Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1034: Chương 1034: Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào? (P4)




Dương Túc Phong và hai nữ nhân của Phượng gia còn đang ở trên giường ngủ tới ngon lành, tên ác ma kia ngáy như sấm động, đại khái là đêm hôm qua quá mệt mỏi, y đáng phải mệt tới chết mới đúng, cả một đêm mà muốn tới sáu bảy hồi, cho dù y có rèn bằng thép, thì lúc này cũng đã hoàn toàn bị rút rỗng người rồi.

Úc Thủy Lan Nhược tự mình đứng dậy, hoạt động cặp chân tê dại, không thèm để ý tới cái khái niệm trong phạm vi mười mét kia nữa, một mình đi ra bên ngoài sân vườn hô hấp không khí tươi mới ở bên ngoài.

Sớm ban mai của Vị Ương cung vô cùng tươi đẹp, yên bình, tĩnh lặng, gió nhẹ mơn man thổi qua từng góc của cung đình, mang theo mùi hương của đất, thật là kỳ quái, vì sao ở bên trong Vị Ương cung làm sao lại có hương thơm của đất được chứ nhỉ? Nhưng rõ ràng đây là hương vị của đất mà, lại còn thấm đẫm lòng người.

Cô độc đứng ở phía dưới một cây đại thụ trong góc vườn, Úc Thủy Lan Nhược ngửa đầu lên nhìn cây đa già chọc trời này, lịch sử của nó, ít nhất cũng phải có tới ba bốn chục năm rồi, vỏ cây đã nứt toạc cả ra, trên thân cây chi chít dấu vết của những cành cây bị gãy lìa, nhưng nhìn qua vẫn xanh mướt rậm rạp, sức sống tưng bừng, không biết đã trải qua bao nhiêu gió dập mưa vùi, sấm sét cuồng phong, nhưng vẫn cứ phát triển mạnh mẽ, Úc Thủy Lan Nhược còn loáng thoáng như lĩnh hội được điều gì đó, nhưng nàng lại không nắm bắt được.

Những cung nữ trẻ tuổi bắt đầu sắp xếp bữa sáng, bọn họ bưng từng chiếc khay xếp đầy thức ăn, tiên vào gian phòng của Phượng Lam Vũ, xem ra bọn họ đã tỉnh lại rồi, quả nhiên một lúc sau đó, liền nghe thấy ở bên trong tuyền tới âm thanh dâm đãng của nữ nhân.

Úc Thủy Lan Nhược từ tận đáy lòng khinh bỉ những nữ nhân đê tiện này, vì lấy lòng Dương Túc Phong, vì có được nhiều lợi ích hơn, đã đem tôn nghiêm cả nữ nhân bán đi hết sạch rồi, ở dưới háng của Dương Túc Phong, chừng như còn không bằng một con chó. Phượng Lam Vũ nghe nói còn là vương hậu của Y lệ Nạp, thực đúng là quá dâm đãng quá ti tiện rồi.

Chính đang suy nghĩ lung tung, thì một cung nữ nhỏ tuổi bưng một chiếc khay tới trước mặt nàng, hết sức cung kính nói:

- Đây là bữa sáng Phong lĩnh sai đưa cho cô.

Úc Thủy Lan Nhược cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một món điểm tâm vô cùng tinh xảo ngon lanh, màu sắc tươi đẹp, tạo hình phong cách, làm cho nước miếng của nàng muốn ứa ra.

Nàng đã sớm nghe người ta nói đồ ăn thức uống trong Vi Ương cung rất ngon, người nào ăn qua cũng khen không ngớt miệng, bởi vì có một gã béo tên là Tằng Vĩ làm bếp trưởng, chỉ tiếc rằng nàng chưa bao giờ được nếm thử tài nghệ của hắn, hiện giờ nhìn thấy mấy món điểm tâm này, quả nhiên là đầy đủ cả hương sắc vị, khiến người ta động lòng.

Nhưng Úc Thủy Lan Nhược không có động tác gì cả, nàng kiên quyết không ăn đồ của Dương Túc Phong, tên ác ma này, không có thứ gì của y là tốt đẹp cả.

- Ài, món điểm tâm này ta tuyệt đối chưa hề chạm vào, cho nên cô không cẩn phải lo lắng là ta giờ trò gì trong đó.

Dương Túc Phong bưng một bát cháo loãng, đứng ở phía ngưỡng cửa, thản nhiên nói, rồi húp cháo sùm sụp, may mà nơi này không có người ngoài, nếu không khẳng dịnh sẽ bị cái dáng ăn thô tục của y dọa chết khiếp, đường đường một đấng chí tôn của cả nước, khi ăn uống làm sao có thể phát ra tiếng động chẳng khác gì heo như vậy?

