Phần lớn chiến mã đế quốc Đường Xuyên. Đều sản xuất tại Vân Xuyên đạo và khu vực A Nhĩ Kim Hoang Nguyên của Tiêu Xuyên đạo, nơi này có lác đác vài bãi cỏ, trở thành nơi sản xuất ngựa duy nhất của đế quốc Đường Xuyên. Song, ngựa từ nơi này sản xuất chẳng những số lượng ít ỏi, không thể nào thỏa mãn nhu cầu. mà chất lượng cũng không tốt, không thích hợp dùng để chiến đấu dũng mãnh, chỉ có thể miễn cưỡng dùng để vận chuyển và sản xuất nông nghiệp. do thời tiết thay đổi. số lượng ngựa do khu này sản xuất cũng càng ngày càng ít.
Đội long kỵ binh nổi danh khắp đế quốc Đường Xuyên sử dụng chiến mã đều mua từ đế quốc Khang Minh. Vương quốc Khang Minh mặc dù diện tích không lớn, nhưng đều là thảo nguyên bằng phẳng, cỏ nước cũng tương đối phì nhiêu, rất thích hợp nuôi dưỡng chiến mã quy mô lớn, người dân nơi đó tích lũy rất nhiều kinh nghiệm nuôi ngựa, lai tạo ra rất nhiều chủng loại ngựa chiến tốt, ở toàn bộ đại lục Y Lan, nếu chỉ đánh giá về chất lượng ngựa. thì chiến mã do thảo nguyên Phan Mạt Tư sản xuất ra đều kém xa nơi này. Lúc đế quốc Đường Xuyên hoàn toàn khống chế vương quốc Khang Minh, số lượng long kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên từng đạt tới trạng thái đỉnh cao, nhiều hơn mười một vạn người.
Song, trải qua chiến tranh kéo dài khiến tiêu hao, chiến mã long kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên bị tiêu hao cũng rất lớn, vương quốc Khang Minh lúc này cũng bắt đầu biểu hiện ra suy giảm, chiến mã nơi này tạo ra mặc dù có chất lượng rất tốt, nhưng số lượng nhưng lại kém xa số lượng chiến mã ở thảo nguyên Phan Mạt Tư của nước Mã Toa, không cách bù đắp nổi số chiến mã mà đội long kỵ binh tiêu hao càng lúc càng nhiều. Hiện tại đội long kỵ binh còn sót lại của đế quốc Đường Xuyên chưa tới ba vạn người, song, cho dù là chỉ có ba vạn người, đế quốc Đường Xuyên cũng không có cách nào thỏa mãn nhu cầu cung ứng chiến mã.
“Đối với đế quốc Đường Xuyên mà nói, nếu mất đi vương quốc Khang Minh thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều so với mất một địa khu .” Ngu Mạn Ai lo lắng nói.
Dương Túc Phong khẽ gật đầu.
Đế quốc Đường Xuyên đã đánh mất một số lượng lớn quốc thổ, cho dù có mất thêm một địa khu đi chăng nữa, thì chỉ cần không phải là yếu địa chiến lược, cũng xem như không có gì to tát. Nhưng hành vi của vương quốc Khang Minh, lại đẩy đội kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên rơi vào con đường diệt vong, đã không còn nguồn chiến mã bổ sung, thì đội kỵ binh sẽ không còn điều kiện để tồn tại. Hơn nữa, bốn nước chư hầu đã hoàn toàn đánh mất, chính là chỉ ra, tại đại lục Y Lan, đã không còn kẻ nào xem trọng tương lai của đế quốc Đường Xuyên nữa, sự diệt vong của đế quốc Đường Xuyên, đã là chuyện ngày một ngày hai.
Thập Tứ công chúa và bọn Điệp Phong Vũ nghe nói vương quốc Khang Minh đã quyết định rời bỏ đế quốc Đường Xuyên, đều có vẻ vô cùng uể oải. Được nhiều trợ giúp thì thành công, mất đi trợ giúp thì thất bại, vô luận trong lòng các nàng chịu thừa nhận hay không, thì sự thật tàn khốc một lần nữa lại xảy ra trước mắt, hiện tại đế quốc Đường Xuyên xác thực quả thật không còn bất cứ viện trợ nào từ bên ngoài, chỉ có yên lặng chờ chết, Ni Lạc Thần Kinh đã bị vây giữa bốn bề kẻ địch, rất nhanh sẽ biến thành một tòa tử thành.
Đương nhiên, ngoại trừ địa khu Mỹ Ni Tư.
Hiện tại, cũng chỉ có địa khu Mỹ Ni Tư là đủ sức ra tay viện trợ cho đế quốc.
Quả nhiên, giống như tất cả người khác, dưới sức ép từ bốn phía, quan chỉ huy tiền tuyến quân đội đế quốc Đường Xuyên là Đường Hạc và Đường Lê không thể làm gì khác hơn là hướng ánh mắt cầu cứu vào khu Mỹ Ni Tư, hy vọng địa khu Mỹ Ni Tư đến viện trợ, trợ giúp đế quốc Đường Xuyên tiếp tục thoi thóp chút hơi tàn.
