Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1013: Chương 1013: Lửa thiêu Y Lệ Nạp (P6)




Không còn cách nào khác, hai ngày hôm sau, Thư Lỗ Khắc quyết đoán hạ mệnh lệnh rút quân, dẫn bộ đội của mình tức tốc rời khỏi ngoại vi thành Trầm Hương, hắn không muốn phải hi sĩnh một cách vô ích.

Nhưng trước khi đi hắn còn có một trận cãi vã lớn với Tác Lai Đa, Tác Lai Đa cảnh cáo Thư Lỗ Khắc, hắn sẽ phải hối hận về chuyện này, có điều Thư Lỗ Khắc chỉ cười lạnh không thèm nói một lời rồi rút lui, Tác Lai Ta dậm chân tức tối, rồi cũng chỉ đành suất lĩnh bộ hạ của mình rời khỏi ngoại vi thành Trầm Hương.

Tới đây, vòng vây quanh thành Trầm Hương đã được giải trừ.

Ngày 21 tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, được Bác Trữ Tây CáchNạp đích thân nghênh tiếp, Quách Hàm suất lĩnh tiểu đoàn bộ binh vùng núi quan Lam Vũ tiến vào thành Trầm Hương.

Đây là lần đầu tiên bộ đội thuộc biên chế của quân Lam Vũ công khai xuất hiện ở Y Lệ Nạp, do quan hệ tới Phượng Phi Phi và Phượng Thái Y, dân chúng Y Lệ Nạp vô cùng hoan nghênh quân Lam Vũ, đám Quách Hàm khi vào trong thành đều được hưởng thụ đãi ngộ tối cao, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ khi vào thành nhận được vô số hoa tươi, đương nhiên là còn có những nụ hôn nồng cháy của các cô nương Y Lệ Nạp nhiệt tình.

Ngược lại đám người Bác Trữ Tây Cách Nạp tâm tình lại vô cùng phức tạp, mặc dù vẻ bề ngoài thi tỏ ra rất là cung kính, nhưng nụ cười hớn hở ở trên mặt lại mang theo chút thành phần giả dối.

Quân Lam Vũ tới đây, sẽ chức thức tuyên cáo chuyển giao chính quyền, Y Lệ Nạp cần một người thống trị hoàn toàn mới, mà Bác Trữ Tây Cách Nạp hắn, bất kể là nói từ phương diện nào, đều không đủ đảm nhiệm trọng trách quản lý Y Lệ Nạp, hắn phải xuông đài, gần như đã là vận mệnh tất nhiên rồi.

Buổi tối ngày hôm đó, Bác Trữ Tây Cách Nạp mở tiệc chiêu đãi đám Quách Hàm ở vương cung của thành Trầm Hương.

Tòa vương cung này sau khi vương hậu Phượng Lam Vũ của Y Lệ Nạp được giải cứu ra, vẫn luôn để không, sau này biến luôn thành nơi làm việc của đám người Bác Trữ Tây Cách Nạp, mà tòa cung điện toa lớn này, chắc chắn là nơi tổ chức yến tiệc tốt nhất.

Bác Trữ Tây Cách Nạp đã hao phí rất nhiều tâm tư kiểu cách ăn uống ở buổi tiệc, lại còn tổ chức vô số cô nương Y Lệ Nạp làm bạn múa, muốn lấy lòng đám người Quách Hàm, nhưng hiệu quả của nó không may lại đi ngược lại, làm Dương Túc Phong càng thêm kiên định ý nghĩ thay thế hắn.

Thì ra đám người Quách Hàm vô tình phát hiện ra, ở trong tay Bác Trữ Tây Cách Nạp kỳ thực nắm giữ rất nhiều tài chính, nhưng lại không chịu dùng để trang bị cho quân đội, cũng không dùng để cải thiện cộc sống của người dân, mà giữ rịt ở trong tay của mình, có chút ý tứ muốn chiếm làm của riêng.

Ngoài ra, đám người Quách Hàm thông qua mạng lưới tình báo vốn đặt ở Y Lệ Nạp trước đó còn nắm được thêm rất nhiều tin mật, như Bác Trư Tây Cách Nạp thậm chí còn câu lưu rất nhiều tiền phủ tuất của các binh sĩ bị chết trận, làm khơi lên sự phẫn nộ cực lớn trong dân chúng của Y Lệ Nạp.

