Không khí bên ngoài bốc lên cái mùi mà chuột chết thường có, nhưng không khí bên trong vô cùng tươi mát, nhưng nhìn khắp nơi cũng không thấy cửa sổ ở đâu, không biết không khí trong mát này rốt cuộc từ chỗ nào chuyển vào.
Nếu như chẳng phải tận mắt chứng kiến, đúng là khó có thể tưởng tượng ở trong khu dân nghèo như vậy, còn có gian phòng tinh tế như thế.
Mang theo lòng hiếu kỳ, hai người vòng qua một chỗ rẽ, không gian ở bên trong tựa hồ còn rộng hơn một chút, nhưng đồ đạc lại ít hơn rất nhiều, nhìn qua thì hẳn là một phòng ăn, ở giữa đặt một chiếc bàn bát tiên, trên bàn trải khăn màu đỏ thẫm, mép khăn rủ xuống chỉnh tề, bên bàn có bốn chiến ghế tựa, đều dùng khăn vàng chùm lên lưng ghế.
Có hai nữ nhân ngồi tĩnh lặng ở bên bàn, người bên trái mặc váy liền màu trắng, người thẳng tắp xứng đáng gọi là mặt hoa da phấn, làn da trắng dưới ánh đèn trông như mỡ đông, toàn thân trên dưới không thể tìm ra một chút tì vết nào.
Lông mày như một làn khí nhẹ trên rặng núi xa, một đôi mắt phượng cùng hàng mi cong, đôi mắt đen lấp lánh ánh lên vẻ mê người, chiếc mũi xinh xinh làm người ta cảm thấy thanh thoát, cái miệng nhỏ đôi môi hồng mê người, cùng với khuôn mặt tròn tròn và chiếc cằm thon, tất cả phối hợp với nhau thật hoàn mỹ hài hòa.
Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đều hơi giật mình, nữ nhân mặc bộ váy liền thân màu trắng đó không ngờ lại là Nạp Lan Tinh Vũ, thế nhưng lại khác với Nạp Lan Tinh Vũ gặp tối hôm qua.
Tối hôm qua nàng trông hết sức đáng thương, nhìn đâu cũng thấy vẻ u sầu, giống như trái tim đã chết rồi vậy, nhưng hôm nay lại trông tràn trề sức sống, đôi mắt thâm thúy còn ánh lên vẻ thông tuệ, đó chính là Nạp Lan Tinh Vũ với hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau.
Bên cạnh Nạp Lan Tinh Vũ còn có một nữ nhân toàn thân áo đen, nữ nhân áo đen này không biết thân phận thế nào, nhìn qua tuổi tác tương đối lớn rồi, mặt đầy nếp nhăn, ngón tay thò ra dưới y phục chỉ còn da bọc xương.
Nhưng Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên không dám khinh thường bà ta, hai nàng theo bản năng cảm giác được nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng còn có lai lịch rất lớn, nhìn Nạp Lan Tinh Vũ thì bà ta hình như còn có địa vị quan trọng hơn cả nàng.
Nhìn thấy hai nàng xuất hiện, Nạp Lan Tinh Vũ ưu nhã đứng dậy, phóng khoáng nói:” Hai vị quý khách tới từ kinh đô Ni Lạc Thần, mời ngồi, xin tha thứ cho sự mạo muội của ta, thực sự chỉ thế này mới có thể gặp được hai vị”
Phương Phỉ Thanh Sương nghênh ngang ngồi xuống, con mắt chỉ nhìn chăm chú vào hắc y nữ nhân, kết quả bà ta cũng nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt của hai người đều như mũi dao, lâu sau mới từ từ tách ra, mọi người đều biết đối phương không dễ chọc.
Cung Tử Yên thì lại hời hợt nhìn Nạp Lan Tinh Vũ hỏi:” Cô chính là Nạp Lan Tinh Vũ?”
Nạp Lan Tinh Vũ khẽ mỉm cười, tỏ ra điềm tĩnh thoải mái, như nữ chủ nhân của gian phòng này, nhẹ nhàng nói:” Các cô biết ta là Nạp Lan Tinh Vũ, ta cũng biết cô là Cung Tử Yên, cô ấy là Phương Phỉ Thanh Sương vậy ,mọi người không cần khách khí, xin mời ngồi.”
