Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 853: Chương 853: Rồng biết phun lửa ư? Hoang Đường (P1)




Tiểu cô nương Na Tháp Lỵ đã thức dậy từ rất sớm rồi, cô bé rửa mặt qua loa một chút, sau đó vội vội càng vàng chạy qua cái hành lang thật dài, đi thăm sư phụ U Nhược Tử La của mình.

Na Tháp Lỵ vốn là ở cùng với U Nhược Tử La, nhưng vì lần này thương thế của U Nhược Tử La đặc biệt nghiêm trong, thi thoảng lại rơi vào trạng thái hôn mê, do đó được Phất Lôi Đát mà người ta gọi sau lưng là bà đồng đưa về nơi ở của mình, để tiện cho việc ở gần chăm sóc cho U Nhược Tử La.

Bên hồ Mạc Sầu hoa xuân nở rộ, cảnh sạc diễm lệ vô song, tới ngay cả trong đất đái cũng toát ra hơi thở của mùa xuân, nhưng đối với Na Tháp Lỵ mà nói, đã hoàn toàn không còn cảm giác của mùa xuân nữa rồi.

Gió xuân ôn nhu thổi cho khuôn mặt nhở nhắn của nàng đỏ hây hây, thi thoảng còn có tơ liêu nhè nhẹ rơi lên trên người của nàng, gió vi vu thổi lượt qua bên trên mặt hồ, mang theo từng gợn sóng lăn tăn, trong không khí nồng nàn hương thương của hoa và cỏ, thấm vào lòng người.

Thế nhưng tất cả những điều này, đều không thể lưu lại bất kỳ một ấn tượng nào ở trong lòng Na Tháp Lỵ, tất cả tâm tư của nàng đều đã đặt trên người sư phụ U Nhược Tử La rồi.

- Sư phụ ….

Na Tháp Lỵ giọng hơi nghèn nghẹn từ xa xa ngoài cửa đã bắt đầu gọi tên của sư phụ rồi, sau đó vén rèm lên tiến vào.

Hồ Mạc Sầu ở bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, sáng sủa vô cùng, nhưng ở trong căn phòng của U Nhược Tử La thì lại rèm che kín mít, trông có một chút u ám mờ mịt, tất cả những ô cửa sổ ở bốn xung quanh đều đã bị đóng kín mít, không hề có lấy một chút ánh sáng nào, ở cửa ra vào cũng treo tới ba lớp rèm chắn gió, đem hơi thở mùa ở bên ngoài hoàn toàn ngăn cách.

Không khí ở bên trong phòng vô cùng ngột ngạt, tràn ngập mùi vị thuốc bắc, mùi thuộc quá nồng liệt gần như có thể làm cho người ta phải ngạt thở, hơi nữa dày đặc quấn quanh , đem không khí cũng biến thành một màu trắng đục lờ mờ, cảm giác hết sức ẩm ướt nóng nực.

“Xuỵt… “ Đan Nha Huyến đứng ở phía cửa đưa tay ra hiệu im lặng với Na Tháp Lỵ.

Na Tháp Lỵ rón rén tay chân đi vào, mới phát hiện ra cả Dương Túc Phong và Phất Lôi Đát đều ở bên trong phòng.

Dương Túc Phong trông có chút thấp thỏm bất an, cứ đi bộ qua qua lại lại suốt, còn không ngừng xoa xoa hai tay của mình. Còn Phất Lôi Đát, thì thực sự giống y như một vu y cổ quái, lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở bên trong bóng tối, trong ngón tay thong thon cầm toàn bộ đều là những cây ngân châm rất dài, đang xoay người lại ánh đèn lờ mờ quan sát cẩn thận ánh hàn quan lóe lên ở trên ngân châm.

Ở vị trí phía trước mặt Phất Lôi Đát gần với cửa sổ, có đặt một chiếc thùng gỗ cực lớn, ở bên trong chứa đầy nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, U Nhược Tử La toàn thân trần truồng, lặng lẽ ngâm mình ở bên trong nước nóng, phảng phất như đã hôn mê rồi vậy.

Được ngâm trong nước nóng, da dẻ của U Nhược Tử La ửng lên một lớp màu hồng nhàn nhạt, trông vô cùng diễm lệ, bầu ngực đầy đặn, thân thể mềm mại trắng muốt của nàng, hoàn toàn phơi bày ở trước mắt Dương Túc Phong, hai chấm đỏ tươi ở trên song nhũ săn chắc hết sức làm người ta chú ý, làm cho y cho dù ở ở dưới tình huống như thế này cũng không khỏi có chút cảm giác lung tung này nọ.

