- Cô có biết đêm ngày hôm đó ta giết bao nhiêu người như vậy, nhưng lại không giết cô là vì sao không? Cô có muốn biết không? Ta có thể nói cho cô biết, cái mạng của cô là do tỷ tỷ của cô đối lấy đó, tỷ tỷ cô đồng ý gả cho ta, hầu hạ ta cả đời, sinh tử không rời, đồng thời còn đồng ý bị trói thành như thế này, cho nên mới đổi lại được cái mạng nhỏ của cô đấy. Tiểu cô nương à, ta nói cho cô biết, nếu chẳng phải vì tỷ tỷ của cô bỏ ra nhiều như vậy, ta dám nói, hình tượng dâm đãng của Điệp nhị tiểu thư của cô hiện giờ dứt khoát còn nổi tiếng hơn cả Dương Túc Phong ta đây, cô sẽ trở thành nữ nhân dâm đãng nhất trên đại lục Y Lan, chỉ cần là giống đực là cô đều có hứng thú …
Điệp Tư Thi khóe miệng rỉ cả ra máu tươi rồi, nhưng ánh mắt lại trống rống, nàng biết, tấm ảnh này có ý nghĩa gì, nó có ý nghĩa là tất cả mọi thứ của tỷ tỷ nàng, bao gồm cả tôn nghiêm, đã hoàn toàn xa rời rồi.
Vì muội muội của mình, Điệp Phong Vũ đã hoàn toàn sa đọa, biến thành nữ nhân ti tiện nhất thấp kém nhất, Điệp Phong Vũ không còn là nữ nhi của Nhạc Thần Châu nữa, không còn là nữ tướng quân đế quốc từng hiên ngang mạnh mẽ nữa, mà là một con chó đê tiện nhất.
Dương Túc Phong thu hồi tấm ảnh lại, lạnh lùng nói:
- Cái xã hội này chính là như thế đó, mạnh được yếu thua, nếu như cô có bản lĩnh, thì cô có thể tới ngược đãi ta, nếu như không có cái bản lĩnh đó, vậy cô chỉ đành tiếp thụ ngược đại thôi. Phụ thân của cô có thể ngược đãi kẻ khác, không đại biểu cho các cô cũng có thể ngược đãi kẻ khác, làm ra vẻ hung dữ trước mặt ta hả, cô còn non lắm.
Điệp Tư Thi đã chết lặng rồi, Dương Túc Phong nói cái gì, nàng đều không nghe thấy được nữa, nghe đi nghe lại nàng chỉ nghe thấy trái tim của mình đang nhỏ máu, khi chụp tấm ảnh đó, tâm tình của tỷ tỷ nàng có lẽ còn khó coi hơn nàng bây giờ, Điệp Phong Vũ không ngờ lại làm ra những tư thế đê tiện như vậy, nhưng tất cả đều vì bản thân minh.
Một lúc sau , Điệp Tư Thi bắt đầu lặng lẽ bật khóc, khóc như hoa đào trong mưa, tội nghiệp vô cùng, nhưng Dương Túc Phong lại chẳng hề động lòng, thậm chí còn không có tâm tình mà nghe nàng khóc lóc, y ngồi trở lại chiếc ghế tựa của mình, tiếp tục đọc báo cáo mà Điệp Phong Vũ giao cho, mặc cho Điệp Tư Thi ở bên cạnh khóc càng lúc càng thương tâm, cuối cùng thiếu chút nữa ngất xỉu.
Úc Thủy Lan Nhược rón rén đẩy cửa tiến vào, hết nhìn Dương Túc Phong lại nhìn Điệp Tư Thi đang gục mặt lên ghế xa lông khóc nức nở, cổ quái nhìn Dương Túc Phong, rón rén tay chân đi tới, ghé vào bên tai Dương Túc Phong nói:
- Hảo tướng công, chàng sẽ không hạ thủ thật với cô ấy chứ? Chàng đã đồng ý với Điệp Phong Vũ tỷ tỷ là sẽ không làm tổn thương tới cô ấy rối nhé …nếu chàng có nhu cầu, có thể đi tìm tỷ tỷ của cô ấy …
Dương Túc Phong bẹo cái má non mềm của Úc Thủy Lan Nhược, phất phất tay, bảo nàng đi ra ngoài, làu bàu nói:
- Ta chẳng thèm làm cái loại chuyện kém cỏi đó, nàng cho rằng ta không biết à? Tô Phỉ Mã Vận hiện giờ khẳng định là ghé sát vào cánh cửa quan sát động tĩnh ở bên trong này, có nàng ấy tích cực phụ trách trông coi, các nàng còn sợ ta làm trái với gia quy sao?
