Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 145: Chương 145: Ngồi nhầm xe




Đêm khuya ở cảng Ni Tư thì tay không nhìn thấy ngón, mưa rơi rả rich không ngừng. Vì thực hiện lệnh giới nghiêm, cho nên phóng tầm mắt căn bản cũng chẳng nhìn tháy được bao nhiêu ánh đèn, cho dù có cũng cũng ít ỏi vô cùng, mấy điểm ánh sáng thư thớt ảm đảm làm ban đêm càng trở nên cô tịch.

Dương Túc Phong nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn đồng hồ, lúc này đã là hai giờ sáng rồi, sao còn chưa nhìn thấy bóng dáng Đường Kiệt Lạp Đức! Chẳng lẽ y lại qua đêm ở cái chỗ dâm loạn vô độ An Lạc cung? Nếu như đúng là thế, mình lại vồ hụt nữa rồi, Đường Kiệt Lạp Đức tuyệt đối là kẻ không gần nữ sắc, hẳn là sẽ không qua đêm ở An Lạc cung chứ?

Buổi tối ngày hôm đó tập kích Ôn Tư bảo mặc dù không lấy được kết quả làm người ta vừa lòng, nhưng Dương Túc Phong tuyệt đối không từ bỏ, đám Thí Phong cũng một mực không bỏ việc theo dõi và điều tra Đường Kiệt Lạp Đức. Mặc dù thành chim sợ cành cong, ngay cả Ôn Tư bảo cũng không dám trở về, ra vào đều có rất đông quân quốc phòng hộ tống, nhưng đúng như Khắc Lý Khắc Lan nói, Đường Kiệt Lạp Đức đích xác đối với bài bạc có sự si mê khác thường, hài thứ hai sau khi Ôn Tư bảo xảy ra chuyện đã bắt đầu xuất hiện trong phòng khách quý của An Lạc cung.

Ở giữa An Lạc cung và trụ sợ mới của Đường Kiệt Lạp Đức, phải đi qua một dòng suối nhỏ vắng vẻ, Dương Túc Phong quyết tâm ôm cây đợi thỏ ở đó, đám Nhiếp Lãng, Thí Phong tham gia hành động đều hóa trang thành bình dân, trong lòng cất súng lục K54 và lựu đạn, sau khi trời tối lục tục tiến vào khu vực mai phục. Nhưng từ mười giờ tối tới tận tảng sáng, còn không nhìn thấy Đường Kiệt Lạp Đức đi ra.

“Lão gia này chẳng lẽ đã nghe được phong thanh trước rồi” Nhiếp Lãng thấp giọng hồ nghi hỏi Thí Phong.

Thí Phong lắc đầu… biểu thị mình không biết.

Dương Túc Phong cũng nghi hoặc trong lòng, bất quá sức nhẫn nại của y cũng rất mạnh, càng tới lúc cuối cùng càng không chịu từ bỏ. Hướng hai người đánh mắt ra hiệu, để bọn họ đừng nói chuyện, chính vào lúc này, cảng Ni Tư đằng xa đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn. Tại phía đông nam bùng lên một ánh lửa mãnh liệt, tiếp đỏ cả cảng Ni Tư đều sôi sục cả lên.

Thí Phong kinh ngạc vạn phần thốt lên: “Đó là kho thuốc súng của quân quốc phòng”.

Dương Túc Phong cũng kinh ngạc không thôi, rồi lập tức cảm giác được từng đợt áp lực, xem ra trong cảng Ni Tư, thế lực muốn phản kháng Ô Mạn Lặc Tư cũng không phải chỉ có một phe của mình. Hơn nữa đối phương có thể làm kho thuốc súng phòng bị sâm nghiêm bị nổ, thì năng lực không hề nhỏ.

Dương Túc Phong trầm ngâm hỏi: “Thí Phong, từ tính báo của chúng ta mà xem thì trong cản Ni Tư này, còn có nhưng ai có khả năng phản kháng Ô Mạn Lặc Tư?”

