.

“Mẹ nó! Y Lệ Nạp nhiều vàng lắm à? Sao mà náo nhiệt như vậy? “ Trong lòng Quách Hàm tức tối nghĩ, một đám hải tặc Ca Âu xen vào còn chưa đủ, lại thêm vào một nước Y Lan nữa, Y Lệ Nạp hấp dẫn con người ta như thế sao? Tên tiểu tử Thư Lỗ Khắc thủ đoạn lợi hại, không ngờ kéo được cả nước Y Lan vào vùng bùn.

Bất quá trong lòng hắn hiểu rất rõ, lúc này thế cục của Y Lệ Nạp đúng là đã tới bên bờ vực thẳm rồi, nếu như quân Lam Vũ chỉ tới chậm một bước thôi, đúng là sẽ có rất nhiều biến số khó lường, nhất là sau khi quân đội nước Y Lan tiến vào Y Lệ Nạp.

Sự thật đã bày rõ ra đó, tranh đấu ở Y Lệ Nạp đã không phải là chuyện nội bộ của Y Lệ Nạ nữa rồi, mà là cuộc đọ sức trực tiếp giữa quân Lam Vũ và nước Y Lan, quân Lam vũ muốn chiếm lấy Y Lệ Nạp, dùng nó lằm căn cứ để đoạt lại hành lang Á Sâm, còn quân đội Y Lan muốn chiếm lấy Y Lệ Nạp là để cho quân Lam Vũ không có cơ hội .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.