U Nhược Tử La đúng là một nữ nhân cao ngạo lạnh lùng, nhưng ở trước mặt ý đã bắt đầu dần dần tan chảy, tới ngay cả mỗi một người ở xung quanh cũng có thể cảm giác được sự mờ ám của hai người.

Mà hai người bọn họ, tựa hồ cũng rất thích loại cảm giác ám muội này, cứ luôn luôn như vô tình như cố ý lặng lẽn thăm dò bí mật trên cơ thể của đối phương.

Phất Lôi Đát ngón tay thon thả đang cầm ngân châm nhọn hoắt, chầm chậm xoay tròn đâm vào bên trong da thịt của U Nhược Tử La.

U Nhược Tử La giống như đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa vậy, cứ y như là người chết, thậm chí là ngay cả ở bên trên bầu ngực đầy đặn bị cắm đầy ngân châm cũng không hề có một chút phản ứng nào cả, dưới tác dụng mạnh mẽ của hơi nước, ở bên trên những cây ngân trâm cắm đầy ở người nàng từ từ nhỏ ra giọt máu màu đen sẫm, từng giọt từng giọt một nhỏ vào bên trong nước nóng, đọng lại đó không tan, trông qua vô cùng khủng bố.

Trong lòng Dương Túc Phong thầm cầu khẩn cho liệu pháp châm cứu của Phất Lôi Đát có thể trừ bỏ đi độc tố ở trong thân thể của U Nhược Tử La.

Một chương kia của Bắc Mục Thiên Tôn, chẳng những ẩn chứa lực độ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn mang trong đó độc tính dữ dội vô cùng.

Căn cứ vào cách nói của Phất Lôi Đát, nếu như không phải là bản thân võ công U Nhược Tử La đủ cao cường, còn Dương Túc Phong lại bắn một phát súng Bắc Mục Thiên Tôn, thì cái mạng nho nhỏ này của U Nhược Tử La, khẳng định là đã không còn nữa rồi.

Phất Lôi Đát mặt cứ lạnh tanh tiếp tục vân vê cây ngân châm, Dương Túc Phong ở bên cạnh sớm đã mồ hôi toát ra đầy đầu rồi, trong phòng thực sự là vô cùng ẩm ướt nóng nực.

Cuối cùng, cũng không biết là trải qua bao lâu, U Nhược Tử La mới phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt kéo dài, sau đó từ tử mở mắt ra, nhìn thây thân thể trần truồng của mình không có bất kỳ thứ gì che chắn phơi bày ở truớc mặt Dương Túc Phong, trên mặt không kìm được nổi ráng chiều rực rỡ, bất quá cũng không nói bất kỳ lời nào, thậm chí ngay cả động tác cũng không có động tác gì lớn, chỉ hơi chút xấu hổ cúi đầu xuống.

Những người có mặt ở đó cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, bọn họ đối với loại chuyện như thế này sớm đã thấy quá quen thuộc rồi.

Ngược lại thì Dương Túc Phong nhìn thấy U Nhược Tử La đã tỉnh táo trở lại, bản thân cũng không tiện ở lại hiện trường để hưởng phúc nữa, dù so có người ở bên cạnh nhìn chăm chăm như hổ đói, tư vị không phải là dễ chịu cho lắm.

U Nhược Tử La nếu như đã tỉnh lại, chứng minh là không có nguy hiểm tới tính mạng nữa, vì thế Dương Túc Phong lặng lẽ xoay mình đi.

Sau khi vén lên hai lớp rèm, liền thấy ngay được tiết xuân se lạnh bên ngoài, gió xuân mang theo chút hơi lạnh khẽ thổi qua, làm hắn bất giác hất hơi một cái, sau đó phát giác ra sống lưng lạnh buốt, thì ra là những giọt nước vừa rồi do hơi nước hấp thụ ở trên người mình ngưng tụ thành, đang chạy thẳng theo sống lưng nhỏ xuống dưới.

Đan Nhã Huyền thay cho y một bộ quần áo, Dương Túc Phong quay đi tìm Cung Tử Yên, nhưng khi y tới nơi ở của Cung Tử Yên thì lại phát hiện ra ở bên trong căn bản không có người, chăn gối được gấp chình tề ngay ngắn, giống như buối tối không hề dùng qua vậy, con mèo Ba Tư trắng muốt khôn khéo kia cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Dương Túc Phong biết Cung Tử Yên thích nằm ngủ trên sợi dây thép, chiếc giườngnày chỉ trải cho người khác xem thôi, cúi đầu xuống hít một hơi, quả nhiên không hề có chút hương thoem nào của nữ nhân.

