- Úc Thủy Lan Nhược của Hải Thiên Phật Quốc.
Long Lân kinh ngạc nhìn Dương Túc Phong một lượt, nhưng không nói gì, có điều nhìn vẻ mặt của ông ta, tựa hồ tỏ ra hết sức chấn kinh với việc Úc Thủy Lan Nhược không ngờ quy thuận y.
Hải Thiên Phật Quốc xưa nay địa vị phi phàm, sao lại trở thành tùy tùng thiếp thân của y rồi? Hơn nữa tên tuổi của Úc Thủy Lan Nhược ông ta cũng biết, đó là nhân tuyển chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc, từ góc độ nam nhân mà nói, ông ta không thể không bội phục bản lĩnh của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong xoa xao cổ, kỳ thực Long Lân cũng chẳng hề dùng sức, bất quá chỉ muốn tóm cổ y một cái để xả giận mà thôi, nói thế nào thì ông ta năm xưa cũng có thể coi là một đại tướng quân có thể khiến trời long đất lở, lại bị Dương Túc Phong giam lỏng mất hai ba tháng trời, đúng là có chút uất hận, lúc đi ra muốn xả hận một chút mà thôi, cũng chẳng có gì không ổn.
Còn về giết người ư? Ha ha, có cho Long Lân mười cái lá gan ông ta cũng không dám thực sự ra tay, nếu không mấy trăm mạng người cả lớn cả nhỏ của Long gia sẽ đều phải bối táng theo, ông ta chẳng làm cái chuyện ngu xuấn như vậy, nếu không Long gia đâu có thể đứng vững vàng bao nhiêu năm như vậy được.
Lạnh nhạt liếc Long Lân một cái, Dương Túc Phong nói:
- Long lão gia tử, ông tỉnh lại đi, tới cái mức này rồi, ông có nổi giận cũng vô dụng mà thôi, nếu như ông thực sự là bộ hạ tốt của Nhạc Thần Châu ấy, thì hãy trở về Long Gia các ngươi thương lương cho kỹ càng một chút, làm sao để làm người thân của Điệp Phong Vũ, chuyện này làm xong rồi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện nữa phải làm, nước Mã Toa sẽ không bó tay chịu trói như vậy đâu, chiến tranh còn phải tiếp tục…..
Long Lân cười ha hả:
- Ngươi tính toàn vẹn toàn quá đó, còn muốn ta thay ngươi đi đánh nước Mã Toa sao?
Dương Túc Phong tránh ra nửa thân người, nhạt nhẽo nói:
- Không phải ta muốn, mà là ta cho ông một cơ hội, ha ha, ông không cần cơ hội này sao? Vậy thì thôi, coi như ta chưa từng nói qua, được rồi, ông đi đi.
Long Lân lại không cất bước rời đi, mà trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt đen đúa khe khẽ co giật, không biết là đang nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt vô cùng phức tám mà âm trầm, phải thật lâu sau mới nói:
- Dương Túc Phong, ngươi đã đánh chúng chỗ yếu của ta, ngươi biết ngươi biết đám lão già bọn ta và người nước Mã Toa đều có thù không đợi trời chung với người nước Mã Toa, cơ hội như thế này tuyệt đối không thể bỏ qua được, ngươi thắng rồi, ta đồng ý đi đánh người nước Mã Toa.
Dương Túc Phong khẽ mỉm cười, tựa hồ cho rằng đây căn bản là điềunằmg trong dự liệu, chẳng có chút gì bất ngờ, cho nên không nói thêm gì nữa, quay đầu nói với Đỗ Thiên Kỳ:
- Thả ông ta đi, người của Long gia tự nhiên sẽ tới đón ông ta, đã đi ra rồi là không thể quay trở về được nữa.
Đỗ Thiên Kỳ gật đầu tuân lời.
Long Lân đột nhiên bật cười to, không để ý tới Dương Túc Phong nữa, sai bước đi theo Đỗ Thiên Kỳ.
Dương Túc Phong hờ hững nhìn theo bóng lưng Long Lân biến mất, sau đó xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Úc Thủy Lan Nhược.
Úc Thủy Lan Nhược bị y nhìn cho lòng phát điên, không kìm được quát:
- Ngươi nhìn cái gì?
Dương Túc Phong cau mày nói:
- Tiểu thư, phiền cô sau này động tác nhanh hơn một chút có được không? Ta thiếu chút nữa bị ông ta bóp chết rồi! Cô làm bảo tiêu của ta như vậy đó sao?
