Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 13: Chương 13: Tâm địa rắn rết




Xuyên qua cửa thành vừa dày vừa chắc, nghe tiếng cổng thành nặng nề từ từ khép lại sau lưng, Dương Túc Phong cuối cùng cùng trút được gánh nặng trong lòng.

Hiện tại, hắn đã thật sự rời khỏi đế đô.

Từ giờ trở đi, lựa chon con đường nào hoàn toàn phụ thuộc vào bãn lĩnh của hắn.

Chân trời bắt đầu xuất hiện vài vệt sáng, sao mai nhạt dần, trời sắp sáng.

Trên sàn xe, thích khách và nhị thúc hắn gần như tỉnh lại cùng lúc, không hẹn mà cùng kêu thét lên.

Dương Túc Phong đưa tay sờ lớp băng quấn cổ, điềm nhiên nhìn thích khách đang ngơ ngác, không nói câu nào. Xe ngựa lắc lư, thùng xe rung rinh làm cho ngọn đèn trong xe cũng lúc mờ lúc tỏ. Sắc mặt người nào mới nhìn qua cũng thấy kinh khủng.

Nhị thúc ngạc nhiên nhìn khắp lượt, muốn mở miệng hỏi nhưng lại thôi. Lão nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thích khách, nuốt nước miếng, lại nhìn cái cổ quấn băng trắng toát cùng gương mặt u ám của Dương Túc Phong, biết điều chui lên trước ngồi cạnh lão đầu.

Trong thùng xe chỉ còn hai người, hình như không ai thèm đếm xỉa đến ai.

Cũng không biết bao lâu, những tia sáng yếu ớt bắt đầu lọt qua kẽ hở vào trong xe, dần dần sáng hơn. Cuối cùng trời cũng sáng tỏ.

Nữ thích khách đột nhiên nhăn nhó, nhấp nhổm đứng dậy. Sắc mặt quái gở khác thường, gương mặt vốn trắng nhợt giờ hơi ửng đỏ, đôi môi anh đào hé mở, định nói gì đó nhưng sau cùng mím chặt lại, thà chết cũng không chịu nói.

Dương Túc Phong giả vờ không nhìn thấy, vén rèm lên, chăm chú ngắm phong cảnh bên ngoài.

Tiết trời cuối thu, khắp nơi đìu hiu hoang phế. Do hạn hán nhiều năm, ruộng đất hai bên đường đều nứt nẻ khô cằn, thậm chí có chỗ nứt đủ cho một người chui lọt. Nắng ban mai vừa xuất hiện, lác đác vài nông dân dẫn nước ra đồng tưới cho đám mạ khô héo. Thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài đám rau, thoạt nhìn đều vàng vọt, cứ như là sắp bốc cháy đến nơi. Đất trời mù mịt, không biết là ngày nay có thấy được mặt trời không, chỉ có gió thu lạnh buốt không ngừng thổi.

Phụ cận đế đô mà đã vắng vẻ tiêu điều như vậy, Mĩ Ni Tư không biết còn đến thế nào?

Trong kí ức của Dương Túc Phong, Mĩ Ni Tư ngoại trừ Tình Xuyên nằm trên bình nguyên bát ngát phì nhiêu ra, còn lại hầu như là đồi núi cằn cỗi, sản lượng lương thực rất thấp. Vì thế, vấn đề lương thực cực kỳ quan trọng. Song, từ Công nguyên 1721 đến nay, hạn hán kéo dài liên tục, đối với chuyện từ lâu không có cách nào tự túc lương thực của Mĩ Ni Tư càng thêm khó khăn trăm bề. Có lẽ, sau khi mình đặt chân lên Mĩ Ni Tư, tích trữ lương thực là nhiệm vụ khẩn thiết nhất.

Bất thình lình, sau lưng vang lên tiếng rên của nữ thích khách. Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn, thấy cô ta đau đớn co quắp người lại, gương mặt trắng bệch rúm ró. Hắn vội vã lại gần, quên béng cô ả này suýt nữa thì giết chết mình, lo lắng hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Nữ thích khách cay độc thốt lên: “Ngươi thật là bỉ ổi, là kẻ đê tiện bỉ ổi nhất thế gian!”

