Nhìn từ bến ngoài, Tô Chẩm Thư chính là một thư sinh văn tĩnh, nhưng Vũ Phi Phàm lại biết, dưới khuôn mặt bình tĩnh của tên thư sinh này, lại ẩn giấu ngọn lửa cực nóng. Hắn hết sức kiên định cho rằng Tô Chẩm Thư tương lai cũng sẽ trở thành một tướng lĩnh hải quân ưu tú, hiện giờ chiến hạm của hải quân quân Lam vũ ngày càng nhiều, khi tới lúc có thể tổ kiến thành nhiều hạm đội hơn, chính là lúc hắn một mình đảm đương một phần rồi. Cũng như những sinh viên tài giỏi tới từ lục địa đế quốc kia, bọn họ có lẽ hiện giờ còn có hoài nghi trong lòng, thậm chí còn có chút phản cảm với Mỹ Ni Tư, nhưng bọn họ rất nhanh sẽ thích Mỹ Ni Tư, bởi vì ở nơi này bọn họ có đầy đủ cơ hội phát huy tài hoa của mình trong hải quân quân Lam Vũ.
Ngón tay Tô Chẩm Thư trên bản đồ di đi di lại, gần như di tới mỗi hòn đảo, vẫn không thể nào xác định địa điểm ẩn giấu hải quân Mễ Á Lôi. Nếu muốn ẩn giấu một đơn vị hạm đội trong vùng đảo như bàn cờ này, thì đó là một chuyện quá sức dễ dàng, hắn chỉ đánh khẽ nhíu mày, hơi nhún vai, nhìn sư huynh của mình cầu viện.
“Hải quân Mễ Á Lôi muốn né tránh chúng ta, bảo tồn thực lực. Tên Nặc Mễ Á này còn muốn giở thủ đoạn đó chơi ta, bất quá hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, chuột không rời hang, chẳng lẽ chúng ta không biết dùng khói hun sao?” Vũ Phi Phàm lạnh lùng hầm hè, cười lạnh nói, ánh mắt từ từ ngưng lại trên Bố Lôi Tư, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Tô Chẩm Thư đương nhiên hiểu được tâm tư của hắn, nhẹ nhàng nói:” Chẳng phải Phong lĩnh đã nói rồi sao, chúng ta có thể công kích của cảng của bọn chúng. Nếu như hải quân Mễ Á Lôi né tránh không đánh, như vậy chúng ta pháo kích Bố Lôi Tư, ép Nặc Mế Á xuất chiến, Cổ Tư Tháp Phu đệ tam sẽ không thể chấp nhận Bố Lôi Tư bị bắn thành đồng gạch vụn mà hải quân của lão lại không biết trốn tránh ở đâu chứ? Tôi nghĩ, có lẽ Nặc Mễ Á nói không chừng rụt đầu trong cảng Bố Lôi Tư ấy.”
Vũ Phi Phàm gật gù, lạnh lùng nói:”Ừ, mệnh lệnh hạm đội, hết tốc lực tiến về Bố Lôi Tư.”
Dường như để thuận theo quyết tâm của vũ Phi Phàm, vốn là gió đông bắc không ngờ lại đột nhiên chuyển thành gió đông nam. Chiến hạm Long Nha của hạm đội Vũ Phi Phàm giương buồm, phi tốc tiến lên, hạm đội vốn cách Bố Lôi Tư không tới mấy chục hải lý, dưới tình huống thuận nước thuận gió, không tới thời gian ba giờ, tại chập tối cùng ngày, cửa cảng Bố Lôi Tư đã ở trong tầm mắt, mà gần như cùng lúc đó, tiếng còi dồn dập ở chòi canh truyền tới, đồng thời cờ hiệu vội vàng quơ lên phát hiện hạm đội quân địch.
“ Ngừng lại, chuẩn bị chiến đấu.” Vũ Phi Phàm bình tĩnh phát ra mệnh lệnh.
