Tàng Mặc Thoát theo sau lưng hắn, không nói một lời, kiến nghị của ông ta đã nói với Tiêu Nam rồi, đó chính là lập tức rút sư đoàn 37 về, thỏa mãn nguyện vọng đả thông con đường tới Ngu thành của quân Lam Vũ, nhưng làm như vậy chắc chắn là dâng hành lang Á Sâm lên cho quân Lam Vũ, làm Tiêu Nam cũng không thể không do dự.
Nếu là nơi khác, Tiêu Nam đương nhiên có thể quyết đoán vứt bỏ, nhưng không may đây lại là hành lang Á Sâm, vựa lúa hành lang Á Sâm,cao tầng của nước Y Lan, bao gồm cả hoàng đế Tiêu Bang, đều vô cùng coi trọng lương thực nơi này sản xuất ra.
Nhất là sau khi nước Mã Toa bị bệnh sâu hại lúa quy mô lớn, khiến cho sản lượng lương thực tụt hẳn, làm cho tình hình trong nước khẩn trương, nước Y Lan cũng trở nên khẩn trương theo, ra sức tích trữ lương thực, sợ bệnh sâu hại lúa của nước Mã Toa lan sang nước mình.
Nhưng nước Y Lan cũng không có nhiều nơi sản xuất lương thực cho lắm, muốn tích trữ lương thực, cũng chỉ có thể nhập vào từ hành lang Á Sâm, không có lương thực ở nơi này, thế cục trong nước sợ rằng cũng không tốt hơn nước Mã Toa là bao nhiêu.
Con người không có cái ăn, bất kỳ chuyện gì cũng có thể gây ra, lịch sử đã nhiều lần chứng minh điều này, chỉ riêng vấn đề lương thực Tiêu Nam đã không thể dễ dàng vứt bỏ hành lang Á Sâm,cho dù hắn là đại hoàng tử cao quý.
Kỳ thực trong lòng Tiêu Nam, hắn hận không thể đích thân bóp chết Tri Thu, tên nhân vật nhỏ nhoi vô danh này, không ngờ liên tục đưa ra vấn đề khó xử khi mình vửa mới tới hành lang Á Sâm, trước tiên làm cho quân đoàn Ngân Thứu bị đánh tối tăm mặt mũi, cuối cùng là toàn quân tan rã, làm mình tiến thoái lưỡng nan.
Tên gia hỏa này mặc dù dự vào sức chiến đấu cường hãn của quân Lam Vũ do Dương Túc Phong cấp cho, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Tri Thu lựa chọn thời cơ rất tốt, đánh đúng vào chỗ yếu của nước Y Lan, lại đúng vào lúc quân lực Y Lan trống rỗng nhất.
Hiện giờ chuyện đã bày rõ, khi hăn hạ độc thủ với Ngu thành thì Tri Thu cũng hạ độc thủ với sư đoàn 37. HIện giờ Ngu thành còn chưa bị đánh hạ, ngược lại đã thấy khả năng sư đoàn bộ binh 37 toàn quân bị diệt, Tiêu Lan khẳng định không thể chống đỡ được cuộc tiến công hung hãn của hơn 1 vạn quân Lam Vũ.
Không còn cách nào khác,Tiêu Nam chỉ đành hạ lệnh cho Tiêu Lan rút quân, nhường ra con đường chiến lược hiểm yếu Ngu thành.
Ngày 10 tháng 7, sau hai ngày quân Lam Vũ giáp kích trước sau, Tiêu Lan dẫn hơn sáu ngàn binh sĩ còn sót lại rút khỏi chiến trường, trong quá trình rút lui liên tục bị lữ đoàn của Linh Tử Hao công kích, tổn thất thảm trọng.
Quân Lam Vũ truy kích tới tận phụ cận Bí Dương mới chị hậm hực ngừng bước tiến, số kẻ sống sót mà Tiêu Lan dẫn vào Bí Dương đã không còn tới ba ngàn người.
Sau khi kiểm tra nhân số, Tiêu Lan muốn khóc ra nước mắt, lòng đau như dao cắt, đã ngất xỉu ngay tại chỗ, Tiêu Nam cũng vô cùng đau lòng, có thể nói sư đoàn bộ binh 37 là tâm huyết chung của hai người, là chủ lực là hi vọng của quân đội Y Lan.