Dương Túc Phong ngẩn ra, kế đó sực nhớ lại, dửng dưng đáp: “Tinh Mộng Nhã Hiên Đan Nhã Huyến tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Ta không có đối xử với cô vậy đâu. Phải nói cho chính xác, là cô muốn giết ta, kết quả không đề phòng bị người ta chế ngự, giờ mới ra như vậy. Ta còn chưa nói xấu cô, sao lại chửi ta?”

Nữ thích khách sững người, lập tức hung hăng nhìn hắn: “Ngươi thật ra là ai? Vì sao biết tên ta?”

Dương Túc Phong hững hờ đáp: “Ta là thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong. Tên cô là do Tinh Kiếm Nguyệt Cầm Đường Băng Na nói với ta, chế ngự cô cũng là cô ấy…”

Đan Nhã Huyến tức thì rơm rớm nước mắt, kêu lên: “Đường Băng Na? Sao cô ta lại làm thế? Ta muốn giết ả!”

Dương Túc Phong cười cười, điềm nhiên nói: “Quên đi, Đan Nhã Huyến tiểu thư à. Võ công của cô vốn dĩ không phải đối thủ của người ta, cô đi tìm chỉ có con đường chết thôi. Còn không ngoan ngoãn ngồi yên đấy, giải thích cho ta biết vì sao lại muốn giết ta? Ta nhớ là không quen cô, cô cũng không biết ta, chúng ta đâu có thâm thù đại hận gì, đúng không? Đan Nhã Huyến tiểu thư thân mến!”

Đan Nhã Huyến quay mặt qua một bên không đáp.

Dương Túc Phong tỉnh bơ: “Đan Nhã Huyến tiểu thư, cô biết gì không? Trong xe này giờ có mỗi hai chúng ta, nếu mà ta làm chuyện cô không muốn làm, tỷ như nhìn cô vô lễ một chút,…, chắc không có ai biết đâu…”

Đan Nhã Huyến thét lên: “Ngươi muốn làm gì? Ai nói võ công ta không bằng ả tiện nhân Đường Băng Na? Chẳng qua ta bị thương khi hành thích Thượng Quan Lâm nên mới thua ả. Ta cũng không ngờ con trai Thượng Quan Lâm lại phép ở nhà, kết quả đụng đầu hắn. Võ nghệ hắn hơn ta nhiều, ta muốn thoát thân cũng không được. Chừng sau may mà đám hắc y nhân kia tới, ta mới chạy thoát được.”

Dương Túc Phong kinh ngạc hỏi: “Cô ám sát Thượng Quan Lâm? Sao lại giết hắn?”

Đan Nhã Huyến nhướng mày, tức giận: “Vì hắn ức hiếp ca ca ta!”

Dương Túc Phong cau mày: “Ca ca cô tham gia quân đội à? Phạm quân luật hay sao?”

Đan Nhã Huyến bĩu môi, hung hăng đáp: “Đều không phải hết! Có quỷ mới muốn nhập ngũ. Ca ca ta làm nghiên cứu đó. Gần đây ca ca mới phát minh ra một loại hỏa dược mới toanh, định bán cho quốc gia. Tên Thượng Quan Lâm đó lại không tin, nghĩ ca ca ta nói xằng, gặp mặt cũng không cho. Ca ca ta vì chuyện này rất thương tâm, còn bệnh một trận. Ta tức khí nên đi ám sát hắn để ca ca trút giận, không ngờ…”

Dương Túc Phong “à” lên, tỏ vẻ đã hiểu. Tiếp đó lại nghĩ ngợi một chút, tò mò hỏi: “Ca ca cô nghiên cứu ra loại hỏa dược gì thế? Muốn bán bao nhiêu tiền?”

Đan Nhã Huyến không thèm nghĩ ngợi, đáp gọn: “Năm trăm kim tệ!”

Dương Túc Phong trầm ngâm một hồi, chậm rãi: “Giá này cao quá, đáng giá đến vậy à? Ta muốn xem thử… rốt cuộc là loại hỏa dược gì? Sao ca ca cô nghĩ có thể bán mắc như vậy?”

Đan Nhã Huyến lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa. Ta chưa thấy nó, ca ca nói phải giữ bí mật.”

Dương Túc Phong gật đầu: “Cô chờ ta chút. Ta nghĩ phải cùng cô đi gặp ca ca cô một chuyến!”

