Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 75: Chương 75: SƠN HẢI QUAN (Hai)




Dương Túc Phong sốt ruột chỉ muốn nắm rõ tình hình, khó khăn lắm mới chờ được Dương Cơ Duệ tới nơi. Dương Cơ Duệ thở phì phò, nói: “Lại là chuyện tốt của Đường Minh. Hóa ra Chu Đức Uy quyết liệt vô cùng, ôi, có lẽ là lên án Đường Minh thậm tệ ngay tại đương trường, nói y tự tiện thay đổi luật lệ đế quốc, xử lưu đày tất cả tội phạm hình sự là quá ẩu tả. Cái lão già dịch đó, tính tình ương ngạnh quá, trước mặt bá quan văn võ toàn triều mà dám mắng Đường Minh là hôn quân. Kết quả làm Đường Minh nổi giận, bãi chức quan, tống giam, đày tới Mĩ Ni Tư nữa. May mà lão cô độc cả đời, không thân không thích, chỉ hốt vài ba bộ quần áo là có thể lên đường, không thì...”

Dương Túc Phong nặng nề nói: “Lão chỉ trích rất đúng. Hoàng đế quả thực xem luật pháp như trò đùa, nói sửa là sửa!”

Dương Cơ Duệ nói: “Đều là do cái tên quái vật Bác Sơn xu nịnh kia, chỉ biết tâng bốc lấy lòng Đường Minh, một tý chủ kiến cũng không có. Cả cái Bộ Pháp Vụ biến thành phòng làm việc riêng của Đường Minh, nói gì làm nấy, có lí nào lại thế chứ!”

Dương Túc Phong nhíu mày suy nghĩ, tiếp đó nói: “Này nhé, thúc lấy ít kim tệ, hối lộ cho đám binh sĩ áp giải, kêu chúng đối xử tốt với Chu đại nhân một chút. Ông ấy không luyện võ, không chịu nổi sự hành hạ của chúng đâu. Trước khi đến được Mĩ Ni Tư, ngàn vạn lần cũng không được để xảy ra chuyện gì.”

Dương Cơ Duệ ngơ ngác: “Cái gì? Chúng ta hình như đâu có giao tình với ông ta!”

Dương Túc Phong thở ra một hơi, từ tốn nói: “Chu Đức Uy là một nhân tài, chúng ta không thể bỏ qua được. Mấy năm nay, tranh đoạt thiên hạ không những dựa vào quân đội, lương thảo mà cả nhân tài nữa. Cái nào quý báu nhất? Chính là nhân tài đó. Thời Tam quốc có Tào Tháo, binh mã không bằng một nửa Viên Thiệu, lãnh thổ không tới một phần ba. Vậy mà cuối cùng vẫn thắng được Viên Thiệu, lý do, vì ông ta thu nhận được rất nhiều nhân tài, lĩnh vực nào cũng có. Chúng ta thiếu nhất chính là một chuyên gia pháp luật, biết pháp chấp pháp. Vừa rồi con còn nảy ra ý định bắt cóc Lăng Thanh Tư đến Mĩ Ni Tư, chỉ vì nhất thời thương hoa tiếc ngọc không ra tay, giờ vẫn thấy hối hận. May mà ông trời còn thương, đưa Chu Đức Uy đến đây. Ừm, người chuẩn bị đi, dọc đường phải chiếu cố ông ấy chu toàn. Đợi sau khi đến Mĩ Ni Tư, bất kể là ăn trộm hay ăn cướp, chúng ta cũng phải giành lấy ông ta. Chu Đức Uy thực sự là bảo bối đó, nếu Đường Minh nổi giận thêm vài bận nữa, đem Đường Lê, Minh Sơn Quế mấy lão ấy đày hết đến Mĩ Ni Tư thì ta giàu to rồi.”