Úc Thủy Lan Nhược hạnh phúc giống như một cô gái nhỏ được sủng hạnh, cười chúm chím nói:
- Ai bảo bọn thiếp đều hiểu chàng chứ! Luôn luôn không nhịn được muốn vụng trộm, ừm, nếu như không có chuyện gì, vậy thiếp đi trước đây, đến đêm chàng tới tìm thiếp nhé, thiếp có thứ hay lắm muốn cho chàng xem…
Nói xong khuôn mặt hồng lên, rồi chạy đi như bay.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, khóe miệng Dương Túc Phong lộ ra một nụ cười đắc ý, cái gì mà Hải Thiên Phật Quốc không biết nhiễm bụi trần, cuối cùng chẳng phải vẫn chẳng có gì khác biệt với các nữ nhân khác sao? Cũng muốn tranh sủng y như vậy, cũng lòng đầy đố kỵ y như vậy, e rằng sư phụ Phong Tĩnh Hiên của nàng cũng không ngoại lệ, nghĩ thế, Dương Túc Phong khỏi xem nhẹ Phong Tĩnh Hiên mấy phần.
Cũng không biết là quá bao nhiêu lâu, Điệp Tư Thi mới khóc lóc sướt mướt nói không được rõ ràng:
- Dương Túc Phong, ta cầu xin ngươi tha cho tỷ tỷ của ta…
Dương Túc Phong không nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu xem báo cáo.
Điệp Tư Thi chỉ đánh khóc lóc nhắc lại lời của mình:
- Dương Túc Phong, ta cầu xin ngươi, ngươi tha cho tỷ tỷ của ta…
Dương Túc Phong lúc này mới chập rãi gập báo cáo lại, nhưng ánh mắt vẫn không chuyển qua, lạnh lùng nói:
- Cô có tư cách gì cầu xin ta tha cho tỷ tỷ của cô? Cô có điều kiện gì để ta tha cho tỷ tỷ của cô?
Điệp Tư Thi sụt xùi nói:
- Ta có thể… có thể thay tỷ tỷ của ta hầu hạ ngươi …
Dương Túc Phong cười lạnh, nhạt nhẽo nói:
- Cô nói cái gì, ta không nghe thấy.
Điệp Tư Thi thương tâm khóc thút thít quỳ xụp xuống bên cạnh chiếc ghế tựa, nói đứt quãng:
- Dương Túc Phong, ta có thể thay thế cho tỷ tỷ của ta … hầu hạ ngươi, ngươi … chỉ cần ngươi tha cho tỷ tỷ của ta, ta nguyện ý làm bất kỳ việc gì.
Dương Túc Phong khinh thường cười lạnh:
- Bất kỳ việc gì ư?
Điệp Tư Thi lấy hết sức nhắc lại:
- Bất kỳ việc gì?
Dương Túc Phong khóe miệng vẫn cười lạnh khinh bỉ không ngừng, chậm rãi nói:
- Là một nữ nhân, cô hẳn phải hiểu bốn chữ ‘bất kỳ việc gì’ này bao hàm ý nghĩa gì chứ?
Điệp Tư Thi đã chẳng còn bao nhiêu ý thức tỉnh táo nữa, chỉ khóc lóc nói theo bản năng:
- Ta biết! Dương Túc Phong, ngươi lập tức thả tỷ tỷ của ta ra đi, ta nguyện ý vì ngươi làm bất kỳ chuyện gì, bất kể ngươi muốn ta làm gì, ta đều sẽ không cự tuyệt! Ta…
Dương Túc Phong lạnh nhạt nhìn Điệp Tư Thi, một chút thương xót cũng chẳng có, nói lạnh như băng:
- Ta làm sao?
