Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1189: Chương 1189: Ngu thành, vẫn là Ngu thành (P11)




Hiện giờ cả nước Mã Toa vì sâu hại mà khốn đốn, đồng thới từng bước đi tới mép sụp đổ, biết rõ nội tình, Dương Túc Phong không thể không cảm khái về sức mạnh của khoa học kỹ thuật.

Mặc dù sâu bệnh nông nghiệp và ôn dịch nhìn qua thì chẳng liên quan gì, nhưng một số nguyên lý trong đó vẫn dính líu tới nhau, như con đường truyền bá phát tán bệnh dịch.

Cho nên Dương Túc Phong ngay lập tức hạ lệnh cho Đường Chí mau chóng tới Ngu thành hiệp trợ đối phó với bệnh dịch có khả năng bùng phát.

Bởi vì thân phận của Đường Chí thuộc về sự bảo mật cao độ, nên tiến hành dưới sự yểm trợ của Lý Trí Kiệt, các phương sách cũng phải ban bố dưới danh nghĩa của Lý Trí Kiệt.

Hiện giờ Ngu thành đã không còn chiến sự lớn nữa, Tiêu Nam tất nhiên biết sự lợi hại của ôn dịch, nên chỉ hạ lệnh cho quân đội rút khỏi xung quanh Ngu thành, chỉ lưu lại một ít bộ đội giám thị, bắn tỉa không cho quân Lam Vũ trong thành có cơ hội dọn xác chết xung quanh.

Đề phòng ôn dịch lan tràn đã trở thành nhiệm vụ cấp thiết hàng đầu của Quân Lam Vũ, từng binh sĩ đều nghĩ cách phòng ngừa ôn dịch phát sinh , trừ việc định ra tuyến cảnh giới, tổ chức nhân viên vệ sinh các ngóc ngách, còn đóng kín cửa thành nghiêm cấm ra vào, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với bên ngoài.

Trừ vịêc cấm chỉ sử dụng nước mà chưa được khử trùng ra, quân Lam Vũ còn áp dụng phương thức đề phòng chủ động hơn, ví dụ như cách ly nhóm người có nguy hiểm.

Phi dĩnh bay lên hạ xuống suốt ngày đêm, vận chuyển không còn là đạn dược nữa mà là vô số dược phẩm, còn có rất nhiều nhân viên y tế.

May mắn là lúc này y học dược phẩm của quân Lam Vũ đã tương đối phát triển, các loại thuốc khử trùng và kháng bệnh đều nối đuôi nhau trào đời, chỉ chưa ứng dụng quy mô lớn mà thôi.

đối diện với ôn dịch có khả năng bùng phát, số thuốc men này tất nhiên không chút do dự được vận chuyển theo đường không tới Ngu thành, lấy 8 vạn cư dân nơi đây làm thành đồ thí nghiệm tốt nhất, vừa đồng thời ngăn ngừa ôn dịch, tiện thể kiểm tra hiệu quả của dược phẩm.

Thế nhưng cho dù có dược phẩm dự phòng và chữa thị, đối với hơn 8 vạn cư dân Ngu thành mà nói, đề phòng ôn dịch lan đi là vô cùng khó khăn, chủ yếu là phương diện phối hợp của người dân.

Khủng hoảng do ôn dịch tạo thành hơn xa dự liệu của người bình thường, nhiều khi gây nên hành vi mất lý trí, dù sao cư dân Ngu thành không phải là bộ đội được huấn luyện bài bản, khi đối diện với nguy hiểm của ôn dịch, tỏ ra kinh hoàng luống cuống, ,không thể bình tĩnh suy xét vấn đề.

Kết quả tạo thành nhiều phiên tóái không cần thiết cho quân Lam Vũ, thậm chí có một số nhân viên y tế bị hiểu lầm, xuất hiện thương vong không đáng có.

Dương Túc Phong vừa rồi sở dĩ nghiến răng nghiến lợi chính là suy nghĩ có nên giết béng vài vạn người này đi cho xong không, tránh ảnh hưởng tới quân tâm.

Giết mấy vạn người dân đi, là quân Lam Vũ có thể nhẹ nhàng ra trận, cho dù đối diện với ôn dịch bùng phát cũng không sợ, nhưng cuối cùng cũng không hạ được quyết tâm.

