Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 766: Chương 766: Sa mạc Chi Ưng (Hạ)




“Nhất định phải giết Dương Túc Phong, để báo thù rửa hận cho con của ta! Ngươi giết được Dương Túc Phong, ta sẽ truyền vị trí đại hãn của người Vũ Chân cho ngươi!” Tây Lạp Mộc Luân nghiến răng nghiến lợi nói, gương mặt vặn vẹo đáng sợ. Để đạt được mục đích báo thù, hắn quyết tâm đặt một canh bạc lớn.

Thủ lĩnh kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân là Ai Y Trát Cát Lôi lập tức dẫn hơn hai mươi kỵ sĩ Long Ưng gấp rút đi ngày đêm không nghỉ, tới phủ Nham Long để gặp Dương Túc Phong. Tại phủ Nham Long, bọn họ bắt gặp vu thần Ba Nhan Đóa Nhi người Tây Mông với bốn đệ tử Phượng Lâm Hỏa San, lúc đó Ba Nhan Đóa Nhi cũng phát hiện bọn họ, vì vậy Ba Nhan Đóa Nhi chủ động liên lạc với bọn chúng, hai bên quyết định hợp tác mật thiết là cùng nhau giết Dương Túc Phong.

Qua tuần tra trinh sát, Ai Y Trát Cát Lôi phát hiện Dương Túc Phong đang ở trong điện Tu La ngay phủ Nham Long, vì vậy hắn phát động tiến công, suất lĩnh kỵ sĩ Long Ưng đối phó với quân Lam Vũ, hắn đã chuẩn bị kế hoạch trước, làm cỏ hết quân Lam Vũ ở xung quanh điện Tu La, sau đó bọn chúng sẽ phóng hỏa, phong tỏa mọi lối thoát, ép Dương Túc Phong phải chạy ra nhận lấy cái chết. Ai Y Trát Cát Lôi cũng không biết Phỉ Thiết La Á chết như thế nào. Cũng không chứng kiến tận mắt quân Lam Vũ bắn chết Phỉ Thiết La Á,

cho nên hắn dựa vào bản lĩnh của một người chỉ huy kỵ sĩ Long Ưng từ trước tới nay, dựa vào ưu thế từ trên cao, từ trên không nhào xuống phát động công kích quân Lam Vũ, tưởng rằng như vậy là có thể đạt tới mục đích.

Hơn hai mươi kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân đều là chiến sĩ anh tài được Ai Y Trát Cát Lôi chọn lựa kỹ lưỡng, chẳng những cưỡi ngựa giỏi, mà còn là những tài năng thiện xạ bắn cung bách phát bách trúng. Từ lúc vừa mới bắt đầu, từ trên cao kỵ sĩ Long Ưng lặng lẽ lao xuống, đồng loạt bắn tên, ngay lập tức có bảy tám chiến sĩ Lam Vũ bất hạnh trúng tên ngã xuống đất, toàn bộ bọn họ đang tập trung tinh thần chăm chú, không để ý tới nguy hiểm đến từ trời cao, kết quả bị kỵ sĩ Long Ưng tiên phát chế nhân. Nhưng, chiến sĩ quân Lam Vũ phản ứng rất nhanh, bọn họ lập tức sử dụng vũ khí trong tay tiến hành đánh trả. Ngay lập tức có vài kỵ sĩ Long Ưng bị trúng đạn, ngay cả người lẫn Long Ưng cùng nhau rơi từ trên cao xuống, rơi thẳng cảng đánh binh xuống mặt đất xung quanh điện Tu La.

Có một viên tướng quân Lam Vũ lớn tiếng quát: “Đem súng trường ra!”

Mặc dù nhất thời khinh suất, quân cảnh vệ Lam Vũ không có chú ý tới kẻ thù sẽ tập kích từ trời cao, nhưng bọn họ tuyệt đại đa số. Ngày đó đều đã thấy cảnh tượng Dương Túc Phong cùng đám người Đao Vô Phong đánh gục Phỉ Thiết La Á cưỡi Long Ưng, nên biết cách đối phó kỵ sĩ Long Ưng như thế nào. Các tướng lĩnh quân Lam Vũ cùng lúc chỉ huy các chiến sĩ dùng súng Mitch hoặc là súng Mao Sắt Bộ bắn lên trời, quấy nhiễu hành động của kỵ sĩ Long Ưng, mặt khác cùng lúc gấp rút tập trung bảy, tám khẩu súng trường Tiệp Khắc, gác ở trên vai các chiến sĩ. Duy trì liên tục không ngừng bắn lên trời, kỵ sĩ Long Ưng nhất thời hứng chịu hỏa lực bắn rát ngăn trở, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ bay lên cao. Cứ bay vòng vòng trên cao, tìm cơ hội lao xuống.