Đan Nhã Huyến ngờ vực nhìn hắn: “Ngươi muốn bắt ca ca? Ta không để ngươi đi đâu!”

Dương Túc Phong lắc đầu: “Không, ta muốn coi phát minh của ca ca cô. Ngồi yên đây chờ ta, ta đi một tý rồi về.” Nói xong, hắn chiếu theo phương pháp Đường Băng Na chỉ, giải khai huyệt đạo cho Đan Nhã Huyến. Dương Túc Phong nhảy xuống xe, tìm nhị thúc thì không thấy đâu, bèn quay đầu đi tìm Ngu Mạn Viên.

Đúng lúc Ngu Mạn Viên đang đứng dựa vào xe, nói chyện vui vẻ với Đường Băng Na. Cơn gió lạnh cuối thu thổi qua, gương mặt cả hai đỏ hồng trông mê hồn vô cùng, thấy Dương Túc Phong bước tới đều mỉm cười nhìn hắn.

Dương Túc Phong tới trước mặt cả hai, chắp tay nói: “Ngu lão bản, thật ngại quá. Ta muốn mượn cô năm trăm kim tệ, sẽ trả nhanh thôi.”

Gương mặt tươi cười của Ngu Mạn Viên nhanh chóng biến thành cổ quái, nhưng chỉ một thoáng là đã bình thường trở lại, nở nụ cười hớp hồn: “Chuyện nhỏ như vậy, tướng quân phái người đi là được rồi, hà tất phải đích thân tới? Trời lạnh quá, Băng Na, lấy năm trăm kim tệ đưa cho Dương tướng quân!”

Đường Băng Na liếc hắn, có vẻ không bằng lòng, lạnh lùng đưa năm trăm kim tệ cho Dương Túc Phong. Hắn biết cô ta chắc chắn nghĩ hắn bắt chẹt người khác nhưng không muốn giải thích, chỉ nói vài lời cảm ơn rồi quay đi. Quả nhiên loáng thoáng nghe được tiếng Đường Băng Na khinh thường mình sau lưng: “Thiệt là nhìn không ra! Tới mượn tiền người ta mà mặt không đỏ tí nào!”

Dương Túc Phong vội vàng cầm túi tiền quay lại xe tìm Đan Nhã Huyến. Chỉ thấy nhị thúc tay cầm bình rượu chân tay xiêu vẹo từ ven đường bước ra, chặn hắn lại: “Ngươi tìm Ngu Mạn Viên chi vậy?”

Dương Túc Phong buột miệng: “Con tìm mượn cô ta năm trăm đồng!”

Nhị thúc thở dài nói: “Sao ngươi không tìm ta? Sao lại tìm người của Đông Hải đường? Có biết phụ thân ngươi lúc còn sống hận nhất là Đông Hải đường không? Bọn chúng buôn bán bẩn thỉu, tiền bạc lai lịch bất minh, về sau… thôi quên đi, tóm lại ngươi tự giải quyết đi.”

Dương Túc Phong ngạc nhiên, kế đó hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Nhị thúc lắc đầu, chán ngán đáp: “Đông Hải đường mua bán nô lệ, còn buôn lậu kim cương châu báu. Thậm chí có người nói bọn chúng cấu kết với hải tặc Ca Âu buôn nô lệ phi pháp, cung cấp lao động giá rẻ cho A La Phật. Chỉ vì Đông Hải đường có quan hệ với quan phủ và quân đội nên không ai dám điều tra.”

Dương Túc Phong biến sắc hỏi dồn: “Có thật không?”

Nhị thúc gật đầu, khàn giọng: "Phong, ta có gạt ngươi bao giờ chưa? Trước đây, thực lực của Đông Hải đường ở Mĩ Ni Tư căn bản không có bao nhiêu. Chiến tranh nổ ra, trong khi những thương đoàn lớn mạnh khác sụp đổ, bọn chúng lại phất lên. Không những tiếp thu tài sản của các thương đoàn bị phản quân tịch biên, còn có một số lớn nô lệ chiến tranh. Các nhóm phản quân Mĩ Ni Tư đều có liên hệ mật thiết với Đông Hải đường, nhất là phản quân Bành Việt và Ma Ni giáo, cung cấp cho Đông Hải đường một lượng lớn tài sản và nô lệ chợ đen khiến bọn chúng trở thành nhà giàu mới nổi lớn nhất vùng Mĩ Ni Tư."

