Mễ Nặc Tư Lương Cách tự thuật hoàn tất, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Điệp Phong Vũ nhíu mày, có chút hoài nghi nói: “Thứ các ngươi sử dụng thực sự là Long Nha chiến hạm sao? Dương Túc Phong ngồi cũng là Long Nha chiến hạm ư? Các ngươi thực sự không có chiến đấu hạm.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách khẽ lộ ra một nụ cười khổ, hơi nhún vai mang theo môt chút ngữ khí bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi cũng muốn trang bị thật nhiều chiến đấu hạm để quyết sống chết với hải quân nước Mã Toa, nhưng thật đáng tiếc, hiện giờ chúng tôi còn chưa có năng lực sản xuất. Chỉ có thể sản xuất ra Long Nha chiến hạm có trọng tải rất nhỏ thôi. Đương nhiên, sau này chúng tôi cũng nhất định sẽ có rất nhiều chiến đấu hạm.”
Bác Sơn phản ứng lại, vẫn dùng tư thái trên cao chất vấn: “Các ngươi bằng vào cái gì có thể mà dùng Long Nha chiến hạm đánh bại chiến đấu hạm của nước Mã Toa.”
Mễ Nặc Tư Lương cách cười cười, chẳng để ý tới sự chất vấn của Bác Sơn, thản nhiên như không nói: “Tôi nghĩ chuyện này Phượng Vũ tướng quân có thể trả lời, cô ấy vì sao có thể dùng một vạn bộ đội lại có thể chặn được tiến công của tám vạn quân đội nước Mã Toa ở địa khu Kim Loan thuộc Ninh Xuyên đạo, để bộ đội huynh đệ rút lui thành công?”
Bác Sơn hơi khựng lại, nhìn sang Điệp Phong Vũ.
Ánh mắt của những người khác cũng nhìn Điệp Phong Vũ, nhìn vị nữ nhi của chiến thần này, mong đợi nàng giải thích.
Trên mặt Điệp Phong Vũ thoáng nổi lên vẻ vui mừng, mặc dù biến mất rất nhanh, nhưng rất nhiều người phát giác ra rồi. Câu nói này của Mễ Nặc Tư Lương Cách đúng là làm cho nàng hưởng thụ được cảm giác rất vui sướng, nhất là ở trước mặt đông đảo các vị đại thần, càng làm nàng cảm thấy rất có thể diện. Trận chiến Kim Loan chính là một trong số những trận chiến điển hình xuất sắc nhất của nàng, cũng bởi thế mà giành được rất nhiều khen thưởng, làm nàng luôn lấy đó làm kiêu ngạo.
Giọng nói trong trẻo của Điệp Phong Vũ cố làm ra vẻ thâm trầm nói: “Cái diệu của chiến tranh, sống ở một lòng. So sánh trong chiến tranh, không chỉ ở trang bị, quan trọng hơn nữa là tố chất nhân viên, nhất là trình độ quan chỉ huy của nó. Quan tổng chỉ huy chiến dịch đảo Sùng Minh của chúng ta chính là nhân tài mới nổi của hạm đội Nam Hải thứ nhất của chúng ta năm xưa, thiếu tướng hải quân Vũ Phi Phàm, với bản lĩnh hơn người của hắn, muốn đánh bại người nước Mã Toa, đúng là không phải bất ngờ.”
Bác Sơn ngạc nhiên nói: “Vũ Phi Phàm không ngờ lại đầu kháo quân Lam Vũ?”
Bởi thế rất nhiều người sắc mặt lại bắt đầu trở nên âm trầm, rất nhiều người lại bắt đầu châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán.
