Thiết giáp cung kỵ, chính là bản nâng cấp của cung kỵ thủ, dưới tình huống sự linh hoạt không bị giảm sút, thêm vào năng lực sinh tồn của nó. Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông cũng giống như kỵ binh Quỳ Diện Lão Nha của người Ngõa Lạp, cũng mang cho vật cưỡi của mình khôi giáp không ảnh hưởng tới sự linh loạt, điều khác biệt duy nhất là, khôi giáp của người Tây Mông chỉ mang cho chiến mã, còn kỵ sĩ thì không mang khôi giáp.
Sau một lúc trầm mặc, Khắc Lạp Mã Kỳ chậm rãi lắc đầu nói: “Không biết vì sao, ta cứ luôn cảm thấy trong lòng không được yên. Lần này chúng ta mạo hiểm nam hạ, mặc dù có Ma Ni giáo dẫn đường, nhưng chúng ta thiếu kiến thức về quân Lam Vũ, đây là điều ta lo lắng nhất. Binh pháp có nói, phải biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng được. Nhưng hiện giờ tư liệu có liên quan tới quân Lam Vũ của chúng ta thực sự quá ít.”
La Nhĩ Đan thờ ơ nói: “Quân sư không phải là sư phụ của ngươi sao? Ông ấy không nói cho ngươi biết phải đối phó với quân Lam Vũ thế nào à? Ông ta chẳng phải là đại sư quốc học không gì không biết không gì không hiểu sao? Ông ta biết ba ngàn năm trước, dự đoán năm vạn năm sau, chẳng lẽ ngay cả tình huống của quân Lam Vũ cũng không biết?”
Trong mắt Khắc Lạp Mã Kỳ thoáng qua một chút phẫn nộ khó nhận ra, nhưng lập tức biến mất.
Phó Thanh Diệp đúng là sư phụ của hắn, nhưng rất nhiều người Lạp Ngõa cũng không hề thích Phó Thanh Diệp. La Nhĩ Đan chẳng hề che dấu tỏ rõ yêu ghét của bản thân. Điều này có liên quan tới một số quan niệm cổ lỗ của người Ngõa Lạp. Trong mắt của những người Ngõa Lạp ngoan cố bảo thủ, người Ngõa Lạp có thể tiếp nhận vật tư và tài nguyên của người Đường Tộc, nhưng tuyệt đối không thể tiếp thụ nhân khẩu và tư tưởng của bọn họ. Họ kiên quyết phản đối đưa người Đường Tộc vào cao nguyên Huyết Sắc, để giữ gìn truyền thống và tính độc lập của người Ngõa Lạp, đề phòng bị người Đường tộc đồng hoá.
Phó Thanh Diệp chính là điển hình bọn họ công kích.
Thực tế thì, người Đường tộc tiến vào cao nguyên Huyết Sắc đúng là đã mang theo môt số ảnh hưởng tiêu cực không tốt cho người Ngõa Lạp, chủ yếu là bắt đấu xuất hiện dấu hiệu của tư tưởng ham muốn hưởng lạc, sợ hãi chiến tranh, đồng thời bắt đầu lan đi với tốc độ kinh người. Trước kia người Ngõa Lạp yêu thích chiến đấu, không biết sợ chết, mỗi khi gặp chiến sự đều tranh nhau báo danh tham dự xuất chinh, nhưng hiện giờ, có một bộ phận người Ngõa Lạp đã bặt đầu tìm cớ tránh xuất chinh, phần lớn là quý tộc người Ngõa Lạc, chìm đắm và trong cuộc sống đêm đêm rượu chè gái gú, đã không còn tích cực phát động chiến tranh như trước kia nữa.
Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh nhạt nói: “Không có!”
La Nhĩ Đan không hề che dấu vẻ giễu cợt trong con mắt, lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, vậy cứ để hai chúng ta bắt đầu tìm hiểu là được rồi. Khi chúng ta xuất hiện ở trước cứ điểm Tiểu Thang Sơn, quân Lam Vũ là rồng hay là rắn, lập tức có thể tuyên bố được rồi.”
Khắc Lạp Mã Kỳ trầm ngâm nói: “Mong rằng như thế.”
