Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 136: Chương 136: Quyết định của tướng soái




Từ sau khi biết được tin tức Dương Túc Hủ tự sát, điều đầu tiên Dương Túc Phong nghĩ tới chính là kẻ kiệt ngạo bất thuần Phất Lai Triệt. Phất Lai Triết đích xác là một tướng lĩnh hải quân rất có tài hoa, nhưng y và Dương Túc Hủ quan hệ sâu sắc như thế, hơn nữa trước nay quan hệ với mình không được tốt mấy. Xử lý Phất Lai Triệt thế nào, y luôn muốn né tránh vấn đề này, nhưng hiện giờ đã không thể né tránh nữa, phải dũng cảm đối diện rồi.

“Minh Phàn không ở bên cạnh y ư?” Dương Túc Phong trầm giọng hỏi, nếu Phất Lại Triệt đã về rồi, Vũ Phi Phàm tất nhiên cũng về theo.

“Không có, Minh Phàn đi xử lý lượng lớn rương gỗ từ biển chuyển về rồi. Y nói ngài nên đơn độc gặp Phất Lai Triệt”.

Thí Phong dè dặt trả lời, tựa hồ đối với Phất Lai Triệt cũng có vài phần kiêng kỵ. Sự thực thì mỗi người sống trên địa khu Nam Hải đều từ nhỏ đã nghe tới cái tên Phất Lai Triệt, rất nhiều người trong chốn riêng tư đều nói Phất Lai Triệt là tên trùm cướp biển làm người ta đau đầu nhất biển Ni Tư.

Dương Túc Phong gật đầu, hít sâu một hơi sải bước ra khỏi sở chỉ huy.

Thí Phong lặng lẽ phất tay, dẫn chiến sĩ ban cảnh vệ võ trang đầy đủ theo đằng sau.

Dương Túc Phong dừng chân lại, nhíu mày nói: “Các ngươi theo sát như vậy làm cái gì?”

Thí Phong nghiêm túc đứng thẳng hồi đáp:

“Sư trưởng, chúng tôi phải phụ trách an toàn cho ngài, trong tay Phất Lai Triệt luôn nắm chặt một thanh Hoàng kim nguyệt nha quân đao thu được từ trong tay cướp biển. Thanh đao này sắc bén vô cùng, tôi chính mắt nhìn thấy y tiện tay vung lên, liền đem cây sam to bằng cổ tay chém đứt…”

Dương Túc Phong lạnh lùng đáp: “Các ngươi lo lắng Phất Lai Triệt sẽ giết ta?”

Thí Phong không đáp, nhưng ý tứ trong ánh mắt không nghi ngờ gì là khẳng định điều đó.

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Nếu y muốn giết ta thì cứ để y giết là được rồi”.

Thí Phong nói: “Không thể được, nếu y động thủ, chúng tôi sẽ lập tức nổ súng…”

Dương Túc Phong đột nhiên đùng đùng nổi giận: “Khốn kiếp! Xéo ngay cho ta! Xéo ngay! Có nghe thấy không?”

Đám người Thí Phong ngẩn ra, Dương Túc Phong sải bước bỏ đi, bọn họ vội vàng theo sau.

Phất Lai Triệt đang ở trên cầu tàu ở bến.

Cầu tàu đã qua tu sửa, ván gỗ vốn mục nát thảm hại đã toàn bộ bị tháo bỏ, thay vào đó là gỗ lim hoàn toàn mới, cọc gỗ của cầu tàu cũng toàn bộ đổi thành khung thép. Cầu tàu tràn trề sinh khí như thế, nhưng toàn thân Phất Lai Triệt đều phát tán khí tức tử vong lạnh lẽo, y cúi thấp đầu, mái tóc theo gió biễn phất phơ trước ngực, làm có chút quỷ dị, hoàng kim nguyệt nha quân đao toàn thân tỏa ánh sáng nhàn nhạt màu hoàng kinh lóng lánh nắm chắc trong tay, mũi đao buông thõng hướng xuống mặt đất.