Cung Tử Yên vẫn không ngỗi xuống, cảnh giác nói:” Cô tìm bọn ta có việc gì?”
Nạp Lan Tinh Vũ nhẹ nhàng nói:” Ta muốn thể hiện hết tình cảm của chủ nhân, mời hai cô một bữa cơm mà thôi.”
Nữ nhân bên cạnh nàng dùng giọng nói khàn đặc xen vào :” Bọn ra muốn nói chuyện về Dương Túc Phong với các ngươi.”
Phương Phỉ Thanh Sương cười lạnh , mang theo vẻ mặt rất không thiện chí, nói như có vẻ gây sự :” Vì sao phải nói về Dương Túc Phong? Ta không thích y, ta và y chẳng có gì hay mà nói.”
Hắc y nữ nhân mặt lạnh tanh nói:” Bọn ra không muốn nói về chuyện ân oán tình thù giữa ngươi và Dương Túc Phong, bọn ta muốn nói về chuyện nước Lạc Na và đế quốc Lam Vũ, vương hậu bọn ta có mấy lời muốn chuyển cho Dương Túc Phong, hi vọng các người giúp chuyền đạt.”
Phương Phỉ Thanh Sương vẫn chẳng có chút thiện ý nào :” Vậy thì các ngươi phải phái sứ giả ngoại giao tới kinh đô Ni Lạc Thần.”
Hắc y nữ nhân nói không nhanh không chậm:” Nếu như ở dưới tình huống bình thường, bọn ta đúng là phải làm như thế, nhưng tình huống hiện giờ không cho phép, nếu như bọn ta công khai phái sứ giả tới kinh đô Ni Lạc Thần, thì có lẽ đêm nay bọn ta sẽ bị quân Mã Toa tắm máu, toàn bộ vương thất Lạc Na sẽ bị diệt tận gốc, ta nghĩ nỗi khổ này các ngươi có thể cảm thông.
Phương Phỉ Thanh Sương chẳng mảy may động lòng :” Vậy các ngươi nói với tac có tác dụng gì?”
Hắc y nữ nhân nhìn xoáy vào Phương Phỉ Thanh Sương, như muốn dùng ánh mắt sắc bén của mình khiến đối phương khuất phục, dưới ánh mắt của bà ta, không có bao nhiêu người kháng cự được.
Nhưng mấy giây sau, bà ta thất vọng phát hiện ra đối phương căn bản không sợ ánh mắt của mình, chỉ đành khô khốc nói:” Đương nhiên có tác dụng.”
Phương Phỉ Thanh Sương mỉm cười, không khỏi có chút khinh miệt bà già này, thong thả nói :” Chẳng lẽ chúng ta dốc bầu tâm sự chốn riêng tư, là người Mã Toa sẽ không biết?”
Hắc y nữ nhân kiêu ngạo nói:” Ta có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không biết.
Cung Tử Yên lạnh lùng liếc bà ta một cái, trong ánh mắt mang theo một chút khinh miệt, nói với vẻ không thiện ý gì:” Bà rốt cuộc là ai? Vì sao không tự giới thiệu bản thân mình một chút? Chẳng lẽ không thể nói ra được?”
Hắc y nữ nhân đáp:” Ta tên Hoa Lộng Điệp”
Phương Phỉ Thanh Sương lúc đầu còn cười lạnh, tựa hồ mang theo vẻ miệt thị, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì, nụ cười dân biến mất, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề, ánh mắt nghiêm túc dừng trên khuôn mặt nhăn nheo của đối phương hỏi:” Bà là người của Hoa gia?”
Hắc y nữ nhân lạnh nhạt gật đầu:” Đúng thế”
Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên nhìn nhau một cái, đều ầm thầm đề cao cảnh giác, hai nàng vốn đoán bà già này lai lịch không nhỏ, nhưng không ngờ bà ta lại là người của Hoa gia Lạc Na, hơn nữa còn là chưởng môn nhân của Hoa gia, ngoại hiệu là “Quỷ sát Cam Tào”
Thanh danh của nữ nhân này lưu truyền trên giang hồ đã rất lâu rồi ,nhưng người gặp được bà ta không nhiều, nghe nói người có cơ hội thấy được phương dung bà ta, quá nửa đã tới chỗ Diêm vương báo danh rồi, bất kể từ phương diện nào mà nói, bà ta cũng đều là nữ nhân giết người không chớp mắt.
