Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1182: Chương 1182: Ngu thành, vẫn là Ngu thành (P14)




“Ngươi, theo ta đi xem xét Ngu thành” Tiêu Nam lại có chút đăm chiêu nói.

“Vâng” Tiêu Lan lập tức trả lời.

Trên không trung Bí Dương thường thường sẽ có phi dĩnh của quânLam Vũ đi qua, nếu như phát hiện trên mặt đất có mục tiêu rõ ràng, chúng sẽ không do dự ném tạc đạn cỡ lớn, vì vậy Tiêu Nam và Tiêu Lan cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, hai người thậm chí thay đổi cả chế phục tướng quân quân đội Y Lan, chỉ mặc trang phục bình thường, dẫn theo mười mấy nhân viên cảnh vệ, cưỡi ngựa đi tới phía nam Ngu thành.

Phía nam Ngu thành là phạm vi đóng quân của sư đoàn bộ binh 66 của Phất Lan Đà chỉ huy, tuân theo mệnh lệnh trước đó của Tiêu Lan, quân sư đoàn 66 đã đào móc một số lượng lớn công sự trên những cánh đồng xung quanh Ngu thành, hơn nữa sắp xếp nhân viên đóng quân phòng ngự, phòng ngừa quân Lam Vũ tại Ngu thành phá vòng vây bất ngờ. Lúc này đúng là mùa mưa, hành lang Á Sâm thường xuyên mưa, công sự của quân Y Lan toàn bộ đều là nước, rất nhiều binh lính Y Lan dùng gầu không ngừng múc nước ra bên ngoài, nhưng càng có nhiều binh lính Y Lan lười biếng chỉ ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, hò hét các tân binh làm việc rồi tụ tập lại một chỗ cười nói, bản thân cũng không chăm chú làm việc, nhìn thấy Tiêu Nam đến mới giả vờ cầm trang bị làm việc.

Tiện tay cầm ống nhòm lên, lơ đãng nhìn dấu hiệu ngôi sao năm cánh của quân Lam Vũ trên mặt, Tiêu Nam cảm thấy rất chói mắt, tiềm thức đưa tay dùng sức lau lau, nhưng muốn lau sạch ngôi sao năm cánh màu đỏ sậm kia, kết quả đương nhiên là việc vô ích, ngôi sao năm cánh màu đỏ sậm kia vẫn bắt mắt như cũ, vẫn chói mắt như vậy, trừ phi dùng dao cạo đi, nếu khong tuyệt đối khó có khả năng quét sạch ấn ký đặc biệt của quân Lam Vũ. Những ống nhòm này đều là những thứ quân đội Y Lan thông qua những con đường đặc biệt mà có, số lượng đại khái khoảng trên dưới một hai trăm cái. Hiệu quả của nó so với loại kính cổ lão tốt hơn nhiều. Mặc dù cảm thấy ngôi sao năm cánh màu đỏ sậm kia rất chói mắt, nhưng Tiêu Nam cuối cùng vẫn lựa chọn nó.

Từ ống nhòm nhìn qua, Ngu thành có vẻ rất yên tĩnh, ngoại trừ cờ quânLam Vũ vẫn tung bay trên tường thành ra, tựa hồ nhìn không thấy dấu vết của hoạt động nào khác, giống như một tử thành không có sự sống. Khoảng cách giữa công sự quân Y Lan tới tường thành Ngu thanh không quá 300 thước, có vài binh lính Y Lan bắn tỉa tốt có thể ngắm trúng chuẩn xác mục tiêu hoạt động trên tường thành, cho nên binh lính quân Lam Vũ đều sẽ không để lộ mình. Tương tự như vậy, quân đội Y Lan cũng sẽ không dễ dàng để lộ ra bản thân chúng, các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ còn lợi hại hơn quân Y lan nhiều, với khoảng cách trong vòng 500 thước mà để lộ ra nửa cái đầu thôi cũng là chuyện rất nguy hiểm.

Căn cứ vào báo cáo của Tiêu Lan, quân Lam Vũ ở Ngu thành mặc dù không ngừng suy yếu trong chiến đấu, nhưng Dương Túc Phong đã rất nhanh điều viện binh đến, có một tiểu đội lính không quân đã tới được Ngu thành, khiến cho lực lượng quân chính quy tại Ngu thành tiếp tục duy trì trên 2 ngàn người. Ngoài ra quân Lam Vũ vẫn vận chuyển tới một số lượng lớn vũ khí, võ trang đầy đủ cho cư dân Ngu thành, những bộ đội dự bị này làm cho quân Y Lan cũng hết sức đau đầu.

