“Mẹ nó! Sau này chúng ta thất nghiệp mất rồi!” Trung đoàn trưởng Trần Kiếm Phi của hải quân lục chiến đội cũng cảm xúc lẫn lộn nói.
Pháo hỏa mãnh liệt hoàn toàn đánh cho người Tây Mông choáng váng, rất nhiều cung kỵ thủ của người Tây Mông thậm chí nhảy xuống ngựa, đào hố trên mặt đất, trong thời khắc sinh tử, bọn chúng không ngờ cũng hiểu được chỉ có trốn dưới lòng đất mới là an toàn nhất, nhưng pháo hỏa đùng đùng siết qua giữa bọn chúng, sau đó lại quay trở lại, một lượt pháo đạn xen kẽ bắn xong, ước chừng có hơn ba nghìn cung kỵ thủ của người Tây Mông hoàn toàn bị hủy diệt dưới tiếng pháo nổ ầm vang.
Khi pháo kích dần dần ngừng lại, Trần Kiếm Phi từ trong kính viễn vọng có thể nhìn thấy được, chỉ có hơn mười thớt chiến mã vô chủ Tây Mông đang hí vang trên mặt đất mờ mịt, tất cả những thứ khác đều không hề nhúc nhích. Vương Ngạn Chương tổng đốc Tử Xuyên đạo cảm xúc trào dâng, dẫn đầu vỗ tay, đám người Trần Kiếm Phi cũng đều hài lòng gầt đầu, vỗ tay tiếp sau đó, bái phục vì sự biểu hiện xuất sắc của pháo binh.
Bất quá trung đoàn trưởng Lôi Minh của trung đoàn pháo binh chẳng cảm thấy gì, đây chẳng phải là công lao của hắn, mà là của Tử Vân Phi.
Trận pháo kích vừa rồi chính là áp dụng cách pháo kích do thiên tài pháo minh Tử Vân Phi của quân LamVũ mới phát minh ra gần đầy, một loại phương thức hỏa pháo bao phủ không cần bộ binh cũng có thể tiêu diệt được hoàn toàn quân địch. Ở trong con mắt của rất nhiều người, phó trung đoàn trưởng kiêm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn pháo binh số một của trung đoàn pháo binh 902 của quân Lam Vũ là Tử Vân Phi hoàn toàn là một thiên tài quái gỡ, trầm mặc ít nói, cá tính lạnh lùng kiêu ngạo, thích nghiên cứu. Hắn vô cùng thích nghiên cứu các loại chiến pháp của pháo binh, đồng thời tích cực đem những điều mình tâm đắc lĩnh hội được biên thành sách, thành tài liệu dạy học của pháo binh lục quân Lam Vũ, rất được Dương Túc Phong yêu thích.
Bất quá Lôi Minh cũng đang âm thầm nỗ lực, bản thân nhất định sẽ có một ngày vượt qua Tử Vân Phi.
Ở trong doanh trướng cách cứ điểm Tiểu Thang Sơn hơn mười kilomet, quan chỉ huy tiền tuyến của cung kỵ thủ người Tây Mông là Trát Mộc Hợp cúi đầu xuống, nước mắt đục ngầu lặng lẽ tràn ra, chòi quan sát ở tiền tuyến báo cáo với hắn, sáu nghìn cung kỵ thủ của người Tây Mông tham gia cuộc tấn công gặp phải sự đả kích mang tính hủy diệt của pháo binh quân Lam Vũ, không ai còn sống sót, tất cả tướng lĩnh của người Tây Mông đều rơi vào sự thất vọng và chán chường hoàn toàn.
Trát Mộc Hợp cuối cùng cũng đau đớn hiểu ra rằng, vào thời đại này, kỵ binh không còn là thần chiến tranh nữa.
Thần chiến tranh thực sự, chính là pháo binh của quân Lam Vũ.
Bất kể người Tây Mông có nguyện ý tiếp thụ quan điểm này hay không, thì đây đã là hiện thực tàn khốc, điều này đối với dân tộc du mục cả đời sinh sống trên lưng ngựa mà nói chắn chắn là một đả kích trí mạng, từ nay thiên hạ to lớn, đã không còn cơ hội xưng vương xưng bá của dân tộc du mục nữa. Cũng có lẽ là vì ý thức được điều này, cho nên Mông Đế một trong Tứ Đại Kim Cương của người Tây Mông mới ngã xuống trong lúc nộ khí công tâm, rồi ngay tiếp sau đó đứt hơi qua đời.
“Ta phải tự mình đi gặp đại hãn, ta muốn xin rút quân, hoặc là thay đổi kế hoạch tác chiến.” Trát Mộc Hợp tâm tình nặng nề nói.
So với vận khí của Lôi Minh, vận khí của Tử Vân Phi kém hơn rất nhiều.
Vị phó trung đoàn trưởng của trung đoàn pháo binh 902 lục quân Lam Vũ, đứa con cưng của pháo binh quân Lam Vũ, hiện giờ không có chút xíu tâm tình nào cả.