Dương Cơ Duệ có hơi không bằng lòng, nói: “Cái lão Chu Đức Uy này tính tình chẳng khác nào cục đá trong nhà xí, vừa thúi vừa cứng. Nếu việc ngươi làm với Tô Lăng Tuyết rơi vào tay lão, lão không lột da ngươi ra mới lạ. Cái lão này đúng là con dao hai lưỡi... tới chừng đó ngươi có hối cũng không kịp.”

Dương Túc Phong thản nhiên: “Được rồi, nhị thúc, thúc đừng có suy diễn lung tung vậy được không? Con sẽ không phạm thêm một sai lầm nào nữa đâu... lỡ mà phạm phải, đừng để ông ấy biết là được rồi!”

Dương Cơ Duệ nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi chắc không? Không hối hận chứ?”

Dương Túc Phong điềm nhiên gật đầu: “Con không hối hận. Sao có thể lãng phí một nhân tài như thế chứ? Người đi mau đi, không thôi lát nữa người của Long gia cướp mất đó. Còn nữa, mấy người bên cạnh ông ta, trông giống như muốn đánh nhau vậy.”

Trái lại, Dương Cơ Duệ cảm thấy hứng thú với đám người đó, giọng hơi bùi ngùi: “Hơn trăm tù phạm quần áo lam lũ, mang gông xiềng, đều là phạm nhân bị áp giải từ Vân Xuyên đạo đến. Ôi, chỉ một câu của Đường Minh, Mĩ Ni Tư biến thành trại cải tạo lớn nhất thế giới!”

Dương Túc Phong trầm ngâm một hồi, buột miệng: “Chúng ta xuống dưới xem đi!”

Dương Cơ Duệ ngờ vực: “Không phải ngươi lại chuẩn bị dắt bọn họ về nhà đó chứ?”

Dương Túc Phong không quay đầu lại, đáp: “Có gì không được? Không phải lão Phất Lí Áo gửi thư nói không chiêu nạp đủ người muốn gia nhập quân đội hay sao? Ở nhà đã không có, mình nhập khẩu người từ nội địa cũng tốt mà.”

Dương Cơ Duệ ngẩn người: “Quân nhân cũng nhập khẩu à? Lính đánh thuê hả?”

Dương Túc Phong đã men theo thang gác đi xuống.

Đường giao thông phía dưới cổng thành của cứ điểm Sơn Hải quan chật ních phạm nhân bị áp giải đến Mĩ Ni Tư cùng quan binh nha dịch phụ trách áp tải, lau nhau ầm ĩ cả lên. Không biết bắt đầu từ khi nào, quân đội đế quốc không thể đi qua Sơn Hải quan. Tù phạm đưa đến đây đều được chuyển giao cho biên phòng quân Long gia tại Anh Xuyên đạo phụ trách áp tải, bọn họ có nhiệm vụ đưa phạm nhân lên tàu, chuyển đến cảng Mễ Luân ở Mĩ Ni Tư.

“Đó đều là nhờ thái độ cứng rắn của Long Lân!”, ngó thấy vẻ mặt ngạc nhiên, nghi ngờ của Dương Túc Phong, Dương Cơ Duệ giải thích, “Long Lân là đại tướng hạng nhất dưới trướng Nhạc Thần Châu năm xưa. Sau khi Nhạc Thần Châu qua đời, Long Lân lập tức từ chức phó tổng tham mưu trưởng trung ương quân, trở về Long gia ở Anh Xuyên đạo, đêm ngày huấn luyện hai sư đoàn biên phòng quân đế quốc số 83 và 84 thuộc quyền quản lý của Long gia. Thế lực của Long gia nhờ đó cũng tăng theo sức chiến đấu của hai sư đoàn này, sau cùng còn dám rắn mặt với cả trung ương. Kết cục, sau trận tan tác ba năm trước ở Mĩ Ni Tư, Long gia hạ lệnh phong tỏa Sơn Hải quan, không cho phép quân đội đế quốc đi qua nữa. Triều đình đế quốc cực kỳ tức giận, nhưng lúc đó sĩ khí xuống quá thấp, không còn cách nào, đành phải mặc nhiên thừa nhận chuyện này. Hiện giờ vùng đông bắc đế quốc, Phong, Hỏa, Vân, Long bốn gia tộc chia nhau khống chế bốn tỉnh Mai Xuyên, lan Xuyên, Quế Xuyên và Anh Xuyên, trên danh nghĩa là bốn tỉnh của Đường Xuyên, kì thực là bốn vương quốc độc lập. Đối với mệnh lệnh của đế quốc căn bản là bằng mặt không bằng lòng, chỉ ý của hoàng đế Đường Minh vốn không quán triệt đến đây được. Bất quá như vậy cũng tốt, bằng không sẽ bị bọn họ quậy cho đến khuynh gia bại sản.”