Điệp Tư Thi đột nhiên ngẩng đầu lên, gạt mạnh nước mắt của mình, kiên quyết chắc chắn nói:
- Ta có thể thề! Chỉ cần ngươi thả tỷ tỷ của ta ra, ta chấp thuận làm nữ nhân của ngươi! Ngươi muốn ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó!
Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn nàng, giống như đang nhìn một khúc gỗ cổ quái, mà chẳng phải là nhìn một con người, hoặc là y đang nhìn một con thú nhỏ đáng yêu, một con thú nhỏ mà chỉ có ở trong loại đĩa AV nào đó mới có thể nhìn thấy được.
Trong đầu Dương Túc Phong xoay chuyển một ý nghĩ tà ác, trong hiệp ước với Điệp Phong Vũ chỉ có điều khoản không được làm tổn hại tới Điệp Tư Thi, chứ không nói là không thể chơi đùa cô ta, chuyện này có phải là có thể…
- Thật sao?
Giọng nói của Dương Túc Phong kéo dài rất dài, nhẹ nhàng thế thôi nhưng làm cho toàn thân của Điệp Tư Thi sởn hết gai ốc, kỳ thức tất cả động tác của y đều không thể tính là tà ác, chỉ có điều bên ngoài đã đồn thổi quá nhiều, cho nên tất cả động tác của y đều hàm chứa ý nghĩa tà ác.
- Thật đó!
Điệp Tư Thi đâm lao chỉ đành theo lao nghiến răng nói, không một ai hiểu Dương Túc Phong muốn làm gì hơn so với nàng, tên ác ma này, tên ác ma không còn nhân tính nào này, tuyệt đối chuyện gì cũng có thể làm ra được, nhưng vì giải cứu tỷ tỷ của mình, nàng cũng chỉ đành liều mình thôi.
Dương Túc Phong lại chẳng có chút vẻ gì là vui mừng cả, ngược lại cảm thấy còn có chút căm ghét, giống như cảm thấy Điệp Tư Thi kỳ thực khác xa so với tưởng tượng của mình, nên có chút thất vọng, trầm mặc rất lâu sau mới lạnh lẽo nói:
- Xin lỗi, Điệp nhị tiểu thư, cho dù có nguyện ý trở thành nữ nhân của ta thì tạm thời ta cũng chẳng có hứng thú gì với cô hết. Hơn nữa cô cũng chẳng có tư cách gì để thay thế cho tỷ tỷ của cô cả, cô có tài hoa quân sự như tỷ tỷ của cô không? Cô có thân hình ngon lành như tỷ tỷ của cô không?
Đầu của Dương Túc Phong ghé sát tới trước ngực của Điệp Tư Thi, đưa hai tay ra hết sức tự nhiên vuốt ve ngực của Điệp Tư Thi, thong thả bóp bên này một cái, vò bên kia một cái, thoải mái như đang sửa sang lại đồ đạc trong nhà của mình vậy, chẳng hề cảm thấy có chút xấu hổ và đường đột nào, sờ chán rồi lại còn tiếc nuối nói:
- Riêng ở chỗ này, cô đã kém hơn tỷ tỷ của cô không ít…
Nhìn đôi tay của nam nhân hết sức tùy ý nắn bóp bầu ngực của mình, tủy ý chơi đùa hai ngọn núi nho nhỏ đó, tuy cách một lớp y phục, nhưng điều này cũng là chuyện xưa nay chưa từng có rồi, Điệp Tư Thi nằm mơ cũng không ngờ được mình lại có thể có lúc nhục nhã như thế, nhưng nàng lại chẳng hề có lấy một chút năng lực phản kháng nào, toàn thân cứ như tê liệt vậy, cũng chẳng có chút cảm giác gì, tựa hồ tấm thân này đã không còn thuộc về bản thân nữa, thậm chí nàng còn chẳng biết nếu như tên ác ma này thực sự muốn chà đạp thân thể của nàng, thì nàng có ý thức phản kháng hay không.