Trận mưa nhỏ rả rích lại đổ xuống, con đường ướt át dính bùn càng trở nên trơn trượt, rất nhiều vùng đất trũng căn bản đã trở thành ao nuôi cá, đừng nói là bánh của xe pháo, cho dù là con người đi qua đó, nước bùn cũng có thể ngập tới tận đùi, con đường nơi này vốn không được tu sửa nền móng vững chắc trước đó, chỉ tạm thời mở ra con đường chiến tranh, bên trên không hề được rải đá, chỉ có hoàn toàn là đất vàng, khi khô hạn thì toàn là bụi đất, còn lúc mưa xuống thì biến hết thành bùn lầy.
“Đi! Đi! Đi”
Các chiến sĩ pháo binh quân Lam Vũ gấp tới mức đầu toàn là mồ hôi, không ngừng dùng roi quất chiến mã đang kéo pháo, đánh cho bọn chúng phải nhảy dựng cả lên, không ngừng phát ra tiếng hí trầm thấp, nhưng cục diện vẫn không được cải thiện chút nào, đại pháo vẫn lún sâu vào trong bùn đất. Địa khu này là nơi sản sinh đất sét nổi tiếng nhất, gần đó có rất nhiều công xưởng gạch ngói và công xưởng đồ gốm, đều nhìn trúng chất lượng đất sét thượng thừa ở nơi này, khiến cho đất sét ở nơi này vô cùng được người ta hoang nghênh, nhưng đối với pháo binh quân Lam Vũ mà nói, thì bọn họ lại hận cái thứ đất sét này tới chết, bởi vì đất đai ở nơi này vừa mới dính nước một cái là liền biến thành bùn lầy có độ dính cực kỳ mạnh, khi bánh xe của đại pháo bị lún sâu vào thì bất kể là dừng sức lớn như thế nào, bánh xe pháo cũng rất khó có thể đẩy ra được từ trong bùn đất.
Quan chỉ huy Tử Vân Phi của trung đoàn pháo binh 902 lục quân Lam Vũ chỉ có thể sốt ruột đứng ở một bên.
Nước mưa từ trên áo choàng quân dụng của Tử Vân Phi chầm chậm chảy xuống, sau đó thuận theo ống quần sớm đã bị ướt sũng nhỏ xuống dưới, hai chân của hắn đều lún sâu vào trong bùn đất, giày quân dụng sớm đã không còn nữa rồi, khi vừa mới rời khỏi Quảng Dương Phủ thì bị một trận lũ bùng phát ở bên con suối nhỏ cướp đi mất, cả đường đi hắn cứ dùng chân trần mà đi, bởi vì vất vả và mệt nhọc, con mắt của hắn trông hơi đỏ lên, những thứ nhìn thấy ở trước mắt đều có chút lờ mờ, thân thể gầy gò bởi vì thường xuyên thức đêm mà trông có vẻ hết sức yếu đuối, ở trong cái thời tiết mưa lạnh gió buốt này càng trở nên mong manh.
Hắn chỉ mới hai mươi tám tuổi, chính là vào tuổi rực rỡ nhất, hắn có một bụng tài hoa, còn có một bầu nhiệt huyết, muốn đem bản thân rèn luyện thành quan chỉ huy pháo binh ưu tú nhất của quân Lam Vũ. Vì đạt được mục đích này, hắn học tập tri thức chuyên nghiệp liên quan tới pháo binh như đói khát, không ngừng nghiên cứu những lý luận và thao tác càng nhiều hơn càng thực dụng hơn nữa, hắn không ngừng giảm bớt thời gian nghỉ ngơi của bản thân, giảm bớt sinh mạng của bản thân, chỉ vì một ngày cất tiếng gáy kinh động mọi người.
Thế nhưng, hắn luôn cảm thấy không có cơ hội để phát huy trọn vẹn bản thân, cho dù hiện giờ hắn đã là trung tá lục quân, nhưng căn bản là hắn không để ý tới quân hàm và chức vụ của mình cao hay thấp. Điều hắn để ý là chỉ dựa và bản lĩnh của hắn, hoàn toàn tự do chỉ huy một đơn vị pháo binh chân chính, thể hiện uy lực độc đáo ở trên chiến trường, để cho cái tên Tử Vân Phi này khắc thật sâu vào trong đầu của kẻ địch.
Trung đoàn trưởng của trung đoàn pháo binh 902 quân Lam Vũ chính là Đường Lạp Cách, nhưng Đường Lạp Cách khi cuộc chiến này bắt đầu thì lại vừa khéo mắc bệnh, bởi vì mệt nhọc quá độ thời gian dài, Đường Lạp Cách lại có có chứng bệnh tim suy nhược nghiêm trọng nên bị cưỡng chế nghỉ ngơi nửa năm. Nhưng căn cứ vào đề nghị bí mật của y sinh nói với Dương Túc Phong, Đường Lạp Cách đã không thích hợp đảm nhận chức vụ cường độ cao như trung đoàn trưởng pháo binh nữa, nói một cách đơn giản thì bởi vì nguyên nhân sức khoẻ cơ thể, Đường Lạp Cách đã không thể tiếp tục đảm đương chức vụ trung đoàn trưởng trung đoàn pháo binh 902 nữa.