Thí Phong cúi đầu ngẫm nghĩ, nhưng không nghĩ ra điều gì. Chỉ nuối tiếc nói: “Theo chúng ta biết, chỉ có một phe của công tước Mặc Linh Đốn, y hiện giờ đã bị bắt vào ngục, còn những người khác thì không rõ. Quân quốc phòng hành động rồi…”

Quả nhiên kho thuốc súng nổ tung đã dẫn tới lượng lớn quân quốc phòng, bọn chúng lùng sục từng nhà tìm kiếm phần tử hiềm nghi. Tiếng súng trường Minh Tư Khắc thi thoảng lại truyền đến, tiếng khóc của nữ nhân và trẻ nhỏ xen lân vào nhau. Cảng Ni Tư vừa rồi một mảng tĩnh mịch giờ phảng phất bắt đầu sôi lên.

Nhìn thấy phạm vi lùng sục của kẻ địch mỗi lúc một tới gần bên này. Thí Phong và Nhiếp Lãng đều không khỏi có chút khẩn trương, chỉ có Dương Túc Phong vẫn trấn định như không, lặng lẽ nhìn chăm chú vào phương hướng An Lạc cung.

Một lát sau nghe thấy hướng An Lạc cung truyền tới tiếng xe ngựa gấp gáp, theo đó thấp thoáng nhìn thấy một cỗ xe ngựa màu đen bốn bánh dưới sự hộ tống của hai trăm quân quốc phòng đi tới. Xa phu không ngừng vung rôi, thúc dục tuấn mã chạy nhanh hơn. Ở bên xe ngựa, đích xác là quân quốc phòng của vương quốc Cách Lai Mỹ mình mang quân phục màu vỏ quít, bọn chúng vì để theo kịp tốc độ của cỗ xe ngựa, đều đang chạy chậm, súng trường Minh Tư Khắc trên lưng đều cắm lưỡi lên. Trong bóng đêm cũng có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng lãnh lẽo.

“Chuẩn bị” Nhiếp Lãng hạ giọng ra lệnh, tất cả chiến sĩ lập tức dựa theo sắp xếp trước đó tiến vào trạng thái chuẩn bị.

Dương Túc Phong lặng lẽ theo dõi cỗ xe ngựa đó, xác thực đó chính là xe ngựa tư nhân mà Đường Kiệt Lạp Đức thường ngồi. Đằng trước xe ngựa còn trương ra một bông hoa kim cương hết sức kiều diễm, hiển lộ trọn vẹn sự giàu của có bản thân, giống y như miêu tả của Triệu Lam Đống. Trong lòng y đang lạnh lùng nghĩ, lần này cuối cùng đã đợi được ngươi rồi.

Xe đựa đi qua bên người Dương Túc Phong. Dương Túc Phong nhắm chuẩn xa phu bắn một phát, xa phu người ngả ra, từ trên xe ngã xuống. Hai con ngựa kéo xe bị kinh hãi chồm lên mấy lần, rồi từ từ bĩnh tĩnh trở lại. Cùng lúc Dương Túc Phong nổ súng, đám Nhiếp Lãng đã ồ ạt ném lựu đạn, đem quân quốc phòng ở bên xe ngựa nổ tới người ngã ngựa nhào. Khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại, đám Thí Phong đã xông tới trước mặt, dùng súng lục K54 kết liễu tính mạng của bọn chúng. Lĩnh quân là một viên thiếu tá quân quốc phòng, còn chưa làm rõ được là chuyện gì đã bị Nhiếp Phong cho ngay một phát súng vào mặt, gần như bắn đứt cả đầu. Những tên binh sĩ quân quốc phòng khác sợ hãi vội giơ súng đầu hàng, nhưng bị đám Thí Phong giết sạch toàn bộ.

Trong thời gian cực ngắn, bọn chúng hoàn toàn không dự liệu được sẽ bị phục kích ở nơi này, chớp mắt đã bị giải quyết sạch sẽ.

Nhiếp Lãng rảo bước xông tới bên xe ngựa, từ trong xe ngựa lôi ra một tên sợ tới mức té đái vãi phân, y ngã lăn ra đất, kẻ đó toàn thân đầu run rẩy như sàng gạo vậy, liên tục kêu tha mạng. Nhưng Dương Túc Phong cẩn thận nhìn một cái, không khỏi có chút trố mắt ra.

Kẻ này lại chẳng phải là Đường Kiệt Láp Đức.

