Sáu giờ tối, khi tịch dương bắt đầu chuyển về phía tây, gió đêm khe khẽ phát qua, làm hoa cúc bốn phía đình viện bắt đầu phát tán ra hương thơm thoang thoảng, thấm vào trong lòng người. Khách tham dự yến hội cũng lục tục kéo đến, bọn họ nhỏ giọng nói cười, hoặc là kéo tay nhau, cùng ngắm hoa cúc, hoặc là cúi đầu trầm mặc đi vào. Có một số người vẻ mặt tựa hồ lộ ra có chút hưng phấn, giống như vì sắp thấy đương phương tư của thập tứ công chúa mà cảm thấy hết sức vui mừng. Bất quá đa phần là sắc mặt nghiêm nghị, im lặng không nói, hiển nhiên là lo lắng vì cục điện chiến đấu hiện nay.
Những người này, đại bộ phận đều là quan viên hiện nhiệm của triều đình, bất quá Mễ Nặc Tư Lương Cách nhận ra không nhiều, cũng không có ai giới thiệu cho lão. Trong khi mọi người ồn ào chào hỏi lẫn nhau, Mễ Nặc Tư Lương Cách nhìn chung cũng nhận ra được một bộ phận trong đó, một số người thanh thế khá hiển hách, bọn họ đi tới đâu đều trở thành tiêu điểm của mọi người, là dễ nhận ra nhất.
Tân kích nổi bật nhất tham dự yến hội ngoài trời hôm nay, có đám người Minh Sơn Quế đại thần bộ chính vụ kiêm đệ nhất thị lang bộ quân vụ của đế quốc Đường Xuyên, hiện giờ là người dưới một người trên vạn người của đế quốc Đường Xuyên. Đại tướng Đường Lan đại thần bộ quân vụ đế quốc, đại nguyên soái binh mã. Đường Cảnh đại thần bộ nội vụ, Lang Vân Tiện đệ nhất thị lang bộ chính vụ; Thượng Quan Lâm đệ tam thị lang bộ quân vụ; Phúc Lâu Bái tổng tham mưu trưởng quân trung ương đế quốc Đường Xuyên; Duơng Long Thành cửu môn đề đốc kiêm phó tổng chỉ huy quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên, Hạ Hầu Cô Đăng bộ trưởng bộ quân giới đế quốc; Lạc Hoa bộ trưởng bộ thương vụ đế quốc; Trường Bác Sơn bộ trưởng bộ pháp luật đế quốc.
Bất quá ở bên cạnh những quan viên nổi bật này, còn có bóng dáng của hai người rất được mọi người chú ý. Đó chính là hai thanh niên tiêu sái anh tuấn khôi ngô cao lớn. Hai thanh niên này chính là Tư Mã Thiên Thư tới từ Tư Mã gia tộc Tống Xuyên đạo, còn có Long Ca tới từ Long gia Anh Xuyên đạo. Yến hội đêm nay chủ đề chính là chúc mừng sinh nhất thứ hai mươi của thập tứ công chúa, hai người bọn họ đương nhiên trở thành nhân vật chính của buổi yến hội này. Bất quá, có thể nhìn ra rõ ràng hai người này không hòa hợp với nhau lắm, cũng không muốn đi cùng nhau, càng không muốn giao lưu. Dù sao từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, quan hệ của hai người này chính là tình địch mà!
Ngoài ra còn có một người khác thu hút sự chú ý của Mễ Nặc Tư Lương Cách. Sự xuất hiện của nàng làm Mễ Nặc Tư Lương Cách cảm thấy có chút bất ngờ, người này là một nữ tướng anh tư mạnh mẽ, toàn thân quân phục, chỉ thiếu mỗi không mang theo vũ khí mà thôi. Tướng mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, thi thoảng khi đứng lên còn nhìn thấy vóc dáng đáng kiêu ngạo, nhưng mặt nàng như băng sương, ánh mắt sắc bén. Tựa hồ không hề hòa hợp với bất kỳ một ái, mà người ngồi xung quanh nàng hiển nhiên cũng không dám bắt chuyện với nàng, thậm chí lớn tiếng nói chuyện cũng không dám. Khó khăn lắm Mễ Nặc Tư Lương Cách mới biết được, vị nữ tưỡng tuổi trẻ xinh đẹp này thì ra là Điệp Phong Vũ, là Điệp Phong Vũ có thâm thù đại hận với Dương Túc Phong.
Ở chốn riêng tư, các tướng lĩnh cao cấp của quân LamVũ đối với hành vi hở ra một tí là cưỡng gian của Dương Túc Phong cảm thấy có chút xấu hổ, không tiện nhắc tới. Bản thân Dương Túc Phong cũng cảm thấy loại hành vi cẩm thú này cũng nên có chừng có mực, cho nên đã kiềm chế rất nhiều, nhưng có hai nữ nhân, nếu có cơ hồi, y sẽ không chút do dữ cưỡng hiếp các nàng. Hai nữ nhân này, một là Điệp Phong Vũ, một người khác là Điệp Tư Thi.