Chiến hạm Long Nha của quân Lam Vũ cùng ào ạt hạ buồm xuống, giảm tốc độ, sau đó bắt đầu xếp thành đội hình chiến đầu. Gần như cùng một lúc đoàn thủy thủ cũng bắt đầu khẩn trương mà mạch lạc chuẩn bị chiến đấu, cửa pháo bên mạn thuyền đã được mở ra, đạn pháo ca nông cũng bắt đầu được vận chuyển từ trong kho đạn tới bên đại pháo, dụng cụ đo khoảng cách mới được trang bị cũng bắt đầu công tác, đo đạc khoảng cách mục tiêu, hạm trưởng mỗi chiến hạm thì bắt đầu trèo lên vị trí cao trên cột buồm, lợi dùng kính viễn vọng quan sát thể trận của kẻ địch, đồng thời đợi mệnh lệnh từ kỳ hạm.
Tô Chẩm Thư dự đoán không sai, chủ lực hải quân vương quốc Mễ Á Lôi đích xác rút đầu trong cảng Bố Lôi Tư.
Nhìn từ kính viễn vọng, toàn bộ chủ lực của hải quân Mễ Á Lôi, bao gồm hơn hai mươi chiến đấu hạm cỡ lớn và hơn ba mươi chiến hạm hỗ trợ, toàn bộ đều bỏ neu ở cửa càng Bố Lôi Tư, hơn nữa đã xếp thành hàng ngang từ trước, chuẩn bịứng phó với đòn tấn công của hải quân quân Lam Vũ. Tại cửa cảng rộng rãi, chen chúc hơn sáu mươi chiến hạm lớn nhỏ của hải quân Lam Vũ, cột buồm chi chit, tất cả chiến đấu hạm đều hướng về bên ngoài cửa cảng, đại pháo được đưa ra toàn bộ, chuẩn bị sẵn sáng khai pháo bất kỳ lúc nào. Nếu như hạm đội Vũ Phi Phàm đâm thẳng tới, nhất định sẽ đón nhận một cơn mưa đạn mịt mù trời đất, Mười bảy chiếc chiến hạm Long Nha có thể phải tiêu hao tới gần một nửa.
Mà xung quanh chiến hạm hải quân Mễ Á Lôi, trong bến đỗ ở bến cảng gần đó, neo đậu vô số thuyền bè trở về vào buổi tối, có thương thuyền, có ngư thuyền, trọng tải lớn nhất của chúng có tới hai ba nghìn tấn, ít nhất cũng có hơn trăm tấn. Chi chít chen chúc nhau trong bến cảng, cột buồm dày đặc cứ như cây ngô mọc lên từ lòng đất, lại giống như sủi cảo ở trong nồi. Ít nhất cũng có tới năm sáu trăm chiếc, ánh sáng sót lại của buổi tịch dương đã hoàn toàn biến mất trên mặt biển phía tây, màn đêm bắt đầu phủ xuống, tất cả thuyền bè cứ như bị bao phủ trong một tầng ánh sáng lạnh băng thê lương, lúc này gió biển cũng bắt đầu biến thành lạnh nhức da buốt thịt.
“Tên Nặc Mễ Á này, xem ra còn có trình độ đấy! Hắn biết rằng hỏa pháo của chiến hạm hải quân Mễ Á Lôi không phải là đối thủ của chúng ta, cho nên muốn dựa vào pháo đài trên cứ điểm của cửa càng hiệp trợ đối phó với chúng ta. Bất quá hắn vấn xem nhẹ chúng ta rồi.” Tô Chẩm Thư lạnh lùng nói, thuận tay phát ra mệnh lệnh các hạm chuẩn bị chiến đấu.