Nhiếp Láng chụp lấy y kéo lên, xoay đầu y lại hướng phía ánh sáng để nhìn. Kẻ này đích xác không phải là Đường Kiệt Lạp Đức, so với Đường Kiệt Lạp Đức, y hiển nhiên bèo hơn rất nhiều, hơn nữa đầy bộ dạng tửu sắc quá độ. Toàn thân phát ra hơi rượu nồng nặc, áo bành tô trên người y cũng là tiêu chí của bá tước vương quốc Cách Lai Mỹ, nhưng những người có mặt đều không biết y.

“Ngươi là ai? Vì sao lại ngồi xe ngựa của Đường Kiệt Lạp Đức?” Dương Túc Phong áp chế sự buồn bực trong lòng, chậm rãi hỏi.

“Tôi, tôi là Ốc Nhi Đa Phu, Ốc Nhĩ Đa Phu… xin tha mạng, xin tha mạng!” Kẻ đó ra sức giãy dụa cầu xin,

Nhiếp Lang dí súng vào đầu y, hưng dữ nói: “Bọn ta hỏi ngươi, vì sao lại ngồi xe ngựa của Đường Kiệt Lạp Đức”.

Ốc Nhĩ Đa Phu trên người truyền tới một mùi phân, run giọng nói: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi không biết gì cả hết. Hôm nay tôi mới từ Mai Lỗ tới cảng Ni Tư, tôi ở đây không có xe ngựa, là Đường Kiệt Lạp Đức cho tôi mượn để dùng…”

Lại bị nhầm xe rồi!

Dương Túc Phong gắng sức để bản thân bình tĩnh trở lại, chậm rãi hỏi: “Đường Kiệt Lạp Đức hiện giờ ở đâu?”

Ốc Nhĩ Đa Phu lắp bắp nói: “Y tới nhà Khắc Lỗ Duy Nhĩ làm khách rồi… Khắc Lỗ Duy Nhĩ cũng muốn thắng tiền của y…”

Vất vất vả vả đợi cả một đêm, lại bị Đường Kiệt Lạp Đức may mắn thoát được. Sắc mặt Dương Túc Phong có chút âm u, qua một lúc mới khôi phục trở lại, phân phó Nhiếp Lang trói Ốc Nhĩ Đa Phu lại, mang về tiếp túc thẩm vấn. Đám Thí Phong kiểm tra chiến trường lại một lần nữa, xác thực từng tên địch đều đã bị bắn chết, mới chia thành mấy nhóm rút lui. Bởi vì đêm nay cảng Ni Tư tiếng súng nổ liên tục, nên bất ngờ là chẳng ai chú ý tới con suối nhỏ này đã xảy ra chuyện.

Vũ Phi Phàm và đám Khắc Lý Khắc Lan đều đang đợi y trở về. Vì để cho an toàn, Khắc Lý Khắc Lan lợi dụng quan hệ cá nhân mua một căn biệt thự sặp xệ gần biệt thự Tàng Hà làm chỗ ở tạm thời. Tòa biệt thự này đã có niên đại, lâu năm không tu sửa, nhưng có tường thành rất kiên cố và địa hình phòng ngự cực tốt, từ trên cao có thể quan sát toàn bộ cảng Ni Tư.

Kho thuốc súng phát nổ hiển nhiên mang tới phản ứng cực lớn, cả đêm cảng Ni Tư đều lùng sụng nghi phạm. Tiếng súng, tiếng chó sửa, tiếng kêu thét, tiếng khóc loạn hết cả lên, rất có khí thế trước khi giông bão ập tới. Bất quá Dương Túc Phong lại chẳng hề để trong lòng, kho thuốc súng phát nổ hiển nhiên chứng minh bên trong cảng Ni Tư còn cố một lực lượng kháng cự khá mạnh, mục tiêu của Ô Mạn Lặc Tư lẽ tất nhiên là ở trên người bọn họ.