Dương Túc Phong khẽ thở dài một tiếng, trấn tĩnh bước lên cầu tàu, mày hơi nhíu lại chậm rãi nói: “Phất Lai Triệt…”

Đột nhiên Phất Lai Triệt hất tay lên, Hoàng kim nguyệt nha quân đao trong tay được ném qua phía y, Dươc Túc Phong vội đưa tay tiếp lấy, nhưng cảm thấy thanh quân đao trong truyền thuyết rất nặng rất sắc bén, trong chớp mắt vào tay gần như không cách nào giữ được, may mà y nghiến chặt răng nắm thật chắc lấy nó, nhưng cho dù là thế, vẫn cảm thấy thanh quân đao này thật không dễ khống chế.

Phất Lai Triệt vòng tay sau lưng rút ra một thanh bột kiếm dài mỏng khác, cầm ngang trước ngực, tỉ mỉ mà thâm tình vuốt ve lưỡi kiếm sắc bén, dùng khẩu khí chắc như đinh đóng cột nói:

“Dương Túc Phong, ta muốn cùng ngươi quyết đấu, chỉ cần ngươi có thể ngăn được của ta ba kiếm, cho dù ngươi thắng lợi. Chuyện của Dương Túc Hủ ta sẽ không truy cứu nữa”.

Đám Trí Phong vội vàng xông tới dưới cầu tàu, toàn bộ họng súng nhắm chuẩn vào Phất Lai Triệt, Thí Phong nghiêm giọng quát: “Phất Lai Triệt, bỏ bội kiếm của ngươi xuống! Ngươi không biết hiện giờ ngươi đang gặp ai sao?”

Dương Túc Phong xua tay, ý báo Thí Phong không cần khẩn trương, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Phất Lai Triệt, nó rõ từng chữ:

“Phất Lai Triệt, ta tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi! Nhưng…”

Y tiện tay ném hoàng kim nguyệt nha quân đao lại cho Phất Lai Triệt, xoạt một tiếng rút bội kiếm thiếu tướng hải quân của mình ra:

“Ta dùng kiếm của ta!”

Vũ Phi Phàm và Phượng Thái Y hay tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy Dương Túc Phong chậm rãi chắn ngang kiếm trước ngực, vẻ mặt chăm chú tiếp nhận sự khiêu chiến của Phất Lai Triệt, đều không khỏi kinh hoàng. Phượng Thái Y đoạt lấy cây Mễ Kỳ Nhĩ bộ thương từ trong tay một chiến sĩ cảnh vệ, họng súng không chút do dự ngắm chuẩn vào Phất Lai Triệt đang chuẩn bị sẵn sáng. Vũ Phi Phàm nhặt lấy Hoàng kim nguyệt nha quân đao, nhanh chân lao lên cầu tàu.

Dương Túc Phong thình lình phất tay về phía sau, lớn tiếng quát: “Không được lên đây!”

Bước chân Vũ Phi Phàm khựng lại, Phượng Thái Y đã bật khóc kêu lên: “Các ngươi rốt cuộc đang làm gì? Đều là người mình cả! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Dương Túc Phong chĩa trường kiếm về phía trước, trầm giọng nói: “Phất Lai Triệt, ta đồng ý nhận của ngươi ba kiếm, ngươi tới đi”.

Phất Lai Triệt hú lên một tiếng quái dị, bước nhanh tới trước, trường kiếm trong tay chém xuống trước ngực Dương Túc Phong. Dương Túc Phong hoành kiếm đón đỡ, hai thanh kiếm chạm nhau, tức thì tóe lửa, Dương Túc Phong hự một tiếng, bội kiếm thiếu tướng suýt chút nữa rời tay. Sức lực của Phất Lai Triệt vượt ngoài dự tính của y, bất quá y vẫn cắn chặt răng đẩy mạnh ra ngoài, đem Phất Lai Triệt cả người lẫn kiếm cùng bị đẩy ra.

Một dòng máu tươi từ khóe miệng Dương Túc Phong từ từ rịn ra, cầu tàu dưới chân y cũng đã bị gãy một tấm ván.

Vũ Phi Phàm hai mắt trợn tròn, nghiêm nghị quát: “Phất Lai Triệt! Ta tới tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi”.

Phất Lai Triệt kéo lê trường kiếm dưới đất, chỉ khóe miệng khẽ cười lạnh.