La Nhĩ Đan nhìn Khắc Lạp Mã Kỳ một cái, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm, chậm rãi nói: “Khắc Lạp, ngươi là cháu ruột của đại hãn, là người có học thức hiếm có trong người Ngõa Lạp chúng ta, ngươi là hi vọng của tương lai người Lạp Ngõa. Nhưng ngươi không nên tiếp xúc quá nhiều với văn hóa Đường tộc, đó là điều không thể chấp nhận được, trong văn hóa của đế quốc Đường Xuyên, bao hàm quá nhiều đạo trung dung và sự suy đồi…”
Khắp Lạp Mã Kỳ đang muốn nói gì thì lính truyền lệnh tiến vào báo cáo, nói sứ giả của Ma Ni giáo đã tới.
La Nhĩ Đán lập tức khôi phục lại vẻ thô lỗ, bực bội quát: “Sao bây giờ mới tới vậy? Bảo hắn xéo vào đây.”
Khắc Lạp Kỳ trầm tĩnh nói: “Mời hắn vào đi.”
Sứ giả của Ma Ni giáo tên là Trầm Diệp, là một người râu dê tuổi chừng năm mươi, thân hình gầy gò, nhưng con mắt đảo liên hồi kỳ trận, vừa nhìn đã biết là một nhân vật dạng quân sư. Thực sự thì Trầm Diệp dùng là một quân sư của Ma Ni giáo.
Trầm Diệp hành lễ với hai người, lập tức đưa tới hai bản văn kiện, giao cho vệ binh của người Ngõa Lạp, nho nhã lệ độ nói: “Đây là hai bản tình báo chúng tôi dày công chính lý, một bản liên quan tới tình báo chi tiết của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, một bản chính là bản đồ bố trí binh lực chi tiết của quân Lam Vũ ở Tình Xuyên đạo.
Khắc Lạp Mã Kỳ phất tay, vệ binh liền đem tình báo đưa cho La Nhĩ Đan trước.
La Nhĩ Đan mở văn kiện ra, đọc lướt qua một cái, tùy ý cuộn lại, giao cho vệ binh khinh miệt nói: “Năm trăm, năm trăm, ba trăm, cộng lại còn chưa được một nghìn ba trăm người, chẳng đủ nhét kẻ răng chúng ta. Trầm Diệp ta hỏi ngươi, cứ điểm Tiểu Thang Sơn chỉ có chút binh lực như thế, sao Ma Ni giáo các ngươi không động thủ trước, mà lại còn mời chúng ta xuất binh?”
Trầm Diệp miệng cười nhưng mặt lạnh nói: “Không phải chúng tôi không muốn, mà là Bộ Thủ ép quá sát, chúng tôi tạm thời không rảnh tay được, cho nên mới muốn mượn sức của các ngươi. Huống chi với các ngươi mà nói cũng là một chuyện tốt mà! Địa khu Tử Xuyên đạo hiện giờ có thể nói là rất phồn vinh hưng thịnh, các ngươi tới bất kỳ chỗ nào đánh một vòng, dứt khoát sẽ chất đầy chậu to chén nhỏ trở về.”
Khắc Lạp Mã Kỳ cẩn thận nghiên cứu hai bản tình báo, nếp nhăn trên trán lại càng thêm dễ dàng nhận thấy, chậm rãi nói: “Tình báo này có xác thực không? Ta nghĩ quý giáo có phải là muốn chúng ta đụng phải cái đinh cứng chứ? Đối với cứ điểm quan trọng như thế này mà quân Lam Vũ chỉ có năm trăm người phòng thủ, còn không phải là quân chính quy?”
Thần sắc của Trầm Diệp thận trọng vô cùng, vỗ mông ngựa nói: “Tuyệt đối không sai, điều này tự mình giáo chủ đã thẩm hạch qua. Giáo chủ còn chính miệng dặn tôi, tuyệt đối không thể có chút sai lầm vào, bởi vì những còn số này đều được chúng tôi xác minh nhiều lần. Chúng tôi đương nhiên là biết tình báo sai lầm sẽ mang tới hậu quả thế nào, đây là điều chúng tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Chúng ta đánh nhau qua lại bao nhiêu năm rồi, không muốn tiếp tục nữa.”
La Nhĩ Đan cười lạnh nói: “Cho các ngươi mười cái gan các ngươi cũng không dám giở trò, nếu các ngươi giở trò, chúng ta lập tức đạp bằng sào huyệt của các ngươi! Lần này lão tử mang theo ba nghìn kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha, cho các ngươi biết được lợi hại.”
Trầm Diệp liên tục chắp tay nói: “Không đâu, không đâu, tuyết đối là không, chúng tôi muốn chân thành đoàn kết, chân thành đoàn kết..”
Khắp Lạp Mã Kỳ vẫn cứ nhíu mày.