May mắn là Dương Túc Phong không tiếp tục xâm phạm những vị trí khác của nàng, mà uể oái nói:
- Mỗi một nữ nhân bên cạnh ta, đều có một bản lĩnh của riêng mình, các nàng ấy đều dựa vào bản lĩnh của mình để nuôi sống bản thân, nữ nhân không có bản lĩnh gì cho dù có dạng hai chân ra dâng tới cửa ta cũng chẳng thèm. Nhưng, Điệp nhị tiểu thứ, ta không biết cô có bản lĩnh gì đây? Viết văn ư? Xin lỗi nhẽ, ta có một vị phu nhân tên là Tài Tiêm Tiêm, trình độ văn chương của cô ấy chẳng hề thua kém gì cô cả …
Điệp Tư Thi bị đả kích, muốn nói lại thôi, chỉ lắp bắp theo bản năng:
- Ta…
Điệp Tư Thi muốn nói mình có thể làm gì, nhưng khi lời ra tới miệng, thì nàng lại phát hiện ra, chuyện mà nàng muốn nói và chuyện mà nàng có thể làm được tựa hồ có sự khác biệt rất lớn, nàng không dám đảm bảo chuyện mà nàng nói ra, nàng có thể thực sự làm được hay không.
Nhất thời, Điệp Tư Thi do dự, trong đầu liên tục lóe lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đều bị vứt bỏ, từ nhỏ tới lớn, nàng đều sinh sống trông ngọc ngà nhung lụa, cho dù tới ngày hôm nay, cũng không có thay đổi gì lớn lắm, trừ cầm kỳ thi họa ra, thì nàng thực sự không biết bản thân còn biết cái gì nữa.
Dương Túc Phong thong thả nói:
- Cứ từ từ mà nghĩ, ta cho cô thời gian.
Điệp Tư Thi ngây dại ngồi lên ghế xa lông, ôm đầu vất vả suy nghĩ, trong đầu càng ngày càng trống rỗng, nhưng nàng lại càng ngày càng phải suy nghĩ, suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân có thể là được việc gì? Nàng có bản lĩnh gì đây? Trừ viết văn chương châm chọc người khác ra, thì nàng còn có bản lĩnh gì khác chứ? Nhưng nàng cần phải tìm được bản lĩnh khác, thì mới có thể giải cứu được tỷ tỷ của mình ra khỏi bên trong nước sôi lửa bỏng.
Dương Túc Phong vẫn cứ im lặng xem báo cáo, rất lâu sau mới nói:
- Thế nào, không nghĩ ra à?
Điệp Tư Thi không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn rất không cam tâm, nàng chỉ lặng lẽ cầm cốc uống nước.
Dương Túc Phong cau mày nói:
- Vậy được, nếu như cô nghĩ không ra, vậy ta chỉ cho cô một con đường sáng, cô đi giáo dục cho ta một người, giáo dục hắn phục vụ cho quân Lam Vũ chúng ta, vì đế quốc Lam Vũ phục vụ, chỉ cần hắn đạt được điều kiện của chúng ta, có thể ra sức cho quân Lam Vũ, ta sẽ tha cho tỷ tỷ của cô, đồng thời, ta cũng không cần cô tới hầu hạ ta.
Điệp Tư Thi tức thì mừng rỡ quá sức, bất quá lại lập tức bình tĩnh trở lại, tên ác ma này nào có dễ nói chuyện như thế được, khẳng định là càng có kế sách ác độc hơn ở đằng sau, nửa tin nửa ngở nói:
- Ngươi nói thật đầy chứ?