Dương Túc Phong hít thật sâu một hơi, thè lưỡi liếm sạch toàn bộ mau tươi trở lại trong miếng, hai tay nắm kiếm, người khom xuống, thâm trầm nói: “Phất Lai Triệt, còn hai kiếm nữa, mời!”

Phượng Thái Y vừa gấp vừa sợ, nước mắt không kìm được trào ra.

Trận quyết đấu của hai người hiển nhiên đã kinh động tất cả mọi người xung quanh, bọn họ đều trừng mắt há mồm nhìn hai người trên cầu tàu, một người lãnh đạo tối cao của bọn họ, một là thiên tài hải quân bọn họ luôn kính ngưỡng. Nhưng thời khắc này, giữa hai người là đao kiếm đối địch, người vây quanh càng lúc càng nhiều, đám Phi Phong không thể không bắt đầu kéo dãn vòng cảnh giới, đẩy người không trọng yếu ra sau, nhưng không khí tử vong trên cầu tàu ngày càng nồng.

Đột nhiên, đạo sét đánh giữa trời quang, một ánh lửa dị thường rạch nát bầu trời bao la, làm biển rộng vốn yên ầm ầm cuộn sóng, sóng biển trận sau mãnh liệt hơn trận trước vỗ vào cầu tàu, làm thân thể hai võ sĩ giác đấu trên cầu tàu không ngừng lắc lư theo nước nước.

Trong giây phút tia chớp xẹt qua bầu trời, Phất Lại Triệt lần nữa phát động, y quỷ dị lắc mình, dẫm theo bước chân kỳ quái ép tới gần Dương Túc Phong, nhưng Dương Túc Phong chỉ cầm kiếm bất động, cứ như đã đông cừng thành tượng phật vậy. Phất Lai Triệt hú lên một tiếng quái dị, trường kiếm mang theo ánh chớp chém nghiêng xuống hông Dương Túc Phong. Dương Túc Phong hồi kiếm cản đỡ, trường kiếm Phất Lai Triệt thuận thế trượt xuống, phạt xuống hai chân Dương túc Phong. Bội kiếm Dương Túc Phong cũng gạt xuống theo, trường kiếm cắm xuống, đâm sâu vào trong ván gỗ, vừa khéo chắn được kiếm của Phất Lai Triệt.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng” Phượng Thái Y trong lúc cấp bách, liên tục bắn chỉ thiên. Tiếng súng đanh gọn trước cơn giông tố kéo đến thê lương vô cùng.

Nhưng Phất Lai Triệt không vì tiếng súng mà bị tác động chút nào, trường kiếm rút lên, mũi kiếm sắc bén hướng vào yết hầu Dương Túc Phong. Dương Túc Phong hiển nhiên biết y muốn làm gì, cũng rút bội kiếm, thuận thế gạt lêt trên. Ván gỗ trên cầu tàu theo bội kiếm của y lật tung lên lên, đánh thẳng vào mặt Phất Lai Triệt. Phất Lai Triệt bất ngờ không kịp phòng bị, không thể không hồi kiếm đón đỡ. Hai người lại lần nữa tách ra.

Rào rào rào.

Mưa đổ xuống như trút nước.

Dương Túc Phong quỵ một chân trên cầu tàu, tay phải cầm kiếm chống xuống, nước mưa rơi theo tóc y, trộn lẫn với máu tươi bên khóe miệng chảy xuống trên cầu tàu, sau đó lại từng chuỗi rơi vào trong nước biển. Một kiếm vừa rồi của Phất Lai Triệt mặc dù không tạo thành thương tổn trực tiếp cho y, nhưng lại làm y lần nữa bị nội thương.

Phất Lai Triệt đầu tóc rồi bời đứng ở đầu kia của cầu tàu, gặp nước mưa theo tóc và y phục của y rơi xuống, rồi lại chảy xuông trường kiếm của y, sau dó từ mũi kiếm từng giọt nhỏ xuống. Ánh mắt y thâm trầm mà âm lãnh, trong ánh mắt dường như ngoài Dương Túc Phong ra không còn bất kỳ người nào khác.

Phượng Thái Y thét lên xông về phía cầu tàu, òa khóc kéo Dương Túc Phong lên, bộ kiếm trong tay Dương Túc Phong keng một tiếng rơi qua một bên.