Tình báo của Ma Ni giáo đúng là rất cặn kẽ, xem ra là phí không ít công phu và tâm huyết. Tình báo cho thấy, bộ đội của quân Lam Vũ đồn trú ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn, phiên hiệu là thủ bị doanh cứ điểm điểm Tiểu Thang Sơn, thuộc về biên chế của đội cảnh vệ nhân dân, ngay cả quân đội chính quy cũng không phải. Đúng là có năm trăm binh lực, nói một cách chính xác phải là bốn trăm tám mươi tám người. Ngoài ra cứ điểm Tiểu Thang Sơn còn có học viện chỉ huy pháo binh quân Lam Vũ, ước chừng có năm trăm giáo viên và học viên, còn có bảy tám khẩu đại pháo, ngoài ra còn có học viện chỉ huy kỵ binh quân Lam Vũ, ước chừng có ba trăm giáo viên và học viên, nhưng cái học viện chỉ huy kỵ binh này chỉ có hơn ba mươi con chiến mã già yếu, chỉ có thể dùng làm huấn luyện cơ bản nhất, căn bản không thể lên chiến trường.
Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên nhớ ra điều gì, cẩn thận hỏi: “Kỵ binh của quân Lam Vũ hiện giờ ở đâu? Phong Phi Vũ hiện giờ ở đâu?”
La Nhĩ Đan cũng dựng lỗ tai lên.
Nếu như nói thứ mẫn cảm nhất của kỵ binh là gì, thì dó chính là động tĩnh của kỵ binh địch.
Vào thời đại kỵ binh tung hoành thiên hạ, khắc tinh lớn nhất của kỵ binh chính là kỵ binh.
Trầm Diệp thần sắc nhẹ nhõm đáp: “Hai vị không cần lo lắng, căn cứ vào tin tức chúng tôi thăm dò được, kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ hiện giờ đã tới phía đông nam của Tình Xuyên đạo, trong thời gian ngắn là không thể xuất hiện. Hơn nữa, đội ngũ kỵ binh của quân Lam Vũ không quá năm nghìn người, cho dù bọn chúng xuất hiện toàn bộ, tin rằng các vị cũng có thể xử lý dễ dàng.”
La Nhĩ Đan khinh miệt nói: “Đó là điều đương nhiên, cho dù bọn chúng đông hơn gấp mười lần, chúng ta cũng có thể xử lý dễ dàng y như vậy.”
Khắc Lạp Mã Kỳ vẫn chưa yên tâm, ánh mắt chớp đảo không ngừng, chậm rãi hỏi: “Dương Túc Phong hiện giờ ở đâu?”
Trầm Diệp mỉm cười nói: “Dương Túc Phong hiện giờ đang ở phía cực nam của cảng Lỗ Đạt, cách nơi này ít nhất mười vạn tám ngàn dặm cơ!”
Khắc Lạp Mã Kỳ vẫn hồ nghi không thôi, ngừng một chút lại hỏi: “Đối với lần hành động này của chúng tôi, quý giáo có hành động phối hợp thế nào?”
Trầm Diệp đáp: “Giáo chủ đã hạ lệnh Mai Ô tướng quân suất lĩnh binh lực của ba đội tuần hành phát động công kích bên cánh của quân Lam Vũ, xin hỏi đại tướng quân, còn có vấn đề gì không?”
La Nhĩ Đan lớn tiếng nói: “Ta thấy không có gì không thỏa đáng hết, nếu như còn có, đó chỉ là gan không đủ lớn!”
Khắc Lạp Mã Kỳ không nói nữa.
Tối ngày hôm sau, người Ngõa Lạp dựa theo kế hoạch lặng lẽ nam hạ.
Sau khi bọn chúng xuất phát không lâu, trên một bức tường của một tiểu viện tử rách nát phía tây nam thành Mã Lợi Lan, một ông già bộ dạng ông chủ cửa hàng run rẩy từ trên thang gỗ trèo xuống, đi tới trong bãi cỏ, vạch một đống cỏ ra, lộ ra tấm ván gỗ giấu trong bãi cỏ, lại mở ba cái cơ quan, tiến vào một tầng hầm bí mật. Trong tầng hầm, có một người trẻ tuổi đang ngủ bên cạnh một bộ điện đài.
Ông già tức tốc lay tỉnh người thanh niên, nhỏ giọng nói: “Khẩn cấp phát báo cáo về phía nam, người Ngõa Lạp xuất động rồi!”