Lúc này Ai Y Trát Cát Lôi mới ý thức được có điều không ổn, hắn không tưởng tượng được vũ khí của quân Lam Vũ lại có uy lực lợi hại đến như vậy. Cách ba bốn trăm thước, đối phương bắn trả, một khi kỹ sĩ Long Ưng bị trúng đạn, lập tức không gượng được nữa , không tài nào chịu nổi, té xuống mà ngã chết. Kị sĩ trên lưng long ưng cũng bị ngã chết. Trước kia, tuyệt đối là không có chuyện này xảy ra, cung tên của địch nhân chỉ có trong đường kính năm mươi thước mới có thể gây thương tổn cho Long Ưng, hơn nữa rất nhiều lúc, chỉ cần Long Ưng quạt mạnh cánh, mũi tên bắn lên cũng sẽ bị hất ra.

Dương Túc Phong cầm theo súng lục sa mạc Chi Ưng vội chạy tới cửa đại điện Tu La, bên ngoài điện Tu La đã thấy mấy trăm chiến sĩ quân Lam Vũ bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhiều loại súng dài ngắn khác nhau đều nhắm lên không trung bắn không ngừng và duy trì liên tục. Rất nhiều người chưa từng chạm trán kỵ sĩ Long Ưng không biết nó lợi hại đến đâu, cứ vô thức không ngừng bóp cò súng, lấy âm thanh đạn xé gió bay đi làm giảm bớt sự sợ hãi trong lòng. Nhưng kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân đã thoát khỏi tầm bắn của súng Mễ Kỳ bên quân Lam Vũ, nên bọn họ nã đạn liên hồi như thế này chỉ đơn thuần làm lãng phí đạn dược.

Dương Túc Phong khoát khoát tay, ra hiệu cho mọi người ngừng bắn, phải đợi kỵ sĩ Long Ưng đến gần mới bắn. Hắn kêu mấy người quan quân cảnh vệ đến, nói cho bọn họ vài kế sách, chủ yếu là chỉ cho bọn họ đối phó mục tiêu ở trên cao như thế nào. Kỵ sĩ Long Ưng mặc dù lợi hại, nhưng không có sự hùng mạnh như phi cơ, hiện tại hỏa lực của quân Lam Vũ cũng đủ ứng phó cuộc tập kích của kỵ sĩ Long Ưng. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là phải bình tĩnh, hơn nữa có phân công rõ ràng, cụ thể.

Lúc này, đám người Sương Nguyệt Hoa, Tiết Tư Khỉ cũng chạy đến góp sức cùng Dương Túc Phong, sau khi các nàng biết có kỵ sĩ Long Ưng đột kích, cũng đều thay đổi mang theo loại súng Mễ Kỳ, có lực sát thương mạnh hơn. Y Địch Liễu Lâm Na đã đến bảo vệ Thập Tứ công chúa, đem nàng rời khỏi điện Tu La, nhưng Thập Tứ công chúa không chịu nghe sự khuyên can, không chịu một mình rời khỏi điện Tu La.

Tiết Tư Khỉ có chút cay nghiệt, bóng gió nói:“Nàng nói nàng muốn ở đây trấn an các tân khách, nàng còn nói, ngươi khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thập Tứ công chúa vừa đến, đã mau chóng chiếm được vị trí vững vàng, to lớn trong lòng Dương Túc Phong, các nàng đương nhiên là có chút khó chịu, dù sao các nàng cũng là người thông minh, hiểu được những nữ nhi hiện tại bên người Dương Túc Phong, ngoại trừ Tiêu Tử Phong, thì không có người nào có tư cách cùng Thập Tứ công chúa tranh đoạt vị trí đại phu nhân, nhưng dù sao Tiêu Tử Phong cũng đến từ dân gian, hơn nữa còn lưu lạc giang hồ, so với Thập Tứ công chúa vẫn có sự chênh lệch, hiện tại Thập Tứ công chúa rất được lòng mọi người, mọi chuyện đều suy nghĩ cho quân Lam Vũ, quả thực được Dương Túc Phong rất yêu thích, thoạt nhìn vị trí này càng ngày càng không ai có thể thay thế được. Vì Thập Tứ công chúa tốt tính, đối đãi các nàng cũng ân cần nên các nàng mới không ghét ra mặt, nhưng ghen tuông nho nhỏ thì vẫn có.