Không có gì phải nghi ngờ, cái chức vụ trung đoàn trưởng này sẽ giao vào trong tay Tử Vân Phi, nhưng Dương Túc Phong còn chưa ban bố mệnh lệnh giải trừ chức vụ trung đoàn trưởng của Đường Lạp Cách, cho nên Tử Vân Phi vẫn là phó trung đoàn trưởng kiêm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn số một trung đoàn pháo binh 902, phụ trách công tác thường ngày của trung đoàn pháo binh 902 đồng thời chỉ huy tác chiến toàn diện của trung đoàn 302, cũng chính là nói cái ngày thoải mái trổ tài mà Tử Vân Phi mong đợi cuối cùng đã tới, trở thành quan chỉ huy thực sự của trung đoàn pháo binh số 902.
Vận khí của Tử Vân Phi không tệ, vừa khéo gặp được người Tây Mông nam hạ, Tử Vân Phi vừa mới tiếp nhận chỉ huy pháo binh quyết tâm phải thể hiện uy phong của mình trong cuộc so kè của quân Lam Vũ với người Tây Mông, tạo nên tên tuổi của mình, để khi trẻ con người Tây Mông khóc nhè thì chỉ cần nhắc tới tên của mình lập tức không dám khóc nữa. Trên cả đường đi, hắn dẫn đầu trung đoàn pháo binh 902 ngày đêm hành quanh không nghỉ, dãi dầu sương gió chạy tới Cao Ninh phủ, mong đợi ngày chính thức đọ sức với người Tây Mông.
Thế nhưng, chẳng ngờ rằng ở địa phương rất gần Cao Ninh phủ lại có một trận mưa lạnh dập tắt bầu nhiệt huyết của hắn. Trận mưa lạnh này không phải là người Tây Mông cường đại, cũng không phải là quân Lam vũ cải biến phương châm sách lược, mà là cái mùa mưa chết tiệt, còn cả con đường chết tiết, pháo trái phá 100 ly của quân Lam Vũ đều là trang bị hạng nặng, cần ít nhất sáu bảy con ngựa mới có thể kéo đi được, pháo trái phá 122 ly thì càng chẳng cần phải nói nữa, bảy tám con ngựa kéo đi cũng là rất miễn cưỡng, gặp phải phải giao thông không tốt, thì càng phải phí sức hơn nữa, giống như hiện giờ trên con đường núi bùn lầy, pháo binh không còn chút biện pháp nào cả.
“Kéo lên đi!” Tử Vân Phi cổ vũ cho những bộ hạ của mình, nhiều lần thử, mong chờ có kỳ tích xuất hiện.
Thế nhưng, có lẽ là bởi vì Tử Vân Phi trước nay chưa từng tin tưởng thần phật quỷ quái, cho nên kỳ tích thủy chung không xuất hiện, đại bộ phận pháo trái phá vẫn cứ dính chết ở trong bùn lầy, nhất là những khẩu pháo trái phá 122 ly, quả thực là như mọc lên trong bùn rồi, không còn nhúc nhích gì được nữa. May mắn là con đường núi này cũng vô cùng bằng phẳng, nếu không những thứ đồ chơi to lớn này một khi bị trượt, thì không ai có thể khống chế được cục diện.
Không có cách nào khác, Tử Vân Phi chỉ đành đem tình hình của mình báo cáo cho Dương Túc Phong, hắn không phải là tìm người giải quyết khốn cảnh của mình, mà là bởi vì hoàn cảnh nguy hiểm của trung đoàn pháo binh 902. Vị trí hiện tại của trung đoàn pháo binh 902 vô cùng nguy hiểm, đã cách Cao Ninh phủ rất gần, bất kể lúc nào cũng có thể bị đội trinh sát cung kỵ thủ của người Tây Mông phát hiện, mà ở xung quanh hắn chỉ có bộ đội cảnh giới của chính trung đoàn pháo binh, lục quân không tới một đại đội, vạn nhất bị cung kỵ thủ của người Tây Mông đột kích thì hậu quả khó lường.
Trung đoàn pháo binh khác với trung đoàn bộ binh, dưới tình huống không có bộ binh yểm hộ, là căn bản không thể đơn độc tác chiến được, trung đoàn pháo binh 902 còn có hơn sáu mươi tư khẩu pháo trái phá lớn nhỏ, mỗi một khẩu pháo đều có giá trị không nhỏ, còn cả vô số ngựa và vật tư, một khi gặp phải tổn thất, Dương Túc Phong không giết hắn không xong.
Nhận được báo cáo Dương Túc Phong cũng kinh hãi, lập tức chỉ thị có quân đội ở gần đó tới chỗ pháo binh.