Rất nhiều người bọn họ ngồi đây, đối với cái tên Vũ Phi Phàm này đương nhiên không thể xa lạ, hạm đội Nam Hải đệ nhất trong quá khứ mấy năm trước chiến tích liên tục, cho dù là đối với “Hải Lang” La Đức Cáp Đặc làm hải quân đế quốc Đường Xuyên nghe tên mà biến sắc hiện nay, cũng không ở thế kém chút nào. Bên trong đó có một phần công lao rất lớn của Vũ Phi Phàm, tâm tư kín đáo và tư duy nhanh nhẹn của hắn đều là xuất sắc nhất trong các tướng lĩnh của hắn. Ảnh của hắn đã từng nhiều lần xuất hiện trên trang đầu của các tờ báo lớn đế quốc. Nhưng sau khi Vũ Phi Phàm gia nhập quân Lam Vũ làm việc vô cùng trầm lặng, bọn họ mới tạm thời không có tin tức.
Trong thời gian hơn một năm gần đây nhất, hải quân đế quốc Đường Xuyên thất bại thảm hại, hạm đội Nam Hải đệ nhất cũng liên tục chiến bại, quân hạm cũng tổn thất hết sạch, cuối cùng để hải quân nước Mã Toa đuổi tới cuối mép biển San Hô. Trên hải dương mênh mông đã không còn có cờ xí của hải quân nước Đường Xuyên nữa. Càng làm cho người Đường Xuyên đau lòng, rất nhiều người vì thế bắt đầu lại hoài niệm về thời đại Đường Lãng, cái tên Vũ Phi Phàm cũng nhiều lần được nhắc tới. Rất nhiều người cho rằng, nếu như Vũ Phi Phàm còn ở lại hạm đội Nam Hải đệ nhất, hải quân nước Mã Toa tuyệt đối không thể dễ dàng giành phần thắng như vậy.
Đường Minh khoát tay, cố ý để mọi người yên tỉnh lại, trầm giọng nói: “Lời này của Bác Sơn sai rồi, Vũ Phi Phàm vẫn tiếp tục ra sức vì đế quốc, chỉ ở ở bộ đội khác, địa khu khác ra sức vì đế quốc Mã Thôi. Quân Lam Vũ cũng là một bộ phận của quân đội đế quốc, làm sao có thể dùng hai chữ đầu kháo? Mễ Nặc Tư Lương Cách, khanh thấy lời này có đúng không?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách càng không chút do dự đáp: “Đương nhiên! Quân Lam Vũ xưa tay luôn thuộc về biên chế của quân biên phòng đế quốc, đương nhiên là một bộ phận của quân đội đế quốc. Trừ khi đế quốc không muốn thừa nhận sự tồn tại của chúng tôi.”
Bác Sơn muốn nói lại thôi, len lén nhìn sắc mặt của Đường Minh.
Đường Minh tựa hồ tỏ ra rất vui mừng với câu trả lời của Mễ Nặc Tư Lương Cách, liên tục gật đầu, tiếp tục cười khà khà nói: “Đế quốc hiện nay đang thời buổi rối ren, quốc sự khó khăn. Nhưng hôm nay là ngày vui mừng, Dương Túc Phong đại đô đốc là một thành viên của đế quốc, không biết mang tới cho thập tứ công chúa lễ ra mắt như thế nào đây?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết lên mặt Mễ Nặc Tư Lương Cách.
Bắt đầu từ cuối năm ngoái, chuyện liên quan tới Dương Túc Phong cùng thập tứ công chúa sớm đã bị truyền thông của đế quốc xào xáo ồn ảo sôi nổi. Thái độ thờ ơ hờ hững của Dương Túc Phong đúng là làm rất nhiều quan viên đế quốc phẫn nộ, cảm thấy Dương Túc Phong quá kiêu ngạo, không ngờ dám dùng thái độ như vậy với triều đình. Nhưng bọn họ tay ngắn chẳng với được tới trời, chẳng làm gì nổi Dương Túc Phong, chỉ đành nhẫn nhịn. Hiện giờ Đường Minh công khai hỏi tới chuyện này, làm Dương Túc Phong không thể né tránh, xem xem thuộc hạ của y trả lời như thế nào.
Thập tứ công chúa hiển nhiên cũng không kìm được quan tâm tới vấn đề này, lộ ra vẻ chăm chú lăng nghe.