Khi Ốc Nhi Đa Phu rúm thành một đống thị bị ném vào trong tầng hầm, toàn thân đã thối không ngửi nối. Nhiếp Lãng đành phải đem một bồn nước sạch rửa sạch toàn thân trên dưới của y, sau đó mới bắt đầu thẩm vấn. Ốc Nhĩ Đa Phu từ sau khi bị đưa vào tầng hầm, luôn miệng hô một cái tên kỳ quái, đó là “Tây Đa Phu”, làm mọi người hết sức ngạc nhiên.

Vũ Phi Phàm mặt âm trầm hỏi: “Tây Đa Phu là ai? Vì sao ngươi kêu hắn tha mạng cho ngươi?”

Ốc Nhĩ Đã Phu cuối cùng cũng ngừng tiếng kêu kỳ quái kia, con mắt nhỏ hoài nghi nhìn mỗi người trước mắt, run rẩy nói: “Các ngươi không phải là người mà Tây Đa Phu vận động kháng cự?”

Vũ Phi Phàm lắc đầu, lạnh lùng nói: “Chúng ta không phải, bất quá hiện giờ chúng ta muốn biết một chút về tình hình Tây Đa Phu vận động kháng cự, ngươi đem điều ngươi biết nói hết cả ra, nếu không…”

Nhiếp Lãng chuyên đóng kẻ ác, đem dao găm trong tay tùy tiện vung ra, dao găm liền cắm phập vào mặt đất giữa hai chân Ốc Nhĩ Đa Phu, chỉ còn chuôi dao lộ ra bên ngoài. Ốc Nhi Đa Phu sắt mặt trắng bệch, trên người lại truyền tới mùi vị bài tiết, vội vàng đem toàn bộ những điều mình biết khai ra.

Tây Đa Phu vận động phản kháng là một tổ chức chuyên phản đối chế độ thống trị độc tài của Ô Mạc Lặc Tư. Ốc Nhĩ Đa Phu biết cũng không nhiều, nhưng y chính là kẻ ủng hộ Ô Mạn Lặc Tư, vì thế từ con đường gián tiếp cũng biết một chút tin tức liên quan tới Tây Đa Phu vận động phản kháng. Căn cứ vào tình hình mà y nắm được, thành viên của Tây Đa Phu vận động phản kháng cũng không nhiều lắm, nhưng tổ chức cực kỳ nghiêm mật, hơn nữa thành viên đại đa số là có lai lịch, không phải đơn giản là hạng tiểu lưu manh đầu đường xó chợ. Bởi vì Ô Mạn Lặc Tư phí rất nhiều công sức mà trong ba bốn năm cũng chỉ bắt được không quá năm thành viên của Tây Đa Phu vận động phản kháng, hơn nữa những thành viên này hoặc chính là đại thương nhân, hoặc là chủ công xưởng lớn. Hơn nữa giữa bọn họ không vắt chút liên hệ nào, tất cả mọi liên hệ đều đến từ vị khách thần bí tên là Tây Đa Phu kia.

Để bắt được Tây Đa Phu thần bí đó, Ô Mạn Lặc Tư đích xác phí rất nhiều tâm huyết, nhưng mãi chẳng được như ý muốn. Nhưng sau khi liên túc mấy thành viên của Tây Đa Phu đề kháng vận động bị bắt, cũng đi vào thoái trào, từ lần trước bọn họ tạo ra chuyện lớn cho tới bây giờ, bọn họ đã yên lặng một năm ba tháng rồi.Copy by Ác Ma ******

Ốc Nhĩ Đa Phu bản thân là ông chủ một xưởng thép lớn ở đại khu Mai Lỗ. Lần trước Dương Túc Phong nhập khẩu thép hợp kim crôm chính là từ xưởng thép của y sản xuất ra. Lần này y tới cảng Ni Tư, chủ yếu là nhận lời mời của Ô Mạn Lặc Tư, tới gặp đại thần ngoại giao Đường Tư của đế quốc Đường Xuyên.

Dương Túc Phong cầm chén trà ấm, hờ hững hỏi: “Đường Tư muốn đám phán cái gì với các ngươi?”