Dương Túc Phong nghiêm túc nói:
- Đương nhiên là thật rồi, ta chẳng có hứng thú gì với cái bộ ngực phẳng lỳ của cô … bất quá, điều kiện của ta cũng rất cao. Cô phải suy nghĩ cho thận nghiêm túc rồi mới trả lời ta xem có thể làm được hay không, người này là nòng cốt của Xích Luyện giáo, bị Xích Luyện giáo đầu độc rất sâu, hơn nữa còn có đủ chủng các loại thói quen xấu khác, muốn tẩy não được hắn cần phải có một chút nhẫn nại và nghị lực, bất quá quan trọng nhất là hắn phải phối với vợi chúng ta để đối phó với Xích Luyện giáo. Đương nhiên, ta có thể cung cấp cho cô tất cả những phương tiện cần thiết, bất kể là về vật chất hay là về tinh thần, cô có thể hỏi xin ta bất kỳ lúc nào.
Hơi dừng lại một chút, Dương Túc Phong lại nói:
- Thời gian eo hẹp, ta hi vọng cô có thể trong hai ngày đưa ra một giáo án xem xem có thể thi hành hay không, mấy ngày này cô có thể ở bên trong hoàng cung, ở cùng với tỷ tỷ của cô. Tỷ tỷ của cô đúng là đã vì cô mà chịu không ít khổ sở, bất quá, ta phải nói cho cô biết, tỷ tỷ của cô không muốn để cho cô biết chuyện quá khứ của nàng ấy, cho nên cô tốt nhất là đừng có vạch trần ra, nếu không, tỷ muội các cô đều sẽ vô cùng xấu hổ, cô đã hiểu ý tứ của ta chưa?
Điệp Tư Thi gật đầu, cần nhắc hồi lâu cảm thấy công việc giáo sư đặc biệt này có thể suy tính, dù sao Dương Túc Phong đồng ý cung cấp tất cả điều kiện, với tài ăn nói của mình, chỉnh đốn tư tưởng của một người hẳn là không khó lắm, bời thế nói đầy hi vọng:
- Vậy người đó là ai?
Dương Túc Phong thản nhiên nói:
- Tiểu thiên vương của Xích Luyện giáo.
Choang!
Điệp Tư Thi tức thì sững người, cốc trà bằng sứ ở trong tay rơi xuống, vỡ tan tành trên sàn đá Đại Lý.
Mang tâm lý sốt ruột, cho nên Điệp Tư Thi chỉ dùng thời gian một ngày là đã hoàn thành phương án dạy dỗ đối với tiểu thiên vương của Xích Luyện giáo, sau đó hưng phấn bừng bừng chạy tới tìm Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong hiện giờ chính đang cùng Ngu Mạn Ai thương lượng chuyện dùng ốc sên để tiến thêm một bước đả kích nền kinh tế nội bộ của nước Mã Toa, hai người ở bên trong phòng làm việc thì thầm to nhỏ, thái độ hết sức thân mật, Ngu Mạn Ái thiếu chút nữa thì chui tọt vào trong lòng Dương Túc Phong rồi, song bầu ngực của nàng thì đã chẳng chút kiêng kỵ tì lên vai của Dương Túc Phong, mà Dương Túc Phong tựa hồ cũng vô cùng hưởng thụ.
Loại thủ đoạn đoạn hèn hạ như lợi dụng thu mua ốc sên để khuyến khích người nông dân nước Mã Toa nuôi dưỡng ốc sên để phá hỏng nền kinh tế nước Mã Toa, tất nhiên là đến từ kiến nghị của chuyên gia nông nghiệp Đường Chí, dưới sự dẫn đạo của Dương Túc Phong, vị chuyên gia nông nghiệp khí tiết cao vời này đã càng ngày càng đi theo hướng sa đọa, thủ đoạn hại người nảy ra không hết.
Bất quá loại mánh khóe hèn hạ vô sỉ này khi thực hiện vẫn có độ khó nhất định, chỉ có Ngu Mạn Ái làm là thích hợp nhất, thương đoàn Đông Hải Đường của nàng ở nước Mã Toa còn có một chút thế lực, thường ngày hay buôn lậu mấy đồ xa xỉ phẩm gì đó, nên cũng có chút liên hệ với cao tầng của nước Mã Toa, để nàng phụ trách ra mặt, nói không chừng cao tầng nước Mã Toa không biết nội tình còn cho rằng Ngu Mạn Ái cố ý tặng tiền cho bọn chúng ấy chứ.