Bất quá từ quân hàm của nàng mà xét, Điệp Phong Vũ mặc dù đã được thăng lên làm trung tướng lục quân, nhưng tựa hồ đẳng cấp còn có chút thua kém với mộ số người tham dự yến hội ngày hôm nay. Trừ nàng ra, tướng lĩnh quân đội tham dự yến hội tối nay đều mang quân hàm đại tướng, có nẽ nàng được tham dự, chính là bởi vì nhân tố Nhạc Thần Châu?
Không ai chú ý tới sự tồn tại của Mễ Nặc Tư Lương Cách, dường như lão căn bản là một người xa lạ, không ai giới thiệu lão, cũng không ai giới thiệu người khác cho lão. Mấy quan viên cùng bàn với Mễ Nặc Tư Lương Cách đều chỉ khách sáo hỏi han vài câu, sau đó bọn họ trò chuyện riêng với nhau, không để ý tới sự tồn tại của hắn, Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng thanh thản tư do, hứng thú nghe người khác nói này nói nọ.
“Phượng Vũ tướng quân,tình hình ở tiền tuyến như thế nào rồi? Còn cần viện trợ thế nào nữa?” Mễ Nặc Tư Lương Cách đột nhiên nghe thấy một giọng nói già nua hỏi, thu hút sức chú ý của rất nhiều người. Lão hơi liếc mắt nhìn qua, người hỏi chính là đại tướng Dương Long Thành phó tổng chỉ huy của quân cấm vệ đế quốc, là một ông già tóc trắng phau phau, làm quân quân kỳ cựu nhập ngũ từ năm mười ta buổi tới năm nay bảy mươi ba tuổi còn chưa xuất ngũ. Bất quá thân thể ông ta còn xem như cứng cỏi, lưng còn rất thẳng, sắc mặt đen đúa, nhưng ánh mắt lại dồi dào tinh thân, không có một chú già cả nào.
Điệp Phong Vũ một mình uống nước trắng, tựa hồ không có nhiều thiện cảm lắm đối với vị quân nhân già này, thậm chí còn chẳng đứng lên, trực tiếp lạnh lùng đáp: “Không tốt lắm, chúng tôi không thể kháng cự được. Nếu như ông có thể rút ra ba sư đoàn cấm vệ quân cho chúng tôi, có lẽ tình hình sẽ tốt hơn một chút.”
Câu này nói rất thằng thừng, không một chút có ý nể mặt đại tướng Dương Long Thành, cũng chẳng có chút tôn kính nào.
Vì thế tất cả những âm thanh ồn ào đều dần dần lắng xuống, ánh mắt của rất nhiều người đều đồ dồn lên hai người. Dù sao bọn họ không thể không quan tâm tới tình hình của tiền tuyến, trước khi Đường Minh chưa rút lui, đám người bọn họ đây cũng không thể rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần tới địa phương khác tị nạn. Tới lúc đó, một khi đại quân nước Mã Toa vây thành kín mít, bọn họ sẽ phải trở thành đồ tuẫn táng, không còn cơ hội tránh thoát nữa.
Trên khuôn mặt đen đúa của đại tướng Dương Long Thành nhìn không ra chút tình cảm nào, cũng không biết ông ta có cảm thấy tức giận hoặc là khó chịu không, chỉ dùng giọng nói già nua tiếp tục: “Các vị có thể cầu xin với hoàng đế bệ hạ, thỉnh cầu điều động quân cấm vệ hiệp trợ tác chiến, quân cấm vệ chuẩn bị sẵn sàng có thể hành động bất kỳ lúc nào.”
Điệp Phong Vũ vẫn cứ lạnh lùng nói thẳng: “Nhưng tôi hỏi qua quan chỉ huy Đường Phong của sư đoàn thứ 7 quân cấm vệ. Hắn nói hắn đã xin với hoàng đế bệ hạ, thỉnh cầu điều động bộ đội của hắn tới tiền tuyến tác chiến, nhưng hoàng đế bệ hạ không phê chuẩn cho bọn họ rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần.
Đại tướng Dương Long Thành ánh mắt sáng ngời, âm thanh già cả chậm rãi phát ra: “Nếu đã như thế, chúng tôi cũng chỉ chấp hành hoàng mệnh mà thôi.”
Điệp Phong Vũ mũi hừ mạnh một tiếng, không nói gì nữa. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, nàng vô cùng bất mãn với quyết định này. Thực tế thì đối với quyết định này của hoàng đế Đường Minh, rất nhiều người đều cảm thấy nghi hoặc và không thể thiểu nổi. Ở địa phương cách phía nam kinh đô Ni Lạc Thần không tới hai trăm kilomet, Đường Hạc và Đường Lê đang chỉ huy quân đội đế quốc Đường Xuyên cùng kẻ địch đánh nhau dữ dội, khó phân thắng bại, song tình thế càng ngày càng khó khắn. Thế nhưng vô số bộ đội quân cấm vệ tinh nhuệ lại nấp sau tường thành của kinh đô Ni Lạc Thần, mỗi ngày chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn các chiến hữu của mình vào sinh ra tử, mà không thể đóng góp sức lực.