Ngu Mạn Ái chậm rãi nói:“Đường Hạc biết không thể để ngươi chịu thiệt, cho nên hắn tự nguyện bỏ tiền túi ra, cùng ngươi giao dịch. Số tiền này là do hắn tự tay bán đi toàn bộ tài sản của chính mình, bao gồm hai trang viên và ba ngôi nhà gom góp lại, cũng không nhiều lắm, nhưng nếu như dựa theo giá thị trường, thì cũng có thể mua đến ba vạn chiến mã loại tốt. Nếu như ngươi đồng ý, hắn sẽ đích thân ra mặt vay tiền các vương công quý tộc khác, cùng địa khu Mỹ Ni Tư tiếp tục giao dịch. Dựa theo giá cả thị trường, dùng tiền giao dịch, quyết không ký nợ. Hắn nhiều lần nói với ta, quyết không khiến ngươi chịu thiệt.”
Thập Tứ công chúa có chút kinh ngạc há cái miệng anh đào, nhưng lại nhẹ nhàng ngậm lại tức thì, lẳng lặng chờ ý kiến.
Điệp Phong Vũ ngạc nhiên nói:“Tại sao lại bắt Đường Hạc điện hạ phải vay tiền mua vũ khí chứ? Triều đình không chịu chi tiền hay sao?”
Dương Túc Phong cười nhạt. Không nói gì.
Ngu Mạn Ái thản nhiên nhoẻn cười, vẻ quyến rũ lan tỏa, đừng nói nam nhân như Dương Túc Phong, cho dù là nữ nhân như Điệp Phong Vũ vân vân, đều cảm giác được trong lòng không tự chủ được run lên nhè nhẹ, tựa hồ cảm nhận được sức hấp dẫn chết người của nàng. Ngu Mạn Ái chân thành nói:“Phượng Vũ tướng quân có lẽ không rành chuyện này cho lắm, triều đình bây giờ ngay cả mười vạn kim tệ còn không có, quốc khố của đế quốc đã sớm rỗng không rồi, hóa đơn đỏ cần thanh toán trên bàn bộ tài chính đế quốc nghe nói đã lên tới sáu triệu kim tệ, đây là một khoản nợ không nhỏ đâu à.”
Điệp Phong Vũ nhẫn nại không được nữa, gằn giọng hỏi:“Vậy tiền của đế quốc đâu? Tiền của đế quốc cất đâu hết rồi? Thuế thu được đâu?”
Ngu Mạn Ái mỉm cười. Không nói gì.
Thập Tứ công chúa cúi gằm mặt.
Điệp Phong Vũ nhìn thấy sắc mặt mỗi người đều có điểm quái lạ, ngơ ngơ ngác ngác vặn hỏi:“Sao các ngươi không nói gì cả?”
Ngu Mạn Ái vẫn mỉm cười như cũ, quyến rũ mê hồn giống như cảm thấy câu hỏi của Điệp Phong Vũ rất ngây thơ, đáng yêu.
Thập Tứ công chúa càng cúi gằm mặt.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:“Tiền đều ở trong tay hoàng đế bệ hạ cùng các đại thần. Nếu hoàng đế bệ hạ chịu bỏ tiền riêng của mình ra, thì có thể mua mười triệu con chiến mã ở chỗ bọn ta cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nếu đại thần bộ nội vụ yêu quí của chúng ta chịu bỏ tiền túi ra. Thì đế quốc Đường Xuyên lập tức có thể võ trang cho đội quân hai mươi vạn người, hơn nữa toàn bộ còn được trang bị loại súng tốt nhất. Ngay cả người thanh liêm như Đường Hạc, còn có nhiều tài sản như vậy, thì các huynh đệ khác càng không cần phải nói ...... ai ya, công chúa. Ta nói hơi khó nghe, nàng cũng đừng để bụng, nhưng mỗi lời ta nói đều là sự thật.”
Thập Tứ công chúa ngập ngừng nói: “Ta biết...... Ta cũng rất thất vọng......”
Điệp Phong Vũ ngạc nhiên.
Ánh mắt mỗi người đều nhìn chăm chú vào Thập Tứ công chúa. Ánh mắt vô cùng phức tạp.
Thập Tứ công chúa nhất thời co rúm lại, căn bản không dám nhìn thẳng mọi người, cúi gằm mặt, ngập ngừng nói:“Ta...... Đã nhìn thấy quá nhà Đường Cảnh cho cá anh vũ ăn cái gì...... tiền mà nhà bọn họ cho cá anh vũ ăn một bữa có thể làm năm mươi bữa ăn khuya như thế này......”
Lần này đến phiên Đan Nhã Huyến kinh ngạc, há hốc cái miệng nhỏ xinh mà nói:“Không thể nào, khoa trương đến như vậy thật sao?”