- Ngươi quan tâm làm cái gì? Ta không muốn ăn.

Úc Thủy Lam Nhược hậm hực nói, cánh môi mỏng trông qua có chút nhợt nhạt, kỳ thực đúng là nàng đói rồi, đấu tranh tư tưởng với tiếng động giao hợp đám cẩu nam nữ kia suốt cả một đêm, nàng sớm đã sức cùng lực kiệt, bụng trống rỗng không còn gì nữa, nhưng ở trước mặt Dương Túc Phong, nàng tuyệt đối không thể cúi đầu, tuyệt đối không thể khuất phục.

Dương Túc Phong chẳng để trong lòng cầm bát canh đi tới, ra hiệu cho tiểu cung nữ kia hạ chiếc khay xuống, đất ở trên chiếc trà kỳ bằng đá, sau đó lui ra.

Dương Túc Phong lười biếng nhìn Úc Thủy Lan Nhược, tỏ ra khó hiểu nói:

- Sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm thì phải? Đêm qua không ngủ ngon sao? Thật kỳ quái, đêm qua đâu phải là cô bồi tiếp ta ngủ, làm sao lại trở nên tiều tụy như thế này?

Úc Thủy Lan Nhược tức thì sắc mặt đỏ dừ, đôi mày nhướng lên, lại muốn phát tác ra, y đúng là nói ngay vào chỗ hiểm, nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc đã bao giờ bị người ta ép cho phải chịu dựng cả một đêm khiêu khích chứng kiến cảnh khiêu dâm như vậy? Lại còn bị người ta châm chọc ở ngay trước mặt nữa? Tức thì thẹn quá hóa giật quát:

- Ngươi cút đi!

Dương Túc Phong hạ bát cháo xuống, cau mày lại, nhìn nàng ra chiều quan tâm lắm, rồi nói với vẻ cảm khái:

- Vốn ta cũng không muốn nói đâu, nhưng ta thực sự không nhịn được, sao ta cứ thấy não cô hơi thiếu nếp nhăn một chút thì phải? Nếu như cô không muốn nhìn thấy cảnh hoang dâm vô sỉ của ta, thì có cứ trốn ra ngoài cửa chứ! Ta nói với cô trong phạm vi mười mét bất quá là một loại ví von mà thôi, ý của nó là bảo cô đừng có cách quá xa, chẳng lẽ bản thân cô không biết làm việc cho linh hoạt một chút sao? Ài, mười mét, mười mét, chẳng lẽ khi ta đi vào nhà vệ sinh cô cũng muốn theo ta không dời nửa bước sao? Nếu đúng là như thế thực thì làm sao mà ta còn đi được nữa chứ?

Úc Thủy Lan Nhược gần như tức tới mức mặt mày xám ngoét, ông trời ạ, mình bị y ăn hiếp suốt cả một đêm, mình đã phải đè nén nhìn nhịn cũng đành thôi đi, hiện giờ không ngờ y lại còn đem hết trách nhiệm đẩy hết lên người mình, nàng quả thực tức tới phát ngất xỉu rồi, vô số những lời ác độc vô cùng sắp ra tới tận miệng, muốn chửi cho y một trận thậm tệ, nhưng lại bị cơn giận làm cho nghẹn cứng lại, bởi vì quá phẫn nộ mà nàng không thể nào nói ra được lời nào, chỉ có bầu ngực nhấp nhô kịch liệt, cổ họng cũng giật giật, nhìn cái dáng vẻ của nàng, tựa hồ như có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.

Dương Túc Phong quả nhiên bị dáng vẻ của Úc Thủy Lan Nhược dọa cho phải lùi lại mấy bước, y hết sức dè dặt nhìn ngó nàng, mặt đầy vẻ hoài nghi:

- Chẳng lẽ không phải sao? Ta không có nói cô nhất định phải ở bên cạnh mà nhìn, tự cô có thể tìm chỗ nào đó nấp đi không phải là được sao? Còn chưa nói tới việc bị cô ở bên cạnh nhìn chằm chằm, làm ta có rất nhiều trò không dở ra, cô làm ta thật quá thẹn …

Rầm!

Chiếc bàn bằng đá ở trước mặt Dương Túc Phong, đột nhiên bị nứt thành hai nửa, bánh điểm tâm đặt ở bên trên cũng rơi hết xuống đất, Úc Thủy Lan Nhược tích lũy cả một bụng lửa giận, nhưng lại không dám giết y thực, nên chỉ đành lấy đồ vật ở xung quanh ra để xả giận.

