Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 329: Chương 329: Quyết định (1)




Bất quá, so với hành động của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á mà nói, kỵ binh dân tộc du mục còn chưa làm người ta để ý nhất, dù sao nội bộ cấu thành của họ quá phức tạp, chỉ riêng quan hệ của người Tây Môn và người Ngõa Lạp dã chẳng ra sao, quân Lam Vũ cũng có cơ hội đem nội bộ bọn họ phân hóa chia rẽ, có thể đem tiến công của họ biến mất tăm tích. Nhưng nhịp bước chiến tranh của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á lại đi chậm chạp mà thực tế, làm Dương Túc Phong không thể không thêm chú ý.

Tình báo bí mật cho thấy, liên minh chống quân Lam Vũ lấy vương quốc Lỗ Ni Lợi Á làm chủ ngày càng hợp tác mạnh mẽ, thậm chí bọn chúng đã mấy bí mật cử hành diễn tập quân sự liên hợp, bắt đầu rèn luyện độ phối hợp an ý của bộ đội quốc gia khác nhau, còn có chỉ huy liên hợp giữa các quan quân cấp cao. Những quan quân từng ở địa khu Tình Xuyên đạo đáu tới sống chết, không ngờ lại bắt đầu ngồi lại giống như chiến hữu , đem ánh mắt chung nhắm vào quân Lam Vũ ngày càng cường đại.

Tướng quân Khắc Lai Mỗ, kẻ đề xuất liên minh chống quân Lam Vũ, đã thuyết phục thành công Tô Lai Mạn đệ tứ quốc vương Lỗ Ni, để quân đội Lỗ Ni bắt đầu một bộ phận trang bị súng rãnh xoáy, mặc dù đối với Lỗ Ni cuồng chiến sĩ xưa nay vũ dùng mà nói là chuyện không hề dễ dàng, nhưng dù sao quân đội Lỗ Ni đã bước một bước quan trọng.

Bọn họ đã quyết định vứt bỏ lưỡi búa và mũi thương, vương quốc Cáp Lạp Lôi bắt đầu cung cấp lượng lớn trang bị hỏa khí cho quân đội Lỗ Ni Lợi Á, bao gồm súng rãnh xoáy và đại pháo các cỡ. Xưởng công binh trong nước gần như một ngày hai mưới bốn giờ đều làm việc, ngày đêm sản xuất vũ khí trang bị, thậm chí còn đem xưởng công binh mới xây tới biên cảnh vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.

Gần như có thể dự liệu được, khi đối diện với quân Lam Vũ, sẽ không còn là bộ đội nguyên thủy chỉ trang bị cung tiễn trường mâu nữa, mà là một đám quân liên hợp quốc sử dụng hỏa khí cận đại có năng lực đánh trả sơ bộ rồi.

Tướng quân Khắc Lai Mỗ còn tỉ mỉ triển khai nghiêm cứu hệ thống với quân Lam Vũ. Hắn tổ chức tham mưu quân đội các nước ngồi lại, cùng nhau nghiên cứu trận đánh điển hình của quân Lam Vũ, muốn từ trong đó khai thác được ưu điểm và khuyết điểm của quân Lam Vũ, để tiện tìm kiếm biện pháp đối phó với quân Lam Vũ.

Đồng thời, hắn bí mật phái vô số gián điệp tiến vào địa khu Tử Xuyên đạo, thăm dò tin tức của quân Lam Vũ, nhất là hi vọng có được tin tức kỹ thuật của trang bị quân sự. Cục an toàn mới tổ kiến không lâu do Sương Nguyệt hoa lãnh đạo, liền bắt được số lượng không ít gián điệp, trải qua thẩm vấn, phát hiện đại bộ phận đều đến từ địa khu Lỗ Ni Lợi Á, điều này làm quân Lam Vũ không thể không gia tăng công tác bảo mật của công xưởng quân sự.