Trước mắt hải quân lục chiến trong Ngu thành, ngoại trừ trách nhiệm chiến đấu ra, nhiệm vụ trọng yếu nhất chính là huấn luyện cho những cư dân Đường tộc thành dân binh, hơn phân nửa bọn họ đều được trang bị súng trường, còn nửa còn lại được trang bị thủ lựu đạn. Thực chiến chứng minh thủ lựu đạnlà vũ khí vô cùng tốt khi thủ thành, nhất là lúc khẩn cấp, một quả thủ lựu đạn giải quyết vấn đề nhanh hơn so với 3,4 viên đạn súng trường.

Bởi vì đại bộ phận cư dân Đường tộc bên trong thành đều dính máu tươi của người Y Lan, cho nên khi cư dân bên trong Ngu thành chống lại quân Y Lan tinh thần lên rất cao.Cộng vào đó, quân Lam Vũ có ý tuyên truyền, những dân binh Đường tộc đều thề huyết chiến tử thủ đến cùng với quân Y Lan. Bọn họ đều hiểu rõ rằng, bọn họ nhất định sẽ không có đường sống,chỉ có phòng thủ được Ngu thành, bọn họ mới có hi vọng.

Trên thực tế, bất luận là Tiêu Lan hay Tiêu Lan, đích xác cũng không nghĩ tới việc cho cư dân Đường tộc trong Ngu thành một con đường sống.

“Ngươi cảm thấy có thể đánh hạ được không?” Tiêu Nam đột nhiên nhẹ nhàng nói

“Có thể”Tiêu Lan trả lời rất nhanh.

Tiêu nam lại có vẻ đăm chiêu, buông ống nhòm xuống lạnh lùng nói:” Gọi Phất Lan Đà tới đây.”

Phất Lan Đà thật ra đang ở gần đó, bất an không yên chờ đợi mệnh lệnh của Tiêu Nam. Sau khi biết Tiêu Nam tới Bí Dương, Phất Lan Đà luôn cảm thấy mí mắt bên phải của mình không ngừng giật giật, giống như có tai nạn gì sắp xảy ra. Phất Lan Đà cũng khônghiểu rõ Tiêu Nam lắm, đối với mục đích chân chính Tiêu Nam bảo vệ mình lần đó cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ là âm thầm cảm thấy Tiêu Nam chiếu cố đến mình, tựa hồ có sự khác biệt so với sự chiếu cố đối với Tiêu Lan.

“Ngươi còn bao nhiêu người?” nhìn Phất Lan Đà đang vội vã chạy tới, Tiêu Nam Lạnh lùng nói.

“1 vạn 6 ngàn người” Phất Lan Đà cảm thấy rõ sự không ổn từ khẩu khí của Tiêu Nam, khi trả lời vô cùng cẩn thận, không dám có chút sai lầm gì.

Bản thân Phất Lan Đà chỉ huy sư đoàn 66 quân YLan , ngoại trừ bộ phận tân binh mới được tổ chức ra còn lại đều là các lão binh mà các sư đoànbộ binh khác không cần, hoặc là binh bĩ tử, thêm vào đó số lượng người cũng thật sự không ít, có 2 vạn bốn ngàn người, khi tiến công Ngu thành, những lão binh này đều biểu hiện đầy đủ bản lĩnh bảo vệ tính mạng của mình, tổn thất không nhiều, chỉ là tổn thất những tân binh đầy đủ huyết khí, đến bây giờ vẫn còn một vạn 6 ngàn người.

“Ngươi tổ chức một lần tổng tiến công, toàn quân xuất động, tổng công kích cửa Nam Ngu thành. Ta ở phía sau đốc chiến, công kích không được Ngu thành, người của các ngươi không cần trở về.” Thanh âm của Tiêu Nam càng thêm lạnh lẽo, không mang theo chút cảm tình nào, đây là phong cách chỉ huy của hắn.

Tàng Mạc Thoát bên cạnh tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Thân hình hùng tráng của Phất Lan Đà không tự chủ được có chút chấn động.

Hắn cuối cùng cũng nhấm nháp được sự lãnh khốc của Tiêu Nam, quả thật khó có thể ngăn cản.

Sự cơ trí dũng cảm của Tiêu Nam nổi tiếng đương thời, thế nhân xưng là chiến thần, nhưng sự lãnh khốc chết chóc của hắn lại chỉ có quân Y Lan mới có thể cảm nhận được, nhấtlà quan cấp cao của Y Lan, bọn họ mỗi lần bị ngôn ngữ vô tình lãnh khốc của Tiêu Nam làm chấn động, cuối cùng cảm giác giống như bản thân mình bị vứt bỏ. Bọn họ đối với Tiêu Nam vừa thích lại vừa hận, thích vì sự anh minh quyết đoán của hắn, bách chiến bách thắng, hận là hắn lãnh khốc vô tình, không có chút nhân từ nào