Kết quả ngay trong buổi tối ngày hôm đó, Quách Hàm nhận được mệnh lệnh bí mật, lập tức giải trừ quyền quản lý Y Lệ Nạp của Bác Trữ Tây Cách Nạp, đồng thời tích thu tất cả tài sản không thuộc về hắn, bản thân hắn cùng với người nhà cũng bị giam lỏng tại nơi ở.

Thông báo liên quan tới việc thay đổi tổng đốc Y Lệ Nạp được dán khắp cả thành Trầm Hương, Bộ Đặc Lôi Tư Khố thay Bác Trứ Tây Cách Nạp đảm nhận tổng đốc địa phương của Y Lệ Nạp.

Đem so với Bác Trữ Tây Cách Nạp, thì Bội Đặc Lôi Tư Khố là điển hình của người làm việc thực sự, vẻ ngoài của hắn làm người ta không dám khen ngợi, thậm chí có thể dùng từ xấu xí để hình dung, cho nên dù học thức và tài hoa của hắn thì ai ai cũng biết, nhưng vì hình tượng của quốc gia, nên quốc vương Y Lệ Nạp năm xua cự tuyệt hăn tham gia vào hệ thống chính quyền.

Bất quá, chuyện xấu đẹp với Dương Túc Phong mà nói thì hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi có đủ lòng trung thanh, chỉ cần ngươi có đủ năng lực quản lý vùng đất này, thì cho dù ngươi có là một con lợn, thì Dương Túc Phong cũng có thể trao cho ngươi đầy đủ quyển lực.

Quả nhiên, ngày đầu tiên Bộ Đặc Lôi Tư nắm quyền, đã thể hiện tác phong cứng rắn của mình, hắn không chút do dự tiến hành đại cải tổ đối với chính phủ lâm thời, nhưng tên quý tộc mình đeo chi chít huân chương đủ mọi màu sắc nhưng chỉ biết ăn không ngồi rồi, mặt mày to lớn, đều bị đuổi sạch ra khỏi cơ cấu chính quyền, thay vào đó là rất nhiều quan viên trẻ tuổi của phái thực dụng.

Cuộc cải cách quy mô lớn này đương nhiên gặp phải rất nhiều sự cản trở và phản kháng, thành Trầm Hương thậm chí còn rơi vào trạng thái hỗn loạn hơn cả lúc bị vây công, bất quá dưới thủ đoạn nắm đấm sắt của Quách Hàm, chỉ dùng thời gian có hai ngày, những kẻ bất mãn với quân Lam Vũ đã phải ngoan ngoãn thần phục rồi.

Ở phía tây bắc gần thành Trầm Hương có một cánh rừng nhỏ, hai ngày hôm nay ở nơi đó chưa từng có lúc nào tiếng súng ngừng vang lên, cư dân thành Trầm Hương biết quân Lam Vũ xử lý những kẻ thuộc phái phản đối ở nơi đó, nhưng rốt cuộc là xử quyết những người nào thì không một ai biết được.

Những chuyện cơ mật hữu quan phải đợi tới sau khi Dương Túc Phong qua đời mới được mở ra, căn cứ vào tư liệu ghi chép được trừ bỏ bảo mật cho thấy, trong hai ngày hôm đó, quân Lam Vũ gần như đã thanh trừ tất cả quý tộc của Y Lệ Nạp, bao gồm cả huynh đệ của Bác Trữ Tây Cách Nạp ở trong số đó.

Sau khi thanh trừ phái phản đối làm vướng chân vướng tay xong, dựa theo yêu cầu của thượng cấp, Quách Hàm tiến hành kiểm tra tân quân Y Lệ Nạp của Bác Trữ Tây Cách Nạp, phát hiện ra tình hình làm người ta rất thất vọng, đơn vị quân đội này quả thực không thể gọi là quân đội được, đúng ra phải gọi là một đám tráng đinh ở bên trong quân doanh mới thực sự là chuẩn xác.

