Khắc Lạp Mã Kỳ lập tức hạ lệnh ngừng công kích.
Người Ngõa Lạp tràn tới như thủy triều lại rút đi như thủy triều.
Nhưng người Ngõa Lạp không lập doanh cắm trại, điều này có nghĩ là chúng rất nhanh lại sắp phát động tấn công.
Đường Trùng ra sức tìm kiếm tung tích của người Ngõa Lạp trong dụng cụ quan sát, kết quả tiếc nuối phát hiện ra, người Ngõa Lạp đã rút ra ngoài tầm bắn của pháo binh, cũng có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng sự trùng hợp này làm hắn tạm thời thành thất nghiệp.
Hắn không hề biết, bởi vì biểu hiện xuất sắc của pháo binh, các chiến sĩ thủ bị doanh cứ điểm Tiểu Thang Sơn đã bắt đầu nhìn pháo binh bằng con mắt khác.
Vương Ngạn Chương rời khỏi cứ điểm, đi liên hệ trực tiếp với Lam Sở Yến, ông ta rất muốn có số ngựa của người Ngõa Lạp.
Trong chòi canh, tạm thời chỉ có Đường Trùng và Toa Xa.
“Bọn chúng sẽ mau chóng phất cờ trở lại thôi, bất quá ngươi cũng không càn khẩn trương như vậy, khi bọn chúng tới sẽ có dấu hiệu.” Toa Xa gắng hết sức muốn để Đường Trùng thả lòng tâm tình của mình, tránh căng thẳng quá mức ảnh hưởng tới phán đoán và năng lực tính toán.
Quan quân các cấp của thủ bị doanh cứ điểm Tiểu Thang Sơn cũng bắt đầu kiếm tra việc chuần bị chiến đấu lần nữa, quở mắng những chiến sĩ vừa rồi cực độ căng thẳng mà hiện giờ lại quá mức buông lỏng, đốc thúc bọn họ sẵn sàng mọi công tác chuẩn bị chiến đấu ở cương vị của mình. Có mấy chiến sĩ đứng lên trên chiến hào, tư thế bề trên coi thường sự tồn tại của người Ngõa Lạp, kết quả cũng bị quát lệnh trở xuống, ngoan ngoãn nằm trong chiến hào, đặt ngón tay lên cò súng Mễ Kỳ Nhĩ.
Quả nhiên, người Ngõa Lạp rất nhanh kéo nhau trở lại.
Tổng kết bài học kinh nghiệm của bộ hạ, Khắc Lạp Mã Kỳ hạ lệnh kỵ binh phân tán đội ngũ, đem khoảng cách ít nhất phải giữ từ năm tới tám mét, như thế, mặc dù pháo binh của quân Lam Vũ vẫn có thể tiếp tục phong tỏa khoảng cách kia, nhưng chắc chắn mỗi phát đạn rơi xuống thì sức sát thương đã nhỏ đi rất nhiều, cơ hội người Ngõa Lạp có thể thông qua cũng gia tăng cực lớn.
Quả nhiên, khi kỵ binh người Ngõa Lạp lẻ tẻ xuất hiện ở tuyến phong tỏa của pháo đạn, sắc mặt của Đường Trùng có chút do dự. Đội hình của kẻ địch quá phân tán, mỗi viên đạn có lẽ có thể bắn nổ được một hai tên địch, nhưng khả năng chẳng bắn được gì cũng càng lớn. Nếu miễn cưỡng xạ kích, tựa hồ quá lãng phí pháo đạn.
Đường Trùng đánh điện thoại hỏi Đỗ Qua Nhĩ xem hiện giờ nên làm thế nào.
Đỗ Qua Nhĩ không nhanh không chậm nói: “Ngươi tìm kiếm cho ta mục tiêu có tính uy hiếp nhất hoặc có giá trị nhất. Nếu không, chúng ta sẽ không khai hỏa nữa, đám rác rưởi đó cứ giao chọn bọn Toa Xa giải quyết đi.”
Đường Trùng đáp lại : “Vâng.”