Có Hoa gia tồn tại, chẳng khó giải thích vì sao Nạp Lan Tinh Vũ có thể mau chóng phán đoán đọng tác chính xác của hai nàng. Hoa gia là địa đầu xà ở nơi này, có chút gió lay cỏ động gì tất nhiên không qua được mắt của bọn họ, cũng giải thích được vì sao có gian phòng bí mật ở khu dân nghèo, có Nạp Lan Tinh Vũ và Hoa Lộng Điệp kết hợp, còn có chuyện gì mà không làm được chứ.
Y lan có Tiêu, Nhược Lan có Nạp.
Vũ Văn vô địch trùm Mã Toa.
Mộ Dung- Nam Cung chống Ngọc Long.
Yến kinh Tần – Vũ, Lạc Na Hoa.
4 câu thơ này nói về đương kim võ lâm thất đại thế gia, mặc dù vũ khí nóng mau chóng nổi lên, võ công đã dần suy thoái, nhưng vào một số thời điểm, tầm quan trọng của võ công rất rõ ràng, huống chi thực lực thất đại thế gia nhiều năm tích lũy lại, trên địa bàn của mình hình thành nên mạng lưới quan hệ chằng chịt, tuyệt đối không phải gia tộc khác có thể bì kịp.
Về điểm này có thể nhìn Tần gia ở nước Yến Kinh là biết rồi, Tần gia xếp hạng cùng lắm chỉ trên Hoa gia Lạc Na, nhưng đã có năng lực đối kháng với vương thất Yến KInh.
Từ đó mà đoán, Hoa gia cũng có sức mạnh đối kháng với vương thất Lạc Na, có lẽ không cần đối kháng, mà hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Ở trong 4 câu thơ đó, Hoa gia xếp cuối cùng đương nhiên là có Nguyên nhân, chủ yếu là do bọn họ hành sự quá kín đáo, cho dù với kiến thức của Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử YÊn cũng rất ít khi nhìn thấy bọn họ qua lại trên giang hồ.
Bất quá nếu như cho rằng Hoa gia không có nhân tài kiệt xuất nào thì đã sai lầm cực lớn rồi, ngược lại Hoa gia là tổ chức sát thủ vô cùng xuất sắc, là nghề nghiệp kiếm tiền nhiều nhất, cũng có sát thương lớn nhất trong Lạc Na.
Dù sao biện pháp tiêu diệt đối thủ trực tiếp nhất chính là tiêu diệt từ nhục thể, mà Hoa gia chính là lựa chọn loại mục đích tốt nhất này/
Người của Hoa gia rất ít khi xông pha giang hồ một cách vô mục đích, một khi bọn họ xuất hiện, đều là vi giết một ai đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại âm thầm co mình lại, cho nên mới xếp cuối cùng trong thất đại thế gia.
Khi Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên trầm mặc, Nạp Lan Tinh Vũ đã bắt đầu tỉ mỉ pha chế cốc tai, hình như nàng có nghiên cứu rất sâu sắc về cốc tai, nên chẳng những động tác ưu mỹ, cao nhã, thậm chí dám cho và đó Diêu Vĩ Hoa, loại thực vật mang độc tính này nếu không xử lý tốt sẽ biến cốc tai thành rượu độc.
Bất quá nhìn dáng vẻ của Nạp Lan Tinh Vũ, hai người đều thấy không cần thiết phải lo lắng, chỉ bằng công phu pha chế cốc tai này, hai người đề phải cam bái hạ phong, tựa hồ ở bên trong Vị Ương cung cũng không có nữ nhân nào có tài pha chế cốc tai như vậy.
Trầm mặc trong chốc lát, Phương Phỉ Thanh Sương mới khẽ hít một hơi, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói :” Được rồi, vậy chúng ta nói vào chuyện chính đi, các ngươi muốn bọn ra truyền tin tức gì cho Dương Túc Phong? Lời không hay ta nói trước, hai người bọn ta không phải là nhân viên ngoại giao, sẽ không đưa ra bất kỳ lời hứa nào, cho dù có vô ý hứa gì, các ngươi cũng đừng coi là thật, đừng nói tới lúc đó tìm ta gây phiền toái.
Nạp Lan Tinh Vũ vừa pha cốc tai vừa tùy ý hỏi:” Vũ Văn Phân Phương sống trong Vị Ương cung thế nào?”