So sánh với đệ đệ Tiêu Đường của hắn, trên phương diện mua chuộc lòng người của Tiêu Nam rõ ràng là kém hơn rất nhiều, Tư gia giữa hắn và tướng lãnh của mình cũng rất ít, Tiêu Lan là một ngoại lệ, có nhiều lúc, Tiêu Nam có bộ dạng làm việc, sự lạnh lùng và không chút động lòng là biểu hiện mà các tướng lãnh thuộc hạ của hắn nhìn thấy nhiều nhất, đối với những bộ hạ của hắn, mặc dù có thể dành được thắng lợi không ngừng, kết quả vẫn không có chút cảm tình gì, có một số thậm chí ngay cả sự tín nhiệm căn bản nhất cũng không có.

Bọn họ nguyện ý đi theo Tiêu Nam dành thắng lợi,nhưng cũng rất sợ hãi sự lãnh khốc vô tình của Tiêu Nam, ví dụ như loại mệnh lệnh công kích quyết tử, chính là bữa cơm hàng ngày của Tiêu Nam, hơn nữa chuyện này càng không thể tuỳ tiện nói như vậy, nếu như PhấtLan Đà thật sự công kích không được Ngu thành, đầu của hắn nhất định là muốn chuyển nhà. Lúc đầu khi tấn công cứ điểm Xạ Nguyệt, cũng đã có đầu của một số người phải chuyển nhà, hơn nữa là mười mấy cái đầu.

Mỗi khi cần, Tiêu Nam đều tự mình xuất động đốc chiến, đội thân vệ của hắn chínhlà đội chấp pháp lạnh lùng trên chiến trường của đại lục Y Lan. Nhân viên đội thân vệ của hắn đều từ bộ tộc người man rợ Thái Nội Lôi sa mạc, giống như vì sự khô cạn quá độ của sa mạc, cả người bọn họ đều thiếu máu ngiêm trọng, ngửi thấy được mùi máu là lập tức hưng phấn, khi bọn họ thi hành quân pháp trên chiến trường, tuyệt đối sẽ không lưu tình chút nào, giết hại người một nhà nếu so với giết địch càng thêm hung ác. Nếu bản thân Phất Lan Đà dám lui lại phía sau, hắn là người chết sớm nhất.

Phất Lan Đà ở dưới đã nghe loáng thoáng về sự kinh khủng của Tiêu Nam, nhưng bản thân hắn luôn khờ dại cảm thấy được bản thân mình sẽ không đấu lại được Tiêu Nam, hắn khẳng định sẽ không nhớ nhung mình. Nhưng lần này ông trời cũng không giúp được hắn, sau khi Tiêu Nam tới được hànhlang Á Sâm, kẻ phải chịu trận đầu tiên chính là Phất Lan Đà hắn. ủa Phất Lan Đà.

“Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ” Phất Lan Đà nói theo phản xạ, nhưng thanh âm rõ ràng có chút không đủ khí lực.

“Tốt lắm, ta cho ngươi thời gian một ngày chuẩn bị, 9h sáng ngày mai bắt đầu tiến công, kéo đại pháo của ngươi ra, đừng giấu nữa. Người Tiêu Bá Nạp điều động cho ngươi đều là Lão binh đầu tử, bọn họ biết đánh trận như thế nào. Việc hiện tại của người phải làm chính là làm cho những tên này chỉ có thể liều chết lao về phía trước, không dám lùi về sau nửa bước. Ngươi nói cho bọn chúng biết, ngày mai ta sẽ tự mình ra chiến trường nhìn bọn họ chiến đấu, cũng đem đội đốc chiến của ngươi ra chiến đấu luôn, người của ta sẽ tự mình đốc chiến.” Thanh âm lãnh khốc của Tiêu Nam không mang theo chút cảm tính nào, cảm giác Phất lan Đà chính là tội phạm bị hành quyết trên chiến trường.

“vâng” Phất Lan Đà hữu khí vô lực nói, lập tức ý thức được sự không ổn, vội vàng kính lễ.

Tiêu Nam không để ý đến sắc mặt của Phất Lan Đà, thản nhiên phất tay, hờ hững nói:” Đi chuẩn bị đi”

Phất Lan Đà kéo bước chân nặng nề xuống thành lâu, cảm giác so với lúc đi lên còn khổ cực hơn, đứng trên đường phố trống trải của Bí Dương, hắn nhìn tất cả mọi thứ với ánh mắt xa lạ, không chút tình cảm nào, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói chang, nhưng Phất Lan Đà lại cảm giác được cả người lạnh lẽo, trong đầu là một mớ hỗn độn, thẫn thờ bước đi

Ngu thành, Ngu thành đáng chết, lẽ nào lão tử thật sự muốn cùng Ngu thành đồng quy vu tẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.