Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1043: Chương 1043: Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào? thì ta làm như thế (P1)




U Nhược Tử La đương nhiên biết tên nam nhân không biết xấu hổ này muốn làm cái gì, Úc Thủy Lan Nhược nếu đã rơi vào trong tay y, tất nhiên không có cơ hội may mắn thoát nạn được nữa, nàng cũng chẳng thấy phản cảm vì Dương Túc Phong hưởng thụ Úc Thủy Lan Nhược, mỹ nhân như thế này chỉ cần là nam nhân đều sẽ không bỏ qua.

Có điều U Nhược Tử La lo lắng hơn tới hậu qua rnghiêm trọng mà chuyện này gây ra, cho nên không thể không nhắc nhở Dương Túc Phong thận trọng:

- Phong, cô ta chính là chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc, sư phụ Phong Tĩnh Hiên của cô ta nghe nói võ công đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, ba người bọn tỷ, Phương Phỉ Thanh Sương, Cung Tử Yên đều không chọc vào nổi đâu …

Dương Túc Phong đặt Úc Thủy Lan Nhược lên trên giường, mặt đầy dâm uế ghé sát vào mặt U Nhược Tử La nói:

- Đệ chính là muốn dùng cô ấy để đối phó với Phong Tĩnh hiên, truyền thuyết nói nữ nhân bị mất đi tấm thân xử nữ không thể được làm chưởng môn nhân Hải Thiên Phật Quốc, cô ấy nếu như còn muốn làm chưởng môn nhân thì phải phối hợp với đệ xử lý Phong Tĩnh Hiên, nói không chừng còn có thể phối hợp với đệ đưa Phong Tĩnh Hiên lên giường. Tỷ cho rằng cơ hội như vậy đệ có thể bỏ qua được hay không đây?

U Nhược Tử La buồn bã buông một tiếng thở dài, quay đầu lại nhìn Úc Thủy Lan Nhược đang hôn mê, trong lòng có chút bi ai cho nữ nhân có bề ngoài thánh kiết nhưng lại có ham muốn quyền lực cực lớn này.

Nếu như Úc Thủy Lan Nhược không phải là chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hải Thiên Phật Quốc, nếu như sự phụ của nàng ta không phải là Phong Tĩnh Hiên, nếu như nàng ta không có dục vọng quyền lực cường liệt như thế, nàng ta nhất định sẽ không bị Dương Túc Phong dẫn dụ cho hoa mày chóng mắt, hiện giờ cũng chẳng cần phải nam nhân hưởng thụ trong tình trạng thế này.

U Nhược Tử La không sao hiểu được, làm sao Dương Túc Phong lại có thể phát hiện ra được chỗ yếu nhất của Úc Thủy La Nhược, dựa theo lý thuyết mà nõi, nữ nhân này xưa nay đều mắt cao quá trời, băng thanh ngọc khiết, tựa hồ giống như tất cả các nữ nhân khác của Hải Thiên Phật Quốc, đều không có hứng thú lớn lắm với quyền lực.

Nhưng trên thực tế, Úc Thủy Lan Nhược lại ngược hẳn lại, dưới vẻ bề ngoài lãnh đạm cao quý ấy là một sự khao khát quyết lực mạnh mẽ, nàng ta thèm muốn cái vị trí chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc đã rất lâu rồi, chính vì điều này, đã đẩy nàng vào trong lòng Dương Túc Phong.

Nhưng nàng còn có thể nói gì được đây? Trời cao đã định sẵn vận mệnh của mỗi một con người, Úc Thủy Lan Nhược cũng chẳng qua là một quân cờ của ai đó mà thôi, vận mệnh của nàng ta đã định sẵn là không thể thay đổi được chút gì nữa rồi.

Nếu như phải nói quân cờ này có gì đó đặc biệt, thì đó là nó đã từng thành kiết, đã từng xinh đẹp, nhưng cùng với việc nam nhân sắp nhuốm bẩn, Úc Thủy Lan Nhược sẽ trở nên hạ tiện như những nữ nhân khác ở trong Vị Ương cung, có lẽ nàng ta sẽ còn càng hạ tiện hơn, bởi vì nàng ta cần có nhiều thứ hơn từ Dương Túc Phong, muốn có được thì phải trả giá, cho dù nàng ta có tới từ Hải Thiên Phật Quốc.

- Tỷ phản đối ư?

