Căn cứ vào tình báo cho thấy, năm 1728 thiên nguyên, ở Mạc Lạc Tạp đăng ký trong danh sách có hơn hai nghìn tám trăm chiếc thương thuyền có trong tải trên hai nghìn tấn, có thể tưởng tượng được quy mô vận chuyển trên biể khổng lồ của nó. Có người nói, những chấm buồm trắng trên mặt biển, mới là linh hồn thực sự của Mạc Lạp Tạc.
- Quan tư lệnh, phía trước chính là Mạc Lạc Tạp, các hạm trưởng xin chỉ thị thời gian khai pháo.
Phó quan đi lên báo cáo với Dương Phàm, xin mệnh lệnh.
Dương Phàm thần tình nghiêm túc, chậm rãi kéo thẳng quân phục thiếu tướng của bản thân, cố gắn làm cho nó phẳng phiu và gọn gàng nhất có thể được, phàng phất như là tham gia một nghi thứcc quan trọng, không thể có chút sơ xuất nào.
Dương Phàm cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đeo tay của mình, hiện giờ là bốn giờ bốn mươi phút hiều, hắn trầm mặc trong chốc lát.
Dáng vẻ nghiêm nghị nói :
- Đúng năm giờ pháo kích, chiến hạm số hiệu đơn thì oanh kích pháo đài, chiến hạm số hiệu kép thì phụ trách oanh kích thành thị, truyền đạt mệnh lệnh của Phong lĩnh cho mỗi một chiến sĩ, hãy làm cho Mạc Lạc Tạp vĩnh viễn xóa bỏ trên bản đồ.
- Vâng!
Phó quan cũng thần tình nghiêm túc y chang Dương Phàm, sau đó căn cứ vào mệnh lệnh phất cờ hiệu.
Không một ai biết đem một tòa thành thị phồn hoa khổng lồ như thế xóa bỏ hoàn toàn ở trên bản đồ là tình cảnh như thế nào.
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có trên lịch sử, các quan binh của hải quân quân Lam Vũ cũng chưa từng chấp hành qua loại nhiệm vụ như thế này, nhưng bọn họ sẽ mau chóng được biết thôi.
Mệnh lệnh pháo kích được hạ xuống, các quan quân quân Lam Vũ khác ở bên trên kỳ hạm cũng trở nên bận rộn, ở bên trong phòng chỉ huy, có rất nhiều những quan quân hải quân áp mình lên trên bản đồ dùng bút chỉ cận thận tinh toán điều gì đó. Bọn họ cần phải tính toán diện tích bao phủ của hỏa pháo lớn nhỏ lên trên tòa thành thị Mạc Lạc Tạp, sau đó giao cho mỗi một chiếc Long Nha chiến hạm đi chấp hành.
Tòa thành thị Mạc Lạp Tạp này thực sự là quá lớn, nếu muốn đem nó hoàn toàn xóa bỏ, đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Dương Phàm chậm rãi nâng kính viễn vọng lên.
Thành Mạc Lạp Tạp ở bên trong kính viễn vọng đúng là phồn hoa và khổng lồ, cao ốc chọc trời san sát so kè, trên những con đường thẳng tắp, còn có đám đông đi lại không ngớt, đại khái là sắp tới giờ tan tâm, cho nên trên đường phố với xuất hiện rất nhiều bóng người mặc đồng phục công nhân.
Ở cửa của rất nhiều công xưởng và trường học, còn xuất hiện đám đông chờ đợi, những nơi nhìn qua trông giống như khu chợ cũng bắt đầu trở nên nhộn nhịp huyên nào.
Những chiếc xe ngựa qua qua lại lại như thoi đưa trên đường phố, tranh đường đoạt lối với những chiếc xe tắc xi do người kéo, thỉnh thoảng hai bên nổi lên tranh chấp, vì thế xuất hiện cảnh sát mặc đồng phục màu đen, vũng những cái dùi cui đánh cho cả hai bên một trận tàn bảo, cánh cáo bọ họ đứng có tranh cãi, để tránh lãng phí sức lực của cảnh sát.
Nghề vận chuyển trên biển của nước Mã Toa rất phát đạt, điểm này được thể hiện trọn vẹn ở Mạc Lạp Tạp, ở những nơi gần bờ biển, còn cả rất nhiều bến tàu, neo đậu vô số thương thuyền, công nhân vật chuyển tháo dỡ vật tư ở bên trên bến tàu nhiều cứ như kiến đang chuyển nhà vậy.