Thí Phong mắt đỏ hoe, họng xúng nhắm chuẩn Phất Lai Triệt, ngón tay kéo về sau, muốn nổ nổ súng.

Dương Túc Phong chụp lấy súng của Thí Phong ấn xuống, giọng yếu ớt nói: “Các ngươi tránh ra”.

Vũ Phi Phàm cấp thiết nói:

“Dương Túc Phong, sở trường của huynh căn bản không phải là dùng kiếm, huynh cớ gì tự chuốc lấy khổ? Phất Lai Triệt! Ngươi có bản sự cùng Phong lĩnh đấu súng, ngươi làm thế còn tính là thứ anh hùng gì nữa”.

Thần sắc và động tác của Phất Lai Triệt không chút biến hóa nào, mặc cho nước mưa lặng lẽ từ người y chảy xuống.

Dương Túc Phong cựa mình cầm lấy bội kiếm thiếu tướng của mình, dùng nước mưa lau máu tươi bên miệng, thở hổn hển nói:

“Các ngươi tránh hết ra, ta còn một kiếm cuối cùng, ta nghĩ ta có thể tiếp thụ…”

Phượng Thái Y khóc gào:

“Chàng điên rồi à? Phong, chàng đừng sính anh hùng có được hay không ? Phất Lai Triệt! Ngươi rõ ràng biết Phong Linh căn bản không có ý bức tử Dương Túc Hủ, tất cả đều chỉ là hiểu lầm, Phong lĩnh căn bản không phải là dạng người đó…”

Dương Túc Phong loạng choạng đứng dậy, hít sâu một hơi, nuốt cả nước mưa và máu vào bụng, lạnh lùng nói:

“Mọi người đừng nên nói nữa, tránh hết cả ra đi! Đây là chuyên ta quyết định, ta sẽ tự có trách nhiệm”.

Phượng Thái Y ngẩn ra, dậm chân một cái, phất tay rời đi.

Vũ Phi Phàm thâm trầm nhìn hai người, rồi cũng lặng lẽ tránh ra.Copy by Ác Ma- 4vn

Lại một tia sét xẹt qua bầu trời, sấm sét nổ ngay trên đầu hai người, trong chớp mắt, tóc tai hai người đều dựng đứng lên, tưởng như thiên thần tái thế. Tia sét xẹt qua khuôn mặt bọn họ, một nhợt nhạt mà kiên nghị, một khuôn mặt còn lại rắn rỏi mà thâm trầm.

Sấm sét còn chưa tan, Dương Túc Phong đã phát động, y như phát điên hai tay cầm kiếm, sải bước xông tới Phất Lai Triệt.

Sắc mặt Phất Lai Triệt như giếng cổ tỉnh lặng, trường kiếm chắn ngang ngực, lạnh lùng đợi sát na Dương Túc Phong tới nơi.

Đột nhiên, dưới chân Dương Túc Phong giống như bị thứ gì đó làm bị trượt, hình như là do sàn gỗ quá trơn ướt, cả người ngã trên ván gỗ, thuận theo ván gỗ trượt về phía Phất Lai Triệt, bội kiếm trong tay như độc xà mổ về Phất Lai Triệt.

Phất Lai Triệt cười lạnh đóng kiếm xuống ván gỗ.

Dương Túc Phong trên ván gỗ mẫn tiệp lật người, đợi khi đứng lên, kiếm trong tay đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đâm vào trước mặt Phất Lai Triệt. Phất Lai Triệt rút kiếm gạt sang bên, Dương Túc Phong lập tức đứng không vững, thiếu chút nữa bị gạt xuống biển.

Vũ Phi Phàm và Thí Phong đồng thời hô to: “Dừng tay!”