Ốc Nhĩ Đa Phu kể, lần này Đường Tư tới trừ liên quan tới việc thương lượng rút hai sư đoàn quân biên phòng địa khu Mỹ Ni Tư ra, còn muốn nhập khẩu lượng lớn cương thiết và bộ thương Minh Tư Khắc từ vương quốc Cách Lai Mỹ. Đường Tư mang tới rất nhiều tiền vốn, trong đó có một phần tất nhiên là để biếu cho Ô Mạn Lặc Tư, nhưng vẫn còn một món lớn để chuận bị mua vũ khí trang bị.Copy by Ác Ma ******

“Tôi nghe nói trước đây quân đội Đường Xuyên đều không thích dùng súng đạn, nhưng hiện giờ đã thay đổi rồi, cái gì ở địa khu Mỹ Ni Tư… đúng rồi, quân Lam Vũ, chính là quân Lam Vũ, liên tục dùng súng đạn đánh thắng vài trận. Nên bọn họ động lòng, cũng muốn dùng súng đạn trang bị cho quân đội, nhưng do trong nước bọn họ rất nhiều nơi tình hình căng thẳng, vũ khi tự sản xuất không thể thỏa mãn nhu cầu, vì thế muốn nhập khẩu từ Cách Lai Mỹ…” Ốc Nhĩ Đa Phu bị dọa dẫm, đâm ra tư duy có chút hỗn loạn.Copy by Ác Ma ******

Dương Túc Phong hướng Nhiếp Lãng gật đầu, sai người bưng cho Ốc Nhi Đa Phu một chén hồng tửu, Ốc Nhĩ Đa Phu một hơi uống cạn. Dương Túc Phong cười cười, bảo Nhiếp Lãng đưa luôn cho y một bình hồng tửu. Ốc Nhĩ Đa Phu tự rót tự uống, sau khi có vài chén rượu vào bụng, tâm tình cuối cùng hơi bình tĩnh trở lại, cảm thấy sát ý của Dương Túc Phong không còn nồng nữa, nói chuyện cũng dần trở nên tự nhiên.Copy by Ác Ma ******

Đường Tư lần này xuất ngoại tới vương quốc Cách Lai Mỹ, trên người mang hai trọng nhiệm. Một là thương lượng với Ô Mạn Lạc Tư, do vương quốc Cách Lai Mỹ cung cấp thương thuyền, hiệp trợ rút hai sư đoàn quân biên phòng ước chừng có hai vạn quan binh tới đảo Sùng Minh, ngoài ra một nhiệm vụ chính là bàn bạc chuyện nhập khẩu vũ khí từ vương quốc Cách Lai Mỹ. Do hải quân đế quốc Đường Xuyên liên tục bại trận, cho nên Đường Tư hi vọng mong Ô Mạn Lặc Tư có thể chấp nhận, không chỉ đồng ý cung ứng vũ khí trang bị cho đế quốc Đường Xuyên, mà còn phụ trách vận chuyển, đưa vũ khí trang bị tới cửa càng Trình Xuyên Đạo của đế quốc Đường Xuyên. Nhưng Ô Mạn Lặc Tư chỉ mới nhận lời yêu cầu đầu tiên của y, còn đối với yêu cầu thứ hai còn đang suy nghĩ, bởi vì y cần chưng cầu ý kiến của tướng quân Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ của vương quốc Tháp Lâm.Copy by Ác Ma ******

Dương Túc Phong tùy ý hỏi: “Ô Mạn Lặc Tư và Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ rốt cuộc là có quan hệ thế nào?”

Ốc Nhĩ Đa Phu nói, Ô Mạn Lặc Tư và Ngả Đức Tư Đặc La Mỗ không có quan hệ riêng tư nào, nhưng hai tên đều là kẻ độc tài, cho nên trên lợi ích có nhu cầu hợp tác. Vương quốc Cách Lai Mỹ có thực lực kinh tế mạnh, còn vương quốc Tháp Lâm có thực lực quân sự mạnh. Gần đây vương quốc Tháp Lâm chuẩn bị động binh với vương quốc Tô Khắc La, còn mượn của vương quốc Cách Lai My một món tiền tới ngàn vạn kim tệ. Copy by Ác Ma ******

Dương Túc Phong đột nghiên nghiêm nghị hỏi: “Vì sao ngươi lại ủng hộ Ô Mạn Lặc Tư?”

Ốc Nhĩ Đa Phu tức thì ngẹn họng, không dám mở miệng, người cũng trở nên run rẩy kịch liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.