Rất nhiều người, bao gồm cả Dương Long Thành ở trong đó đểu hi vọng hoàng đế Đường Minh có thể nới lỏng ra, ít nhất thì điều động một tới hai sư đoàn quân cấm vệ tới Vĩnh Thanh phủ tham dự tác chiến. Nhưng hoàng đế Đường Minh thủy chung không chịu mở miệng. Lần trước nước Mã Toa vừa mới tiến công, ông ta hạ lệnh cho Bạch Ngọc Lâu suất lĩnh toàn bộ quân cấm vệ nam hạ tác chiến, tỏ ra vô cùng quyết đoán. Nhưng lần này lại kiên quyết dứt khoát cấm quân cấm vệ hành động, cũng tỏ ra vô cùng kiên định, không thể giao động, chẳng ai biết được trong lòng ông ta suy nghĩ thế nào.
Đại thần bộ quân vụ cười lớn dàn hòa, đây vốn là trò sở trường của hắn, hơn nữa còn có thể thuận tiện nịnh bợ hoàng đế, làm cho hoàng đế vui vẻ, thong thả nói: “Quân cấm vệ thì phải tới thời khắc cuối cùng mới có thể sử dụng được. Hiện giờ chúng ta còn chưa tới thời khắc cuối cùng, mà chúng ta đương nhiên cũng không có thời khắc cuối cùng, bời vì thắng lợi trước sau gì cũng sẽ thuộc về chúng ta… các tướng sĩ của quân cấm vệ phải bồi dưỡng tính thần sức lực, vào lúc thích đáng mới cho quân đội nước Mã Toa một đòn trí mạng, hoàng đế bệ hạ chính đang suy nghĩ như vậy… mặc dù quân cấm vệ không thể xuất động nữa. Nhưng chúng ta vẫn sẽ tăng cường lượng lớn sinh lực quân cho Vĩnh Thanh phủ…”
Điệp Phong Vũ đột nhiên đứng bật dậy, mặt như sương lạnh, cơ hồ chỉ thẳng vào mũi Đường Lan, âm thanh bén nhọn bất bình nói lớn: “Sinh lực quân! Sinh lực quân! Chẳng lẽ chiêu mộ mấy vạn thợ săn chưa từng được tiếp thụ huấn luyện chiến trường từ Vân Xuyên đạo tới Tiêu Xuyên đạo, chuyển giao cho chúng tôi, chính là sinh lực quân! Đúng là đánh rắm! Bọn họ và nông phu được thu nhặt lại có khác biệt gì! Bọn họ sắn bắn không tệ, nhưng lên chiến trường lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Không một ai ngờ rằng Điệp Phong Vũ lại có thể không lựa từ ngữ công kích thượng ti lớn nhất trên đầu của mình. Đường Lan thân là thượng thư bộ quân vụ, nhất thời không khỏi ngẩn người ra, tới ngay cả bản thân Đường Lan, chừng cũng không thể ngờ rằng sẽ bị Đường Phong Vũ chất vất không chút lưu tình như thế, sắc mặt biến đổi mấy lần, biến thành như gan lợn vậy, bình thường mồm mép nhanh nhạy, vậy mà giờ muốn nói điều gì, lại không thể nói ra được.
Bên cạnh có người âm trầm nói: “Các ngươi không biết huấn luyện bọn họ xong mới để bọn họ lên chiến trường sao? Các ngươi mới là người sử dụng bọn họ thực sự, huấn luyện, đánh trận, đều do các ngươi phụ trách…”
Lời hắn nói còn chưa hết, Điệp Phong Vũ đã quay ngắt người lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào người đó, không kìm được cơn giận quát: “Ngươi biết cái rắm gì! Trước mặt chúng ta có hai mươi vạn quân đội nước Mã Toa của Dạ Sơn Tôn, hơn nữa còn có hơn sáu vạn bộ đội kỵ binh giáp trụ! Chúng ta có bao nhiêu người? Chúng ta có năm mươi vạn! Năm mươi vạn! Đủ nhiều hơn quân địch gấp đôi! Nhưng, các ngươi có biết hay không? Bên trong quân đội năm mươi vạn người này, tuổi quân nhiều nhất cũng không quá một năm! Toàn bộ là tân binh, cựu binh đều chết cả rồi… chúng ta có thời gian đâu để huấn luyện bộ đội? Ngay cả thời gian đi nhà xí chúng ta cũng không có! Bộ pháp vụ các ngươi tài cán lớn như vậy, thì chuyện huấn luyện bộ đội này không bằng giao cho các ngươi phụ trách nhé?”