Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 441: Chương 441: Sói đến từ phương Bắc (1)




Đầu tiên chính là trọng tải thiết kế quá lớn, không có lợi cho cân bằng, hạm thí nghiệm căn cứ vào số liệu Dương Túc Phong cung cấp chế tạo ra khi hạ thủy biểu hiện tính ổn định rất kém cỏi, mặc dù không tới mức bị chìm, nhưng đối với chiến hạm mà nói, là không thể chấp nhận được. Dương Túc Phong ban đầu cũng cấp số liệu trọng tải là chừng ba nghìn tấn, trọng tải này đối với công nghiệp đóng tàu bằng thép của quân Lam Vũ hiện nay mà nói, bước khởi đầu quá cao, thân tàu quá khổng lồ làm nhân viên kỹ thuật rất khó phân phối hợp lý vị trí các loại trang bị và kho hàng. Dù sao bọn họ cũng không hề có kinh nghiệm, hơn nữa nguyên lý của chiến hạm làm bằng gỗ và nguyên lý chiến hạm làm bằng thép là hoàn toàn khác nhau, không thể tham khảo.

Đường Kiệt Lạp Đức thẳng thừng chỉ ra, xuất phát điểm của Dương Túc Phong là tốt, muốn một bước thành công, tăng cường năng lực tác chiến của hải quân quân Lam Vũ nhanh nhất có thể, nhưng trước mắt kỹ huật của ngành đóng tàu quân Lam Vũ còn chưa đạt được yêu cấu, lấy kỹ thuật chế tạo sét thép cơ bản nhất mà nói, chiến hạm bằng thép có trọng tại ba nghìn tấn thì long cốt có cường độ cực lớn, tính bền cũng rất lớn, ngành nghiên cứu sắp thép do Ốc Nhĩ Đa Phu lãnh đạo mặc dù đã dùng hết sức bình sinh, nhưng trong thời gian ngắn, bọn họ chỉ có thể cung cấp long cốt thỏa mãn trọng tải của chiến hạm bằng thép hơn một nghìn tấn.

Lông cốt: kết cấu khung trong hình rẻ quẹt của thuyền bè.

Trải quá nghiên cứu kỹ lưỡng, Đường Kiệt Lạp Đức thận trọng đề xuất kiến nghị với Dương Túc Phong, phải giảm bớt trọng tải của chiến hạm bằng thép, làm cho nó thêm gọn gàng và năng lực tốt hơn, thân tàu càng thêm vững chắc. Căn cứ vào số liệu hạm thí nghiệm, các công trình sư kiến nghị đem trọng tải của khu trục hạm giảm bớt một nửa so với nguyên bản, cũng là chừng một nghìn năm trăm tấn, độ rộng của thân thuyền giảm bớt một phần ba, độ dài của thân thuyền giảm bớt một phần tư, so với bản gốc càng thêm thon mảnh, mới có thể đảm bảo đòi hỏi tốc độ 20 tiết.

Tiếp theo, Đường Kiệt Lạp Đức còn nhắc tới, pháo hạm cỡ nòng 155 là quá lớn, pháo đạn nặng tới hơn chín mươi cân không lợi cho quan binh vận chuyển, phải sử dụng máy lắp đạn tự động, nhưng kỹ thuật lắp đạn tự động còn chưa hoàn thiện. Dương Túc Phong đối với thứ này hiểu không nhiều, hơn nữa, còn có một vấn đề rất lớn là, sau khi lắp bốn tháp pháo cỡ nòng 155, trọng lượng của hạm thí nghiệm mất đi cân bằng, nửa phần trên của thân thuyền quá nặng, một khi gặp phải sóng lớn, hoặc rẽ gắt, rất dễ bị lật úp.

Các công trình sư kiến nghị sử dụng hạm pháo 122 ly, mặc dù khác biệt chỉ có 33 ly, tháp pháo của hạm pháo 122 ly có thể giởm bớt đi một phần hai sức lực, bởi vì nó không cần phải trang bị máy lắp đạn tự động, cũng không phải tăng cường nòng của pháo hạm. Đồng thời, đám Đường Kiệt Lạp Đức cũng đo đạc được, khi đối diện với chiến đấu hạm bằng gỗ, uy lực của hạm pháo 122 ly và uy lực của hạm pháo 155 ly chênh lệch không lớn, đều có thể trực tiếp phá hủy chiến đấu hạm bằng gỗ. Đương nhiên, khi đối diện với mục tiêu trên đất liền, uy lực của hai loại này khác biệt rất rõ ràng.

