Ta thực sự muốn đi tìm sư phụ hỏi cho rõ ràng, nhưng sư phụ đã âm thầm bị người ta hỏi nhiều lần lắm rồi, mỗi một lần đều sắc mặt đỏ bừng bừng, hàm hồ cho qua, người chỉ nói nước đôi, người chưa từng bao giờ chịu trả lời chính diện câu hỏi có liên quan tới thánh linh đan, nếu bị người ta hỏi tới, thì người lặng lẽ lách mình một cái, rồi sau đó liền biến mất trên không trung.
Võ công đúng là cũng có cái lợi của võ công, đó là có thể trong chớp mắt chạy cho thật xa, tránh khỏi những phiền hà không cần thiết.
Ta thấy thật kỳ quái, vì sao mà sức hấp dẫn của Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ lại không mạnh bằng của Phượng Lam Vũ cô cô chứ?
Chẳng phải người ta thường nói nữ nhân càng trẻ tuổi thì càng xinh đẹp sao? Nhưng Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ đã tới bên cạnh Phong lĩnh một năm rồi, mà Phong lĩnh còn chưa ngủ với tỷ ấy.
Dường như sức hấp dẫn của tỷ ấy còn chưa đủ, thực ra ta cảm thấy Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ tốt hơn so với Phượng Lam Vũ cô cô rất nhiều.
Không phải là ta nói Phượng Lam Vũ cô cô không tốt đâu nhé, nhưng ta rất không ưa ánh mắt của cô cô, càm giác như bọn ta đều kém cỏi hơn cô cô vậy.
Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ hiển nhiên là rất nhớ nhà , khi ăn bữa tiệc cuối năm còn lặng lẽ chảy nước mắt nữa, tỷ ấy nhìn lên sợi dây chuyền đeo ở trước ngực, xuất thần hồi lâu.
Ngả Toa Lệ Nặc ở đằng sau liên tục gọi tỷ ấy mấy tiếng, mà tỷ ấy đều không có phản ứng, cái mặt dây chuyền nho nhỏ ấy chính là lễ vật trân quý nhất của Y Địch Liễu Lâm Na mang ra từ nước Lâu Lan, là do chính tay mẹ của tỷ tỷ ấy đưa cho đó.
Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ rất nhớ mẹ, cũng rất nhớ người thân của mình, nhưng tỷ ấy không thể hiệu hiện ra tín hiệu như vậy ở trước mặt Phong lĩnh được.
Ta nghĩ, Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ năm nay và năm sau chừng là không có cơ hội trở về nước Lâu Lan rồi, nhưng sau này có lẽ là sẽ có thôi.
Phong lĩnh không phải là người tuyệt tình, tới lúc thích đáng tự nhiên sẽ buông tha cho Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ trở về nhà.
Kỳ thực làm nữ vương có đôi lúc chẳng phải là tốt, nếu như Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ không phải là nữ vương của nước Lâu Lan, thì Phong lĩnh sớm đã thả cho tỷ ấy trở về rồi.
Nhưng hiện giờ đương nhiên là không thể cho tỷ ấy trở về được, vạn nhất tỷ ấy thừa cơ đoạt lấy quyền lực của Lâu Lan thì phiền toái rồi, cho dù bản thân tỷ ấy không muốn tranh đoạt, thì cũng sẽ có người uy hiếp dụ dỗ tỷ ấy làm chuyện như vậy.
Hiện giờ ở nước Lâu Lan quan Lam Vũ đang triển khai rầm rầm rộ rộ các loại cải cách ruộng đất và cải cách chính trị. Người bất mãn đối với quân Lam Vũ thực sự là quá nhiều, nếu như tỷ ấy trở về, khẳng định sẽ bị đẩy vào con đường không có lối thoát.
Tới khi đó, có lẽ Phong lĩnh không thể không giết tỷ ấy, cho nên, không thả cho tỷ ấy trở về là biện pháp lý tưởng nhất.
Cung Tử Yên tỷ tỷ và sư phụ của ta đều là lần đầu tiên cùng bọn ta ăn tối tất niên, kỳ thực vào năm ngoài họ cách bọn ta cũng không xa, chỉ có điều bọn ta ngồi ở trong phòng ăn rộng rãi sáng sủa, trước mắt toàn bộ đều là sơn hào hải vị, mà bọn họ thì lại một mình ở trên nóc nhà giữa đất trời tối đen mịt mù, lặng lẽ chịu đựng sự lạnh lẽo và cô đơn ông trời mang tới cho bọn họ, nước mắt của bọn họ vừa mới từ trong vành mắt chảy ra, thì thoáng một cái đã bị gió lạnh làm đóng băng rồi, tới ngay cả cơ hội chảy qua gò má cũng không có.