Sau khi xin chỉ thị của Dương Túc Phong, Quách Hàm liền giải tán tất cả tân quân Y Lệ Nạp, sau đó chiêu mộ bộ đội mới ở Y Lệ Nạp, dưới sức hiệu triệu của quân Lam Vũ, đã chiêu mỗ được chừng hơn hai nghìn binh sĩ, sơ bộ tạo thành lữ đoàn bộ binh 602 lục quân quân Lam Vũ sau này, bất quá hiện giờ bọn họ tạm thời được gọi là quân tình nguyện.

Vào lúc này, năm đội viên đội đột kích Bạo Hùng khi xưa quân Lam Vũ để lại ở Y Lệ Nạp để kiên trì đấu tranh trong vùng địch cũng đã trở về trong lòng quân Lam Vũ, bọn họ đã bám trụ trong suốt thời gian hai năm ở vùng đất hoàn toàn xa lạ này.

Trong khoảng thời gian gian khổ ấy, bọn họ chỉ nhận được cấp dưỡng và đạn dược do Long Nha chiến hạm hải quân quân Lam Vũ vận chuyển tới, còn trong tất cả thời gian khác, bọn họ trải qua trong cảnh cô độc, chẳng những như thế còn phải gánh vác trách nhiệm giám thị Bác Trữ Tây Cách Nạp và đại bộ phận những quan viên khác.

Bản thân bọn họ cũng biết rất rõ, cho tới tận sau khi trở về với quân Lam Vũ, thân phận của bọn họ cũng khôgn thể công khai, chỉ có thể thầm lặng tiếp tục nếm trải cuộc suống cô độc, nhưng, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.

Dương Túc Phong đương nhiên sẽ không keo kiệt ban thưởng cho những dũng sĩ âm thầm phục vụ cho quân Lam Vũ này, bọn họ đều được ban quân hàm sĩ quan cấp năm, đồng thời được huân chương sao vàng đảng cấp cao nhất của quân Lam Vũ.

Sau đó, bọn họ đều được phân phối tới các bộ đội khác của hải quân lục chiến đội, gánh vách trọng trách huấn luyện thế hệ chiến sĩ tiếp theo, kinh nghiệm cuộc sống và kỹ thuật của bọn họ đều là tài phú quý giá nhất.

Quân Lam Vũ mau chóng gánh vác nhiệm vụ phòng thủ thành Trầm Hương, bọn họ dọn dẹp tất cả những chướng ngại vật vốn chất đầy ở bên trong thành thị, mang lại cho cư dân thành Trầm Hương một loại cảm giác an toàn.

Đồng thời quân Lam Vũ cung dọn dẹp rât snhiều những thứ trang bị phụ trợ lộn xộn ở trên thành lâu, khôi phục diện mạo vốn có cho thành lâu, bởi vì quân Lam Vũ căn bản không cần những thứ này.

Thực tế là vậy, quân Lam Vũ chỉ cần có đủ đạn dược, quân Lam Vũ căn bản không cần những thứ vũ khí nguyên thủy như đá tảng gỗ súc kia nữa.

Hải quân quân Lam Vũ sắp vận chuyện đạn dược cần thiết tới rồi.

Hai ngày sau, dưới sự hộ tống của bốn chiếc Long Nha chiến hạm, mười một chiếc thuyền vận chuyển cỡ lớn chậm chạm cập bến ở cửa cảng của thành Trầm Hương, mang tới cho Quách Hàm và bộ đội của hắn rất nhiều vũ khí đạn dược, trừ bổ sung nhu cầu của bản thân Quách Hàm ra, còn có thể trang bị cho một phần quân tình nguyện của Y Lệ Nạp.

Bất quá, đây chưa phải là điều làm cho cư dân Y Lệ Nạp phấn chấn nhất, phấn chấn nhất là hai ngày sau đó, Vũ Phi Phàm đích thân suất lĩnh bốn chiếc khu trục hạm bằng thép cấp Tử xuyên và hơn mười chiếc Long Nha chiến hạm ghé thăm Y Lệ Nạp, đồng thời cho phép một số cư dan Y Lệ Nạp lên khu trục hạm thăm quan, hành động này được hưởng ứng nhiệt liệt ở Y Lệ Nạp, đại bộ phận cư dân Y Lệ Nạp bị thực lực hùng mạnh của quân Lam Vũ thu hút, cũng làm cho quân Hổ Dực của Thư Lỗ Khắc chấn động cực lớn.