Dương Túc Phong ngạc nhiên nói: “Quân đội đế quốc lại không thể tự do đi lại trong lãnh thổ nước mình, đúng là kì quái hết chỗ nói!”

Dương Cơ Duệ bộc lộ sự tôn sùng thấy rõ: “Tất cả đều là công lao của Long Lân đó! Uy danh của ông ta lan tới tận Cửu Châu. Tướng quân đế quốc tuy nhiều, nhưng dám đấu tay đôi với ông ấy e là không có mấy người. Trừ Thượng Quan Tích Huyết có hiềm khích với Long Lân ra, những tướng quân khác đều không tình nguyện trấn giữ Sơn Hải quan, đối mặt với lão tướng Long Lân này. Nói ra cũng thiệt kì, triều đình lại đặt con gái của Nhạc Thần Châu ở thế đối địch với đại tướng thủ hạ của ông ta. Không biết là có ý đồ gì nữa, không lẽ muốn bọn họ tàn sát lẫn nhau?”

Dương Túc Phong cười lạnh: “Không phải muốn họ tàn sát lẫn nhau, mà là muốn Long Lân không dám manh động. Nếu lão có hành động gì, người đầu tiên lão phải đối mặt chính là con gái của thượng cấp cũ. Lão dốc sức vì Nhạc Thần Châu nhiều năm, không ít thì nhiều cũng có chút ân tình, muốn trở mặt vô tình sợ rằng không dễ làm được. Người năm đó ra quyết định này thật không đơn giản!”

Dương Cơ Duệ nghĩ ngợi một chút, nói: “Ngươi nói vậy, ta hơi hiểu ra rồi. Năm đó, là Minh Sơn Quế thuyết phục nghị viện, điều Điệp Phong Vũ từ Ni Lạc Thần đến đây. Lúc đó rất nhiều người lo Điệp Phong Vũ và Long Lân cùng một giuộc, Minh Sơn Quế tuyên bố như chém đinh chặt sắt, nhất định không sao. Kì lạ là, Điệp Phong Vũ dường như hiểu lầm Long Lân rất sâu, đến Sơn Hải quan còn khiến Long Lân có nỗi khổ mà không nói nên lời.”

Dương Túc Phong cất giọng lạnh lẽo: “Minh Sơn Quế quả thực lợi hại. Điệp Phong Vũ sẽ không phản bội đế quốc, bởi vì phụ thân cô ta là thần tử của đế quốc, cũng vì hồn thiêng của ông ta trên trời, cô ta sẽ không có bất cứ hành động nào tổn hại đến đế quốc. Lại thêm Điệp Phong Vũ tuổi trẻ khí thịnh, mọi việc đều hài lòng, bộ hạ yêu quý, triều đình trọng dụng. Nếu không nếm phải đau khổ cùng cực nhất, cô ta sẽ không nảy sinh ý nghĩ đen tối đâu.”

Dương Cơ Duệ gật đầu: “Phải ha, cô ta được sủng ái quá chừng, cố tình hay vô ý thì cũng có hơi ngông cuồng ngang ngược.”