Cung Tử Yên tỷ tỷ kỳ thực rất là đáng thương.
Tất cả nữ đệ tử của Nghi Hoa Cung thật ra đều rất là đáng thương, bọn họ đều là cô nhi không có ai là ngoại lệ, các sư phụ của Nghi Hoa cung chu du các nơi trên thế giới, mang về rất nhiều cô nhi nuôi dưỡng, bọn họ chính là mấy người nổi bật hẳn lên trong số đó, mặc dù bọn họ là đệ tử xuất sắc nhất của Nghi Hoa cung, nhưng ở phương diện cô đơn và thiếu thốn tình yêu thương, thì không có gì khác biệt với tất cả những cô nhi khác.
Để có thể hưng thịnh mãi mãi trong võ lâm, các sự phụ của Nghi Hoa cung đều rất nghiêm khắc với những đệ tử của mình, chỉ không ngừng yêu cầu và thúc giục, mà không có chút tình yêu nào.
Giáo nghĩa của Nghi Hoa cung thậm chí cho rằng, bất kỳ cái cớ cưng chiều nào đều sẽ làm cho các đệ tử hèn nhát và mềm yếu, cho nên Cung Tử Yên tỷ tỷ mặc dù rất kiên cường, nhưng đúng là rất cô đơn.
Bất quá sự cô đơn của tỷ ấy tại bữa tối tất niên năm nay đã bị dần dần giải trừ rồi, tỷ ấy cuối cùng cũng hòa nhập vào trong cuộc sống của bọn ta.
Thực ra bọn ta đều biết, tỷ ấy bị Nghi Hoa cung bán đứng.
Để làm điều kiện được Phong lĩnh hỗ trợ cho Nghi Hoa cung, tỷ ấy đã bị cao tầng của Nghi Hoa cung âm thầm bán cho Phong lĩnh, tỷ ấy tựa hồ cũng biết kết cục như vậy, thông thường kết cục như vậy đều là đau thương, nhưng tỷ ấy có may mắn gặp được Phong lĩnh, vì thế có một chút xíu hi vọng hạnh phúc, bọn ta đều thật lòng ho vọng tỷ ấy có thể có được cuộc sống hạnh phúc.
Sư phụ của ta thực ra cũng rất đáng thương.
Cuộc sống quanh năm suốt tháng chỉ trơ trọi có một mình làm cho người không thích ứng lắm với mỗi một người ở bên cạnh, thậm chí tới ngay cách cả nói chuyện cũng không hiểu lắm, cho nên người rất ít khi lên tiếng, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Vết thương của người còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên Phong lĩnh cũng vô cùng quan tâm tới người, nhưng mà loại quan tâm này, bọn ta đều có thể nhìn ra được là vô cùng mờ ám, con mắt của Phong lĩnh cứ luôn đắm đuối nhắm vào bộ ngực đầy đặn của sư phụ.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn dược ra ngài muốn cái gì, nhưng rất là kỳ quái, sư phụ xưa nay lạnh lùng cao ngạo không ngờ lại ngầm cho phép ánh mắt dâm uế của ngài, hơn nữa lại còn hơi đỏ mặt lên nữa chứ. Đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được, trong lòng người đã có chút thích thú rồi.
Hình như ta là mờ nhận ra, không biết là bắt đầu từ khi nào, giữa Phong lĩnh và sư phụ nhất định là có một bí mật nhỏ gì đó, khi hai người ở cùng với nhau còn thì thầm gì đó, hơn nữa thái đồ vô cùng mờ ám.
có lúc ta còn chính mắt nhìn thấy Phong lĩnh từ trong phòng sư phụ đi ra, dáng vẻ thì tỏ ra vô cùng cao hứng, còn sư phụ thù sắc mặt đỏ bừng ngồi nghiêng ở bên trên giường. Nhìn thấy ta đi vào, cũng tỏ ra rất xấu hổ, cũng không biết Phong lĩnh đã làm chuyện gì với người rồi, bất quá trên ga trải giường của sư phụ vẫn chưa hề có dấu lạc hồng, tin tưởng rằng người còn chưa bị Phong lĩnh bá chiếm hoàn toàn.