Bởi vì hiện giờ có quá nhiều người chú ý tới Ngu thành, mệnh lệnh giết người này không thể không có ai biết được, Dương Túc Phong y không phải là Dương Túc Phong trước kia nữa, giờ có thêm một đế quốc Lam Vũ, chỉ bằng vào thanh danh của đế quốc Lam Vũ thôi là y không thể tuỳ tiện như trước được, dù sao bên trong Ngu thành đều là người Đường tộc chính thống.

Vì cố gắng trì hoãn ôn dịch xảy ra, rất nhiều vôi sống đã được phi dĩnh trực tiếp thả xuống bốn phía xung quanh Ngu thành, để đề phòng quân Y Lan bắn lén, phi dĩnh thường bay cao trên 300 mét trút xuống.

Trong thời gian ngắn xung quanh Ngu thành trở nên trắng xoá, giống như có tuyết lớn bao phủ vậy, không có gió còn đỡ, có gió là vôi bột bay khắp nơi, như muốn phủ hoàn toàn Ngu thành.

Vào lúc này, cao tầng quân Lam Vũ phải suy tính tới một vấn đề nghiêm túc, là có nên rút quân ra khỏi Ngu thành, nếu như cứ giữ lấy Ngu thành, thì phải giải quyết tới cùng với ôn dịch sắp bùng phát, đồng thời giành thắng lợi cuối cùng, nếu không kiên thủ Ngu thành chính là tử vong.

Nếu như tường thành của Ngu thành đủ cao, có thể ngăn cản sự lây lan của ôn dịch thì bộ thống soái tối cao cũng yên tâm, nhưng thật không may tường của Ngu thành không đủ cao, không thể ngăn cản ôn dịch lây lan.

Nguy hiểm hơn nữa là một khi ôn dịch bùng phát, Ngu thành sẽ bị cắt đứt với bên ngoài, không thể cho liên hệ với bên ngoài được, nếu không ôn dịch sẽ theo đó mà truyền đi khắp nơi, gây hậu quả không thể tưởng tượng được.

Nhưng nếu như không mở cửa thành thì lương thực trong Ngu thành chỉ cầm cự được 3 tháng, sau đó thì cần phải phái phi dĩnh thả lương thực xuống duy trì, điều này đối với không quân Lam Vũ mà nói, căn bản là không thể hoàn thành được.

Nói một cách khác, sau 3 tháng người bên trong Ngu thành sẽ chết đói.

Nếu như rút quân khỏi Ngu thành, nhìn qua là sự lựa chọn sáng suốt nhất, có thể tránh né ôn dịch, thậm chí có thể biến trận ôn dịch này thành dấu hiệu cho sự diệt vong của quân Y Lan, tới khi đó Tiêu Nam sẽ tự vác đá đập chân mình.

Nhưng quân Lam Vũ rút khỏi Ngu thành, quân Y lan có thể lập Bí Dương, An Khê, Ngu thành trở thành một phòng tuyến kiên cố, lúc đó quân Lam Vũ muốn tiến và trung bộ hành lang Á Sâm thì cần phải tiến hành chiến đấu tàn khốc với quânY lan.

Nhớ tới cuộc đại chiến thế giới lần thứ nhất, trước khi xe tăng xuất hiện, hai bên căn bản không thể mau chóng vượt qua phong tuyến của đối phương được, súng máy, hàng rào dây thép gai, hầm hào hình thành một hệ thống phòng ngự trở thành cơn ác mộng đối với kỵ binh xung phong, đạn súng sẽ đâm toàn bộ kẻ tấn công quật ngã hết trước trận địa.

Cảnh tượng tàn khốc đó làm Dương Túc Phong chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu, quân Lam Vũ căn bản không thể hi sinh nặng nề như vậy, mà cũng không cần đáng phải hi sinh như vậy.

Bởi vì áp lực hậu cần quá lớn, xe ngựa đã không thể thoả mãn nhu cầu vận chuyển, bon ngành hậu cần của quân Lam Vũ đang đẩy nhanh công tác nghiên cứu xe hơi, thuận tiện nghiên cứu luôn xe tăng.

Nhưng dù sao xe hơi không phải do một hạng mục kĩ thuật đơn lẻ nào có thể làm nên được, nó liên quan đến quá nhiều phương diện, cho dù là Dương Túc Phong cũng không hiểu lắm, trừ miêu tả qua lý luận ra, y không thể giúp gì được.