Nhưng Phất Lai Triệt không chút lay chuyển, một kiếm tiếp tục đâm vào sau lưng Dương Túc Phong. Dương Túc Phong mặc dù cảm giác được nguy hiểm, nhưng đã tới mép cầu, loạng choạng trong gió biển, đầu còn sức xoay người, chỉ cảm thấy lưng mát lạnh, biết rằng mình đã bị Phất Lai Triệt đâm trúng, y không kịp suy nghĩ lập tức ngã nhào tới phía trước, chỉ cảm thấy trước mặt tối om, người đã rơi vào trong nước biển cuộn trào.Copy by Ác Ma- 4vn

“Đoàng!” Tiếng thương trầm đục vang lên, thân người Phất Lai Triệt lắc lư một chút, trường kiếm trong tay gãy thành vô số đoạn.Copy by Ác Ma- 4vn

Cùng lúc đó, một tia chớp chiếu sáng cả mặt đất.Copy by Ác Ma- 4vn

Người nổ súng là Thí Phong, nhưng động tác nhanh nhất là Vũ Phi Phàm, y cấp tốc chạy lên cầu tàu, lướt qua bên người Phất Lai Triệt, tung người nhảy xuống nước biển lạnh như băng, tìm bóng dáng Dương Túc Phong.Copy by Ác Ma- 4vn

Dương Túc Phong mơ hồ cảm thấy có người nhảy xuống tìm cứu mình, liều mạng nổi lên, cuối cùng nhìn thấy thân ảnh Vũ Phi Phàm, lòng y nhẹ lại, cật lực gào lên: “Ta ở đây…”

Vũ Phi Phàm vội kêu: “Huynh đừng cử động, ta tới kéo huynh…”Copy by Ác Ma- 4vn

Trên cầu tàu lúc này đã đứng bảy tám người, tất cả mọi người trong đó có cả Phượng Thái Y đều hoảng sợ mà lo lắng nhìn Vũ Phi Phàm kéo Dương Túc Phong lên, hai người đều ướt sũng. Sau lưng Dương Túc Phong còn có máu tươi chảy ra, mọi người còn chưa hết hoảng hồn, Phất Lại Triệt như phát ngốc, đứng ngây dại ở một bên, viên đạn của Thí Phong không bắn trung chỗ hiểm của y, chỉ trúng vào bả vai, đó là muốn trường kiếm của y rời tay.

“Phất Lai Triệt, ta thế này có tính là đã tiếp được ba kiếm của ngươi rồi không?”Copy by Ác Ma- 4vn

Dương Túc Phong ho kịch liệt, nói đứt quãng, khóe miệng và lưng y đều có máu tươi rỉ ra, lại bị ngâm trong nước biển, sắc mặt trắng nhợt một cách đáng sợ, môi thâm xì lại.

Phất Lai Triệt mắt trơ ra, không hề nói gì.Copy by Ác Ma- 4vn

Vũ Phi Phàm vội kêu lên: “Tử Duyệt cô nương, Tử Duyệt cô nương sao còn chưa tới?”

Phượng Thái Y khóc lóc nói: “Mau đưa chàng tới y viện…”

Đoàn người ba chấn bốn cẳng đưa Dương Túc Phong và Phất Lai Triệt tới chỗ Tử Duyệt cô nương. Dương Túc Phong toàn thân trên dưỡi bị máu tươi nhuộm đỏ, Tử Duyệt cô nương vội vã thực hiện phẫu thuật, khó khăn lắp mới cứu y lại được. Trong lúc cấp cứu, Dương Túc Phong vẫn luôn tỉnh táo, cứ như thương thế không hề nghiêm trọng.

“Tên Phất Lai Triệt này! Ta đi giết y!”

Thí Phong lửa giận bừng bừng chửi mắng, bất quá người y không hề nhúc nhích, những người có mặt đều biết, Dương Túc Phong tình nguyện chịu ba kiếm không ngoài điều gì khác là muốn cảm phục Phất Lai Triệt tiếp tục ra sức vì quân Lam Vũ mà thôi.

Quả nhiên, Dương Túc Phong lắc đầu yếu ớt mà kiên định.

Theo lời Tử Duyệt Cô nương nói, giây phút cuối cùng Phất Lai Triệt vẫn buông cho Dương Túc Phong một đường sống, nếu không nhát kiếm đó đã đâm xuyên ngực, cho dù Thí Phong nổ súng bắn chết Phất Lai Triệt cũng chẳng ăn thua, vì chỉ riếng quán tính của trường kiếm đã có thể xuyên tim Dương Túc Phong. Copy by Ác Ma- 4vn

:0 (124)::0 (124)::0 (124):


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.