Nhìn thấy Điệp Tư Thi lòng đầy hi vọng đi vào, Ngu Mạn Ái rất biết điều cao lui, trước khi đi còn nhẹ nhàng đặt cho Dương Túc Phong một nụ hôn, lập tức làm cho ấn tượng của Điệp Tư Thi đối với nàng giảm xuống dưới con số 0.
Điệp Tư Thi ghét bỏ nhìn theo bóng lưng của Ngu Mạn Ái, trong lòng khinh bỉ nàng vô cùng, hai ngày trước Điệp Tư Thi còn có ấn tượng rất tốt với Ngu Mạn Ái, nhưng vừa rồi nhìn thấy bộ dạng phong tình vạn chủng, quyến rũ lả lơi ở bên cạnh Dương Túc Phong, trong lòng không ngờ lại cảm thấy chua chua, nhất là vô tình nhìn thấy Ngu Mạn Ái liếc mắt đưa tình làm nũng với Dương Túc Phong thì lại càng thêm ghê tởm, ấn tượng tốt đẹp đối với nàng đã không còn lại một chút gì, cảm thấy Ngu Mạn Ái lấy lòng Dương Túc Phong như thế thực sự quá sức đê tiện.
Điệp Tư Thi đã hình thành một phương thức tư duy cố định, ai tốt với Dương Túc Phong, thì người đó chính là hạng hạ lưu hèn kém vô sỉ.
- Cái này là do cô làm sao?
Dương Túc Phong cần thận nhìn phương án dáo dục của Điệp Tư Thi, tâm tình cực tốt do vừa rồi tán tỉnh ve vãn Ngu Mạn Ái đã không còn chút nào, chậm rãi ngẩng đều lên, khuôn mặt vốn mang nụ cười đã hoàn toàn thu lại, vẻ mặt nhìn Điệp Tư Thi rất cổ quái, trong mắt tựa hồ có chút bi ai, vô cảm nói:
- Đi gọi tỷ tỷ của cô lại đây.
Điệp Tư Thi trong trực giác cảm thấy có chuyện không lành, nhưng vẫn còn lưu lại một chút hi vọng, vội vàng đi gọi Điệp Phong Vũ lại.
Điệp Phong Vũ đang một mình chỉnh sửa phương châm công tác sau khi quân Lam Vũ tiến vào Ngân Xuyên đạo, thì bị Điệp Tư Thi tóm ngay lấy lôi đi, nàng đầy đầu sương mù nhìn Dương Túc Phong, không biết hai người bọn họ giờ trỏ quái quỷ gì, nhưng vẫn làm theo ra hiệu của Dương Túc Phong, im lặng ngồi ở ghế xa lông bên cạnh.
Dương Túc Phong đem bản giáo án Điệp Tư Thi thảo ra ném cho Điệp Phong Vũ, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng, nói với một chút mỉa mai:
- Muội muội của nàng đúng là tâm tư rất hay, quả nhiên không hổ thẹn là thiên hạ đệ nhất tài nữ, không ngờ muốn dùng (luận ngữ), ( đại học), (trung dung), để dạy một đứa bé còn chưa tới chín tuổi, đúng là một sáng tạo mới mẻ, rất có phong cách! Hắc hắc, không biết sau khi bộ luận ngữ này giảng sóng, đứa bé nói không chừng còn có khả năng kết hôn sinh con rồi.
Sắc mặt Điệp Tư Thi tức thì đỏ bừng, đỏ tới trong y hệt một quả táo chín mọng, nhưng nhìn qua lại diễm lệ thêm một ít, hai ngày hôm nay tâm tình của nàng không được tốt, bị Dương Túc Phong quay vòng vòng, lại bận rộn làm ra kế hoạch, cho nên ở phương diện trang điểm của nữ nhân có chút gấp gáp, bởi nguyên nhân thức đêm, cho nên trông qua có hơi tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt.