Bến tàu của Mạc Lạc Tạp được kiến thiết đúng là rất có tầm mắt, hơn nữa rất có tính dự phòng, giữa các loại công trình trang thiết bị đều để lại đầy đủ những khoảng trống, đế đáp ứng nhu cầu phát triển ở trong tương lai, đương nhiên, cái tương lai đó tới ngày hôm nay là hoàn toàn kết thúc rồi.
Dương Phàm thậm chí là còn phát hiện ra dấu vết của du thuyền tư nhân ở một số những bến tàu hơi hẻo lánh một chút. Những chiếc du thuyền tư nhân này có vẻ bề ngoài hoa lệ, còn cả những cánh buồm nang đủ mọi màu sắc đã thủ hút ánh mắt của Dương Phàm, cũng khơi lên cho hắn hứng thú cực lớn.
Khi hắn còn rất nhỏ đã khát khao bản thân có một chiếc thuyền nho nhỏ, chỉ tiếc rằng bời vì hồi nhỏ nhà ngèo, cái nguyện vọng này thủy chung không thể đáp ứng được, vì thế hắn chỉ đành chạy tới tham gia hải quân, hi vọng có được chiến hạm của bản thân mình.
Dương Phàm đột nhiên hỏi:
- Bọn họ đang ở nơi nào rồi?
- Bọn họ chính đang đi săn ở đằng sau, cách nơi này còn phải thời gian bốn ngày, nhưng bọn họ không được trì hoãn thời gian ở trên đường mới được thế. Xin hỏi có cần thúc giục bọn họ tới Mạc Lạc Tạp không?
Phó quan cẩn thận trả lời, hắn biết Dương Phàm hỏi tới tình hình của hạm đội cướp bóc đi theo đằng sau hạm đội Dương Phàm.
Khi từ biển San Hô nam hạ, theo đằng sau hạm đội Dương Phàm hải quân quân Lam Vũ đã có vô số cái đôi, đều là những hạm đội cướp bóc do những thương đoàn tự mình thành lập nên, bọn họ đi theo hải quân quân Lam Vũ xông thẳng tới tuyến đường biển hoàng kim giữa nước Mã Toa và đảo Lữ Tống, sau đó triển khai cướp đoạt bữa bãi.
Do chiến lợi phẩm dồi dào, bọn họ không muốn tiếp tục theo hải quân quân Lam Vũ tiếp tục nam hạ nữa, mà ở ngay trên mặt biển phía đông đảo Phổ Cát triển khai săn lùng quy mô, dùng vũ lực liên tục chiếm lấy từng từng chiếc thương thuyền và hàng hóa chở ở bên thương thuyền của nước Mã Toa làm của riêng.
Dương Phàm chỉ đành lặng lẽ thờ dài ở trong lòng, nếu như hạm đội cướp bóc không tới nữa, thì những chiếc duy thuyền mỹ lệ này cũng chỉ đành tiễn hết xuống đáy biển rộng thôi, mong rời những bờ biển khác của nước Mã Toa còn có những chiếc du thuyền mỹ lệ như vậy, tới khi đó mình nhất định phải tự mình đi tới thị trường cướp bọn lựa chọn thật kỹ một chiếc để sử dụng cá nhân.
Dương Phàm lắc đầu, chậm rãi nói:
- Không cần nữa, bọn họ có tới cũng chỉ nhặt được những viên gạch ngói cháy đen mà thôi.
Ráng chiều và tịch dương rất hiền hòa rất dịu dàng chiếu lên Mạc Lạc Tạp, bao phủ lên một lớp hoàng kim làm người ta hâm mộ lên bên trên tòa thành thị phồn hoa to lớn này, cho dù mang theo địch ý nồng liệt, nhưng Dương Phàm cũng không thể không thừa nhận, Mạc Lạc Tạp đúng là thiên đường của nước dân nước Mã Toa.
Thế nhưng, chính bời vì nó là thiên đường của người dân nước Mã Toa, cho nên mới bất hạnh rơi vào trong mắt của Dương Túc Phong, trở thành tòa thành thị đầu tiên phải biến mất ở trên lục địa.