Còn về phần xe tăng, trước khi xe hơi xuất hiện thì nó căn bản không thể sinh ra, nghiên cứu động cơ cũng chỉ mới đưa vào lịch trình, chỉ riêng vấn đề bánh xe thôi ban ngành kỹ thuật của quân Lam Vũ cũng đã chẳng biết gì rồi.

Thử nghĩ dưới tình huống thế này, không có xe tăng yểm hộ, quân Lam Vũ tiến hành chiến đấu giằng co lâu ngày cùng quân Y lan ở Ngu thành và Bí Dương, sẽ có cục diện ác liệt nhường nào.

Quân Lam Vũ phải đối diện không chỉ có một đối thủ là nước Y Lan, còn có nước Mã Toa vùng vẫy trước khi chết, ngoài ra còn có đế quốc Ngả Phỉ Ni ngoài khơi phía nam lục địa Y Lan nữa.

Thời gian đối với quân Y Lan mà nói là vô cùng quan trọng, mà đối với đế quốc Lam Vũ mà nói cũng là như thế.

- Xem ra ngươi có tâm sự?

Vũ Văn Phân Phương đột nhiên hỏi, giọngnói của nàng hơi khan, tuyệt đối không thanh thoát như vẻ bề ngoài của nàng, nhưng loại âm thanh hơi khan đó nghe rất thoải mái, rất êm tai, có cảm giác mềm mại.

Dương Túc Phong tỉnh lại, nhìn thấy Vũ Văn Phân Phương đã đánh xong ván cờ, hình như là tay trái thắng tay phải rồi, có thể là cách bữa cơm còn lâu, Vũ Văn Phân Phương lạibắt đầu triển khai hai tay quyết đấu.

Dương Túc Phong không nói, chỉ khẽ gật đầu, đây chẳng phải là thừa lời sao? chỉ cần có mắt ai chẳng nhìn ra Dương Túc Phong có tâm sự.

- Nhưng tâm sự đó không liên quan gì tới ta?

Vũ Văn Phân Phương thờ ơ hỏi, tiện tay triển khai một lượt chém giết, giống như mọi người, loạt tấn công đầu tiên từ pháo giữa.

Thực sự không có gì mới mẻ lắm, nếu như không phải là người rảnh rỗi nhất, đại khác không mỗi ngày bày mấy trận cờ như thế, từ đó có thể thấy được cuộc sống của Vũ Văn Phân Phương trong Vị Ương cung thế nào.

- Sao nàng biết không liên quan tới nước Mã Toa.

Dương TÚc Phong hỏi có chút tò mò, tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh bàn đá.

Bởi vì ở trong Vị Ương cung, nên Vũ Văn Phân Phương hoàn toàn bị cắt đứt với chuyện của tiền tuyến, trừ ăn mặc như các phi tần khác ra, thì thực tế Vũ Văn Phân Phương là một tù nhân bị giam lỏng, không có quá nhiều tự do cá nhân.

Con đường tin tức duy nhất của nàng là tờ nhật báo quân Lam Vũ đúng giờ đưa tới, tờ báo chính phủ kiểu này tất nhiên là không có quá nhiều tin tức mà Vũ Văn Phân Phương muốn biết.

Bên người Vũ Văn Phân Phương, khôngcó ai, cũng sẽ chẳng có ai nói với nàng biết bất kỳ tin tức có giá trị nào, Vũ Văn Phân Phương có thể đoán ra tâm sự của mình không liên quan tới nước Mã Toa đúng là có chút kỳ quái, theo lý mà nói nàng phải quan tâm đến nước Mã Toa, quan tâm tới Minh Na Tư Đặc Lai mới đúng.

- Bởi vì người xuất hiện ở trước mặt ta.

Vũ Văn Phân Phương nói vơi một chút lạnh nhạt, dường như có chút trào phúng Dương Túc Phong, ý tứ là chuyện đơn giản như vậy ngươi còn không hiểu, thực không biết sao ngươi làm hoàng đế được.

Ngoài trào phúng ra, giọng nói của nàng còn mang thêm một chút bi ai, dù sao có thể mỉa mai Dương Túc Phong ngu xuẩn, nhưng nước Mã Toa hung mạnh lại bị một kẻ ngu xuẩn như vậy đánh cho tan tác, vậy thì nên bi ai đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.