Vì thế, công tác của Đường Trùng lại thêm một hạng mục nội dung, đó là phán đoán pháo binh có cần thiết khai pháo hay không, hắn phải tìm kiếm mục tiêu có giá trị nhất trong kẻ địch, hoặc là quần thể đông đúc nhất, nhanh chóng phán đoán tốc độ tiến tới của kẻ địch, sau đó cứ dựa vào chênh lệnh thời gian báo cáo mục tiêu xạ kích cho pháo binh. Từ lúc hắn báo vị trí phương hướng tới lúc pháo binh xạ kích, giữa đó cần tới 4 giây, cho nên lượng công tác cần hắn phải tính toán tăng lên rất nhiều.
May mà lúc này Toa Xoa rời khỏi chòi canh, làm hắn không còn loại cảm giác khẩn trương kia nữa.
Khắc Lạp Mã Kỳ cuối cùng cùng thở hắt được ra một hơi, La Nhĩ Đan cũng như tựa như đã nhìn thấy hi vọng thành công, quân Lam Vũ thủy chung không khai pháo, kỵ binh người Ngõa Lạp không chút thương vong vượt qua tuyến phong tỏa chất chồng thi thể máu chảy đầm đìa, ép thẳng tới gần tường thành của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, một số tên thậm chí đã tới gần được cửa thành của cứ điểm.
Khắc Lạp Mã Kỳ cuối cùng cũng nhìn thấy tường thành của cứ điểm Tiểu Thang Sơn.
Nhìn từ bên ngoài, tường thành của cứ điểm Tiểu Thang Sơn không hề có chút dấu vết nào của sự sống, tựa hồ đám quân phòng thủ quân Lam Vũ đều nấp sau công sự phòng ngự hết rồi, chỉ có trên đỉnh chòi canh cao nhất, tung bay lá cờ sư thứu màu lam của quân Lam Vũ, mà cái cửa sổ của chòi canh đó, tựa hồ có thứ gì đó cứ luôn phản xạ ánh sáng.
“Lên!” La Nhĩ Đan thô bạo quát đội ngũ bên người.
Kỵ binh người Ngõa Lạp phân tán rải rác bắt dầu tụ tập dưới tường thành của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, từ từ đan xen vào thành từng dòng suối nhỏ, vọt về phía vị trí của thành. Bọn chúng giơ thật cao Lang Nha bổng nặng nề, tựa hồ đang thị uy với quân Lam Vũ, bọn chúng to tiếng gào thết, quay cuồng trên lưng ngựa, động tác khéo léo vô cùng, thậm chí còn có tên đứng trên lưng ngựa, giơ ngón giữa lên với các quan binh quân Lam Vũ ở trong cứ điểm, tỏ ý khinh miệt.
“Khai hỏa!” Toa Xa không chút khách khí hạ lệnh.
Tiếng súng dày đặc vang lên, những tên Ngõa Lạp đứng trên lưng ngựa giơ ngón tay giơ lên với quân Lam Vũ lập tức bị bắn thành tổ ong, giống như từng cọng rơm rơi trên mặt đất. Kỵ binh người Ngõa Lạp xông tới phụ cận cửa thành trong chớp mắt đã bị hỏa lực của súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm xé thành mảnh vụn, ngay cả chiến mã phía dưới của bọn chúng cũng bị rừng súng mưa đạn bắn cho không còn hình ngựa nữa, giống như một đống thịt chất ở phụ cận cửa thành.
“Lên cho ta!” La Nhĩ Đan phẫn nộ gầm lên, tự mình dẫn quân ra trận.
“Đợi đã…” Khắc Lạp Mã Kỳ kêu lên theo bản năng, nhưng La Nhĩ Đan đã đi xa rồi.