Khi chuyện đồ sát ở Tán Hoàng phủ và Long An phủ báo cáo lên chỗ Dương Túc Phong, thì gần như không cần phải suy nghĩ, Dương Túc Phong hạ lệnh xóa bỏ Mạc Lạc Tạp ngay tức khắc, hơn nữa lý do vô cùng đơn giản, Dương Túc Phong lạnh nhạt nói :
- Ta muốn để Vũ Văn Phân Phuơng biết, ta nói lời là giữ lấy lời.
Từ bên trong kính viễn vọng, Dương Phàm còn có thể nhìn thây rõ ràng rành mạch, ở thành Mạc Lạc Tạp có rất nhiều người nước Mã Toa đã phát hiện ra hạm đội hải quân quân Lam Vũ áp sát.
Thế nhưng bọn họ còn chưa ý thức được giây phút cuối cùng của sinh mạng đã tới rồi, bọn họ vẫn theo bản năng chen nhau tới gần chỗ bờ biển, hoặc là đứng trên nóc nhà của mình, nhìn hướng ra phía biển rộng, nhìn về phía quân Lam Vũ, phỏng đoán xem bọn họ muốn làm cái gì, thân sắc của bọn họ, quá nửa đều mang theo chút bộ dạng như đi xem náo nhiệt.
Hàng nghìn người dân nước Mã Toa này, có ông già tóc trắng bạc phơ, cũng có những đứa bé hiều động nhảy nhót tung tăng, còn có cả những thiếu phụ thiếu nữ như hoa như ngọc, bọn họ đang chụm tay nhìn ra phía mặt biển, bọn họ châu đầu ghé tai vào nhau nhỏ giọng thì thầm, tựa hồ đang phán đoán hành động tiếp theo của những chiếc Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ này.
Bọn họ còn chưa tiếp xúc với sự tàn khốc của chiến tranh, cho nên căn bản không ý thức được tử thần đã lặng lẽ siết bàn tay lớn của mình lên trên cổ của bọn họ.
Nếu như không có chiến tranh, đúng là bọn họ sẽ sinh sống rất hạnh phúc ở bên trong tòa thành thị này , hưởng tụ cuộc sống yên bình tứoi đẹp, hưởng thụ tài phú mà bản thân chăm chỉ kiếm được.
Song thật bất hạnh, chính phủ của bọn họ lại chủ động khơi lên chiến tranh, khơi lên sự mở đầu cho tai nạn của bọn họ, bọn họ có lẽ còn chưa biết chuyện quân đội nước Mã Toa ở tiền tuyến đồ sát những người dân thường khác, bời vì chính phủ che dấu tất cả những điều đó, thế nhưng, quân Lam Vũ tới sẽ đem tất cả chân tướng công khai cho bọn họ biết, đó là nếu như sau khi chiến tranh kết thúc, mà bọn họ còn có thể sống sót được.
Chiến tranh không có sự thương sót, không có sự cảm thông, cũng không có do dự.
- Cụm pháo công kích pháo đài đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Cụm pháo công kích thành thị đã chuẩn bị sẵn sàng.
Phó quan thận trọng hứng phấn mang theo tin tức, đi tới báo cáo, các Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng pháo kích.
Dương Phàm chậm rãi hạ kính viễn vọng xuống, mắt thường chăm chú nhìn tòa thành thị sắp hoàn toàn biến mất này.
Tòa thành thị này đúng là thành thị to lớn nhất hùng vĩ tráng lệ nhất nhất mà hắn đã tứng nhìn thấy, đáng tiếc, nó sắp hoàn toàn biến mất rồi.
Đối với người nước Mã Toa mà nói, khi bọn chúng phát động chiến tranh, đã từng nghĩ tới một ngày như thế này hay chưa?
Có lẽ sau khi Mạc Lạc Tạp hoàn toàn bị hủy diệt, người nước Mã Toa có lẽ sẽ dùng ánh mắt hoàn toàn mới để đánh giá lại cuộc chiến tranh mà bọn chúng chủ động khơi lên, đó là phải trả giá đắt, bao gồm cả người dân nước Mã Toa, cũng phải trả giá đắt .
Sự hủy diệt của Mạc Lạc Tạp, tin rằng cho dù không phải là cuộc đồ sát tàn khốc nhất trên đại lục Y Lan, nhưng cũng là giáo huấn thảm thiết nhất trên lịch sử của nước Mã Toa, bọn chúng sẽ lại một lần nữa nhận thức được sự bất lực và nhỏ bé của bản thân.