Dương Túc Phong hơi chút chần chừ, nếu như nói ở bên trong số những nữ nhân ở Vị Ương cung, có nữ nhân nào làm nội tâm Dương Túc Phong cảm thấy có chút tu sỉ, thì người đó chắc chắn phải là U Nhược Tử La, dù sao cái tiếng tỷ tỷ này cũng không phải là chỉ để gọi không, mà U Nhược Tử La đúng là cũng đã từng vì y mà thiếu chút nữa ngọc vẫn hương tiêu, sinh mang của nàng từng đem quá nửa cấp cho y rồi, nàng và y đi tới với nhau, cũng không hề bị phủ bóng của quyền lực và gia tộc.

Dương Túc Phong chưa từng hi vọng xa vời có nữ nhân nào thực lòng thực ý yêu thương mình, nhưng từ trên người U Nhược Tử La, y có thể cảm nhận được một chút ái tình chân thật, chính một chút xíu tình ý thực lòng đó thôi, cũng đã đủ làm cho y cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

U Nhược Tử La khe khẽ lắc đầu, lặng lẽ thở dài nói:

- Đây là thủ đoạn không được vinh quang lắm, bất quá nếu như muốn đối phó với Phong Tĩnh Hiên … cũng chỉ có đệ tử của cô ta mới có thể khiến cho cô ta hơi buông lỏng cảnh giác thôi. Được rồi, tỷ đi tới phòng khách trông chừng cho đệ, đệ phải đánh nhanh thắng nhanh, cô ấy sẽ mau chóng tỉnh lại thôi … nữ đệ tử hạch tâm của Hải Thiên Phật Quốc bọn họ đều tu luyện Sá Nữ công, sau khi phá thân sẽ có một khoảng thời gian nửa tháng hoàn toàn mất đi công lực, nhưng nửa tháng sau sẽ tiến bộ thần tốc, cho nên nếu như đệ không chinh phục hoàn toàn được cô ấy, thì một khi cô ấy trở nên điên cuồng, bọn tỷ cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô ấy đâu. Tới lúc ấy, đệ hoặc là bị cô ấy giết chết, hoặc là dùng súng mà giết cô ấy, đệ tự xem lấy mà làm.

Dường như đã làm chuyện vô xỉ nhất, U Nhược Tử La không nói gì rời khỏi phòng ngủ của mình, mặc dù sự trầm luân của Úc Thủy Lan Nhược không có liên quan trực tiếp tới nàng, nhưng dù sao Úc Thủy Lan Nhược cũng bị trầm luân ở bên trên giườn của nàng, nàng không thể cứ trơ mắt nhìn tất cả xảy ra, nếu như Úc Thủy Lan Nhược không thể kháng cự, cũng không thể thay đổi, vậy nàng cũng chỉ đành lựa chọn tránh đi thôi.

Dương Túc Phong thì lại chẳng có chút tâm lý áy náy gì hết, lần trước sự kiêu ngạo mà Úc Thủy Lan Nhược thể hiện ra ở bên hồ Mạc Sầu đã kích động y cực lớn, y không ngại thông qua phương thức đặc quyền của nam nhân tiến hành báo đáp.

Huống chi, Úc Thủy Lan Nhược chẳng qua cũng chỉ là một con mồi mà thôi, mục đích thực sự là sư phụ Phong Tĩnh Hiên của nàng ta kia, Dương Túc Phong có đầy đủ lý do để tin tưởng rằng, Úc Thủy Lan Nhược sau khi thất thân sẽ giúp đỡ mình đối phó với Phong Tĩnh Hiên.

Ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh lãnh đạm của Úc Thủy Lan Nhược chính là dục vọng quyền lực cực mạnh, vì vị trí chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc, nàng ta sẽ chẳng ngại diệt trừ cả sư phụ của mình.

Dương Túc Phong chăm chú nhìn Úc Thủy Lan Nhược đang hôn mê, bên khóe miệng dần dần nhếch lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc như sói hoang, nữ nhân từng cao ngạo vô cùng này, đã bị y đả kích và dụ đỗ rơi vào cảnh tư tưởng hỗn loạn một thời gian ngắn, không cách nào phán đoán chuẩn xác chân tướng ở xung quanh, y cần phải tranh thủ thời cơ, đem nàng triệt để chinh phục, để rải đường dâm quang hướng tới Phong Tĩnh Hiên.

Trên khuôn mặt xinh xắn sáng bóng như tuyết của Úc Thủy Lan Nhược, là hàng mi liễu thật dài, phía dưới là đôi mắt thấp thoáng mang theo ánh lam, cho thấy nàng không phải là người Đường tộc chính gốc.