Vốn ban đầu không khí của buổi tiệc tất niên đã rất là lạnh lẽ buồn tẻ rồi, nhưng mà nữ nhân ác ma biến thái Phất Lôi Đát đi tới, đem một chút xíu không khí còn sót lại đã phá hỏng toàn bộ rồi.
Không biết là cô ta có được quyền lực từ nơi nào, kiểm soát sức khỏe thân thể của bọn ta, lấy lông gà làm lệnh tiễn, ra oai hổ cái, tất cả thức ăn phải trải qua sự kiểm tra của cô ta mới được ăn, tất cả các món ăn đều bị tách trước.
Cái quy định xưa này chưa từng có này có thể làm người ta phát điên mất, đợi cho các hạng mục kiểm tra hoàn tất, thì bữa tối thơm phưng phức toàn bộ đều lạnh như băng đá, mỡ ở bên trên đùi gà cũng đóng băng rồi, còn ăn thế quái nào được nữa, bọn ta thực sự là muốn giết cô ta, chỉ là không có cơ hội, cũng không có cái gan nói.
Nghe nói là trong gian phòng của cô ta ở, nửa đêm còn có rắn độc xuất hiện, mỗi một người bọn ta đều không dám tới gần.
Bữa tiệc tất niên của năm nay thực sự là có quá nhiều điều tiếc nuối.
Tiêu Tử Phong tỷ tỷ đột nhiên không chào mà bỏ đi làm Phong lĩnh có chút nghĩ không ra, khi ăn cơm tối tất niên vẫn còn cảm khái, thực ra ngài là người trong cuộc thì mù mờ, không nghĩ được rõ ràng tình huống khi đó.
Nếu đối lại bản thân ngài là Tiêu Tử Phong tỷ tỷ chẳng dễ dàng gì mới từ cao nguyên Huyết Sắc xa xôi ngoài ngàn dặm hào hứng trở về bên nam nhân của bản thân, nhưng lại phát hiện ra nam nhân của mình đang nằm trên bụng của nữ nhân khác gieo mầm cầy cấy, hơn nữa lại còn tỏ ra còn vô cùng khoan khoái, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận, trừ khi là không để ý tới y.
Thập Tứ công chúa không tới đúng là một tiếc nuối cực kỳ lớn, nghe nói tỷ ấy chính là nữ nhân hoàn mỹ nhất, rất tốt đối với Phong lĩnh, cũng rất tốt đối với các tỷ muội, mỗi một người có mâu thuẫn gì , có tâm sự gì, đều có thể kể ra với tỷ ấy.
Đương nhiên rồi, tiền đề là tỷ ấy phải có thời gian cơ. Ôi, Phong lĩnh an bài tỷ ấy làm nhiều chuyện như thế, thì làm sao tỷ ấy có thời gian được cơ chứ?
Nhưng mà Tiêu Tử Phong tỷ tỷ bỏ đi, liệu có thể là có liên quan tới việc Thập Tứ công chúa tới hay không?
Ài, chuyện giữa nữ nhân và nam nhân đã đủ rắc rồi rồi, vậy mà chuyện giữ nữ nhân và nữ nhân, xem ra còn càng phức tạp hơn.
Một năm lại qua đi, ta lại lớn thêm một tuổi rồi, bọn họ đều cười ta, nói năm sau là ta phải ngủ với Phong lĩnh rồi, ta nói đừng hòng, Phong lĩnh còn chưa ngủ với Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ cơ mà, đầu có tới lượt ta được, vì thể bọn họ lại cười ta.
Y Địch Liễu Lâm Na tỷ tỷ còn đuổi theo đánh ta, đau chết đi được, không ngờ sư phụ lại cứ đỏ mặt cúi đầu xuống ăn cơm, giống như làm chuyện gì trái với lương tâm vậy, cũng chẳng chịu giúp ta một lần.
Viết nhật ký thực ra là một chuyện chẳng thú vị gì, nhưng mà không viết thì ta còn có thể làm gì đây?
Mong sao mọi thứ đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn vào năm sau vậy.
Đêm giao thừa ngày 30 tháng 12 năm 1730 thiên nguyên.