Hiện giờ binh lực đã tổn thất trên chín phần, có thể nói là toàn quân bị diệt rồi, hai người chúng sao chẳng đau lòng?
Nhưng đau lòng thì đau lòng, bọn chúng cũng có thể làm gì được quân Lam Vũ đây? thế cục hiện giờ đã quá rõ ràng, quân đội Y Lan đã ở vào thế hạ phong rồi.
Theo cùng quân Y Lan rút lui, quân Lam Vũ tràn lên như thủy triều ập tới xung quanh Ngu thành, đồng thời thuận thế tấn công luôn hai khu Phủ Điền, Lũng Hải.
Quân Y Lan trú ở nơi đó sớm đã là chim sợ cành cong rồi, còn chưa nhìn thấy quân Lam Vũ đã cuống cuồng lui về Bí Dương, làm cho Tiêu Nam giữa ban ngày hạ lệnh cho vệ binh chém chết hơn 10 tên quan quân, nhưng vẫn không thể ngăn cản được thế binh bại như núi lở.
Tới ngày 11 tháng 7, quân Lam Vũ ở hành lang Á Sâm đã hoàn toàn khống chế quyền chủ động, chẳng những kiểm soát Ngu thành, Phủ Điền, Lũng Hải, mà còn tiến sâu vào Nam Tĩnh ở phía đông nam Quảng Xuyên đạo.
Quân Y Lan trú ở Nam Tĩnh sợ oai Tiêu Nam không dám bỏ thành chạy, chỉ đành liều mạng đối kháng với quân Lam Vũ mấy tiếng, kết quả chưa tới ba tiếng đã bị quân Lam Vũ phá cổng thành, mấy tiếng sau thế lực của quân Y Lan trong thành đã bị quét sạch, quân Lam Vũ tuyên bố khống chế Nam Tĩnh.
Cùng ngày, lữ đoàn 403 lục quân Lam Vũ tiến vào Ngu thành, hội với trung đoàn 5 hải quân lục chiến đội, đồng thời giao ban nhiệm vụ phòng ngự.
Trong ngày đầu tiên đả thông con đường trên đất liền, quân Lam Vũ ra sức rút cư dân ra khỏi Ngu thành, trong hôm đó đã rút đi được 3 vạn người, hai hôm sau lại rút đi 5 vạn người, số cư dân này đều được hộ tống tới Y Lôi Nạp an bài.
Sau đó Lý Lập Sơn lập tức tăng cường công sự của Ngu thành, đồng thời triển khai công tác phòng ôn dịch toàn diện, vì không có gánh nặng của người dân, công việc này làm rất nhẹ nhàng, huống chi đường đã được đả thông, quân Lam Vũ cũng không cần kiêng kị gì nữa.
Không có người dân làm vướng víu, công việc của quân Lam Vũ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhà cửa trong Ngu thành bị rỡ đi không thương tiếc, tất cả xà rường kèo cột đều bị dùng để gia cố công sự.
Theo an bài của quân Lam Vũ, cư dân Ngu thành hẳn là không còn cơ hội về đây cư ngụ rồi, công tác bồi thường cho bọn họ đã có quan viên khác phụ trách, kỳ thực bọn họ cũng chẳng cần bồi thường gì, có thể thoát khỏi nơi chiến tranh mù mịt này đối với họ mà nói đã là vui sướng lắm rồi.
Các hạng mục công tác trong Ngu thành hiển nhiên lục quân làm tốt hơn hải quân lục chiến nhiều, trang bị của bọn họ cũng thuận tiện cho việc phòng thủ hơn.
Khi hải quân lục chiến rời đi, đã mang theo vô số trang bị tới Y Lôi Nạp, đương nhiên những khẩu súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm kia thì tuyệt đối không thể mang đi được.
Có thứ hung khí giết người đó ở lại, quân Lam Vũ ít nhất có thể giảm bớt một nửa binh lực thủ thành, thậm chí còn có thể phái binh lực tới ngoại vi Bí Dương.
Lý Lập Sơn xuât thân quê kệch, tính khí nóng nảy, bộ hạ đều có chút sợ hắn, kết quả dưới sự quát tháo của hắn, công tác gia cố tường thành vốn phải cần 3 ngày mới có thể hoàn thành, thì chưa tới 2 ngày đã làm xong.