Dương Túc Phong nghĩ đến cảnh ngộ mình đã gặp phải, trong lòng cảm khái. Cuộc sống của Điệp Phong Vũ quá tốt, hạnh phúc của cô ta trái lại xây trên nỗi đau của người khác, bản thân mình suýt nữa thì chết trong tay cô ả. Lắc đầu cười khổ, nhắm chỗ phát ra tiếng huyên náo nhộn nhạo, đi tới cạnh Chu Đức Uy. Chỉ thấy Chu Đức Uy rúm ró trong xe tù, không còn khí thế của một thị lang Bộ Pháp Vụ dám không nể mặt hoàng đế ngày nào. Mấy quan binh cấm vệ quân đứng bên ngoài văng tục, coi như không thấy Chu Đức Uy. Vẻ mặt Chu Đức Uy cực kỳ thống khổ, môi miệng nứt nẻ, dường như lâu lắm chưa được uống nước, yếu ớt rũ xuống trong xe tù. Dương Túc Phong cảm thấy xót xa, bước qua, mấy tên cấm vệ quân vội vàng đứng bật dậy.

Dương Túc Phong lấy tư thế một thiếu tướng hải quân, cau mày mắng: “Ai cho các ngươi đối xử với Chu đại nhân như vậy? Có phải đầu óc lú lẫn hết rồi không?”

Mấy tên quan quân này không biết lai lịch Dương Túc Phong, tên dẫn đầu hỏi: “Ngươi là ai? Chúng ta làm việc theo lệnh của Đường Cảnh đại nhân. Phạm nhân mỗi ngày chỉ được uống nước ba lần. Đây là quy định của đế quốc...”

Dương Túc Phong sốt ruột xua tay, ra lệnh: “Cho Chu đại nhân uống nước đi!”

Tên trưởng nhóm khó xử nhìn xung quanh, Dương Túc Phong lạnh lùng quát: “Đồ ngu xuẩn! Người đâu, trói tất cả lại!”

Bọn Xạ Nhan tiến lên, huy động Tinh Cương trường kiếm trong tay, lập tức bao vây bọn cấm vệ quân lại. Mấy tên cấm vệ quân nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới phải, đưa mắt cầu cứu người đang bị chúng áp giải – phạm nhân Chu Đức Uy.

Chu Đức Uy lãnh đạm mở mắt nhìn, không còn chút sức lực nào nhưng giọng nói cực kỳ lạnh nhạt: “Hải quân thiếu tướng, lòng tốt của ngài lão phu tâm lĩnh, có điều ngài không cần phải làm vậy. Lão phu đặt ra pháp luật thì phải tuân thủ. Trên đường áp giải mỗi ngày chỉ cho phạm nhân uống nước ba lần, lão phu đã uống ba lần rồi. Nếu lại uống nữa tức là coi thường pháp luật, xin tướng quân đừng làm khó lão phu.”

Khóe miệng Dương Túc Phong nhếch lên một nu cười lạnh, rất khó nhận ra. Hắn đi thẳng đến trước xe tù, nhìn gương mặt tiều tụy của lão, thản nhiên nói: “Lần này không phải là ngài tự uống mà là ta ép ngài uống, không thể tính là phạm luật được!”

Nói chưa dứt đã phất nhẹ tay. Xạ Nhan lập tức bưng tới một bát nước lớn, không kể phải trái đúng sai, vạch miệng Chu Đức Uy đổ nước vào. Chu Đức Uy không kịp phản ứng, tuy bị sặc nhưng nước đã rót thẳng vào miệng không sót một giọt. Những người đứng bên không ai ngờ Dương Túc Phong lại làm như vậy, nhất thời đều hiếu kì đứng nhìn.

Dương Túc Phong phẩy tay, thản nhiên nói: “Cái này không phải phạm pháp nha!”

Chu Đức Uy muốn nổi khùng nhưng vẫn còn bị sặc nước, ngoại trừ việc ho và thở dốc ra, không nói được gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.