- Dương Túc Phong ngươi là một tên ác ma!

Úc Thủy Lan Nhược rống lên như phát điên phát dại, mặt mày xám xịt, tóc ở trên đầu như muốn dựng ngược hết cả lên, lá cây ở trên đỉnh đầu cũng bị chấn động rụng xuống rào rào.

Tên ác ma này quả thực là khinh người thái quá, chẳng những ức hiếp mình, hơn nữa còn đem trách nhiệm hoàn toàn đẩy hết lên người minh, chuyện tối ngày hôm qua ngược lại biến thành lỗi của nàng, tựa hồ nàng như còn trơ cái mặt mo ra quấy nhiễu sinh hoạt phu thê của y, y đúng là …

Chuyện này mà còn có thể nhịn, gì còn chuyện gì mà không nhịn được nữa?

Úc Thủy Lan Nhược phát cuồng rồi!

Dương Túc Phong cúi đầu qua cái bàn đá bị nứt toác, cũng tỏ ra kinh ngạc, cau mày lại nói:

- Bên trong Vị Ương cung đúng là toàn thứ bỏ đi, ngay cả đá cũng chẳng có lấy một tảng được nguyên vẹn, đúng là đồ bỏ mà! Được rồi, được rồi, cô dừng có khóc mà! Lần này cứ coi như chúng ta phối hợp chưa được ăn ý có được không? Lần sau nhìn thấy ta muốn âu yếm với lão bà, thì cô cứ tìm chỗ nào đó mà lánh đi, đừng để cả ta và cô đều phải xấu hổ ….

Úc Thủy Lan Nhược đúng là đã chảy nước mắt ra rồi, có điều là tức quá mà chảy nước mắt.

Nàng chưa từng bao giờ nhìn thấy một kẻ nào vô lại tới như vậy, rõ rành rành là y dùng cái điều khoản hiệp nghị đáng chết kia chứng kiến màn hoang dâm sống đó, kết quả chớp mắt một cái đã đem hết trách nhiệm đẩy lên trên người nàng, ngược lại nàng còn trở thành người quấy rầy sinh hoạt phu thê của người ta, thực sự làm người ta quá sức phẫn hận rồi.

Đêm ngày hôm qua y có chỗ nào xấu hổ có chỗ nào e dè chứ, còn chẳng phải là muốn làm thế nào thì làm thế ấy, đem hai ả tiện nhân kia làm như hai ả kỹ nữ, nào đâu có để ý tới sự tồn tại của người bên cạnh? Nhưng nàng lại chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay không thể nào phản bác được, chẳng lẽ nàng có thể nói trước mặt y là đêm qua y căn bản đâu có để ý tới mình sao? Nói vậy há chẳng phải là biến thánh oán phụ trách chồng không để ý tới mình sao?

Cuối cùng, Úc Thủy Lan Nhược chỉ đành nghiến răng nghiến lợi rít lên:

- Ngươi xéo đi!

- À, vậy thì ta xéo đây … phải rồi, đừng có rời khỏi phạm vi mười mét quanh ta nhé, nếu không, hắc hắc …

Dương Túc Phong cười hì hì, chẳng tức giận chút nào, y vừa đi còn ngâm nga một khúc ca không biết tên nào đó, làm cho Úc Thủy Lan Nhược thực sự muốn từ đằng sau chém y thành hai nửa, sau đó móc tim của y ra rồi băm nát đem đi nuôi chó.

Chỉ tiếc rằng ý nghĩ hoang đường này chỉ có thể tưởng tượng xuông mà thôi.

Cho dù là sư phụ của nàng, lúc này đây cũng chẳng dám giết Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong nghênh ngang bỏ đi.

Úc Thủy Lan Nhược sắc mặt trắng nhợt nhạt ôo cùng, cứ đứng ì ra tại chỗ không biết có nên đi theo hay không, nàng không muốn ở cùng một chỗ với tên ác ma này nữa, nhưng cái bản hợp đồng chết tiệt kia ….

Kết quả Dương Túc Phong dừng lại ở phía cửa sân vườn một lúc, quay đầu nhìn lại, rõ ràng là muốn đợi nàng đi theo, trong đầu Úc Thủy Lan Nhược tự nói với mình, ngàn vạn lần đừng có đi theo, đi theo là toi đời đấy, nhưng bước chân lại không chịu nghe lời, cuối cùng dậm châm tức tối, mang cả một bụng tức đi theo.