Úc Thủy Lan Nhược tức thì mày liễu dựng ngược, mặt phết thêm lớp phấn hồng vì phẫn nộ, thét lên:
- Ngươi … đó là do ngươi tự chuốc lấy! Ngươi rõ ràng là nhìn thấy ông ta ra tay, làm sao còn tự chủ động dâng mình lên, ngươi không biết né sang một bên sao?
Dương Túc Phong ngạc nhiên nói:
- Ấy này tiểu thư, ta hiện giờ là đối tượng bảo vệ của cô đó! Hiện giờ đối tượng bảo vệ suýt nữa xảy ra chuyện, cô không kiểm điểm bản than, ngược lại còn đem trách nhiệm đẩy lên người của đối tưởng bảo vệ, đây là phong cách làm việc Hải Thiên Phật Quốc các cô sao? Hơn nữa, nếu như ta có năng lực tránh khỏi Long Lân, ta còn mời cô làm bảo tiêu cái gì nữa? Ta cứ một mình hoành tảo thiên hạ cho xong …
Úc Thủy Lan Nhược bịt tai của mình lại, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt thét lên:
- Ta mặc kệ! Nói tóm lại là vừa rồi do ngươi cố ý! Ngươi cố ý ! Ngươi cố ý nạp mình cho ông ta tóm lấy! Ngươi cố ý! Ngươi cố ý …
Mấy nữ cảnh vệ nghe thấy tiếng hét của Úc Thủy Lan Nhược, vội vàng chạy tới xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng bị Dương Túc Phong phất tay đuổi đi, đợi cho tới khi Úc Thủy Lan Nhược kêu đủ rồi, âm tham cũng trở nên khàn rồi, Dương Túc Phong mời hết sức thong thả nói:
- Tiểu thư, cô đừng có nói đùa có được không? Ta mặc dù còn chưa có danh hiệu hoàng đế, nhưng ta cũng là đấng cửu ngũ chí tôn đấy! Cái mạng nhỏ của ta rất đáng tiền, chăng lẽ ta có thể không coi trọng nó mà ném đi hay sao? Ta có thể đưa cổ mình tới cho Long Lân bóp hay sao? Cô dùng cái đầu suy nghĩ một chút đi có được hay không?
Úc Thủy Lan Nhược ra sức lắc đầu, hét lên như phát điên:
- Nói tóm lại là ngươi cố ý! Là do ngươi cố ý!
Dương Túc Phong chỉ đành thở dài bất đắc di, than thở:
- Coi như là ta thấy được người của Hải Thiên Phật Quốc không thèm nói tới đạo lý như thế phế nào rồi, bực thật … rõ ràng là bản thân sai rồi, nhưng chết cũng không chịu nhận. Than ôi, thói đời xuy đồi, lòng người đâu còn như xưa nữa…
Liên quan tới danh dự của sư môn, Úc Thủy Lan Nhược vội vàng buông tay ra không bịt tai nữa, mặt đỏ bừng lên nói:
- Ta không nói đạo lý như thế nào? Không phải là ta cứu ngươi ra rồi sao? Ngươi còn muốn như thế nào? Hừ, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Dương Túc Phong ngoẹo đầu nhìn nàng, bảy ra cái vỉ lão nhân gia lòng tử bi rộng rãi, cố kéo dài giọng ra nói:
- Ài, Úc Thủy Lan Nhược cô nương, chúng ta không nên cứ cãi nhau mãi có được hay không? Như thế này không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, chẳng lẽ cô không cho rằng cô cách ta quá xa hay sao? Nếu như cô thực sự ở bên trong phạm vi mười mét, thì ta sao có thể bị ông ta bóp cổ thiếu chút nữa bị đứt khi chứ? Cô nghĩ xem, vừa rồi cô cách ta bao xa?
Úc Thủy Lan Nhược tức thì lại muốn phát tát, nhưng phát giác ra Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn về phía vị trí vừa rồi nàng mới đứng, cách nơi này ít nhất phải tới ba mươi mét, khoảng cách đúng là có hơi xa một chút, nhưng cự ly ba mươi mét này không phải là do nàng cố ý tạo thành, mà là vừa rồi Dương Túc Phong đứng ở đó giở ra những động tác hết sức bậy bạ, bản thân thực sự không nhìn nổi những hành động xấu xa đó, cho nên mới phải chạy đi thật xa, điều này chẳng lẽ y không có trách nhiệm hay sao?
Đang còn muốn tranh cải, đột nhiên nghe thấy Dương Túc Phong cúi đầu chán nản nói:
- Thôi vậy, ta cũng không nói nhiều với cô nữa, ta hi vọng chuyện như thế này không nên tiếp tục xảy ra nữa! Cái mạng nhỏ của ta nằm ngay ở bên trong tay cô, cô tự coi lấy mà làm đi.