Cả hạm đội Vũ Phi Phàm trong gió nhẹ hơi bày thành hình vòng cung, đồng thời xếp thành một hàng ngang, từng chiếc nối tiếp nhau, mạn thuyền chiến hạm Long Nha nhắm vào cửa cảng Bố Lôi Tư, sau đó căn cứ vào cự lý đại khái do thiết bị đo khoảng cách cung cấp, điều chỉnh góc độ pháo ca nông. Thứ thiết bị đo khoảng cách này vẫn là lần đầu đưa vào sử dụng, phần lớn mọi người còn chưa hiểu rõ nguyên lý và tác dụng của nó, chỉ có trải qua thực chiến, nó mới có thể chinh phục được lòng tin của những hải quân dũng mãnh này.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Pháo đài trên cứ điểm cảng Bố Lôi Tư khai pháo trước tiên, những khẩu đại pháo bình quân có đường kính pháo lên tới trên bốn trăm ly khi bắt đầu thì thanh thế quả thực không hề tầm thường, chẳng những tiếng pháo kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, hơn nữa khói đen bốc ra khi nòng pháo phát xa cơ hồ đem cả pháo đài bao trùm trong khói súng, làm thành Bố Lôi Tư gần đó cũng mịt mù khói, pháo đạn to lớn rơi trên mặt biển cách hạm đội Vũ Phi Phàm khoảng chừng ba trăm mét, bùng nổ dữ dội, kích lên từng cột nước, sau đó trên mặt biển liền nổi lềnh bềnh vô số thi thể của những con cá nhỏ bị bắn chết. Hải vực phụ cẩn Bố Lôi Tư sản lượng cá phong phú cũng là nổi tiếng gần xa, không ngờ bọn chúng cũng trở thành kẻ bị hại trong chiến tranh.
“Pháo đài cứ điểm có xạ trình không tới một nghìn ba trăm mét, bất quá dùng để đánh cá thì hiệu quả không tệ.” Tô Chẩm Thư nâng kính viễn vọng, tỉ mỉ quan sát động tĩnh của kẻ địch, mang theo ngữ khí trảo phúng thản nhiên nói. Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, nếu như không phải vì trên chiến hạm hải quân Lam Vũ chuẩn bị chính là pháo ca nông loại mới, chỉ riêng khoảng cách một ngàn ba trăm mét này đã không cách nào vượt qua được. Pháo đạn đường kính bốn trăm ly, mặc dù sử dụng vẫn là thuốc nổ đen, nhưng uy lực cũng không thể coi thường, chỉ cần hai ba phát đạn pháo là có thể đánh một chiến hạm Long Nha thành mảnh vụn. Thứ Nặc Mễ Á ỷ vào cũng chỉ có những đại pháo trên pháo đài này thôi, chiến thuật lấy nhàn nhã đánh mệt mỏi hắn đặt ra đại khải cũng tiến hành xung quanh cứ điểm pháo đài này.
“Khoảng cách bao nhiêu?” Vũ Phi Phàm hạ kính viễn vọng xuống, hờ hững hỏi, bình tĩnh nhìn mặt biển bị cứ điểm pháo đài phong tỏa cách đó không xa. Đạn pháo rơi xuống như mưa, trên mặt biển Ái Cầm yên bình cuộn lên vô số bọt sóng, dường như trước nay chưa từng thấy được pháo kích mãnh liệt như thế, rất nhiều thương thuyền qua lại hải vực tựa hồ đều bị dọa phát ngây ra, tới tận khi hạm đội Vũ Phi Phàm phát ra cờ hiệu muốn tất cả thuyền bè không liên quan lập tức rời khỏi vùng biển này, đồng thời kéo lên cờ hiệu màu đỏ cảnh cáo, bọn họ mới vội vàng rút đi.
“Pháo đài của địch cách một ngàn sáu trăm mét, hạm đội của địch cách một ngàn tám trăm mét.” Tô Chẩm Thư nói ngắn gọn, đối với con số đưa ra từ dụng cụ đó, hắn vẫn còn có chút hoài nghi, không biết loại kỹ thuật mới này rốt cuộc có tác dụng thực tế hay không.