Các loại dấu hiệu cho thấy, khi quân Lam Vũ phóng tay chém giết ở liên bang La Ni Tây Á, liên minh chống quân Lam Vũ ở phía đông Mỹ Ni Tư cũng mài đao xoèn xoẹt, ánh mắt chú y mật thiết nhất cử nhất động của quân Lam Vũ, một trường đại chiến càng thêm kịch liệt rất có khả năng sẽ mở màn vào đầu năm hoặc giữa năm sau.

“Tên Đề Lan Qua Lai này đúng là không phải tử tế gì.” Dương Túc Phong trong lòng nổi giận mắng chửi, không biết cái tên gia hỏa có mắt không biết dùng này rốt cuộc đang làm cái gì, lại để Khắc Lai Mỗ mặc sức hô phong hoán vũ như thế, chẳng những không thể hạn chế quyền lực của Khắc Lai Mỗ, ngược lại để hắn càng thêm càn quấy rồi, lần tới nếu lại bắt được hắn, không làm cho hắn biết tay không được.

Vân Thiên Tầm đem một chồng tình báo khác đưa tới, đó là báo cáo tổng hợp tình thế của đại lục Y Lan, dưới sự yểm hộ của mạng lưới thương nghiệp rộng khắp và cái áo khoác thương hội Đông Hải đường của Ngu Mạn Ái, cơ quan tình báo của quân Lam Vũ đã dần thẩm thấu vào các địa khu quan trọng của đại lục Y Lan, bao gồm các loại địa khu xa xăm nhất của nước Y Lan và nước Ngọc Kinh, thông qua từng trạm vô tuyến điện báo phát về càng nhiều tình báo có giá trị.

Dưới sự hiểu ngầm ăn ý của Dương Túc Phong và Ngu Mạn Ái, rất nhiều thành viên của Đông Hải đường trực tiếp biến thành nhân viên tình báo của quân Lam Vũ, khiến quan hệ song phương càng thêm mật thiết.

Ngày 25 tháng 9 năm 1728 thiên nguyên, đế quốc Đường Xuyên trải qua lựa chọn thống khổ, cuối cùng vẫn chọn vứt bỏ cứ điểm Vũ Thắng quan, nhưng lại đem cứ điểm giao cho thánh điện kỵ sĩ doàn của đế quốc Tinh Hà phụ trách phòng thủ. Đế quốc Tinh Hà cũng không nói một lời tiếp nhận phần lễ vật tạm thời không biết là họa hay là phúc này, thánh điện kỵ sĩ đoàn vang danh thiên hạ cuối cùng vẫn tiến vào lãnh thổ đế quốc Đường Xuyên, nhưng mục tiêu bọn họ nhắm vào, hiển nhiên tỷ lệ là người Mã Toa lớn hơn một chút.

Cho dù người nước Mã Toa đối với giáp trụ kỵ binh của bản thân vô cùng có lòng tin, nhưng trước mặt sức công kích không gì không phá nổi của thánh điện kỵ sĩ đoàn, bọn họ vẫn tỏ ra khá là cẩn thận. Đối với hành vi thánh điện kỵ sĩ đoàn tiến vào đồn trú cứ điểm Vũ Thắng quan, nước Mã Toa bảo trì sự im lặng hoàn toàn.

“Những lão già của thánh điện này còn có chút nhãn quang đấy, nước cờ này tính ra lại không có đi sai.” Khắc Lao Tắc Duy Tư lạnh lùng nói.

Vân Thiên Tầm gật gù nói:” Tất nhiên, nếu nước Mã Toa tiêu diệt Đường Xuyên, mục tiêu tấn công tiếp theo tất nhiên chính là đế quốc Tinh Hà rồi. Thánh điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà có lợi hại hơn, cũng không ngăn được kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa kiến nhiều cắn chết voi. Đường Xuyên và Mã Toa, bất cứ phương nào quá cường đại đối với đế quốc Tinh Hà mà nói đều không phải là chuyện tốt, chỉ có bảo trì sự bình hành vi diệu giữa họ, mới chính là vương đại sinh tồn đế quốc Tinh Hà dựa vào. Đế quốc Tinh Hà sinh tồn ở trên cái thế giới này hơn bảy trăm năm, dựa vào chính là bí quyết này, những lão già kia không thể không biết.