Thư Lỗ Khắc sau khi suất lĩnh quân Hổ Dực rời khỏi thành Trầm Hương, vẫn không cam tâm quanh quân ở địa phương xung quanh, ý đồ tìm cơ hội tấn công thành Trầm Hương một lần nữa.

Y Lệ Nạp vốn là một nước nhỏ, kinh tế không thể được tính là phát đạt, chỉ có thành Trầm Hương này là còn khá khẩm được một chút, còn những vùng đất khác toàn là những hương trấn nhỏ lẻ, trừ trồng cây nông nghiệp ra thì cư dân Y Lệ Nạp cũng không có quá nhiều nguồn thu khác. Cho nên, thành Trầm Hương kỳ thực là yếu điểm quân sự duy nhất đáng tranh đoạt.

Một tuần sau đó, Thư Lỗ Khác còn chưa cam lòng lại một lần nữa hạ lệnh quân Hổ Dực phát động tấn công thành Trầm Hương, kết quả chẳng có gì phải nghi ngờ là bị quân Lam Vũ đánh cho một đòn đau.

Sau khi tổn thấn năm sáu nghìn người Thư Lỗ Khắc chỉ đành ủ rũ rút lui, một lần nữa bị thất bại Thư Lỗ Khắc không thể không tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, lặng lẽ rút lui, đem thế xu thế của Y Lệ Nạp để cho quân đội nước Y Lan đang cuồn cuộn kéo tới.

Ngày 29 tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, dưới sự suất lĩnh của Tiêu Bá Nạp, quân đội nước Y Lan do ba sư đoàn bộ binh và hai sư đoàn kỵ binh lập nên, đã đánh tới bên ngoài thành Trầm Hương.

Quân đội nước Y Lan tiến hành công kích trong quá trình hành quân, với ý đồ dùng ưu thế cực lớn về mặt binh lực để đè bép quân Lam Vũ với nhân số chưa đầy một nghì người.

Tiêu Bá Nạp quyết tâm làm một trận thành hoành tráng, liền một hơi đưa vào cả một sư đoàn bộ binh hoàn chỉnh, quân Lam Vũ đương nhiên không hề chịu kém, kiên quyết tiến hành phản kích, tham chíến ngoài tiểu đoàn bộ binh sơn địa của Quách Hàm đã sẵn sàng đón địch ra, thì còn có quân tình nguyện Y Lệ Nạp, ngoài ra còn có lần trình diễn đầu tiên của khu trục hạm cương thiết cấp Tử Xuyên của quân Lam Vũ.

Cuộc va chạm đầu tiên của quân Lam Vũ và nước Y Lan đã triển khai như thế.

Thiếu tướng Tiêu Lan tinh thần hăng hái, mang găng tay trắng, tùy ý vung roi ngựa ở trong tay, mang ánh mắt tán thưởng nghệ thuật nhìn thành Trầm Hương ở phía trước.

Thành Trầm Hương là một tòa thành thị cổ kính mỹ lệ, thiếu tướng Tiêu Lan học nhiều tài lắm có hiểu biết tương đối sâu sắc về tòa thành thị này. Người Y Lệ Nạp ở trên đại lục Y Lan chẳng thể tính là một dân tộc kiệt xuất, nhưng bản tính yêu cái đẹp của bọn họ làm bọn họ xây nên được một tòa thành Trầm Hương mỹ lệ.

Gió từ mặt biệt thổi vào tựa hò như còn mang theo mùi thơm thoang thoảng, làm thiếu tướng Tiêu Lan lòng dạ khoan khoái, hắn tin rằn mình sẽ mau chóng trở thành chủ nhân mới của tòa thành mỹ lệ này.