Thuận theo bãi cỏ ở sườn dốc đi xuống, từ đằng xa Dương Túc Phong đã nhìn thấy thân ảnh của Cung Tử Yên, còn có cả con mèo Ba Tư đang khoan khoái nhảy nhót tung tăng.

Cung Tử Yên chính đang ở trên chòi nghỉ ở giữa lòng hồ cùng bọn Y Địch Liễu Lâm Na chơi đùa.

Y Địch Liễu Lâm Na vốn cũng thụ thương không nhẹ, nhưng thương thế của nàng rất đơn giản, chỉ cần yên tâm tĩnh dương là tự nhiên có thể lành lại, xui xẻo trong số những nữ nhân ở đây thì nàng lại là người hoạt bát hiếu động nhất, căn bản không có cách nào yên tâm nằm nghỉ ngơi ở trên giường được, cho nên vừa mới có thể rời giường đi lại được, là đã không nhẫn nại được chạy ra ngoài chơi rồi.

Từ xa xa Tiết Tư Ỷ nhìn thấy Dương Túc Phong đi tới, hào hứng chạy ngay tới, kéo tay Dương Túc Phong quan tâm hỏi :

- Ở trên trán chàng làm sao thế? Làm sao lại có nhiều mồ hôi lạnh như vậy? Phất Lôi Đát đâu rồi? Mau gọi cô ấy tới xem cho chàng đi.

Tô Phỉ Mã Vận cũng nhận thấy có chút không ổn, vội vàng đi tới, xem xét mồ hôi ở trên trán Dương Túc Phong, sau đó lại nghi hoặc nhìn Đan Nhã Huyến ở đằng sau lưng Dương Túc Phong.

Đan Nhã Huyến không hiểu đi tới trước mặt Dương Túc Phong, mới phát hiện ra ở trên trán Dương Túc Phong thì ra cũng có rất nhiều mồ hôi, nàng móc khăn tay ra, muốn lau mồ hôi đi cho y, nhưng Dương Túc Phong tự mình đã thuận tay sờ lên giọt nước ở trên trán, trong lòng hiểu ra đây đều là do hơi nước ngưng lại ở trong phòng của U Nhược Tử La gây họa, kết quả là lại làm cho các nàng bị kinh động, vì thể thuận tay lau nó đi, bình thản nói :

- Không sao đâu.

Đám người Tiết Tư Ỷ quan sát sắc mặt Dương Túc Phong kỹ mấy lượt, nhận thấy không có gì khác thường mới yên lòng trở lại.

Y Địch Liễu Lâm Na ở bên cạnh uể oải nói :

- Trông các cô khẩn trương chưa kìa, nam nhân của các cô đâu còn phải là đứa bé trẻ con nữa, bản thân còn không hiểu lo lắng lắng cho chính mình sao? Phí công lo lắng …

Tô Phỉ Mã Vận cười hi hì nói :

- Chàng không phải là nam nhân của cô sao?

Y Địch Liễu Lâm Na tức thì trên mặt phản chiếu ráng hồng, vung nắm đấm lên đuổi theo Tô Phỉ Mã Vận quát :

- Cô muốn ăn đòn rồi ! Mau đứng lại cho ta !

Dương Túc Phong đi tới bên người Cung Tử Yên, nhưng Cung Tử Yên vẫn đang thích thú nhìn theo Y Địch Liễu Lâm Na và Tô Phỉ Mã Vận đang đuổi nhau trêu đùa, căn bản không để ý tới Dương Túc Phong đi tới gần, ngược lại con mèo Ba Tư màu trắng tựa hồ như đã có linh tính, cứ vòng quanh chân Dương Túc Phong chui qua chui lại, không ngừng vẫy đuôi, lúc này Cung Tử Yên mới phát hiện ra là Dương Túc Phong có chuyện tới tìm mình, vì thế quay đầu lại.

- Ta muốn nói với nàng một số chuyện.

Dương Túc Phong ghé sát vào bên tai nàng nói, nhưng giọng nói vẫn rất lớn, làm cho những nữ nhân ở xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.

Bọn Tiết Tư Ỷ đều cảm thấy Dương Túc Phong ra vẻ thần bí như vậy, thì khẳng định là không có chuyện gì tốt, vì thế đành lặng lẽ quay đầu đi.

Cung Tử Yên sắc mặc tức thì đỏ lên, tới ngay cả *** tai cũng đỏ lựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.