Mễ Nặc Tư Lương Cách đứng lên, cung kính hành lễ với thập tứ công chúa, ngữ điệu trầm tĩnh mà kiên định nói: “Sinh nhật của thập tứ công chúa, chưa từng mời nhân viên của phủ đại đô đốc Mỹ La tham gia, chúng tôi tùy tiện mà tới, lại không biết tâm ý của thập tứ công chúa, sợ đụng phải kỵ húy của công chúa, vì thế mà không mang theo lễ vật…”
Tới đây lão cố ý dừng lại một trước, phía dưới đã thành một mảng ồn ào, mặc dù không liên tiếng, nhưng đã đủ thể hiện sự khiêu khích châm chọc của bọn họ rồi. Nhất là Tư Mã Thiên Thư và Long Ca lại càng thấy có chút phẫn nộ, thập tứ công chúa là nhân vật như thế nào, Dương Túc Phong lại có thể không mang theo chút lễ vật nào tới, thực sự quá kiêu ngạo rồi.
Tới ngay cả Đường Minh, cũng cảm thấy có chút phẫn nộ, điều này quả thực là công khai không cho mình hạ đài, thực sự làm làm người ta xấu mặt, bất quá ông ta nhìn ra Mễ Nặc Tư Lương Cách còn có lời muốn nói, vì thế cố nhịn cơn giận trong lòng, đợi nghe lời sau.
Đợi những lời thì thầm của mọi người hơi nhỏ lại một chút, ánh mắt của Mễ Nặc Tư Lương Cách quét qua toàn trường, cuối cùng ánh mắt dừng ở vị trí thập tứ công chúa, tiếp tục chậm rãi nói: “Hôm nay, tôi đại biểu cho đại đô đốc Dương Túc Phong, hứa hai điều với thập tứ công chúa, coi như là lễ vật tặng cho thập tứ công chúa - nữ nhân mỹ lệ nhất của đế quốc…”
Lão cố ý dừng lại một chút, phía dưới lại có người bắt đầu thì thầm bàn tán, rất nhiều người lộ ra vẻ khinh bỉ. Nhất là hai người Tư Mã Thiên Thư và Long Ca đều phí vô số tâm tư, chuẩn bị lễ vật mà bản thân cho rằng thỏa đáng nhất, tới tặng cho thập tứ công chúa. Đúng là căn cứ vào miêu tả của cung nữ thiếp thân của công chúa, sau khi công chúa nhìn qua lễ vật hai người dày công chuẩn bị, thập tứ công chúa tương đối hài lòng, phượng nhan vui vẻ, quyến luyến không rời, khó thể lựa chọn. Dưới tình huống này, Dương Túc Phong từ địa khu Mỹ Ni Tư không ngờ lại chỉ mang tới hai lời hứa hời hợt, đúng là làm trò cười!
Nhưng không ai dám công khai chất vấn, tới ngay cả Bác Sơn cũng rất muốn hỏi, rốt cuộc là hai lời hứa như thế nào.
Đường Minh cười khà khà nói: “Ồ? Hai lời hứa à? Đúng là lễ vật mới mẻ, thập tứ, con thấy thế nào?”
Thập tứ công chúa cũng gật đầu, nhưng không nhìn ra sắ mặt sau tấm khăn che.
Mễ Nặc Tư Lương Cách trầm giọng nói: “Lời hứa đầu tiên, nếu như đế quốc cho phép, quân Lam Vũ năm sau sẽ tiến vào nội lục đế quốc cùng chống lại quân quân đội nước Mã Toa. Quân Lam Vũ không cần đế quốc cung cấp bất kỳ điều kiện và phương tiện gì, tất cả chi viện và tiếp tế hậu cần đều do bản thân chúng tôi giải quyết. Phong lĩnh để tôi đại biểu cho ngài gửi lời chào hỏi tới hoàng đế bệ hạ và các vị đông liêu, xin mọi người yên tâm ăn tết. Năm sau, ngài sẽ tự mình dẫn quân Lam Vũ tham gia chiến trường, cùng Vũ Văn Phân Phưong phân cao thấp, hai bên không chết không thôi.”