Trong số đông đảo những tướng lĩnh thanh niên ở nước Y Lan, Tiêu Lan chắc chắn là một tướng lĩnh làm người ta chú ý, điều ấy chẳng phải bởi vì huyết thống của hắn, cũng chẳng phải bởi vì quan hệ của hắn với hoàng thất, mà là bời vì hắn có thành tích tốt nghiệp quân giáo vô cùng ưu tú.

Trong hàng vạn học sinh đại học lục quân nước Y Lan tốt nghiệp bao nhiêu năm nay, thành tích của Tiêu Lan là ưu tú nhất, cho dù là Tiêu Nam cũng chẳng thể so bì với hắn được. Khi còn ở trường học thành tích của Tiêu Nam cực kỳ thảm hại, còn ở trên buổi lễ tuốt nghiệp, thiếu uy Tiêu Lan được trường đại học lục quân nước Y Lan xưng là tốt nghiệp sinh xuất sắc nhất, đồng thời dự đoán tiền đồ của hắn là không thể đong đếm được.

Sự thực tựa hồ cũng đúng là như thế, sau khi tốt nghiệp quân giáo, Tiêu Lan tới quân đoàn Ngân Thứu của lục quân nước Y Lan, dưới sự trài bồi của lão tướng quân Tiêu Bá Nạp, đã mau tróng lớn mạnh trường thành, biểu hiện của hắn ở trong quân đội ai ai cũng thấy, làm người ta không thể không tâm phục khẩu phục.

Nhất là trong cuộc chiến tranh gần đây với đế quốc Đường Xuyên, hắn biểu hiện xuất sắc, làm người ta càng thêm chú ý, Tiêu Lanchỉ dùng một liên đội ba nghìn người chẳng những đánh một trận đột phá được cứ điểm Bối Ninh phủ, còn thành công bắt sống được Đại hoàng tử Đường Hộc của đế quốc Đường Xuyên làm tù binh.

Bởi thế, Tiêu Nam tuổi mới gần hai mươi sáu, đã được trực tiếp thăng từ trung tá lên thành thiếu tướng, hơn nữa còn được ban cho huân chương dâm bụt vàng đại biểu cho vinh dự nhất của quân nhân nước Y Lan, tiếp sau đo đường hoàng đế Tiêu Bang nước Y Lan đích thân bổ nhiệm làm quan chỉ huy tối cao của sư đoàn bộ binh số 37 lục quân nước Y Lan.

Trong thứ tự chiến đấu của nước Y Lan, sư đoàn bộ binh số 37 là một đơn vị bộ đội quang vinh, nó chẳng những là một trong số đơn vị bộ đội lâu đời nhất của nước Y Lan, mà cũng là cái nói tướng quân của nước Y Lan, ai chưa cần nói, riêng chiến thần Tiêu Nam cũng đã từng đảm nhiệm quan chỉ huy của đơn vị bộ đội này bốn năm.

Năm xưa Tiêu Nam oai phong lẫm liệt, quyền lực đỉnh cao chính là nhờ từ sư đoàn bộ binh số 37 này mà ra, mà sư đoàn bộ binh số 37 sở dĩ được tất cả mọi người sủng ái, không vì nguyên nhân gì khác ngoài nó là nơi tập trung tinh túy của kiếm sĩ quân Thập Tự cuối cùng của nước Y Lan.

Kiếm sĩ quân Thập Tự là bộ binh tinh anh từ thời đại Tiêu Trầm lưu lại, bọn chúng đều là chiến sĩ bộ binh siêu cường, bất kể là ý chí chiến đấu hay là kỹ năng chiến đấu, đều làm người ta phải sợ hãi, trang bị của bọn chúng chỉ có một thanh kiếm và một tấm khiên.

Vào cái thời đại mà áo giáp của bộ binh càng ngày càng kiên cố, mũ trụ càng ngày càng nặng nề, thì những binh sĩ không có áo giáp và mũ trụ trợ thành một thứ dị loại ở trên chiến trường.

Bọn chúng khát máu và lãnh khốc, khi bọn chúng khát máu thì mất hết tính người, khi bọn chúng lãnh khốc thì có thể làm cho không khí phải đóng bắng, trong con mắt đối thủ của bọn chúng, bọn chúng là những con quái vật đánh không chết, bọn chũng lại cực kỳ tinh thông kỹ thuật giáp chiến và kỹ sảo giết người, có thể giết người một cách vô hình trên chiến trường.