Dưới sự chỉ huy của La Nhĩ Đan, càng có nhiều kỵ binh người Ngõa Lạp bắt đầu tràn về cứ điểm Tiểu Thang Sơn, có lẽ là muốn thể hiện sự anh dũng và tinh thần không biết sợ chết của mình trước mặt La Nhĩ Đan, rất nhiều người Ngõa Lạp không hẹn mà cùng tham dự công kích, trong lúc không để ý bọn chúng quên mất chuyện phải kéo giãn khoảng cách, lại trở về cái cảnh tượng thiên quân vạn mã lao nhanh tới phía trước giống như thủy triểu ùn ùn kéo tới.
La Nhĩ Đan khẩn trường mà lại thỏa mãn nhìn đội ngũ đông đảo trước mặt mình thuận lợi vượt qua dải đất tử vong, ép gần tường thành cứ điểm Tiểu Thang Sơn.
Còn bản thân, cũng bước lên dãi tử vong.
Quân Lam Vũ không khai pháo.
Thắng lợi của người Ngõa Lạp đã trong tầm mắt.
Quân Lam Vũ có lẽ là ngoài mạnh trong yếu rồi, La Nhĩ Đan nghĩ như vậy, kẹp bụng ngựa một cái, gia tăng bước tiến.
“Cự ly một nghìn tám trăm mét, một nghìn không trăm tám mươi mật vị, trái phải lệch mười mật vị, bắn gấp.” Tiếng của Đường Trùng cuối cùng cũng rống lên.
La Nhĩ Đan trong lúc tiến tới với tốc độ cao tựa hồ nghe thấy tiếng rít gào sắc bén, gần như cùng lúc hắn nhạy cảm ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xám xịt. Ngay sau đó hắn nhạy bén nghe thấy âm thanh vật thể nào đó lướt nhanh qua bầu trời, giống như Điêu Linh tiễn hùng dũng bắn tới của người Tây Mông. Âm thanh rít gào mà tới kia tựa hồ mang theo sức chấn nhiếp cực lớn, tựa hồ sẽ mang tới mặt đất chấn đống và ầm vang.
“Tản ra!” La Nhĩ Đán lập tức ý thức được điều gì, lớn tiếng gầm lên.
“Rút lui!” Ngay tức khắc Khắc Lạp Mã Kỳ cũng rống lên.
Nhưng tất cả đều đã muộn rồi.
Pháo đạn như cuồng phong bạo vũ lại rơi xuống, dem vùng đất xung quanh bao trùm toàn bộ trong ánh lửa và khói súng.
La Nhĩ Đan đột nhiên cảm thấy mình bị một luống sóng không khí cực lớn nhấc lên, thân thể không theo ý muốn bay lên trên, hắn nghiêng đầu qua, từ trên cao có thể nhìn thấy tất cả những người bên cạnh mình, bao gồm cả chiến mã của mình đều bị pháo đán xé thành mạnh vụn, hắn còn nhận thấy mặt mình nhơm nhớp, nong nóng, chẳng biết là dính phải thứ gì.
Hắn còn đồng thời nhìn thấy, dưới tường thành màu xanh của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, tựa hồ có vô số lỗ xạ kích đang phun ra ánh lửa chói mắt. Trong từng ánh lửa đó, kỵ binh người Ngõa Lạp đổ gục từng mảng, thi thể và ngựa của bọn chúng nằm ngổn ngang trên mảnh đất đầm đìa máu, Lang Nha bổng chỉ người Ngõa Lạp mới có cũng vương vãi lung tung bốn phía, còn có một số cắm cao cao tại đó.
Lang kỳ rách nát bị vũng máu và bùn đất vùi lấp.
La Nhĩ Đan cảm thấy trong lòng mình đột nhiên đang co giật, tựa hồ cảm thấy nối sợ hãi chưa từng có.
Quân Lam Vũ, đó là dạng kẻ địch như thế nào vậy!
Ngã phịch xuống mặt đất mềm nhũn, La Nhĩ Đan không mất đi ý thức, mà đau đớn vùng vẫy.
La Nhĩ Đan chết không nhắm mắt.