Dương Túc Phong thản nhiên nói:“Làm thế là đúng.”

Mặc dù Thập Tứ công chúa chưa từng có mặt ở các hoạt động lớn, nhưng sự ứng đối thi thố của nàng rất chính xác, phù hợp với tâm ý của Dương Túc Phong. Trước mắt mấy trăm người mà bỏ trốn đầu tiên, sẽ làm cho người khác cảm giác quân Lam Vũ thật yếu đuối. Dân chúng Cơ Địch Nỗ vừa mới sáp nhập vào. Điều bọn họ mong muốn nhất chính là có một bờ vai kiên cường để nương tựa, quân Lam Vũ phải biểu hiện đủ kiên cường, đủ mạnh mẽ thì mới có thể cho bọn họ có cảm giác an toàn, từ đó có thể thu hút càng nhiều dân chúng cùng bộ lạc khác sáp nhập vào.

Dương Túc Phong đem khẩu súng lục sa mạc Chi Ưng giắt ở một bên hông, đưa tay cầm lấy khẩu súng Mễ Kỳ của một chiến sĩ quân Lam Vũ đang đứng bên cạnh.

Cầm súng trong tay. Dương Túc Phong nhất thời cảm giác toàn bộ thế cục đều nắm chặt trong tay mình, cho dù là kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân, cho dù là vu thần Ba Nhan Đóa Nhi người Tây Mông, hay là Phượng Lâm Hỏa San, toàn bộ dường như không hề tồn tại. Hắn tin rằng, không một ai có thể ngăn cản tốc độ viên đạn bắn tới bảy trăm thước trong một giây.

Đan Nhã Huyến đưa ống dòm cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong giơ ống dòm lên quan sát tỉ mỉ những kỵ sĩ Long Ưng đang ở bên ngoài phạm vi bắn của quân Lam Vũ, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra bóng dáng của Ai Y Trát Cát Lôi, không phải do tướng mạo hắn có gì đặc biệt, trên người hắn cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt, mà chỉ đơn giản là một loại trực giác mách bảo, đây chính là sự nhạy cảm và trực giác tích lũy được qua một thời gian dài chính chiến. Trên người Ai Y Trát Cát Lôi toát ra một phong thái lãnh đạo, hiếm ai có được. Hơn nữa thông qua cử chỉ tay hắn, cũng có thể nhận ra hắn đang chỉ huy các kỵ sĩ Long Ưng khác hành động.

Dương Túc Phong hồ nghi hỏi:“Người này là ai vậy?”

“Ai Y Trát Cát Lôi, thiên chi kiêu tử của người Vũ Chân.” Tiếng nói của Lật lập từ sau lưng Dương Túc Phong vang lên.

Căn cứ lời Túc Lập giới thiệu, Ai Y Trát Cát Lôi chính là kỵ sĩ Long Ưng xuất sắc nhất của người Vũ Chân, đồng thời cũng là con rể thủ lĩnh Tây Lạp Mộc Luân của người Vũ Chân. Là người thừa kế thứ ba của ngôi vị đại hãn Vũ Chân. Bản lãnh lớn nhất của Ai Y Trát Cát Lôi, chính là tài bắn cung của hắn, trong phạm vị một trăm thước có thể trăm phát trăm trúng. Nếu như nói người Tây Mông bắn cung tên trên lưng ngựa là vô địch, thì người Vũ Chân bắn cung tên trên không trung là vô địch. Đó chính là sở trường của Ai Y Trát Cát Lôi. Chính là người cầm đầu đội quân Long Ưng chuyên ám sát thủ lĩnh địch nhân thù, có không ít tướng lãnh của người Tây Mông và người Ngõa Lạp không kịp trở tay bị chết tức tưởi dưới mũi tên sắc bén đến bất lình thình từ không trung của hắn.

“Ngươi hiểu rất rõ Ai Y Trát Cát Lôi?” Dương Túc Phong nghi hoặc nói.