Bởi thế những lời đồn đại có liên quan tới bọn chúng dần dần bị biến đội khiến cho bọn chúng trở thành những nhân vật không thể đánh bại và không gì không làm được, kiếm sĩ quân Thập Tự trở thành từ đại diện cho bộ đội tinh nhuệ nhất của nước Y Lan.

Vào thời đại Tiêu Trầm, trừ Hắc kỵ sĩ ra, bộ đội xuất sắc nhất dưới tay ông ta, chắc chắn chính là kiếm sĩ quân Thập Tự.

Có rất nhiều người nói, Hắc kỵ sĩ chính là thanh trường mâu sắc nhọn nhất trong tay Tiêu Trầm, còn kiếm sĩ quân Thập Tự là lá chắn vừng chắc nhất trong tay Tiêu Trầm.

Ba vạn tên Hắc kỵ sĩ có thể tiêu diệt được hơn hai mươi vạn kỵ binh bản đô, còn hai vạn kiếm sĩ quân Thập Tự cũng có thể kháng cự lại đượng hơn mười vạn bộ binh Xích Diễm tấn công.

Sở hữu cây mâu sắc nhọn nhất và tấm khiến vững chắc nhất, Tiêu Trầm đương nhiên có đủ lý do và thực lực để ngạo thị thiên hạ, uy chấn bốn biển.

Cùng với tháng năm trôi đi, kiếm sĩ quân Thập Tự, bộ binh Xích Diễm, Hắc kỵ sĩ những danh xưng này dần dần bị mưa gió mài mòn, nhưng linh họn của chúng, tinh túy của chúng vẫn còn tồn tại.

Thiếu tướng Tiêu Lan cho rằng hắn đã kế thực ý chí của tiền nhân, kế thừa được tinh túy và linh hồn của kiếm sĩ quân Thập Tự, khẳng định sẽ làm cho sư đoàn bộ binh số 37 càng phát huy tác dụng lớn hơn nữa, lập được công lao càng hiển hách hơn nữa.

Sư đoàn bộ binh số 37 sau khi toàn bộ đổi sang dùng súng trường Chấn Thiên, vẫn là kiếm sĩ quân Thập Tự, vẫn cứ là bộ binh tinh nhuệ nhất của đại lục Y Lan.

Đối diện với một tòa thành Trầm Hương nhỏ bé, Tiêu Lan có đầy đủ lòng tin.

Theo tin tình báo, ở bên trong thành Trầm Hương quân Lam Vũ không tới một nghìn người, hơn nữa lại còn trèo đèo lội suối lao sư viễn chinh, mà dưới quyền chỉ huy của hắn lại có hơn hai vạn tướng sĩ, hơn hai vạn dũng sĩ toàn bộ trang bị súng trường Chấn Thiên, hai vạn dũng sĩ kế thừa và lĩnh hội tinh túy của kiếm sĩ quân Thập Tự.

Ở trên đại lục Y Lan không một ai có thể ngăn cản được một lực lượng như thế, cho dù là Tiêu Trầm tái thế, ông ta cũng sẽ phải run rẩy dưới họng súng của sư đoàn bộ binh số 37.

Sau khi vỗ ngực đảm bảo trước mặt quân đoàn trưởng thượng tướng Tiêu Bá Nạp, thiếu tướng Tiêu Lan lập tức bộ đội của mình phát động tấn công. Hắn không ra tay thì thôi, đã ra tay là cực kỳ mạnh bạo.

Thiếu tướng Tiêu Lan mệnh lệnh bộ đội của mình, toàn quân xuất động, dùng đội hình chiều rộng bao vây hoàn toàn thành Trầm Hương, cắt đứt toàn bộ liên hệ trên lục địa của thành Trầm Hương với bên ngoài, mục đích làm như vậy có hai điều, thứ nhất cấp cho quân Lam Vũ một cảm giác chấn nhiếp cực lớn, thứ hai đề phong bộ đội huynh đệ khác cướp công lao.