Điệp Tư Thi vốn không đẹp bằng tỷ tỷ của mình, vào lúc này tỏ ra càng thêm sút kém quá nhiều, bình thường nàng hết sức hiếu thắng, về miệng lưỡi tuyệt đối không chịu thiệt thòi, ghét nhất là bị người ta châm chích mỉa mai, bất kể là người ta nói cái gì, nàng đều phản bác lại, huống chi hiện giờ người đang châm chọc nàng lại chính là Dương Túc Phong, là cái tên Dương Túc Phong mà nàng căm ghét nhất.
- (luận ngữ), (đại học), (trung dung) chính là sách của thánh hiền, đã lưu truyền cả nghìn năm nay, không biết đã giáo dục ra bao nhiêu kiệt xuất, dạy nên bao nhiêu nhân tài, nên mới có câu là nửa bộ (luận ngữ) có thể trị được thiên hạ, huống chi là một bộ? Bất quá, với trình độ của ngươi tất nhiên là khó có thể hiểu nổi, ta cũng chẳng thấy có gì mà lạ.
Điệp Tư Thi lạnh lùng nói, mặt đầy vẻ khinh thường, trong ấn tượng của nàng, loại ‘giàu xổi’ như Dương Túc Phong, đựng nói là đọc thuộc được (luận ngữ), sợ rằng cả ngay cả hai chữ “luận ngữ” cũng chẳng biết viết, còn vể ( đại học), (trung dung) thì lại càng chẳng biết.
Dương Túc Phong đúng là chưa hề đọc qua ba tác phẩm lớn này, bất quá cũng không nổi giận, không phản bác, chỉ cười lạnh nhạt, sau đó nghiêng đều qua nhỉn Điệp Phong Vũ.
Điệp Phong Vũ cầm lấy phương án do Điệp Tư Thi khởi thảo nên, im lặng ngồi trên ghế xa lông bên cạnh xem xét, vẻ mặt mặc dù không có biến hóa gì lớn, nhưng hàng mi thì khẽ cau lại, hiển nhiên là nàng cũng thấy phương án giáo dục của Điệp Tư Thi rất có vấn đề, nhưng chỉ ngại Điệp Tư Thi là muội muội của mình, cho nên mới không biểu hiện ra một cách rõ ràng mà thôi.
Điệp Tư Thi cảm thấy có chút bất an rồi, có điều đối với tác phẩm của mình nàng vẫn rất có lòng tin, ở trong nội bộ đế quốc Đường Xuyên, tự nhận mức độ tinh thông ba đại danh tác này, nếu như Điệp Tư Thi nói mình đứng thứ hai, thì không một ai dám nhận mình đứng thứ nhất.
Cho nên Điệp Tư Thi dùng ánh mắt quật cường gây sự nhìn Dương Túc Phong, thể hiện ra cái dáng vẻ rất không phục, ở trước mặt ai cũng có thể cúi đầu, nhưng trước mặt Dương Túc Phong là tuyệt đối không thể.
Dương Túc Phong chậm rãi đứng dậy, từ từ đi tới trước mặt Điệp Tư Thi, ánh mắt nghiêm nghị chiếu thẳng vào bên trong tròng mắt của Điệp Tư Thi, tựa hồ mang theo một loại khinh miệt xuất phát từ trong lòng.
Điệp Tư Thi chịu không nổi loại ánh mắt như thế, muốn lên tiếng phản bác, nhưng lợi ra tới miệng lại bị khí thế mạnh mẽ của đối phương làm nuốt ngược trở lại, thân thể cũng không kìm được run lên lùi lại về sau một bước, kết quả Dương Túc Phong không chút nhường nhịn, cũng tiến tới phía tước một bước, vẫn nhìn soáy vào trong mắt nàng, mang tới áp lực tâm lý cực lớn cho Điệp Tư Thi.
Điệp Tư Thi giọng run rẩy lạnh lùng nói:
- Ngươi muôn cái gì?
Ánh mắt của Dương Túc Phong sáng quắc, trầm giọng nói:
- Điệp Tư Thi tiểu thư, ta chỉ có thể nói, cô làm cho ta thất vọng, vô cùng thất vọng.