“Chiến sĩ sa mạc Chi Ưng bọn ta đều rất hiểu rõ hắn.” Lật Lập có điểm oán hận nói, tựa hồ cùng người Vũ Chân có một mối huyết hải thâm thù không giải được.

Dương Túc Phong còn muốn hỏi thêm nữa. Đột nhiên phát giác trên không trung kỵ sĩ Long Ưng người Vũ Chân đã bắt đầu hành động.

Ai Y Trát Cát Lôi hiển nhiên cũng phát hiện sự có mặt của Dương Túc Phong, hắn lập tức hạ lệnh phát động tấn công.

Hơn mười tên kỵ sĩ Long Ưng phân tán bốn phương tám hướng nhằm vị trí của Dương Túc Phong bay sáp lại. Bọn họ lúc bay lượn giữa không trung, động tác có vẻ phiêu diêu không chừng, lúc cao lúc thấp, lại có lúc lượn lên đâm xuống, uốn lượn ngoằn ngoèo, làm cho người ta cảm thấy hoa cả mắt, hơn nữa bọn họ luôn luôn duy trì một khoảng cách tối đa là một ngàn thước, lâu lâu lại hạ độ cao thấp xuống để dò xét. Nhưng lại rất nhanh bay ngược trở về.

Ở tầm bắn cao như thế, hỏa lực quân Lam Vũ không cách nào sát thương bọn họ hữu hiệu, chiến sĩ quân Lam Vũ không thể làm gì khác hơn là toàn bộ tập trung tinh thần chăm chú giơ súng Mễ Kỳ, nhắm ngay không trung, thời gian vài phút trôi qua, có vài chiến sĩ mỏi quá, không kìm hãm được đành buông nòng súng xuống, động tác này rất dễ mỏi, không cách nào duy trì được lâu.

“Cẩn thận, bọn họ đang chờ đợi lúc chúng ta mệt mỏi.” Túc Lập cẩn thận nhắc nhở nói.

Túc Lập đã từng nếm mùi lợi hại của kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân.

Trước đây, vương quốc Cơ Địch Nỗ đã từng phát sinh xung đột với người Vũ Chân, ngay lúc đó người Vũ Chân cũng đã phái hơn hai mươi kỵ sĩ Long Ưng đến khiêu khích, vương quốc Cơ Địch Nỗ cũng xuất quân phái đội quân tinh nhuệ nhất có tên là sa mạc Chi Ưng sẵn sàng nghênh chiến, kết quả kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân từ trên không trung không ngừng dùng cung tên sát thương bọn họ, còn cung tên của bọn họ ở dưới đất không có cách nào sát thương được Long Ưng bay tuốt trên cao. Cuối cùng, chiến sĩ sa mạc Chi Ưng của vương quốc Cơ Địch Nỗ bị tổn thất thảm trọng, nên phải khuất phục, đáp ứng điều kiện của người Vũ Chân.

Nghĩ tới đây, Túc Lập cũng không kìm hãm được lòng mình, trong tay nắm chặt nòng súng lục sa mạc Chi Ưng.

Quả nhiên, khoảng mười lăm mười sáu phút đồng hồ qua, kỵ sĩ Long Ưng có cảm giác quân Lam Vũ có chút buông lỏng. Thật sự có một bộ phận chiến sĩ quân Lam Vũ buông súng Mễ Kỳ xuống nghỉ ngơi một chút. Có hai kỵ sĩ Long Ưng đang bay vòng quanh *** , đột nhiên đập cánh mạnh một cái, đã gia tăng tốc độ như tên bắn thâm nhập vào tầm bắn của hỏa lực quân Lam Vũ từ phía sau Dương Túc Phong nhanh chóng ập tới tấn công.

Chiến sĩ quân Lam Vũ lập tức giơ súng bắn trả mãnh liệt, tiếng súng vang tận mây xanh, đạn gào thét bắn về phía hai tên Long Ưng này. Súng Tiệp Khắc Thức cũng mãnh liệt khạc đạn, đạn bám theo sau kỵ sĩ Long Ưng, dưới bầu trời trong xanh, thậm chí có thể nhìn thấy đường đạn xẹt qua bầu trời để lại một đường sáng lóa. Song, vẫn còn thiếu một chút nữa mới theo kịp. đạn của quân Lam Vũ chỉ có thể bắn vụt qua đằng sau của kỵ sĩ Long Ưng, không cách nào bắn rơi được chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.