Nàng tạm thời bị hôn mê, vóc người thôn thả, hàng mi dài cong cong, chiếc mũi thẳng xinh đẹp, cánh mũi tựa hồ như đang phập phồng giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngồi bật dậy, dưới chiếc mũi thẳng là chiếc miệng anh đảo, cánh môi đường nét sắc sảo đỏ tươi căng tràn, giống như một trái anh đào chín mọc có thể sẵn sàng hái xuống, ai nhìn thấy cũng khao kháo ngấu nghiến hôn lấy nó.

Dưới chiếc cổ thiên nga trắng là hai ngọn thánh nữ phong cao vút, xuống tiếp nữa là cặp mông tròn lẳn, từ trên xuống dưới hết sức tự nhiên lộ ra đường nét mỹ lệ nhất của thiếu nữ.

Vì để tránh đem dài lắm mộng, Dương Túc Phong không muốn làm việc thưởng thức nghệ thuật đơn thuần kia nhiều nữa, hết sức thành thạo cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người Úc Thủy Lan Nhược, phòng tuyến đã bị công phá Úc Thủy Lan Nhược trong hôn mê đã không còn có thể kiên thủ được nữa, mặc cho đôi tay ma quái kia cở từng chiếc cúc một của mình.

Trước ngực Úc Thủy Lan Nhược đột nhiên mát lạnh, chiếc áo sơ mi bị kéo ra, một tấm thân mỹ lệ tuyệt luân lộ ra trước mắt, trừ giải lụa quấn ngực màu xanh nhạt và chiếc váy màu vàng ra, thân thể lả lướt của nàng đã hoàn troàn trình diện trước mắt y, cánh tay trắng muốn và cặp đùi thon thon buông thõng tử nhiên, nhưng không tìm ra được chỗ đặt thích hợp hơn.

Vào lúc này Dương Túc Phong mới phát hiện ra, háo ra Úc Thủy Lan Nhược cũng không phải hoàn toàn là phù dung trong nước trong, do thiên nhiên tạo ra, ngón tay và ngón chân của nàng đều chỉnh trang vô cùng tỉ mỉ, móng tay phết lớp son bóng, trông chói mứt vô cùng, cũng vô cùng huyền ảo.

Dương Túc Phong lấy hai tay nâng tay phải của Úc Thủy Lan Nhược lên, ngắm nghía kỹ càng, ngón tay thanh mảnh trắm mịn gần như phát sáng, vô cùng mềm mại, bất quá đem so với Y Địch Liễu Lâm Na tựa hồ cũng chẳng có gì đặc biệt lắm.

Dương Túc Phong ôn nhu dùng miệng mút ngón tay của Úc Thủy Lan Nhược, vuốt ve cánh tay như ngó sen của nàng, thật mịn màng trơn mượt, y nhẹ nhàng đem bàn tay của Úc Thủy Lan Nhược đặt lên trên món bảo bối vừa mới một lần nữa quật khởi của mình, Úc Thủy Lan Nhược vẫn hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết rằng mình đã bắt đầu rơi vào khổ hải trầm luân.

Dương Túc Phong như vuốt ve một món đồ quỳ, nhè nhẹ đỡ lấy khuôn mặt của Úc Thủy Lan Nhược, đem cánh môi nóng bóng áp lên chiếc miệng anh đào xinh xinh của Úc Thủy Lan Nhược, chỉ mới cùng nàng hôn phớt một cái thôi, đã làm cho y như mê đắm vào trong đó, phảng phất như đất trời chỉ còn lại hai người y và Úc Thủy Lan Nhược, những người khác đều không tồn tại, thời gian ngừng trôi, tinh cầu ngừng chuyển động, xuân hạ thu đông, quyền lực dục vọng đều không liên quan gì tới y nữa.

Đáng thương cho Úc Thủy Lan Nhược, bị ôn nhu cướp đi nụ hôn đầu của thiếu nữ dưới hoàn cảnh không hay biết gì, từ đó trở thành chuyện nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời.

U Nhược Tử La rón rén đi vào, mặt không chút cảm xúc đưa cho y một tấm khăn lụa màu trắng, nó sẽ trung thực ghi lại tất cả mọi việc sắp xảy ra, chẳng ngờ rằng mình cũng trở thành kẻ đồng lõa không hơn không kém, U Nhược Tử La cũng cảm thấy có chút bi ai, vì sao những nữ nhi võ lâm này, ai ai cũng đã từng tung hoành thiên hạ, cuối cùng lại bị tên ác ma không có lấy một chút cơ sở võ công chiếm hữu? Điều này phải chăng mang ý nghĩa sâu xa nào đó.

Dương Túc Phong ôm sát lấy Úc Thủy Lan Nhược, thành thạo cởi bỏ mọi trói buộc trên người nàng, đem tấm thâm hoàn mỹ của thiếu nữ bày ra hết trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.