Tường của Ngu thành vốn chưa tới 6 mét đã cao tới 8 mét, độ dốc bên ngoài đã được tăng lên, như vậy trong cuộc chiến sau này cũng có thể tăng nhân số thương vong của quân Y Lan.
Hải quân lục chiến rút khỏi Ngu thành tạm thời tới Y Lôi Nạp nghỉ ngơi chỉnh đốn, đồng thời nhận nhiệm vụ duy trì ổn định ở Y Lôi Nạp.
Trước đó vì chiến sự khẩn trương, quân Lam Vũ không đảm đương nhiệm vụ này, làm cho Dương Túc Phong bị báo chí nước ngoài chửi rủa rất lâu, ngay cả báo chí trong nước cũng mập mờ phê bình mấy tháng.
Mặc dù Dương Túc Phong chẳng để ý, nhưng nội chiến trong nước Yến Kinh càng kịch liệt, ai đó trong bộ tổng tham mưu quân Lam Vũ lại nhìn thấy một số hi vọng đáng cân nhắc.
Hà Vị Thần đã âm thầm mưu tính kế hoạch vượt qua nước Long Kinh và Ngọc Kinh bao vây nước Y Lan, mặc dù kế hoạch này nhìn qua vô cùng khổng lồ, nhưng tính khả thi tương đối lớn, chỉ cần hải quân Lam Vũ giải quyết được hải tặc Ca Âu ở quần đảo Đại Mã Cáp. Tiêu trừ hoàn toàn uy hiếp của hải tặc Ca Âu ở đó thì lục quân Lam Vũ có thể đổ bộ lên nước Ngọc kinh và Long Kinh, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai khống chế hai khu vực trên, từ đó mang tới bất ngờ nho nhỏ cho quân Y Lan.
Vì kế hoạch của Hà Vị Thần, sự chú ý của Dương Túc Phong lại bắt đầu quay về nước Long Kinh và Ngọc kinh. Hai nơi này vốn không nằm trong phạm vi công kích trong thời gian gần của quân Lam Vũ, dù sao hai nước này cũng khác với vùng nhỏ tí là Y Lôi Nạp và Y Lai Nạp, đất đai của bọn họ tương đối rộng, nhân khẩu đông đúc, cần số lượng binh lực khá lớn mới khống chế được.
Với binh lực trước mắt của quân Lam Vũ, khẳng định là không làm được điều này, bất quá hiện giờ chưa làm được không có nghĩa sau này không làm được, chỉ cần nội chiến ở nước Yến Kinh không dừng lại, quân Lam Vũ tiến vào nơi này, có thể bớt được rất nhiều sức lực.
Mức độ kịch liệt của cuộc nội chiến nước Yến Kinh so với chiến sự ở hành lang Á Sâm thì không thua kém gì, chỉ là nhân số tham chiến ít hơn mà thôi.
Tần gia và Xuân gia triển khai giằng co kịch liệt, làm nhiều thành thị thôn trấn của nước Yến Kinh trở thành đống đổ nát.
Vì tận lực tước bớt lực lượng của đối phương, bọn chúng không ngại đồ sát người dân trong nước, chuyện thôn trấn bị giết sạch xảy ra như cơm bữa, thêm vào đó là quân đội của nước Long Kinh thừa lúc cháy nhà hôi của, khiên cho trong biên cảnh nước Yến Kinh cực kì hỗn loạn.
Vô số nạn dân nước Yến Kinh tràn vào Y Lôi Nạp, mang tới áp lực cực lớn cho quốc gia nhỏ bé này, trị an trong nước Y Lôi Nạp cũng vì thế mà xấu đi nghiêm trọng, ngay cả thủ phủ Ô Nhã Tô Thai cũng bị nạn dân công kích mãnh liệt, nguy trong sớm tối.
Cho tới khi bộ đội tiên phong của hải quân lục chiến quân Lam Vũ tới Ô Nhã Tô Thai, đám nạn dân đó mới hậm hực rời đi, khi quốc vương Y Lôi Nạp hoan nghênh quân Lam Vũ tới, thì quân Lam Vũ tiện thể tuyên bố tiếp quản nhiệm vụ quốc phòng và ngoại giao của Y Lôi Nạp.