Dương Túc Phong lòng đầy trông đợi hiếu kỳ hỏi:” Như vậy thánh điện kỵ sĩ đoàn sĩ cùng kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa sống mái sao?”

Nếu là hai tổ chức kỵ binh lớn nổi danh nhất thiên hạ này sống mái với nhau một tràng mà nói, vậy đúng là cả đại lục Y Lan cũng phải chấn động, người ngoài cũng có thể ở trung gian quan sát được ưu và nhược điểm của mỗi bên .

Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm không hẹn mà cùng lắc đầu, trầm giọng nói:” Không đâu.”

Dương Túc Phong không khỏi có chút thất vọng, nói:” Vậy thì không có trò hay để xem rồi.”

Vân Thiên Tầm lạnh lùng nói:” Không tới thời khắc cuối cùng, bọn họ sẽ không trở mặt đấu, bọn họ sẽ không lựa chọn phương thức chiến đấu lưỡng bại câu thương. Trách nhiệm tiêu diệt thánh điện kỵ sĩ đoàn và kỵ binh giáp trụ cuối cùng còn để quân Lam Vũ cũng ta tới hoàn thành, đây là nhiệm vụ không thể chạy thoát được.”

Dương Túc Phong thất vọng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

So với hành động của đế quốc Tinh Hà mà nói, hành động của bát đạo liên minh lại làm người ta khá khó hiểu, không cách nào nắm bắt được. Ở quá khứ trong nhiều lần đại chiến nhắm vào nước Mã Toa, bát đạo liên minh trên danh nghĩa là một bộ phận tổ thành đế quốc Đường Xuyên, mặc dù trước nay không phái binh trực tiếp tham chiến, nhưng vẫn cấp cho triều đình Đường Xuyên viên trợ tài nguyên và vật tư tương đối lớn, nhưng lần này sau khi chiến tranh bùng phát, bát đạo liên minh lại có thái độ khác thường, từng gia tộc đều bí mật khuếch quân chuẩn bị chiến đấu, nhưng lại không cung cấp bất kỳ chút viện trợ nào cho đế quốc Đường Xuyên, thậm chí đối với sứ giả triều đình đế quốc Đường Xuyên phái tới cũng không nóng không lạnh, tỏ rõ thái độ không quan tâm.

Nhưng trong bóng tối, mỗi gia tộc gia tăng quân đội thường trực lên mấy lần, trong đó binh lực gia tộc Cúc Xuyên của Cúc Xuyên đạo tăng nhanh nhất, nhân số quân thường trực lại tăng quá năm vạn người.

Nhìn chung tám cái gia tộc của bát đạo liên minh, tổng số quân đội thường trực không dưới ba mươi vạn, hơn nữa trang bị đều khá hoàn mỹ, đồng thời cũng cả ngày lẫn đêm gia tăng huấn luyện, đề cao sức chiến đấu. Nhưng phương hướng sử dụng quân đội của bọn họ lại vô cùng mập mờ, sứ giả đến từ triều đình Đường Xuyên, nước Y Lan, nước Mã Toa đều ra ra vào vào ở Cúc Xuyên đạo, náo nhiệt như tiểu hải từ tới nhà chơi vậy.

Cúc Xuyên gia tộc là người lãnh đạo hiện nhiệm của bát đạo liên minh lại vẫn luôn bảo trì trầm mặc, sứ giả các phương tới hắn đều tiếp kiến theo lẽ thường, nhưng chưa từng có câu trả lời rõ ràng, chỉ cho có lệ. Mà hội nghị liên tịch là cơ quan quyền lực của bát đạo liên minh cũng không đưa ra bất kỳ hành động và hiệp nghị có hiệu quả nào, làm người ta càng thêm cảm giác thâm sâu khó dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.