Tô Phỉ Mã Vận lạnh lùng cười khẩy, thản nhiên nói: “Có cái gì mà kinh ngạc, thứ cá anh vũ này ta cũng đã từng nuôi, ăn thua là do cách nuôi mà thôi. Ngươi có thể mỗi ngày phải hao tốn cho nó năm trăm kim tệ, cũng có thể vĩnh viễn không phải tốn một đồng nào. Hằng ngày cho nó ăn mẫu lệ phấn cũng chẳng sao. Tùy tiện cho nó ăn một chút lúa gạo, hoặc là đồ ăn thừa cũng được. Đường cảnh gia cho nó ăn đại khái là mẫu lệ phấn của bắc hải sản? Thứ này vô cùng quý hiếm, hơn nữa hiện tại cũng hiếm, ngoại trừ gia đình hào phú quyền quý, những người khác đều mua không nổi.”
Thập Tứ công chúa nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy.”
Tô Phỉ Mã Vận nói:“Vậy để ta làm một phép tính, hắn nuôi cá anh vũ như vậy, mỗi một con cá anh vũ đại khái mỗi ngày phải tiêu tốn mất mười ba kim tệ, một tháng là bốn mươi kim tệ, dựa theo tính toán chi tiêu của quân đội đế quốc Đường Xuyên, có thể nuôi được năm mươi người, coi như là võ trang lại cho quân đội mới hoàn toàn, thì cũng có thể võ trang cho hai mươi lính trong biên chế. Nhà bọn họ có bao nhiêu con cá anh vũ?”
Thập Tứ công chúa suy nghĩ một chút nói:“Nhiều lắm...... Có đến hơn hai trăm?”
Tô Phỉ Mã Vận nói: “Nhiều như vậy a! Tiền nuôi cá anh vũ thôi đã có thể võ trang cho đội quân gần vạn người, thật là giàu có quá đi, hâm mộ quá.”
Dương Túc Phong hừ mũi một tiếng.
Tô Phỉ Mã Vận lén lút rụt lưỡi.
Vì vậy tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngao ngán, chỉ riêng tiền dành cho đại thần bộ nội vụ của đế quốc Đường Xuyên nuôi cá anh vũ thả chơi trong nhà thôi, đã có thể đủ võ trang cho quân đội gần vạn người, thì những chuyện khác, càng không cần phải nói thêm nữa. Dương Túc Phong trong lòng chỉ chăm chăm một ý niệm, trong đầu chỉ nghĩ đến vỏn vẹn hai chữ: Xét nhà. Nếu đem vét sạch tài sản trong nhà các đại thần đế quốc, thì ít nhất cũng thu được vài triệu kim tệ, quân Lam Vũ ít nhất không phải lo nghĩ đến cái ăn cái mặc trong mấy năm. Có vài triệu kim tệ trong tay, đừng nói đến quân đội nước Mã Toa, mà ngay cả ngọc hoàng đại đế lên trời cũng dư sức đánh.
Ngu Mạn Ái thản nhiên nói:“Có lẽ chuyện cũng không đến mức trầm trọng như chúng ta suy nghĩ....”
Tâm tình Thập Tứ công chúa buồn đau vô hạn. Đứng lên cáo từ, nói muốn đi ngủ, Đan Nhã Huyến đứng lên tiễn nàng về phòng, sớm ngày mai còn có việc phải làm. Những nữ nhân khác chứng kiến Dương Túc Phong muốn cùng Ngu Mạn Ái bàn bạc chuyện chính sự, nên cũng đều lần lượt cáo từ, chỉ có Điệp Phong Vũ quan tâm đến chiến cuộc bên trong của đế quốc. Mặc dù cảm giác nán lại tựa hồ không mấy thỏa đáng, nhưng vẫn nấn ná không đi.
Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, thản nhiên nói:“Đường Hạc làm như vậy, không sợ cha hắn nghi ngờ hắn có mục đích riêng ư?”
Ngu Mạn Ái lạnh nhạt nói:“Cho dù muốn nghi ngờ, thì cũng hết cách rồi. Hắn không tranh thủ lúc này ra tay cứu vãn tình thế, đến lúc nước Mã Toa phất cờ khởi binh, thì hắn toi đời. Chẳng những hắn tiêu đời, mà toàn bộ đế quốc Đường Xuyên đều đi tong.”
Dương Túc Phong lại đăm chiêu gật đầu.
Đường Hạc đích thật là một viên quan chỉ huy quân sự có tài hoa, hắn đang suy nghĩ trăm phương nghìn kế nghĩ cách tranh thủ từng phút từng giây để củng cố lực lượng, kéo dài tính mệnh của đế quốc Đường Xuyên. Nhưng hắn làm như vậy, chỉ là đem muối bỏ bể mà thôi, mới vừa rồi ngay cả Thập Tứ công chúa đều thừa nhận, vấn đề lớn nhất của đế quốc Đường Xuyên không phải nằm ở quân đội, mà là nằm ở triều đình. Có những kẻ như Đường Minh và Đường Cảnh tồn tại, nếu như đế quốc Đường Xuyên không diệt vong, thì quả thực là ông trời không có mắt. Cho dù Đường Hạc và Đường Lê có bản lãnh đến đâu, cũng bất quá chỉ là giãy chết mà thôi.
Vấn đề hiện tại là, Dương Túc Phong cần phải quyết định. Có ra tay cứu Đường Hạc và Đường Lê thoi thóp thêm vài tháng.