Dương Túc Phong càng nghe càng không biết là cảm giác gì, giận dữ: "Con thật không nhận ra được bọn chúng lại là người như vậy!"

Nhị thúc nhìn quanh quất, hạ giọng: "Căn cứ tình báo của chúng ta thì ả Ngu Mạn Viên này không phải người thường mà là con gái nuôi của Hoa Quốc phu nhân, được sủng ái nhất mực. Hà, mỹ nhân như ngọc, tâm địa rắn rít, câu này không sai chút nào."

Dương Túc Phong lấy làm hiếu kì: "Hoa Quốc phu nhân là ai? Có thế lực lắm ư?"

Nhị thúc nói: "Hoa Quốc phu nhân chính là muội muội của đương kim hoàng hậu, trượng phu là Thượng Quan Lâm, Binh Bộ Thị Lang Thượng Quan Lâm vừa mới được điều động. Thượng Quan Lâm là kẻ tầm thường vô dụng, nhưng ca ca y chính là tư lệnh quân đoàn số một của đế quốc Thượng Quan Tích Huyết. Vả lại y còn một vị phu nhân cũng không phải người thường, là muội muội của đương kim hoàng hậu. Ỷ có tỷ tỷ là hoàng hậu, lợi dụng chức vụ binh bộ thị lang của Thượng Quan Lâm, đa số tướng lĩnh quân đội có quan hệ mật thiết với bà ta. Ngươi không nhận ra trên xe ngựa của Ngu Mạn Viên toàn là thuốc cấm à? Đều là quân đội đặc biệt bán ra đó, còn có ấn chương của Thượng Quan Lâm nữa. Bọn chúng đi về hướng đông toàn đi qua khu vực phòng thủ của Thượng Quan Tích Huyết. Ngươi nghĩ coi, nếu không có quan hệ đặc biệt như vậy, bọn chúng làm cách nào đến được Mĩ Ni Tư chứ?"

Dương Túc Phong đột nhiên phát hiện, nhị thúc hắn – con người có tên là Dương Cơ Duệ này hình như không hề già cả hồ đồ như bề ngoài của lão. Ngược lại, biểu hiện của lão cho thấy một con người tinh minh, tỉ mỉ, thậm chí lưu tâm cả những chi tiết vụn vặt nhất, quả thực xứng với thân phận lão binh sa trường. Xem ra, hắn phải đánh giá lại năng lực của vị nhị thúc này.

Dương Túc Phong chần chừ giây lát, trầm ngâm nói: "Không lẽ Quân Vụ bộ không biết, vận chuyển cấm dược đến Mĩ Ni Tư sẽ khiến cho biên phòng quân của mình thương vong vô số sao? Chuyện hại mình lợi người này sao bọn họ có thể làm được?"

Dương Cơ Duệ ngẩng đầu nhìn trời, chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại, từ tốn: "Phong, tình hình Mĩ Ni Tư hiện tại có lẽ ngươi còn chưa hiểu hết. Xem ra, trên đường đi ta phải giải thích ngọn nguồn cho ngươi mới được. Mĩ Ni Tư trải qua bạo loạn đã năm mươi năm, đã đến tình trạng thối nát cực độ rồi. Sản xuất bị hủy hoại nặng nề, dân số mất hết một phần ba. Ba tập đoàn phản quân lớn, vô luận là lãnh đạo quân đoàn Quang Minh đế quốc Bộ Thủ, Bành Việt phản quân hay là Ma Ni giáo đều đã sức cùng lực kiệt. Bọn chúng đều cần nghỉ ngơi, dưỡng sức đồng thời chỉnh đốn, huấn luyện bộ đội, chuẩn bị cho trường chiến đấu còn đẫm máu hơn trước. Thời điểm này, bọn chúng hiển nhiên là từ một số người nào đó biết được tin đế quốc sắp bỏ Mĩ Ni Tư.

Vì thế, chúng không cần nhọc tâm tiêu diệt hai sư đoàn biên phòng quân của đế quốc làm gì. Cũng có nghĩa là, hai sư đoàn biên phòng quân vẫn an toàn, mục tiêu của phản quân không còn là quân đội đế quốc nữa, dù sao bọn chúng cũng từng là chiến hữu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.