Không khí trong thành Trầm Hương tức thì trở nên khẩn trương, bước tiến của binh sĩ quân đội nước Y Lan rất vững chắc, hơn nữa vô cùng trầm tĩnh, thể hiện trọn vẹn đây là một đơn vị bộ đội được huấn luyện nghiêm ngặt.

Chi cần một chi tiết cực nhỏ, là có thể bộc lộ ra tố dưỡng của binh sĩ quân đội nước Y Lan, đó là binh sĩ của bọn chúng, gặp phải bất kỳ chướng ngại nào ở phía trước, đều tuyệt đối sẽ không dừng lại hoặc là đi đường vòng, mà nghĩ biện pháp khác phục chướng ngại, rồi sau đó mau chóng bắt kịp bước tiến của các chiến hữu.

Quách Hàm ngồi ở phía sau ụ thành, nhéo mắt lạnh lùng nhìn quân đội nước Y Lan đang dần dần áp sát, đây là lần đầu tiên quân đội nước Y Lan và quân Lam Vũ tiếp xúc với nhau, cho nên mọi người đều tỏ ra vô cùng thận trọng.

Trong con mắt của quân đội nước Y Lan, quân Lam Vũ rất mạnh, bời vị bọn họ từng đánh cho quân đội nước Mã Toa tơi bời hoa lá, té đái vãi phân.

Trong con mắt quân Lam Vũ, quân đội nước Y Lan rất thần bí, bọn chúng có quan chỉ huy thiên tài như Tiêu Nam nhưng cũng có kẻ đần độn hết thuốc chữa như Tiêu Đường, lợi ích mà bọn chúng chiếm được từ đế quốc Đường Xuyên còn lớn hơn nước Mã Toa nhiều, nhưng cái giá bọn chúng phải trả lại nhỏ hơn.

Quách Hàm dần dần cau mày lại, hiện nhiên là đã nhìn thấy thứ mà mình không muốn nhìn thấy.

Quân đội nước Y Lan mặc dù chưa chính thức tiếp xúc với quân Lam Vũ, nhưng bọn chúng đã có hiểu biết tương đối rõ về quân Lam Vũ, thậm chí có thể nói là đã tiến hành nghiên cứu chuyên môn.

Hiện giờ phương thức tiến quân của bọn chúng, chính là chuyên nhằm vào đặc điểm của quân Lam Vũ mà hành động, quan đội nước Y Lan dàn trải khắp nơi, nhìn thì khí thế rầm rộ, nhưng khoảng cách kéo giãn rất xa, giữa các binh phải cách nhau hơn mười mét, tạo thành một hình thoi hoàn mỹ.

Một đội hình như vậy, đối với việc phát huy hỏa lực của quân Lam Vũ hiển nhiên là vô cùng bất lợi, bất kể là súng máy càn quét hay là bách kích pháo oanh kích, đều không thể giành được hiệu quả như ý muốn.

Binh sĩ nước Y Lan đã trang bị hoàn toàn bằng súng trường Chấn Thiên, đồng thời cũng đã biết khom lưng tiến lên, thậm chí khi tiến vào phạm vi hỏa lực của quân Lam Vũ còn biết trườn mình tiến tới, tư thế như vậy cũng vô cùng bất lợi cho quân Lam Vũ phát huy hỏa lực.

Làm người ta thêm ngạc nhiên là, quan quân của nước Y Lan trong lúc tiến quân gần như làm người ta khó mà phân biệt ra được, tựa hồ ngay cả hình dạng quân hàm của bọn chúng cũng đã thay đổi rồi.

- Có đầu óc!

Quách Hàm nhỏ giọng nhận xét, bắt đầu cảm thấy cuộc chiến này có được một chút xíu tính khiêu chiến rồi, bộ chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ phát xuống rất nhiều đặc điểm tác chiến của quân đội nước Y Lan, nhắc nhở các bộ đội của quân Lam Vũ chú ý, nhưng bên trong những tư liệu này, nội dung không hề nhắc tới việc phân tán đội ngũ và trườn mình tiến quân, mà hai hạng mục này tựa hồ bị quân đội nước Y Lan đã nắm vững rất thành thạo rồi, điều này không thể không nói là một phát hiện rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.