Trái tim của Điệp Tư Thi tức thì lạnh ngắt, nàng nhất thời không nắm bắt được ý tứ của tên ác ma này, hít sâu một hơi, trẫn tĩnh trở lại, làm ra vẻ quật cường nói:
- Phương án của ta còn chưa chấp hành, làm sao ngươi đã biết là không được chứ? Thất vọng ư? Người mà thất vọng đáng lẽ ra phải là ta mới đúng chứ?
Dương Túc Phong mỉm cười khinh miệt, không trả lời trực tiếp, mà quay đầu sang nói với Điệp Phong Vũ:
- Nàng thấy như thế nào?
Điệp Tư Thi chậm rãi gập bản phương án lại, suy nghĩ một lúc, mới buồn bã nói:
- Muội muội, muội nên thực tế một chút thì tốt hơn, nội dung giáo dục quá chung chung đấy, không có hiệu quả đâu, cách này không ăn thua với Xích Luyện giáo, giáo dục một đứa bé không khó.Ừm, kết hợp cả ân uy là được rồi, nhưng muốn giáo dục ba ngàn vạn cư dân của Ngân Xuyên đạo, thì cái phương pháp này không được.
Điệp Tư Thi lại một lần nữa sững người, cho dù nàng có quật cường hơn nữa, nhưng nếu tỷ tỷ của mình cũng đã nói như thế, thì bản phương án này đúng là có vấn đề rồi, nhưng rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào thì nàng lại không rõ, rất không phục nói:
- Ở bên trong đó muội cũng an bài rất nhiều hoạt động tham quan mà! Có ở tiền tuyến, có ở hậu phương …
Dương Túc Phong cười lạnh lắc đầu, cắt ngang lời giải trình của Điệp Tư Thi, khẽ thở ra một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Không, Điệp Tư Thi tiểu thư, những hoạt động tham quan này vốn chỉ là thứ hời hợt ở bên ngoài, có hay không có cũng không sao cả. Bất quá vấn đề của cô vẫn không phải là nội dung mơ hồ chung chung, mà căn bản là xuất phát điểm của cô đã sai.
Điệp Tư Thi tức thì mày liễu dượng ngược, làm ra cái vẻ rửa tai lắng nghe, lạnh lùng nói:
- Ồ? Vậy thì ngươi chỉ điểm cho một chút xem nào.
Dương Túc Phong cũng chẳng khách khí, chỉ thẳng vào vấn đề nói:
- Điệp Tư Thi tiểu thư, có lẽ cô còn chưa ý thức được, trước khi cô dạy dỗ tiểu thiên vương, thì đáng lẽ phải giáo dục lại tư tưởng của mình mới đúng, trước tiên tư tưởng của cô phải theo quỹ đạo của quân Lam Vũ chúng ta, thì cô mới có thể đem tư tưởng của quân Lam Vũ truyền thụ được cho người khác. Nếu không, cô vẫn cứ dùng tư tưởng của xã hội cũ để giáo dục nó là không có hiệu quả. Những phương pháp này, tới ngay cả phụ thân của cô năm xưa còn chẳng thèm sử dụng, càng chẳng cần phải nói tới ngày hôm nay nữa, nếu như cư dân của Ngân Xuyên đạo mà tin vào mấy thứ đồ lộn xộn luận ngữ, đại học, trung dung gì đó này, thì bọn họ căn bản đã không tạo phản rồi. Lẫn lộn đầu đuôi, đó chính là sai lầm cơ bản nhất của cô
Điệp Tư Thi chưa từng bao giờ bị phê bình thẳng thắng sắc bén như thế, trong lòng căn bản không thể tiếp thụ được, nhất là người này lại còn là Dương Túc Phong, trong lòng lập tức tiến hành phụ định, không chút che dấu phản kháng:
- Tư tưởng của ta có vấn đề sao? Làm sao ta không nhận ra nhỉ? Luận ngữ, đại học, trung dung là những thứ lộn xộn ư? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người tự phụ như vậy đấy! Nhớ cho kỹ, quá mức tự phụ chính là tự diệt vong.