Cuối cùng, quan trong nhất là, đám Đường Kiệt Lạp Đức tổng kết kỹ thuật và năng lực chế tạo công nghiệp của quân Lam Vũ hiện nay, nhận thấy chế tạo chiến hạm bằng thép trọng tải ba nghìn tấn vẫn tồn tại khá nhiều khó khăn, nếu như đổi thành chế tạo chừng một nghìn năm trăm tấn, thì sẽ thuận lợi hơn nhiều. Với trang thiết bị của xưởng đóng tàu chủ lực của quân Lam Vũ hiện nay, chỉ cần sắp xếp quy trình làm việc hợp lý, dựa theo biện pháp như Dương Túc Phong cung cấp, linh kiện sản xuất tiêu chuẩn, sau đó thống nhất lắp đặt, có thể đề cao hiệu xuất chế tạo rất nhiều.

Dương Túc Phong đặt điện báo xuống, thậm chí còn chưa kịp nói gì, tiếng bước chân vội vàng của Tô Phỉ Mã Vẫn đã truyền tới.

Cấp báo.

Kỵ binh dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc đã xuất động rồi.

Dương Túc Phong gần như phản xạ điều kiện nhíu mày lại: “Cứ điểm Tiểu Thang Sơn!”

Phủ tổng đốc, cảng Lỗ Đạt, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.

Cơn bão nhiệt đới còn chưa qua đi, cuồng phong bạo vũ vẫn đang hoành hành bên ngoài phủ tổng đốc, thì thoảng truyền tới tiếng cây cối bị gãy đổ, đè sập tất cả nhà cửa ở gần, còn cả tiếng những hạt nước mưa lớn như hạt đậu đập bồm bộp vào cửa sổ. làm mỗi người trong đại sảnh đều cảm nhận được rõ ràng sức mạnh cuồng bạo của đại tự nhiên. Trên không trung thỉnh thoảng lại xẹt qua ánh chớp. còn có từng trận sấm rền nặng nề, thấp thoáng còn có thể nghe thấy ở phòng trực ban bên ngoài còn nghe thấy tiếng từng bộ đội đồn trú ở địa phương báo cáo doanh trại của mình bị nước nhấn chìm.

Trong lúc vô tình Dương Túc Phong còn nhìn thấy Bách Viên Sùng đầy đầu mồ hôi, đang xử lý các loại rắc rối mà cơn bão nhiệt đới dữ dội này mang tới. Y vừa mới từ chỗ Bách Viên Sùng có được tin tức, do trước đây nhận thức với bão nhiệt đới không đủ, nên các phương thức phòng chống không làm đủ, nhất là quan chỉ huy các cấp trên dưới của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều không có chuẩn bị đầy đủ tâm lý, không coi trọng sức phá hoại mà cơn bão nhiệt đới mang đến, cho rằng bộ đội đã lên bờ rồi, thì bão nhiệt đới chẳng còn ảnh hưởng gì nữa, cho nên lơ là công tác phòng hộ.

Sự lơ là này đã dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, có hơn ba mươi chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ trong khi ngủ bị đất đá trôi lăn xuống mà bất hạnh bị lấp, di thể tới hiện giờ cũng chưa được cứu ra, ngoài ra còn có mấy chiến sĩ bị các loại nguyên nhân như sét đánh hoặc là gây đổ mà bất hạnh gặp nạn, còn có người trực tiếp bị nước lũ bộc phát cuốn ra biển lớn, sống chết còn chưa biết. Theo thống kê sơ bộ, cơn báo nhiệt đới dữ dội lần này mang tới tổn thất cho trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ còn nặng nề hơn cả một trận đại chiến kịch liệt, vật tư trên bến tàu cũng có tổn thất không nhỏ.