Nói xong cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt của Úc Thủy Lan Nhược lấy một cái, quay đầu đi luôn.
Úc Thủy Lan Nhược tức tới mức toàn thân run rẩy, môi cắn tới muốn bật cả máu ra? Nói như vậy là sao chứ? Làm như mình hoàn toàn không làm hết chức trách, thậm chí là phạm tội vậy. Đúng là Long Lân tóm cổ ngươi, nhưng, nhưng an toàn của ngươi có xảy ra vấn đề gì không? Ngươi có bị làm sao không hả? Nhưng, chăng lẽ bản thân thực sự không có trách nhiệm sao? Mình có phải là thực sự đã đứng hơi xa một chút rồi không?
Nhất thời, đầu Úc Thủy Lan Nhược rối như tơ vò, sự thực tựa hồ hoàn toàn không phải là như thế, nhưng nàng lại không có cách nào phản bác lại Dương Túc Phong, nếu như thực sự phản bác, ngược lại còn trở thành tội không tròn trách nhiệm qua loa lấy lệ, đó là chuyện mà Hải Thiên Phật Quốc thống hận nhất.
Điều mà nàng được giáo dục từ nhỏ là điều mình cho rằng là đúng thì không cần phải giải thích, không cần phải thảo luận, dù người ta nói ra sao cũng mặc kệ, nhưng, thực sự mà không giải thích, thì trách nhiệm tựa hồ lại rơi hết lên trên đầu của mình rồi, bảo nàng làm sao cam tâm được?
Ông trời ơi, chuyện này là sao đây? Ông cứu con với …
Khi còn đang ngây ra tại chỗ thì Dương Túc Phong đã đi tới cửa sân rồi, y dừng chân quay đầu lại, bất mã nói:
- Này! Cô ngẩn ra làm cái gì thế? Có gì mà phải suy nghĩ chứ? Tổng kết kinh nghiệm để lần sau không phải phải sai lầm tương tự là được rồi,nếu cô còn cứ đứng ở nói đó, thì là cô tự chủ động từ bỏ đấy nhé….
Ủy Thủy Lan Nhược choàng tỉnh, từ bỏ? Tuyệt đối không thể tử bỏ được! Nàng chỉ đành dậm chân thật mạnh, rồi đi theo.
Dương Túc Phong thuận theo phương hướng cung Dịch Đĩnh đi tới, nhưng mà lại không đi vào cung Dịch Đĩnh, mà là vòng qua hành lang xung quanh cung Dịch Đĩnh đi đi lại lại, đi hết vòng này lại đi thêm vòng nữa, hai tay còn chắp ở đằng sau lưng, miệng rên ư ử một khúc ca vô danh nào đó, chẳng chút để ý tới cảm thụ của Úc Thủy Lan Nhược.
Vừa nghĩ tới đủ các loại động tác của hai nữ nhân Phượng gia đêm hôm quả, Úc Thủy Lan Nhược liền mặt đỏ tía tai, hận không có chỗ nào chui vào cho xong, bất kể là nói như thế nào, nàng cũng là nữ nhân sinh lý bình thường, bình thường ở Hải Thiên Phật Quốc bị kìm nét quá lâu rồi, tình dục một khi bị khơi lên, ngược lại càng trở nên khó khống chế.
- Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu vậy hả? Cứ đi qua đi lại ngươi bị thần kinh à?
Úc Thủy Lan Nhược không kìm được nữa lên tiếng, lời nói cũng giống như đám người Y Địch Liễu Lâm Na càng ngày càng không khách khí, vào Vị Ương cung thời gian còn chưa tới hai ngay, mà tật xấu của nữ nhân Vị Ương cung đã học được rồi.
- Ta tản bộ! Mỗi lần ta tản bộ đều như thế này hết đó, cô chưa bao giờ tản bộ sao? Vậy thì thật là đang tiếc, trái ba vòng, phải ba vòng, trên ba vòng, dưới ba vòng …
Dương Túc Phong đầu lắc lư nói, còn khiêu vũ cực kỳ khó coi trước mặt Úc Thủy Lan Nhược, làm cho nàng tức tới mức mũi muốn xì ra khỏi.
- Chưa thấy một kể nào tản bộ vô vị như ngươi! Vô vị hết sức!
Úc Thủy Lan Nhược tức tối nói, nếu Dương Túc Phong đánh cho nàng một trận nàng còn cảm thấy dễ chịu, nhưng Dương Túc Phong lại chẳng đánh chẳng mắng, chỉ bày ra đủ các loại động tác đáng tởm trước mặt nàng, làm nàng tức phát ngất xỉu.