Khi người Ngõa Lạp còn sót lại bất chấp sống chết kéo La Nhĩ Đan trở về bên người Khắc Lạp Mã Kỳ, thì hắn đột nhiên nhận ra, bộ phận trên người La Nhĩ Đan ít nhất đã thiếu mất một nửa rồi, La Nhĩ Đan bị bắn nổ mất một cánh tay và một cái chân, một con mắt cũng đầm đìa máu, nhìn dáng vẻ thì đã chết rồi.
Không cần suy nghĩ, Khắc Lạp Mã Kỳ quyết đoán hạ mệnh lệnh: “Rút! Rút trở về cao nguyên Huyết Sắc!”
Nhưng, La Nhĩ Đan toàn thân máu tươi đột nhiên rên lên : “Không! Không được rút… không được rút về cao nguyên Huyết Sắc…”
Khắc Lạp Mã Kỳ kinh ngạc mà phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục nộp mạng vô nghĩa sao?”
La Nhĩ Đan miệng đầy máu, nói đứt quãng : “Chúng ta có thể tạm thời rút lui… nhưng tuyệt đối không thể rút về cao nguyên Huyết Sắc.. ngàn vạn lần không thể…”
Khắc Lạp Mã Kỳ hai mắt trợn tròn, không hiểu hỏi: “Vì sao?”
La Nhĩ Đan quật cường nói: “Không thể rút…”
Một tên tướng quân khác của người Ngõa Lạp thận trọng nói: “Có lẽ chúng ta có thể vòng qua cái địa phương quái quỷ này?”
Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh lùng nói: “Ngươi dám khẳng định những chỗ khác thì không có đại pháo của kẻ địch?”
Nhưng, tên tướng quân kia đáp lại làm Khắc Lạp Mã Kỳ ngạc nhiên : “Chúng ta dù sao cũng nên thử một lần.”
La Nhĩ Đan đau đớn rên rỉ: “Chúng ta… không thể rút…”
Tên tướng quân kia cũng nhấn mạnh nhiều lần, tuyệt đối không thể rút.
Khắc Lạp Mã Kỳ có chút tức giận nói: “Chẳng lẽ vì cái quy củ đáng chết kia, chúng ta phải chết hết trong tay quân Lam Vũ sao?”
La Nhĩ Đan hộc máu nói: “Đúng thế!”
Tên tướng quân kia cũng nói: “Quy củ ắt phải tuân thủ, nếu không trở về chúng ta trả lời như thế nào?”
Khắc Lạp Mã Kỳ không ngờ bọn chúng lại cương liệt như thế, chậm rãi nói: “Được rồi.”
Bất quá, rất nhanh hắn hiểu ra, nguyên nhân khiến bọn chúng dũng cảm như thế, sợ rằng không phải là uy lực của đại hãn Ma Sa Địch, mà tới từ ánh mắt của người Ngõa Lạp. Đối với mỗi lần nam hạ cướp bóc của người Ngõa Lạp mà nói, nếu như không thể thắng lợi trở về, sau này trong tộc nhân cũng khó mà ngẩng đầu lên được. Nhất là những thủ lĩnh, vị trí của bọn chúng và số lượng vật tư ít nhiều bọn chúng cướp được có quan hệt cực kỳ mật thiết.
Thế nhưng, Khắc Lạp Mã Kỳ chằng xem trọng lần cướp bóc này.
Nhưng áp lực tới từ bộ hạ làm hắn không thể không suy nghĩ, cho dù là La Nhĩ Đan còn trọng thương đang ở trong hôn mê, thỉnh thoảng lúc tỉnh lại, cũng luôn mồm nói không thể rút quân.
“Thà chết chứ không thể tay trắng trở về, nếu không, ngươi và ta, đều không thể cầm quân được nữa…” Đây là câu nói cuối cùng của La Nhĩ Đan.
Khắc Lạp Mã Kỳ hít một hơi thật sâu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, trong con mắt lướt qua một chút vẻ đau đớn, chậm rãi nói: “Được, lập tức phái người liên hệ với Ma Ni giáo, chúng ta giả vờ rút lui, sau đó từ Cao Ninh phủ trực tiếp nam hạ, vòng qua cứ điểm Tiểu Thang Sơn tiến vào Tử Xuyên đạo!”