Con số này lam Dương Túc Phong cảm thấy bực bội muôn phần, quân Lam Vũ từ đấu với địch, còn phải đấu với trời, muốn quật khởi đúng là một việc không phải dễ dàng. Thần kinh hơi yếu ớt một chút mà nói đều không thể chấp nhận được, khi ông trời cũng muốn chống lại mình, đúng là làm người ta cảm thấy sự tuyệt vọng không thể tự chủ. Nếu như không phải càng có nhiều con mắt kiên cường bất khuất của các chiến sĩ đang lặng lẽ chống đỡ cho bộ khung của quân Lam Vũ, tin rằng quân Lam Vũ cũng không có thành tựu ngày hôm nay.

Cuồng phong bạo vũ tiếp tục giày vò cảng Lỗ Đạt, tiếng gió rít gào, mưa đổ như trút, nhưng trong phòng hội nghị của phủ tổng đốc rộng rãi sáng sủa, lại yên tĩnh tới mức một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Trên tường tấm bản đổ quân sự lớn được trải ra, tham mưu tác chiến trẻ tuổi Trầm Tường Vân đang giới thiệu tình hình các cả dân tộc du mục nam hạ. Do tốc độ mở rộng của quân Lam Vũ quá nhanh, làm quan quân thiếu thốn nghiêm trọng, cho nên tham mưu Dương Túc Phong gần như đều làm việc chưa được ba tháng, liền toàn bộ tới liên đội cơ sở hết rồi, Trầm Tường Vân cũng không ngoại lệ, vừa mới tới nơi đã gần như một mình gánh vác công tác tham mưu cơ sở của bộ tham mưu.

Người tham mưu trẻ tuổi này mặc dù còn chưa tới mười tám tuổi, nhưng đã tỏ ra khá dồi dào kinh nghiệm, có hiểu biết rất sâu về đấu tranh quân sự, bởi vì ca ca của hắn chính là phó tổng chỉ huy hải quân lục chiến đội Trầm Lăng Vân. Trầm Tường Vân từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Khắc Lai Ô Địch Mã, mưa dầm thấm đất, cũng học được không ít tri thức quân sự. Hắn vừa mới tốt nghiệp trường quan quân hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, liền được phân phối tới bên người Dương Túc Phong.

Nhưng đối với các loại binh chủng phức tạp khổng lồ của quân Lam Vũ, Trầm Tường Vân vẫn là lần đầu tiên được tiếp xúc, thế cho nên tỏ ra cực kỳ cẩn thận, hơn nữa cũng không biết từ đầu mà hắn biết được tin tức về tàu bay, từng tỏ ý rõ ràng, hắn rất có hứng thú với thứ bay được trên không này.

“Khắc Lạp Mã và Na Nhĩ Đan vào ngày 8 tháng 9 xuất phát từ Đồ Đán Tạp Môn, ngày 11 tới được thủ đô đổ nát Tang Phổ Đa Lợi Á của vương quốc Cơ Địch Nỗ, sáng sớm hôm nay tới được thành thị đổ nát Mã Lợi Lan của vương quốc Hi Nạp. Căn cứ vào tình báo, bọn chúng sẽ nghỉ ngơi ở thành Mã Lợi Lan hai ngày, sau đó tiếp tục nam hạ…” Trầm Tường Vân dùng gậy chỉ huy chỉ lên bản đồ, chỉ rõ từng địa điểm một cho Dương Túc Phong xem.

Đối với những địa danh và địa điểm này Dương Túc Phong đều hết sức xa lạ, dựa theo dự tính của y, quân Lam Vũ không cùng dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc giao phong chính diện nhanh như vậy, cho nên hắn cũng không để ý lắm, hơn nữa bản đổ bên trên cao nguyên Huyết Sắc gần như là một khoảng trống. Trên cả cao nguyên Huyết Sắc rộng lớn, chỉ có lác đác mấy cái tên của thành thị, nghe nói là địa điểm dân tộc du mục khá nhiều lưu lại một chút. Còn về phần tên thành thị đánh dấu ở bên trên rốt cuộc cùng thực địa có trùng nhau hay không thì ngay cả tham mưu có kinh nghiệm nhất cũng không thể đảm bảo, Trầm Tường Vân càng không dám đảm bảo rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.