Tất cả những lời thì thầm phía dưới lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng, dường như một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, thậm chí có người còn nghe thấy tiếng hoa cúc nở rộ, ngửi thấy từng làn hương hoa thơm ngát thấm sâu vào đáy lòng của Thu Hải Đường do gió mang tới. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Rất nhiều người cùng lúc nín thở thì ánh mắt cũng lóe sáng.
Tới ngay cả Minh Sơn Quế tựa hồ người cũng có chút khẽ run rẩy, cùng người bên cạnh đưa mặt nhìn nhau, sợ rằng điều mình nghe thấy là do ù tai. Tới ngay cả Đường Minh cũng hoài nghi bản thân có phải là nghe nhầm rồi không, rất tự nhiên nhìn sang thập tứ công chúa. Nhưng thập tứ công chúa hiển nhiên cũng bị những lời này hấp dẫn rồi, không nhìn thấy thần tình và động tác của Đường Minh, hình như có chút thất thần.
Mễ Nặc Tư Lương Cách khẽ ho một tiếng, chậm rãi nhắc lại một lượt lời vừa rồi, sau đó từ từ ngồi xuống.
Toàn trường vẫn lặng ngắt như tờ.
Nhưng rất nhiều người miệng hơi hé ra, con mắt cũng hơi tròn lên, có chút dáng vẻ ngây ngốc, nhưng sắc mặt lại tỏ rả càng lúc càng hồng, giống như tâm tình hưng phấn bắt đầu từ từ phơi phới bốc lên.
Đây là lền đầu tiên quân Lam Vũ hứa xuất binh ở trường hợp công khai, hơn nữa là xuất binh mà không có điều kiện kèm theo nào.
Tin tức này đủ làm cho tất cả mọi người có mặt có cảm giác muốn reo hò.
Nhất là câu cuối cùng của Mễ Nặc Tư Lương Cách càng làm cho người ta mừng rỡ ngạc nhiên.
Dương Túc Phong tự mình suất quân đối kháng với Vũ Văn Phân Phương, đây là một chuyện kinh thiên động địa nhường nào.
Hơn một năm nay, Vũ Văn Phân Phương và quân đội nước Mã Toa do nàng suất lĩnh gần như thành ác mộng của mỗi người ngồi đây. Nàng suất lĩnh bọn chúng từ Lạc Na tiến quân thẳng một đường, dùng tư thế ca vang tiến bước như bẻ cành gỗ mục, đánh bại vô số quân đội đế quốc Đường Xuyên. Quân tới dưới thành, uy hiếp kinh đô Ni Lạc Thần, thế không thể kháng cự, cho tới tận hiện này, có người nhắc tới cái tên Vũ Văn Phân Phương còn làm rất nhiều người bất giác toàn thân phát run, cứ như nàng là nữ ác ma trong cơn ác mộng, là âm hồn do trời cao phái xuống đồ sát người Đường Xuyên.
Còn Dương Túc Phong thì là một con ác ma khác do trời cao phái xuống, phẩm đức cá nhân của y so với những kẻ xấu xa nhất khác ở trên cái thế giới này còn xấu xa hơn gấp trăm lần, dã tâm của y, dục vọng của ý, cũng làm cho triều đình đế quốc sống không yên thân. Nếu như hai kẻ ác ma này khi phân cao thấp trên chiến trường, không một ai mong chờ phe nào giành được thắng lợi, kết quả tốt nhất chính là đồng quy vu tận, như vậy thiên hạ liền thái bình rồi.
Cho dù là Đường Minh, cũng không dám nghĩ tới sẽ có kết cục tốt đẹp như vậy.
Vũ Văn Phân Phương và Dương Túc Phong đối đầu trên chiến trường, triều đình đế quốc Đường Xuyên làm ngư ông đắc lợi, thực là quá tốt đẹp rồi.