Dương Túc Phong không nói những lời làm nhục nàng nữa, chỉ ngoan ngoãn bước đi, Úc Thủy Lan Nhược chỉ đành hậm hực theo ở đằng sau y.

Bên cạnh thỉnh thoảng lại có nữ cảnh vệ hành lễ với Dương Túc Phong, y cũng mỉm cười đáp lễ, làm cho những nữ cảnh vệ tuổi trẻ xinh đẹp kia cô nào cô nấy xuân tình nhộn nhạo, gò má đỏ lên, trong đầu khẳng định là có suy nghĩ lệch lạc rồi.

Bọn họ nhìn thấy Úc Thủy Lan Nhược mặt xám xịt, mang theo vẻ mặt đầy tức giận, đều tỏ ra hết sức hiếu kỳ, đợi tới chỗ khuất rồi mới che miệng đi cười trộm, tựa hồ cho rằng chắn chắn Úc Thủy Lan Nhược đã bị Dương Túc Phong chiếm tiện nghi rồi, nhưng lại không có thời gian làm gì, cho nên mang mang cái vẻ mặt tức giận như vậy.

Úc Thủy Lan Nhược dần dần hiểu ra có điều không ổn, thì ra những tiểu cô nương kia cũng ở đằng sau lưng coi mình giống như nữ nhân hạ tiện nhất Phượng Lam Vũ kia rồi, cho rằng thân thể của mình đã bị Dương Túc Phong đoạt được, nhưng lại chưa được báo đáp tương ứng, cho nên mới tỏ ra tức tối như vậy.

Điều này cũng chẳng trách được, hiện giờ đầu tóc nàng thì rồi bời, đôi mắt lại đỏ kè, hiện giờ lại là lúc sáng sớm vừa mới ngủ dậy, bản thân lại lật đật chạy theo sau lưng Dương Túc Phong, những tiểu cô nương có sức tưởng tượng phong phú kia không nảy ra ý nghĩ như vậy mới là lạ.

Chẳng còn cách nào khác, Úc Thủy Lan Nhược chỉ đành cố sức trấn áp nổ hỏa chực trào ra trong lòng xuống, đổi sang vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, nhưng nhìn thấy Dương Túc Phong đi đi qua chỗ rẻ thỉnh thoảng lại có như vô tình như cố ý nhìn về phía mình, trên mặt mang theo vẻ cười như không phải cười giễu cợt mình, lửa giận trong lòng nàng lại tức thì bùng lên.

Có điều lại gặp phải mấy nữ cảnh vệ len lén cười trộm, Úch Thủy Lan Nhược lại một lần nữa chỉ đành ép cơn giận xuống, chuyển sang vẻ mặt lạnh như băng sương trước kia, cứ bị hành hạ như thế liền mấy lần, nàng phát nhiện ra cơn giận của mình đã biết mất tiêu từ lúc nào rồi.

Lắc la lắc lư, Dương Túc Phong đi tới gian phòng của Y Địch Liễu Lâm Na, nơi này bên ngoài không khác bao nhiêu so với nơi cư ngụ của các phu nhân khác, Y Địch Liễu Lâm Na chừng là giờ này vẫn chưa ngủ dậy, tĩnh lặng không có một bóng người.

Dương Túc Phong đang muốn gõ cửa thì lại nhìn thấy ở phía hành lang bên kia, Đan Nhã Huyến dẫn Ngu Mạn Ái khoan thai đi tới, có một khoảng thời gian không gặp rồi, Ngu Mạn Ái vẫn xinh đẹp lộng lẫy, phong tình vạn chủng, cách một khoảng mấy chục mét, mà thần thái mê hoặc và ánh mắt quyến rũ vãn có thể làm cho Dương Túc Phong điên đảo.

Dương Túc Phong cười tủm tỉm nói:

- Bà chủ Ngu, lâu lắm rồi không gặp đấy nhé!

- Ối chao, tôi làm sao dám nhận xưng hô như thế, ngài hiện giờ chính là vua của một nước rồi …

Ngu Mạn Ái mặt mày rạng rỡ nói, quả nhiên phát tán ra sức dụ hoặc vô cùng vô tận của nữ nhân thành thục, cho dù là Úc Thủy Lan Nhược đã từng lòng phẳng như tấm gương, cũng không thể không thừa nhận, ở phương diện quyến rũ nam nhân Ngu Mạn Ái đúng là rất có thủ đoạn, nhấc tay nhấc chân cũng lộ ra hết phong tình nữ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.